Edit: Xích Liên Nhi
“Phải.” Anh thản nhiên gật đầu, anh cảm thấy không có gì bất ổn mà không thể thừa nhận.
Khoé môi Mai Lệ Ảnh co giật liên hồi, cô cười nhạt nói:
“Loại người như anh mà không ai thèm lấy sao?”
Anh híp mắt mắt nhìn cô, dám châm biếm anh? Gan rất lớn nhỉ?! Anh nhẹ câu khoé môi thành một vòng cung nhạt, nói:
“Tôi cũng không muốn lấy bạch nhãn lang về phá gia đình tôi.”
“Ồ, tôi thì không phải?” Mai Lệ Ảnh hơi kinh ngạc, cô không giống sao?
“Cô sẽ không!” Anh cười nhẹ, nói tiếp: “Tôi tin vào ánh mắt của tôi.”
Quả thật như lời anh ta nói, Mai Lệ Ảnh cô dù nghèo tới đâu cũng không làm chuyện như vậy. Cô cười nhẹ nói:
“Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?”
“Nếu cô không lo cho mẹ cô thì cứ việc.” Anh lạnh nhạt đáp, nếu anh đã chọn cô thì cũng nên điều tra chút nhỉ?
“Anh điều tra tôi?” Tuy là một câu hỏi, nhưng cô vô cùng khẳng định nói.
“Phải.” Anh thản nhiên gật đầu thừa nhận.
Cô nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn anh, dám điều tra cô? Tuy cô không muốn dùng đến khả năng kiếp trước của mình, không có nghĩa sẽ không dùm đến, anh ta muốn chết sao? (Ý là ám sát và phá hủy các thông tin mật trong công ty ảnh á) Dù vậy anh ta cũng không tra được gì thật về cô, đó chỉ là thông tin giả về cô mà thôi, trừ một người biết cô là ai.
“Ừ, không tệ.” Cô gật đầu nói, lấy bản hợp đồng ra xem.
Anh khá ngạc nhiên nhìn cô nhưng cũng nhanh chóng che giấu sự ngạc nhiên đó đi, nhìn cô bình tĩnh xem hợp đồng mà không có tức giận gì? Cô thật sự không tức giận khi anh điều tra cô sao? Theo lẽ thường, ai biết mình bị người khác điều tra trong im lặng thì không phải rất bực bội sao? Vậy mà cô lại bình tĩnh như vậy, quả thật ngoài dữ liệu của anh, dù biết cô rất giỏi kiềm chế nhưng không nghĩ tới cô lại giỏi kiềm chế như vậy. Rốt cục đã xảy ra chuyện với cô mà tạo tính cách côthành như vậy? Không lẽ liên quan tới cha cô? Không lẽ vì cha cô đột ngột mất tích nên ảnh hưởng tới cô? Nhưng tại sao anh không tìm thấy bứa ảnh nào về cha cô nhỉ? Ừ, điều này đáng để suy nghĩ lại.
Cho tới khi cô xem xong cũng không có biểu hiện gì thái quá, nhưng trong thâm tâm cô đang phỉ nhổ anh mấy trăm lần, hỏi thăm đời nhà anh. Trong hợp đồng, cô chú ý đến với đều như sau:
. Phải giả vờ làm một người vợ hiền, hiếu thuận với cha mẹ chồng.
Cái này cô còn tạm chấp nhận.
. Chồng là nhất, chồng nói gì, vợ đều phải nghe theo không được bàn cải.
Cô phi!
. Nếu có mâu thuẫn thì không được bạo lực gia đình, mà vợ phải nhận nổi trước.
Anh đi chết đi, tại sao cô phải nhận lỗi chứ??? Anh nghĩ hay quá nhỉ?
. Vợ thì phải ở trong nhà lo việc nhà, ra ngoài phải có chồng đi chung.
Cái quái gì đây? Nuôi nhốt à? Ít nhất còn cho người ta đi ra ngoài, nhưng tại sao phải kè kè theo sao?
. Không được ngắm nhìn người đàn ông khác ngoài chồng.
Cô trợn trắng mắt, không phải hôn nhân giả à? Sao lại còn có điều này hả? Gì vậy trời? Sao không thêm “không được ngắm nhìn ai ngoài vợ??????”
. Mỗi tuần làm “chuyện đó” lần, nếu có thể thì sinh baby luôn, cho ba mẹ có cháu bồng.
