Editor: Lạc Du.
Tại tư trạch ở ngoại ô, Đoan vương nghe lời của thê tử, trong lòng vẫn rất tán thành chuyện này. Ngược lại là Đoan vương phi, cuối cùng lại thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay Huyên nhi tính toán như vậy, trong lòng người làm mẫu thân cũng không biết nên có tư vị gì.”
Đoan vương cầm tay bà, cười thê tử không bằng tâm tư thành thục của nữ nhi: "Tự nhiên nên vì con mà cao hứng."
"Nhưng ta nguyện ý bảo hộ nữ nhi bên người chúng ta, không cho nữ nhi học chút bản lĩnh này." Đoan vương phi dựa vào trong lòng trượng phu, nghe nhịp tim của ông, trong lòng cảm khái vạn phần.
Đoan vương biết được bà đang luyến tiếc nữ nhi, luyến tiếc nữ nhi sinh hoạt trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, cánh tay đặt tại vai bà, ôn nhu vỗ vỗ hai cái: "Thế nào có bảo vệ cả đời? Trước đây Huyên nhi cố ý gả cho hắn, gả cho người này, nàng liền sẽ biết, đó là con bé cam tâm tình nguyện, cũng phải tin tưởng nữ nhi của chúng ta chứ.""
"Ừ, ta biết, kỳ thực ta luyến tiếc nữ nhi, ta đau lòng cho con bé." Vừa nghĩ đến những nữ nhân trong cung có khả năng làm những chuyện gì, có thể phải đối mặt với vô số chuyện, Đoan vương phi liền hoảng hốt, bà hối hận không thể vớt Trầm Cẩn Huyên từ trong cung ra. Nhưng là Đoan vương phi không thể, con gái bà nghĩ muốn Hoàng Đế bệ hạ, người làm mẫu thân, liền không thể ngăn cản nàng, cũng sớm đã không ngăn được.
"Yên tâm... Yên tâm đi." Đoan vương vỗ về vai thê tử, an ủi.
Buổi trưa, hầu hạ qua chủ tử dùng xong ngọ thiện, mấy nha hoàn trở về phòng bên, trong đó, Minh Yến là người nói nhiều nhất, nàng chính là đang khen ngợi một tiểu nha hoàn có dung mạo khả ái làn da trắng mịn, ở trong cung nghe nhiều liền học được nên lời nói ngọt như mía lùn liền khen tiểu nha hoàn thành mặt hồng hồng: "Minh Yến muội tử ngươi còn nhỏ hơn ta, lại biết ăn nói đúng là người thông minh. Nhưng mà như đã nói qua, lần này quận chúa hồi cung tại sao không mang muội về?"
"Là như vậy, quận chúa lo lắng cho đệ đệ nàng, Trầm tiểu vương gia của chúng ta, cho nên lưu ta lại ở chỗ này hầu hạ, đúng rồi, quận chúa bảo ta nửa bước cũng không thể rời Trầm tiểu vương gia, ta đi về trước, tỷ mau ăn cơm đi." Giọng nói Minh Yến nhẹ nhàng, nói chuyện rất giòn giã giống như cây đậu đập bùm bùm.
Tiểu nhà hoàn nhìn nàng sinh khí dồi dào, cười một trận khanh khách, chính là đánh nhẹ Tiểu Thúy từ trong đi ra ngoài: "Ai, Tiểu Thúy tỷ, chúng ta đi cùng đi. Ngươi nhìn thấy Minh Yến chưa? Tính tình hoạt bát hiếu động lại làm việc ổn thoả, hiện tại chúng ta tới nước Kỳ tay không đủ dùng, quận chúa chỉ để cho nàng coi chừng Trầm tiểu vương gia, ha ha ha, nếu là xảy ra vấn đề gì..."
"Xuỵt..." Tiểu Thúy nghe càng phát hiện miệng nàng ta nói không có chừng mực, lại đi rủa chủ tử, làm một động tác không phát ra tiếng động: "Lời này cũng không thể nói lung tung, nếu để Vương phi nghe được, nhật định sẽ rất tức giận."
Tiểu nha hoàn bị điểm tỉnh liền đưa tay che miệng lại, cuống quít gật đầu hai cái: "Ừ, cảm ơn Tiểu Thúy tỷ, sau này ta sẽ không nói lung tung nữa, chúng ta đi ăn cơm đi."
Tiểu Thúy tùy ý lên tiếng, tay bị nàng ta nắm cùng đi, đi tới, Tiểu Thúy quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng Minh Yến rời đi.
