"Luật sư Tả, thân thể của Hắc Phong?" Giọng Kỉ Lam Thanh đột ngột vang lên, trái ngược với sự im lặng của trong phòng phẫu thuật, nhưng lại hài hòa một cách đáng kinh ngạc, khiến Tả Khuynh Huyễn khó có thể làm ngơ.
Tả Khuynh Huyễn cười khổ, ngẩng lên nhìn ba chữ "đang phẫu thuật" vẫn sáng đèn, hít mũi thật mạnh, mắt không nhịn được đỏ hoe...
"Không sao đâu, do cậu ấy không được nghỉ ngơi tốt nên mới bị cảm phát sốt." Tả Khuynh Huyễn quay mặt đi, nghẹn lời không nói tiếp được, bỗng nhiên Tả Khuynh Huyễn ấn vai Kỉ Lam Thanh gằn giọng nói: "Cậu ấy... Hắc Phong không muốn cậu vì cậu ấy mà lo lắng.
" Ha!!! "Đều là như thế, tên ngốc đó thậm chí còn muốn giấu mình"
Cũng giống như kiếp trước, dù hằng ngày đều gặp nhau nhưng hắn thật sự không phát hiện ra sức khỏe của đối phương đã vô cùng trầm trọng...
Là y cố ý che giấu, mà cái chính là do hắn cũng chưa từng quan tâm đến người kia.
Kỉ Lam Thanh cười, càng lúc càng cười to, càng cười lại càng đau lòng hơn.
Kỉ Lam Thanh hít mũi, yếu hầu lên xuống cố gắng nuốt xuống những chua chát trong lòng, anh nhìn Tả Khuynh Huyễn giọng nói bình tĩnh đến lạ thường: "Luật sư Tả, tôi biết anh không thích tôi, thật sự tôi cũng rất chán ghét bản thân mình. "
Ngừng lại một lúc, Lam Thanh trầm người, giọng nói khàn khàn nghiêng người về phía đối phương tiếp tục nói."Tôi biết tim của Hắc Phong không tốt, hơn nữa tôi cũng biết anh ấy lần này đổ bệnh là vì mâu thuẫn cùng tôi, tôi biết anh ấy yêu tôi, yêu tôi, yêu tôi!" Vừa nói, Kỉ Lam Thanh vừa cắn môi nói, nhẹ nhàng cười, nụ cười ấy biểu cảm ấy là xuất phát từ trong tim.
Giống như bản thân đang hạnh phúc vì được chiều chuộng nâng niu trong tình yêu.
Kỉ Lam Thanh vốn rất đẹp, nhưng sẽ không ngoa khi miêu tả vẻ đẹp đó rất xinh đẹp, đôi mắt hoa đào đẹp rực rỡ cùng với nụ cười dịu dàng, con người tròn như chú nai tơ nhỏ, nét mặt thanh thoát tạo nên vẽ đẹp hài hòa rất thu hút.
"Luật sư Tả, anh có biết không? Tôi rất hối hận. Mặc kệ anh có tin tôi hay không, tôi sẽ dùng cả đời để chứng minh rằng mình thành tâm với Hắc Phong." Nói xong, Kỉ Lam Thanh dừng nghẹn ngào không thể nói tiếp được nữa, nhưng những gì muốn nói anh đều nói hết rồi.
Tả Khuynh Huyễn nghi ngờ quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Kỉ Lam Thanh.
Nhìn thấy khuôn mặt người đối diện nở nụ cười trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt khi đang buồn đến tuyệt vọng, vốn là người vốn lạnh lùng, Tả Khuynh Huyễn tự hỏi liệu anh có làm đúng khi che giấu bệnh trạng theo lời dặn của Hắc Phong.
"Anh?"
Tả Khuynh Huyễn chưa kịp thì đã bị Kỉ Lam Thanh cắt ngang: "Thật ra thì tôi cũng không tin. Nếu không phải vì..."
Kỉ Lam Thanh nhếch mép cười nhạt: "Tôi rất cảm kích ông trời đã cho tôi một cơ hội, khiến tôi tỉnh táo trở lại." Vừa nói, hắn hít mũi thật sâu và thề:" Đời này, tôi sống vì Hắc Phong. Tôi sẽ dùng tất cả tình yêu của mình để yêu anh ấy, yêu anh ấy thật nhiều.! "
Không bao giờ nữa để mọi chuyện xảy ra giống như kiếp trước, chỉ có một mình anh ấy dành tình yêu cho tôi, để cuối cùng chỉ còn lại những bi thương ảm đạm tiếc nuối khi anh ấy chết đi.
Đôi mắt đẫm lệ của hắn nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, giọng nói vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ của Lam Thanh vang lên trên hành lang trống trải: "Bây giờ, để em bù đắp những tổn thương cho anh, được không Hắc Phong! " Lời nói dịu dàng giống như lời thì thầm vô cùng ngọt ngào của đôi tình nhân, như thể Hắc Phong đang đứng cách đó không xa, mang theo ý cười đáp lại người thương, Kỉ Lam Thanh cong đôi môi xinh đẹp như đào, trong đôi mắt chứa đựng sự kiên định, yêu thương và sự ngọt ngào chưa bao giờ có.
Kỉ Lam Thanh nhớ lại những thương tổn mình đã gây ra cho người ấy ở kiếp trước, nghĩ đến Hắc Phong đang nằm trên bàn mổ, sống chết không rõ, trái tim không thể kìm nhói đau, đó là loại tình yêu, tình yêu đó ăn sâu trong xương tủy, hắn sợ chính người ấy cũng không biết, ánh mắt của người ấy đã chứa đựng bao nhiêu ôn nhu cùng sủng nịch dành cho hắn...
Khuôn mặt tinh xảo, nụ cười nhẹ nhàng tao nhã, khóe môi đầy đặn hơi nhếch lên, ngay cả khi bị ngăn cách bởi một cánh cửa, cũng không thể ngăn được tình cảm hắn muốn dành cho người ấy.