Cái quái gì đây nè trời? Không phải hôn nhân giả à? Sao còn làm chuyện đó và sinh baby chứ? CMN, sao anh không đi lấy vợ luôn đi!!!! (Xích: Chị à, không phải đang bàn bạc về “cưới xin” đây sao? che miệng cười)
Còn cái cuối cùng, thời hạn hợp đồng đâu? Thời hạn hợp đồng đâu hả??? Hay thời hạn vĩnh viễn??? Anh đang chơi tôi à? Rõ ràng ép mua ép bán mà!!!!
Cô hít một hơi thật sâu, đẩy bản hợp đồng lại cho anh, mỉm cười nói:
“Chuyện này để tôi suy nghĩ lại.” Cô đứng lên, nở nụ cười đúng tiêu chuẩn nói: ”Tôi còn việc phải làm, xin phép đi trước, chào anh.”
Anh một loạt phản ứng của cô, chỉ nhếch mép cười, những điều trong bản hợp đồng điều là anh cố ý. Từ lần gặp ngoài ý muốn đó cho tới khi cha mẹ anh muốn con dâu, người đâu tiên anh nghĩ lại chính là cô. Khi anh làm bản hợp đồng này, không hiểu sao tim anh đập gia tốc, cẩm thấy hưng phấn khó tả, anh liền thêm vài yêu cầu. Quả thật không sai, anh bị cô thu hút mất rồi, cho tới khi vài phút trước, đột nhiên anh muốn giam cầm người con gái này cho riêng anh, may là anh đã thêm sẵn vài điều trong đó.
Anh nhìn bóng dáng cô đi khỏi phòng, anh càng cười tươi hơn, trong đó có mùi vị âm mưu, thứ anh muốn, anh nhất quyết phải có được!
Cô gái nhỏ à, em không thoát khỏi anh đâu!
Anh đứng lên, cất đồ vào cặp, đi ra ngoài. Mong lần gặp lại, em sẽ cho anh câu trả lời hợp ý anh.
________________
Sau khi ra khỏi nhà hàng, cô đi thẳng về nhà. Trong lòng rủa xả anh vạn lần, hôm nay ra ngoài cô không có xem hoàng lịch đây mà, nên cô gặp phải tên biến thái đây. Hôm nay là vận xui của cô à? Sao lại xui xẻ như vậy?
Cô đi thẳng lên phòng, đóng cửa cái “rầm” lăn lên giường chùm chăn lại, không nói gì, nhưng lại có thứ làm cho cô buồn cười, tiền, đúng vậy, là tiền, mỗi tháng cô có thể cho triệu, như vậy cô có thể phẫu thuật cho mẹ cô rồi nhưng cô thực sự cần sao?
Có đáng để mình bán thân không? Nhưng vì mẹ, cô thấy đều đáng. Nhưng cô có thể đồng ý sao? Nhưng anh rõ là một người giàu sang, có tiền có quyền, nhưng tại sao lại chọn một cô gái bình thường như cô?
Nếu không phải tại ông ta, mẹ cô cần gì phải phẫu thuật cơ chứ? Nếu không phải tại ông ta thì mẹ cô sao phải chịu cực khổ làm việc như vậy? Có nhà mà không thể về, ông ta không biết mẹ cô phải đau khổ lắm sao? Mỗi đêm mẹ đều khóc, nhớ đến ông bà ngoại mà không dám về. Mỗi ngày mẹ đều cực nhọc bán thời gian kiếm tiền lo cho cô, chang trải cho cuộc sống hằng ngày cho hai mẹ con. Còn cô vừa học vừa làm việc nhà, chăm sóc cho mẹ.
Cuộc sống cứ vậy, cho tới một ngày, ngày đó như toàn bộ thế giới của cô sụp đổ, khi cô vô tình thấy hồ sơ bệnh án, mẹ cô cần khẫu thuật tim và căn bệnh máu khó đông (máu loãng ). Có những lúc cô thấy mẹ mặt mày xanh xao, ngăn trở mẹ đi ra ngoài làm nhưng mẹ không chịu vì cô phải học, năm nay cô lên đại học năm nhất, mẹ cô lại muốn cô thì vào trường tốt nhất, đại học S () và cô đã đậu, đứng đầu điểm thi lại giành được học bổng nhưng tiền thì vẫn phải cần, phải mua rất nhiều thứ. Vì vậy sức ép của mẹ càng nặng, vì muốn giúp mẹ, cô đi làm thêm, mẹ biết, mẹ răn la cô một trận, bắt cô phải lo học, cô không biết phải làm gì khác là phải học, nhưng cô vẫn cố chấp đi làm thêm, mẹ thấy cô cố chấp như vậy thì đồng ý với một điều kiện, không được lơ là việc học mới đồng ý. Vì thế mà cô vừa học vừa làm giúp đỡ mẹ một tay.
