Mặc Linh vừa xuống máy bay không tránh khỏi có chút mệt mỏi. Cô kéo chiếc vali ra khỏi sân bay, lập tức bắt một chiếc taxi trở về nhà. Cô cũng không nghĩ lần này đi kí hợp đồng lại thuận lợi như vậy, chưa đến ngày đã có thể thỏa thuận xong. Trong lòng Mặc Linh có chút vui sướng, hạng mục lần này anh giao cho cô thực chất có hơi quá sức nhưng hiểu quả tốt đến không ngờ. Hợp đồng lần này thành công anh chắc chắn sẽ rất vui.
Mặc Linh đứng trước cửa nhà, cô hơi ngạc nhiên, cửa nhà cũng không khóa. “Không phải vẫn đang trong giờ làm sao? Không lẽ Tư Minh ở nhà sao?”
Cô đẩy cửa bước vào, nhìn quần áo bừa bộn trên sàn nhà, cô hơi nhíu mày. Bước thêm vài bước, cô cảm thấy bản thân không thể thở được. Trong nhà cô lại có cả quần áo của phụ nữ, một chiếc váy ôm sát màu đỏ rực. Đó chắc chắn không phải đồ của cô, cô chưa từng mặc loại váy này.
Mặc Linh run rẩy đi đến phòng ngủ của mình, loáng thoáng thấy những tiếng rên ái muội, lòng cô càng sợ hãi, cô sợ những gì mình nghĩ sẽ thành sự thật. Kiềm chế sự run rẩy, Mặc Linh nhẹ đẩy cánh cửa phòng ngủ ra. Sau đó, cả thế giới của cô như vỡ vụn.
Trớ trêu thay, hai người mà cô tin tưởng nhất lại cùng nhau lăn trên giường. Mặc Linh cảm giác khí lạnh từ chân dần dần lan ra toàn thân. Thời gian như dừng lại, cô chỉ đứng đó mặc cho những hình ảnh đó không ngưng đâm nát trái tim cô.
Hai người trong phòng dường như không biết đến sự có mặt của cô, vẫn chìm đắm trong hoan ái. Tư Minh không ngừng vuốt ve thân hình quyến rũ của Trịnh Ân, miệng thốt ra những lời dâm dục: “Như thế nào, tiểu dâm đãng, anh làm em như vậy có đủ mạnh không?” Theo từng lời nói, Tư Minh càng ra sức va chạm.
“A…Ông xã..làm mạnh hơn nữa ạ…Còn chưa đủ a..” Trịnh Ân chìm đắm trong dục vọng liền hưởng ứng nhiệt tình.
“Quả nhiên là thứ dâm đãng, làm em thật thú vị hơn cô vợ bảo thủ kia của anh. Mau… siết chặt chút, anh muốn bắn.” Tư Minh vừa hôn Trịnh Ân vừa nói.
“Cô ta sao có thể so với em..cô ta chính là thứ nhàm chán a..a..Bắn cho em, ông xã..làm chết em a..” Trịnh Ân nghe Tư Minh nói vậy ném cho anh cái mị nhãn sau đó lại tận lực rên rỉ.
Từng lời nói, từng tiếng rên rỉ như nhát dao đâm vào tim Mặc Linh. Cô cười lạnh, thì ra là cô không đủ dâm đãng, không thể cho anh thoải mái nên anh mới cùng bạn thân cô lăn lộn. Cũng quá nực cười.
Mãi cho đến khi kết thúc, Tư Minh mới phát hiện ra Mặc Linh đứng ngoài cửa. Hắn hoảng hốt vừa tìm quần áo vừa giải thích: “Tiểu Linh, cái này…không phải như em nghĩ đâu. Anh có thể giải thích”
“Tôi nghĩ..tôi nghĩ cái gì? Sự việc đến nước này anh còn giải thích..muốn giải thích như thế nào? Rằng bạn thân tôi quyến rũ anh lên giường hay hai người say không kiểm soát. Ha~ chắc tôi đoán trúng rồi hả?” Mặc Linh cũng chưa nhìn qua người bạn thân kia của cô, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng Tư Minh nói.
“Linh Linh, mình có thể giải thích...” Trịnh Ân thấy cô nhắc đến mình liền vội nói.
