Editor: Windy Thân
Mặt trời đã về phía tây, đường trở về giống như nhanh hơn rất nhiều so với lúc đi, cây cối hai bên đường nhỏ thưa thớt, đa số là thảo nguyên rộng rãi mênh mông, rất nhiều loài hoa không biết tên tùy ý nở rộ trên thảm cỏ, trải ra một mảnh xanh mơn mởn làm bối cảnh, những khóm hoa nhỏ vàng óng tô điểm thêm lên cảnh đẹp, trong gió có hương hoa, còn có cả vùng đất cùng cỏ xanh thơm và tinh khiết.
Thẩm Cẩn Huyên dựa vào nam nhân phía sau, mắt không thể rời khỏi cảnh sắc hai bên, vậy thực sự là bầu trời và sông nước rất khác nhau, nhưng chỉ là nhìn cũng làm tâm hồn người ta sảng khoái.
Mục Diễm là đưa nàng ra ngoài giải sầu, nhưng bây giờ nhìn lại, giống như hiệu quả không được tốt, Thẩm Cẩn Huyên vẫn trầm mặc như vậy.
Nàng thay đổi rất nhỏ, rồi lại rõ ràng như vậy, đúng lúc này ngầm biến đổi khiến cho người ta nghĩ rằng nàng căn bản giống như là không có thay đổi, rồi lại giật mình giống như một lại thức tỉnh sau đó mới phát giác, đã thật lâu chưa thấy nàng cười, không phải là khẽ mỉm cười, mà là nụ cười sung sướng tràn trề xuất phát từ nội tâm.
Đúng là đã lâu.
Nếu cẩn thận nghĩ lại, ngay cả nàng thỉnh thoảng mỉm cười, cũng rất trầm tĩnh, cả người càng ngày càng trở nên an tĩnh, càng ngày càng thoát khỏi phạm vi hắn hiểu biết, Mục Diễm còn thích Thẩm Cẩn Huyên trước đó hơn, cười lên mặt mày cong cong, răng trắng hoàn toàn để lộ.
Hắn biết nàng vẫn đang đau lòng.
Chợt đem môi kề lỗ tai trắng muốt như ngọc của Thẩm Cẩn Huyên, Mục Diễm hỏi nàng: "Có muốn ăn cá không?"
Lúc hắn nhỏ giọng nói chuyện, giọng nói [email protected]":quydn trầm sâu giống như đang nhìn thấy trà lâu, làm cho người vừa nghe suy nghĩ, hấp dẫn người khác vô cùng.
Thẩm Cẩn Huyên không thể nào kháng cự, gật đầu đồng ý.
Vì vậy Hắc Diệu liền bị chủ nhân ra lệnh, ở cửa ngã ba phía trước rẽ bên trái đi vào. "Cộc cộc lộc cộc" tiếng vó ngựa, càng lúc càng xa.
Nơi này là một nhánh nhỏ của sông Hoàng Hà, một mảnh nho nhỏ, những tảng đá nằm dưới nước dịu dàng lưu động, tiếng nước chảy thanh thúy dễ nghe cùng tiếng chim hót xa xa bay tới hòa cùng nhau, có thể hợp thành một khúc làm người ta thích thú.
Bên cạnh sông nhỏ là hoa cỏ, vùng nước cạn có tảng đá hiện ra, lòng sông lóe lên ánh sáng màu đỏ vàng ấm áp, những thứ kia là mặt trời trước khi đi ngủ vỗ về nó.
Thẩm Cẩn Huyên bị ôm từ trên Hắc Diệu xuống, hai chân đứng lên mặt đất, cảm giác giống như mặt đất mềm nhũn, vô cùng mềm mại.
"Bệ Hạ, ngài muốn xuống sông bắt cá sao?"
Nói muốn ăn cá, nhưng bây giờ trên người hai người cũng không có cá, nước trong sông chảy róc rách, đúng là trong suốt, nhưng có cá hay không, cũng không thấy rõ.
Thẩm Cẩn Huyên lộ ra khuôn mặt tươi cười, lúc nói chuyện không tự chủ mang theo một chút kích động, nàng rất chờ mong xem Bệ Hạ xuống sông mò tôm, bởi vì... Trăm năm khó gặp chứ sao.
Mục Diễm thấy bộ dáng nhỏ bé của nàng, trong lòng có mấy phần cảm thấy thoải mái, còn có một loại thả lỏng, giống như thời điểm nàng không vui, thần kinh của hắn cũng căng thẳng theo, đều mệt mỏi.
