"Tiến sĩ, trên cầu gần khu nhà chị vừa xảy ra tại nạn liên hoàn. Xe buýt và các phương tiện khác va phải nhau, tình trạng hiện tai của nạn nhân không được xác định rõ. Bệnh viện đã cho xe cấp cứu đi rồi. Chị..." Một cuộc gọi từ y tá trưởng khoa cấp cứu.
Dương Anh vội vàng nhấn chân ga tăng tốc xe lao về phía chân cầu.
"Tôi hiểu rồi, hãy để ý điện thoại khi gặp các nạn nhân tôi sẽ liên lạc lại."
Thấy đằng trước các xe không thể nào nhúc nhích. Dương Anh liền đánh tay lái tấp vào lề đường, cô xuống xe chạy thật nhanh về phía đám đông. Trước mặt cô là chiếc xe buýt nằm ngang, đầu bên kia ô tô bị tông móp đến dị dạng, bốn chiếc xe máy khác cũng không còn nguyên vẹn.
"Tôi là bác sĩ, yêu cầu mọi người tản ra."
Sau khi xác nhận tình hình các nạn nhân, Dương Anh gọi cho y tá trưởng.
"Có người vẫn giữ được ý thức, hãy liên hệ với các bệnh viện khác hỗ trợ. Ưu tiên hai ca bất tỉnh sẽ đưa về viện chúng ta trước. Hãy đảm bảo đủ xe cấp cứu, huy động thêm các bác sĩ khác đến hiện trường để kịp chữa trị."
Khắp nơi inh ỏi tiếng xe cấp cứu, cô phân phó các công đoạn cần thiết cho bác sĩ phụ trách trên xe rồi tiếp tục quay lại hỗ trợ các nạn nhân chưa được chữa trị.
"Bác sĩ, vợ tôi kêu đau như vậy tại sao vẫn chưa được đưa đi. Cái gã lái ô tô là người gây ra mọi chuyện lại được cứu trước. Bác sĩ mấy người không có não sao?"
Một gã đàn ông to béo người nồng nặc mùi cồn không giữ nổi bình tĩnh gào lên, lao vào túm cổ cô khi cô còn đang băng bó cho người khác. Dương Anh chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm, làm sao đấu lại với ông ta. Rất may cảnh sát đã can thiệp kịp thời.
"Anh bình tĩnh lại, tôi đã cầm máu cho vợ anh rồi. Xe cấp cứu khác cũng đang trên đường tới."
"Im đi. Nếu không tại mày cho gã tài xế ô tô đó đi trước thì vợ tao có phải chờ đợi như vậy không?" Gã vùng vằng cố thoát khỏi vòng vây của cảnh sát. Miệng không ngừng mắng chửi.
"Buông tao ra, bọn nhãi ranh. Bọn bay biết tao là ai không? Chỉ cần một cú điện thoại của tao là bọn bay bị đuổi khỏi ngành hết. Cút ra cho ta."
Gã chỉ thẳng tay vào mặt cô, dùng những lời lẽ khó nghe nhất để chửi rủa.
"Cái loại bác sĩ phân biệt bệnh nhân . Mày cứu gã lái ô tô vì mày nghĩ gã có tiền sau này gã mang ơn thì mày cũng hưởng lợi chứ gì. Tao còn lạ gì bọn ra vẻ tri thức mày."
Dương Anh chẳng thể nào nhịn nổi trước những lời xúc phạm, mắt cô sắc lẹm, liếc gã.
"Chúng tôi cấp cứu dựa trên mối nguy hiểm tính mạng chứ không phải ai là nạn nhân ai là người gây tai nạn thì được điều trị trước."
"Được, mày thì ngon rồi. Mày coi chừng tao, tao không để cho mày yên ổn đâu."
Dương Anh bật dậy, lời nói của gã đàn ông nọ đã quấy nhiễu cô suốt một tuần liền, chưa đêm nào cô ngủ ngon sau ngày hôm đó.
"Em lại gặp ác mộng sao?" Tiếng trầm ổn của Minh giúp cô trấn tĩnh.
Dương Anh nhào vào lòng chồng nũng nịu theo thói quen. Minh ôm lấy cô, hôn nhẹ lên trán, vuốt ve cưng chiều.
"Ngày mai qua khoa tâm lý khám nhé, anh đi cùng em."
"Em đi một mình được, mai anh có lịch phẫu thuật mà, thay tim là ca khó đấy."
"Vậy tan ca chúng ta sang nhà bố mẹ đón con rồi đưa chúng đi ăn ngoài cho thoải mái đầu óc."
"Được."
Tối hôm sau Dương Anh đứng chờ Minh ở hoa viên của bệnh viện. Ca phẫu thuật của Minh đã kết thúc tuy nhiên anh phải nán lại bàn bạc với giáo sư chút chuyện, cô quyết định đi xuống trước. Dương Anh vê mẩu bánh mì thành những vụn nhỏ rồi thả xuống hồ. Hồ cá của bệnh viện được xây khá lớn, cô vẫn hay ra đây nghỉ ngơi.
"Bác sĩ, cô còn nhớ tôi chứ?" Một giọng nói phát ra từ phía sau Dương Anh.
Cô giật mình quay lại. Là gã ta, gã nổi điên với cô vào ngày tai nạn. Cô nắm chặt bàn tay, cố giữ bình tĩnh.
"Sao vậy, gặp lại tôi bác sĩ không vui sao? Cô không tò mò tôi tìm đến cô làm gì à? Để tôi kể cô nghe. Tôi bị đưa lên đồn công an vì tội sử dụng rượu bia khi lái xe, vợ thì đâm đơn ly dị. Bố không chu cấp tiền nữa. Bác sĩ, cô xem, vì ai mà tôi lại thảm như vậy?" Gã vừa nói vừa tiến lại gần cô, nụ cười của gã lạnh lẽo rùng rợn.
Dương Anh luống cuống nhìn xung quanh cầu cứu, tay lục loại tìm điện thoại.
"Sao mày không trả lời tao, mày lại khinh tao chứ gì? Vì mày mà tao mất hết. Hôm nay tao sẽ khiến mày trả giá."
Dương Anh chỉ kịp hét lên một tiếng đã thấy gã đã lao đến mình. Phập. Gã đâm mạnh chiếc dao được giấu trong túi áo về phía ngực trái của cô. Sau đó tàn nhẫn đẩy mạnh cô xuống hồ nước. Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ trong tích tắc. Cảm giác nhói lên rồi cảm giác bị sặc nước, mắt cô mờ dần.
Cuộc đời Dương Anh chỉ đến đây thôi sao? Cô còn bố mẹ, cô còn Minh, cô còn con nhỏ, cô ra đi như vậy thì họ sẽ thế nào?