“Tôi không muốn nghe hai người nói thêm một chữ nào hết. Đến khi tôi quay lại, tôi cũng không muốn nhìn thấy đống rác rưởi này nữa” Mặc Linh lạnh giọng nói sau đó quay người đi khỏi nhà.
Trịnh Ân nghe được ý mỉa mai trong lời Mặc Linh, sắc mặt có chút không tốt: “Anh xem, cô ta còn mắng em”.
Tư Minh có chút phiền, hơi nhíu mày nói: “Em nhanh thu dọn một chút, anh còn có chuyện cần giải quyết”.
Nghe ra Tư Minh đã có chút tức giận, Trịnh Ân liền cười ngọt ngào: “Em nghe anh còn không được sao”. Cô tự biết tiến lùi đương nhiên sẽ không chọc giận anh.
Nghe vậy vẻ mặt Tư Minh hơi thả lỏng: “Như vậy là tốt, xong việc anh sẽ tìm em” Vừa nói tay hắn vừa vuốt ve cơ thể quyến rũ của Trịnh Ân. (Thực sự muốn giết tra nam a~~~)
Mặc Linh đến quán café gần đó ngồi, gọi một ly nước trái cây sau đó lại ngồi trầm mặc. Cô vẫn chưa thể tin, người chồng chung sống cùng cô năm lại có thể cùng bạn thân cô làm loại chuyện đó. Lần này trái tim cô đã như chết lặng, cô còn có thể làm gì trong lúc này.
Lúc Mặc Linh trở lại, trời đã bắt đầu tối. Tư Minh ngồi tại phòng khách, vẻ mặt nôn nóng nhìn cô: “Tiểu Linh, em đi đâu vậy? Vì sao anh gọi điện cũng không bắt máy?”
“Tôi cần bắt máy của anh sao?” Mặc Linh có chút tức giận nói.
“Tiểu Linh, đừng quậy nữa được không? Hôm nay là anh sai, anh xin lỗi, sẽ không xảy ra chuyện tương tự. Người anh yêu nhất vẫn là em, xảy ra chuyện này cũng là do anh…”
“Thôi đủ rồi, tôi không muốn nghe” Mặc Linh nghe những lời giải thích kia đều thấy giả dối. Cô thực sự không nghe nổi nữa.
“Tư Minh, chúng ta ly hôn đi.”
Tư Minh có chút giật mình, không ngờ người phụ nữ từng yêu anh hơn cả bản thân lại có thể yêu cầu anh ly hôn. “Tiểu Linh, anh không muốn ly hôn, chúng ta nói chuyện được không? Em rất yêu anh mà, em sẽ tha thứ cho anh đúng không?”
Tư Minh có chút nóng vội, hắn túm lấy tay Mặc Linh ép hỏi.
“Buông ra... Tư Minh, anh mau buông tay ra” Mặc Linh bị siết đau liền giãy giụa muốn thoát khỏi.
“Tiểu Linh à, tha thứ cho anh. Chúng ta không cần ly hôn có được không?” Tư Minh vừa nói, hắn vừa kéo Mặc Linh ôm vào ngực. Hắn không thể ly hôn, công ty này hắn bỏ ra bao nhiêu sức lực, hắn nhất định phải nắm được công ty trong tay, hắn không thể trở lại cuộc sống bần hàn trước kia được.
Tư Minh có chút điên cuồng, hắn bắt đầu hôn Mặc Linh, mặc cho cô có chống cự như thế nào.
Mặc Linh cảm thấy thật ghê tởm, từng chỗ Tư Minh chạm qua, hôn qua cô đều thấy ghê tởm. Cô cố gắng đẩy hắn ra nhưng sức lực chênh lệch, cô làm sao đấu lại được hắn.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, giữa không gian yên tĩnh lại càng trở nên chói tai. Tư Minh hơi phân tâm nhìn điện thoại trên bàn, thầm rủa một tiếng.
Mặc Linh nhân cơ hội đẩy hắn ra chạy ra khỏi nhà, cô một chút cũng không muốn ở lại căn nhà này nữa. Vì sợ Tư Minh đuổi kịp, Mặc Linh ra sức chạy mà không biết rằng cô đang lọt vào một cái bẫy lớn.