Hắn không nhịn được lắm mồm trêu chọc, mỉm cười nói: " Nếu nương tử đã lên tiếng, vi phu sao có thể không nghe lệnh?"
Khi đang nói chuyện hắn cười lên, trực tiếp cười đi vào trong lòng của Thẩm Cẩn Huyên, nụ cười kia ấm áp, so mặt trời hôm nay còn ấm hơn, phát sáng, có thể Phật hóa tất cả lo lắng trong lòng nàng, có thể làm cho nàng cảm thấy tình yêu.
"Hừ, vậy ngươi ngược lại nhanh chút nha." Nàng nâng lên chiếc cằm nhỏ gầy, mắt phải nháy nghịch ngợm, tự động phối hợp với hắn.
Mục Diễm vẫn cười, xốc vạt áo của mình lên hông, cởi giày chân không giẫm lên mặt đất, hơi sụp xuống nhưng mềm mại trơn bóng.
Thẩm Cẩn Huyên nhìn hắn, mắt dịu dàng muốn chảy ra nước.
Hắn thật sự xuống nước, sông nhỏ mát mẽ biến thành vô số cái tay nhỏ bé, tinh tế vuốt ve chân của hắn.
Tâm Mục Diễm tĩnh lặng, giẫm ở đáy sông đi vào trong sông, thời điểm hắn đi lại sẽ vẩy nước, óng ánh trong suốt, nhiều màu, Thẩm Cẩn Huyên nhìn hắn chằm chằm, trong lòng nâng lên lo lắng, chỉ sợ hắn ngã nhào.
"Bệ Hạ, ngài chậm một chút, nếu không trở lại đi, đừng bắt."
Nước cũng xuống rồi, nào có thể không có gì mà đi về?
Mục Diễm khoát khoát tay, ý bảo nàng yên tâm, chút chuyện nhỏ này không có nguy hiểm, khi nước đã cao đến đầu gối của hắn, rốt cuộc hắn cũng đứng lại, mắt xuyên qua lớp nước thật dầy, tìm kiếm con mồi.
Ánh mắt của hắn toàn một màu xanh biếc, nếu Thẩm Cẩn Huyên có thể nhìn thấy, nhất định sẽ lầm tưởng nàng thấy được sói.
Mục Diễm không bắt được cá, sau khi lỡ tay hai ba lần cuối cùng cũng tìm ra bí quyết, hắn khom lưng lấy tay làm chuẩn bị tư thế, khi cá nhỏ lướt qua, nhanh chóng thay đổi phương hướng hướng con cá đưa tới.
Hắn ra tay tàn nhẫn, sau khi mười ngón tay chạm đến thân cá trong nháy mắt thu lực giữ chặt, đầu ngón tay đều ức hiếp con cá, trả thù cái vảy quẹt làm một đầu ngón tay của hắn bị thương.
Cho dù như thế, con cá còn chưa từ bỏ ý đồ chạy trốn, bởi vì mặc dù Mục Diễm hung ác, nhưng lại không biết nơi nào mới là chỗ trí mạng của con cá, vậy dứt khoát chờ cá chảy máu tới chết thôi.
Hắn đang cầm con cá, máu từng đợt lan tràn trong sông, giống như lụa mỏng màu đỏ, dần dần hòa tan trong nước.
Thẩm Cẩn Huyên thấy hắn xoay người lại, đột nhiên trong tay cầm một con cá lớn thơm ngon, nhỏ giọng hoan hô một tiếng, vạt áo đung đưa.
Mục Diễm mỉm cười nhìn vào trong mắt của nàng, giơ tay lên, con cá vượt qua nửa cái sông rơi vào bên chân của Thẩm Cẩn Huyên, cái này không cần chảy máu tới chết, cũng ngã chết.
Thẩm Cẩn Huyên nhìn con cá ỉu xìu giãy giụa muốn sống, không tự chủ được lui về phía sau vài bước, rồi sau đó đứng lại, quay mặt không nhìn sinh mạng con cá dần ngừng.
Cá lớn nuốt cá bé, vẫn luôn là như thế.
Mục Diễm tổng cộng bắt được ba con cá, đạp nước bọt nước lên bờ, nước theo chân của hắn chảy xuống, rất ngứa, hắn muốn dứt khoát cầm ống quần lau sạch sẽ, lại bị tay Thẩm Cẩn Huyên cản.
