"Người đích thị là muốn dùng bữa ở đây?"
Trúc Dạ Ưng đứng sau Tạ Lục Khôn, đưa mắt nhìn xung quanh, tự dưng Tạ Lục Khôn lại đến thanh lâu dùng bữa, thật không giống tính cách thường ngày của hắn.
Tạ Lục Khôn luôn mang dáng vẻ chính nhân quân tử, ở cạnh hắn một thời gian Trúc Thanh Hi cũng chưa thấy hắn gần gũi với ai, có thể xem là nam nhân thủ thân như ngọc. Ngoại trừ nàng ra thì quả thật Tạ Lục Khôn không động đến bất kỳ nữ nhân nào khác, nghĩ đến đây Trúc Thanh Hi cảm thấy có dòng máu nóng chảy ngang qua, nàng lắc mạnh đầu đuổi những suy nghĩ không đâu đi, sau đó nhìn Tạ Lục Khôn rồi đưa ra nhận định "Nam nhân đều là sói. Không nên để vẻ ngoài đánh lừa."
Trúc Thanh Hi kéo Trúc Dạ Ưng người đã sớm cứng như khúc gỗ ngồi xuống, mở miệng mỉa mai.
"Người quả là biết lựa chỗ. Mộng Diễm là thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành. Nữ tử ở đây đều là mỹ nhân đẹp khuynh thành khuynh quốc."
Tạ Lục Khôn không để bụng câu nói vừa rồi của Trúc Thanh Hi, hắn huých tay Trúc Dạ Ưng.
"Là ta muốn Dạ Ưng huynh thư giãn một chút. Huynh xem có thích không."
"Nhị gia." Trúc Dạ Ưng mất tự nhiên.
Tạ Lục Khôn thu lại vẻ mặt đùa giỡn, vẫy tay ra hiệu Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi ghé sát về phía mình.
"Không đùa hai người nữa, lần này chúng ta đến đây là để điều tra."
Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi đều im lặng chờ hắn nói tiếp.
"Thanh lâu này nửa năm đổ lại đây bỗng phất lên một cách bất thường, có rất nhiều thương lái, thậm chí là người Tây dương đến đây. Mộng Diễm lâu cách xa các địa điểm trao đổi hàng hóa vùng biên giới, không lý nào tất cả các thương lái lại tập trung về cùng một nơi. Trừ phi ở đây có thứ quý hiếm mà bọn họ cần."
"Chuyện này Hoàng Thượng ra lệnh cho người điều tra?" Trúc Thanh Hi hỏi.
"Đúng vậy." Tạ Lục Khôn gật đầu khẳng định.
Trúc Thanh Hi không hiểu, dưới Hoàng Thượng còn có các quan viên, muốn điều tra âm thầm đâu phải không có người. Tại sao Hoàng Thượng bỏ qua những người đó, bỏ qua Tạ Mỗ để giao việc cho Tạ Lục Khôn? Tạ Lục Khôn không nhìn ra sự bất thường này sao?
"Giữa bao nhiêu quân thần, Hoàng Thượng lại đích thân chỉ định người. Nhị gia, người nghĩ sao về việc này?"
"Phụ hoàng có suy tính riêng của người, ta chỉ có thể tuân theo. Việc điều tra bí mật như vậy ắt phải có uẩn khúc chưa tiện cho người trong cung biết. Hoặc chính các quan lại có biểu hiện khiến phụ hoàng không tin tưởng."
Trúc Thanh Hi xem không ít phim cung đấu, càng là người có quyền lực càng là người cô độc, tìm một người gửi gắm sự tin cậy cũng thật khó khăn. Nhưng người nhận được sự tín nhiệm liền bị ghét bỏ chuốc thêm kẻ thù. Ngày tháng sau này của Tạ Lục Khôn sẽ khó khăn hơn rồi.
"Xin hỏi các vị công tử là?" Một ma ma đi tới cung kính chào đón.
Trang phục bà ta mặc so với các nữ tử ở đây sang trọng hơn một bậc. Mùi hương hoa hồng nồng nàn câu dẫn. Trúc Thanh Hi nhìn ra được trang sức trên người bà ta không phải là hàng đơn thuần ra chợ là tìm mua được. Nhan sắc dù lộ ra dấu hiệu của tuổi tác nhưng không làm mờ được nét kiều diễm. Xem ra bà ta là người có quyền ở đây.
"Chúng ta là thương lái đến từ nước Oa, nghe nói đã đến đây thì không được bỏ qua Mộng Diễm lâu. Quả là danh bất hư truyền, cảnh tượng ở đây rất hợp ý ta."
Tạ Lục Khôn nhấp chén rượu, ngả người ra ghế, thoải mái tận hưởng các kỹ nữ đang ca hát nơi sân khấu. Trúc Thanh Hi đạp vào chân Trúc Dạ Ưng nhắc nhở phối hợp theo Tạ Lục Khôn.
"Các vị khách quan tìm đến đúng nơi rồi, Lý Miêu ta sẽ tiếp đón các vị tử tế."
"Đưa những cô nương thanh thuần đến đây." Trúc Thanh Hi ra lệnh.
"Được được, đều là những cô nương mới đến, đảm bảo thanh khiết đúng ý các vị."
Nói rồi bà ta ngoắc vài mỹ nhân đến hầu rượu đám người Trúc Thanh Hi. Trúc Thanh Hi hài lòng, càng là người mới càng mất cảnh giác như vậy đám người Trúc Thanh Hi mới dễ dàng nghe ngóng.
Thì ra Mộng Diễm lâu đúng là không phải thanh lâu thông thường. Hàng tháng ở đây đều tổ chức buổi đấu giá. Các vật phẩm đều thuộc hàng quý hiếm, tuy nhiên nguồn gốc của các vật phẩm từ đâu thì Lý Miêu ma ma chưa từng tiết lộ.
Tây dương: các quốc gia phương Tây
nước Oa: tên gọi cũ của Nhật Bản