......
() Máu khó đông còn gọi là máu loãng, đây là căn bệnh hiếm gặp, có tính nguy hiểm khá, và rất ưu chảy máu, chảy không dừng, dù một vết cắt nhỏ chưa tới cm cũng có thể chết người vì nó chảy không dừng, khó đông như người thường. (Xích chỉ đọc sơ qua và chỉ biết có nhiêu đây thôi, ai muốn rõ thì hỏi google ca ca nha)
() Cái này Xích bịa không phải thật nhá.
Đại học S là đại học Quốc tế, các kinh phí vô cùng đắc đỏ, muốn vào học cũng phải đủ hoặc điều kiện sau:
. Học giỏi và giỏi hơn nữa.
. Còn nhà viên chức nhà nước, nhà giàu có quyền có lực có tiền.
Trừ sinh viên gia cảnh bình thường mà học giỏi thì được học bổng, không cần đóng tiền học. Nhưng sẽ bị kinh thường và bị cô lập (vì đa số là con nhà giàu kinh thường tiếp xúc)
Và chủ tịch lại thần bí vô cùng không ai biết người đó là ai trừ hiệu trưởng ra. Nên không ai dám đắt tội, việc dạy học cũng tốt vô cùng mới mang danh “Quốc tế“. Rất nhiều người đều nguyện ý mang con mình đến đây học.
Trường đại học S rất lớn và đủ loại khoa, có thể coi là một thành phố cỡ nhỏ. Có khu ở dành cho giáo viên và khu dành cho sinh viên, các phòng ở như khách sạn sao, đủ điều kiện, có thể coi là một căn nhà nhỏ, có phòng khác, phòng ngủ, phòng bếp và phòng vệ sinh riêng.
Căn tin trường có hơn dãy ngồi, một dãy có thể chứa hoặc người ngồi, cũng có phòng ăn riêng cho có sinh viên có thân phận đặc biệt. Đồ ăn ngon như nhà hàng sao nên có rất nhiều sinh viên ăn ở đây mà ít người ở ký túc xá tự làm đồ ăn. Ở đây cũng có một siêu thị tầng cỡ lớn, có bán đủ thứ từ các thứ cá thịt rau sống đến quần, đồ dùng hằng ngày và sách tập vở, có chỗ ăn vặt. Vì đa số sinh viên chọn ở lại trường ít về nhà.
Còn chị nữ chính có thể coi là có thân phận đặc biệt và thần bí, dù gia cảnh bình thường nhưng có rất ít người đối địch và toàn thân lui ra. Cũng rất được mọi người quý mến, ngưỡng mộ tài năng của cô và cũng có phòng ở, phòng ăn riêng, nhưng rất ít người được đi chung vào đó chỉ đếm trên đầu ngón tay (trừ phòng ở vì cô rất ít ở đó) cho nên mọi người đoán mò đoán non.
......
Dù vậy, nhưng bệnh tình của mẹ ngày càng nặng, có khi ngất xỉu phải nhập viện. Cô càng lo lắng hơn, mẹ thì lại bảo cô chút tâm vào việc học, không được lơ là, mẹ không sao, nhiều lúc cô hận việc học này, nhưng cô vẫn nghe lời, vừa học vừa làm vừa chăm sóc cho mẹ, mẹ cô thì đã ở nhà, không ra ngoài đi làm nữa mà nhận việc về nhà làm, do cô ép buộc.
Nhưng cô biết, việc này không thể kéo dài mãi được, lại không thể tìm ông ta nhờ giúp đỡ, mà hợp đồng đó lại ra điều kiện là cô ra bất cứ yêu cầu gì anh ta đều dốc lòng giúp đỡ. Hình như thứ kia đang ở trong tay anh ta nhỉ??? Cô híp mắt nghĩ.
Cô cứ nghĩ miên man rồi ngủ quên, mẹ cô thì ra ngoài giao hàng, tới chiều mới về.