Nàng ngồi xổm người xuống, vạt áo rơi trên mặt đất, mặt mày buông xuống dùng khăn tay của nàng nghiêm túc lau nước đọng trên chân hắn.
Tư thế thành kính giống như một người làm lễ.
Mục Diễm lại cảm thấy hạnh phúc, mà không phải cái loại hưởng thụ của đế vương, không, phải nói cũng có hưởng thụ, hưởng thụ người yêu mang cho hắn hạnh phúc ngọt ngào.
Khi Mục Diễm phát hiện thời điểm Thẩm Cẩn Huyên đau lòng muốn chết mà hắn cư nhiên không biết làm thế nào cho phải thì hắn mới hiểu rõ có lẽ hắn căn bản cũng sẽ không yêu một người.
Không biết an ủi ra sao đối với nàng là an ủi tốt nhất, không biết nói những gì mới có thể có hiệu quả lớn nhất hóa giải tự trách cùng thống khổ trong lòng nàng, không biết nên làm sao, mới có thể làm cho nàng thoát khỏi thương tâm khổ sở, thậm chí hắn không biết trong lòng d.d.l.q.d của nàng nghĩ những gì.
Lần đầu Mục Diễm cảm thấy có tâm nhưng vô lực là một loại như thế nào.
Mang Thẩm Cẩn Huyên đến Liễu trấn chơi một vòng mục đích rất đơn giản, chính là để cho nàng vui vẻ, quên mất phiền não, phản ứng của Thẩm Cẩn Huyên lúc ở trên trấn hiển nhiên không thể coi là thành công, nàng cảm thấy mới lạ, còn cảm thấy khát cầu.
Muốn mà không, còn đây là đau khổ.
Mục Diễm biết trong lúc lơ đãng nàng bộc lộ sự khát nhưng là khát cầu cái gì, thân phận bình thường, cuộc đời bình thường, sinh hoạt bình thường.
Nhưng mà, hắn còn biết, hắn không cho được.
Cho nên hắn cũng mê muội.
Nàng đứng ở trước người của hắn, cẩn thận lau cho hắn, mang vớ đi giày, bỏ quần áo xuống, cuối cùng cũng mỉm cười dịu dàng đứng dậy.
Đó chính là cái gì cũng tiêu tán.
Mục Diễm bỗng nhiên vươn tay ôm người ở trước mặt, gần như tham lam hút lấy mùi vị trên người nàng, mùi thơm thoang thoảng vào lỗ mũi, cong cong qanh quẩn xông vào trái tim, hắn không trốn thoát, không tránh thoát, cũng không muốn trốn không muốn tránh.
Hai người ở chung một chỗ, chắc chắn sẽ có hy sinh, bởi vì yêu, cho nên không so đo.
Ngươi vứt bỏ lý tưởng sống của ngươi, ta cho ngươi thương yêu và cưng chiều độc nhất vô nhị.
Thẩm Cẩn Huyên nhắm mắt lại, mặt chôn ở trong hõm vai Mục Diễm, chợt không muốn rời xa hắn, chợt liền muốn thời gian ngừng lại, một đời một thế thân mật không rời với hắn như vậy.
Chim hót hoa thơm làm bạn, trời cao sông nước trong vắt hỗ trợ, ngươi ở cùng với ta.
Thẩm Cẩn Huyên cảm thấy thế là đủ rồi.
Hai người ngồi dưới đất, Hắc Diệu gặm cỏ ở một bên, Mục Diễm móc ra hộp quẹt lúc nào cũng mang bên mình ở thắt lưng đốt đống gỗ chồng chất, những thứ này là Thẩm Cẩn Huyên tìm, khi hắn dùng đao bóc cá, Tiểu Nhân Nhi hoạt bát giữa bụi hoa, nhặt lên một cành cây nhỏ liền muốn giơ lên cho hắn liếc mắt nhìn, sung sướng vô cùng.
Gỗ bắt lửa rất tốt, Mục Diễm xuyên cành gỗ vào con cá rồi để lên trên, nướng một lát, mùi thơm bốn phía, Thẩm Cẩn Huyên đong đưa cánh tay của hắn nhao nhao muốn thử.
"Không được không được, ngươi bỏng thì làm sao bây giờ?"
"Bệ Hạ, ngài cũng quá không tin tưởng mình đi, có ngài ở đây, ta làm sao sẽ bỏng, Bệ Hạ, để ta thử xem, thử một chút thôi~" Thẩm Cẩn Huyên lắc tới lắc lui, động tác lại không dám quá lớn, sợ dao động khiến cánh tay Mục Diễm chênh vênh sau đó lửa sẽ làm hắn bị bỏng.
Không ngờ, lần này Mục Diễm dứt khoát không để cho nàng động vào, kiên quyết lắc đầu không cho phép.
Thẩm Cẩn Huyên tức giận hừ hừ, dứt khoát lẩm bẩm đến một bên tự mình muốn cắm nhánh cây vào con cá.
"Dừng lại, tới đây." Mục Diễm thấy, cũng tức giận muốn nổi khùng, tiểu tử không nghe lời, lại đánh không được mà mắng cũng không xong, tức giận lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phình ra của nàng lại muốn cười, thật là đang tức giận ngược lại cười: "Thật là không lay chuyển được ngươi."
Bên này thỏa hiệp.
Thẩm Cẩn Huyên nhỏ giọng hoan hô một tiếng, lần nữa ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nướng con cá này cũng nhanh chín, Mục Diễm đưa nhánh cây cho Tiểu Nhân Nhi, nhìn hai móng vuốt nhỏ của nàng bóp thật chặt, tâm cũng mềm thành một vũng nước.
Chợt chân hắn dài một bước, kẹp Thẩm Cẩn Huyên ở giữa hai chân của mình, tư thế này giống với lúc hai người bọn họ cởi ngựa.
Cá nặng, nhánh cây không dài không ngắn, cánh tay Tiểu Nhân Nhi nhỏ như vậy sao có thể chịu đựng được?
Thẩm Cẩn Huyên chỉ cảm thấy cổ nàng đúng lúc này có hô hấp ấm áp pha vào trên da, làm cho cả người nàng cũng run run một chút, nàng hừ hừ hai tiếng, vặn vẹo uốn éo thân thể, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất dựa vào.
Hai cái tay hắn từ phía sau vươn tới, bắt được tay của mình, dễ dàng nâng lên.
Trong nháy mắt Thẩm Cẩn Huyên còn tưởng rằng Hoàng Đế Bệ Hạ đúng là có thể chống lên một mảnh trời.
Nướng cá xong, bốc lên nóng hổi, tản ra mùi thơm hấp dẫn người, màu sắc toàn thân tìm không ra từ ngữ tốt nhất để hình dung, tóm lại Thẩm Cẩn Huyên cảm thấy con cá này thoạt nhìn liền cảm thấy giòn tan.
Để nguội trong chốc lát, Mục Diễm liền bẻ gảy nhánh cây rắc rắc một tiếng thanh thúy vang lên, chỉ còn một chút xíu cắm vào con cá, nhỏ như vậy người cầm lên gặm cá cũng sẽ không tốn sức, chỉ là nếu hắn tìm thêm một nhánh cây tốt dùng để nướng cá sẽ tốt hơn.
Da cá diiendan>:lequuydddoooon thơm ngon giòn tan, thịt cá mềm mại ngon miệng,...... Chính là không có vị muối.
Tuy nói như thế, nhưng đây chính là thành quả lao động của hoàng đế Bệ Hạ, Thẩm Cẩn Huyên còn là liếm môi ăn sạch cả một con cá lớn, đủ để làm bụng nàng tròn vo, giống như so với ban ngày lớn hơn một vòng rồi, nàng sờ bụng một cái, cảm thấy phí sức lực để đứng lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, Thẩm Cẩn Huyên hỏi Mục Diễm: "Bệ Hạ, ngài nói bụng của ta có thể hay không nổ tung......"
Nàng thật lo lắng, nếu như nổ tung, vậy tiểu bảo bảo làm thế nào?
Mục Diễm không khỏi buồn cười, bàn tay vươn tới sờ đầu của nàng, bộ dáng Tiểu Nhân Nhi ngây thơ là đáng yêu nhất, hơn nữa hắn thích: "Sao có thể như thế, chắc chắn sẽ không nổ tung đâu, yên tâm đi."
"Nhưng người ta cảm giác rất no......" Tiếp tục làm nũng.
"Vậy ngươi hoạt động một chút, qua bên kia đi bộ mấy bước đi." Mục Diễm tiếp tục véo hai má của Thẩm Cẩn Huyên, nói nàng đi bộ một chút, mình cũng không buông tay, chính xác là không muốn buông tay.
Thẩm Cẩn Huyên no lầm bầm lầm bầm không ngừng nghỉ, ngã trên đùi Mục Diễm không muốn động.