Mấy ngày nay, thương thế Trầm tiểu vương gia cơ bản đã ổn định, Đoan vương và Đoan vương phi sẽ không thức suốt đêm ở bên giường canh chừng, tuy rằng trong phòng không có ai bên ngoài nhưng bởi vì Minh Huyên quận chúa ở tại cách vách phòng Trầm tiểu vương gia, bên ngoài phòng của nàng không thể thiếu hai người thời khắc cảnh giác xung quanh, nàng ta vẫn không có cơ hội, rốt cuộc hiện tại Minh Huyên quận chúa cũng hồi cung, hai người canh chừng ngoài cửa phòng nàng cũng lui xuống, hiện tại, chỉ còn có Minh Yến, coi như rất dễ giải quyết.
Tiểu Thúy không trải qua huấn luyện của sát thủ, chỉ là bị dạy hầu hạ người như thế nào, nàng ta không biết vì sao mọi người lại bị lừa, cũng có thể bởi vì bề ngoài nhát gan của nàng ta, che mất dã tâm giết hổ lang.
Mặc kệ như thế nào, Tư Đình cô cô đã nói chỉ cần nàng ta hoàn thành chuyện này, khi trở về nước Ti nàng ta liền hưởng vinh hoa phú quý bất tận, để cho nàng ta trở thành phi tần nương nương cao cao tại thượng mắt đứng trên cao coi thường người khác.
Tiểu Thúy là người tương đối bình tĩnh, nàng ta nhớ được lời Tư Đình cô cô phân phó, nếu như cuộc ám sát do bọn họ sắp sếp không làm cho cả nhà Đoan vương xuống hoàng tuyền, như vậy thì nàng ta cần thời gian, nàng ta muốn giết chết Trầm tiểu vương gia, đồng thời, gán họa cho người nước Kỳ.
Thật đúng là dịp tốt, thực hiện mưu kế tốt.
Chủ tử của Tư Đình cô cô là ai, Tiểu Thúy đương nhiên biết rõ, hoàng đế có bộ dạng tuất dật như tiên kia, là hoàng đế nước Ti của bọn họ.... À. Giống như một tiên nhân sao?
Y nghĩ cũng quá tốt đẹp rồi, ám sát Đoan vương không thành lại độc hại con trai Đoan vương, muốn cho Đoan vương cực kỳ hận nước Kỳ, cực hận hoàng đế nước Kỳ, để cho ông chiến đầu anh dũng thật tốt, thật coi trong đầu hoàng đế nước Kỳ cất cái hố sao? Cho là bọn họ không tra ra chân tướng của chuyện ám sát sao?
Nhưng mà, nàng ta lại là muốn thử một lần, có thể, trong đầu hoàng đế nước Kỳ thật đúng là cất một cái hố thì sao?
Nghĩ đến Tiểu vương gia mười sáu tuổi kia, dáng vẻ tiêu sái khi cậu cứu mình, trong tâm Tiểu Thúy cảm thấy một trận tiếc hận, xét đến cùng, chỉ có thể nói là cậu đầu thai sai chỗ.
Thật là khéo, nàng ta cũng đầu thai saii.
Trong lòng Tiểu Thúy cười nhạo, pha lần sự tự giễu.
Từ nhỏ nàng ta đã bị người khinh dễ, trốn vào trong cung cũng bị người ta khinh dễ dẫn đến phá thai, mà Trầm tiểu vương gia, cậu hưởng mười sáu năm mà nàng ta chưa bao giờ được hưởng thụ toàn bộ, hôm nay, lại chết trước nàng ta.
Tiểu Thúy miễn cưỡng giết chết Trầm tiểu vương gia, cũng đổ lỗi lên đầu cậu đầu thai sai chỗ. Mà nàng ta lại có phúc khí, nàng ta lại ở phía sau câu chuyện, chỉ cần hoàn thành chuyện này, nàng ta liền xoay người trở thành chủ tử tại một khoảng thời gian.
Mặc dù nếu không làm được, dù sao nàng ta cũng sống đủ rồi.
Bưng bát đựng không ít đồ ăn, Tiểu Thúy đi vào phòng của Trầm tiểu vương gia, liền nhìn thấy Minh Yến ngồi ở chỗ đạp chân giường, khuỷu tay để tại mép giường, cằm đặt tại lòng bàn tay, mắt trừng to tỉ mỉ nhìn khuôn mặt ngủ của Trầm tiểu vưng gia.
"Minh Yến muội tử." Tiểu Thúy hạ thấp giọng, vẫy tay với Minh Yến, đợi cho nàng đi qua thì đưa chém cơm qua cho nàng, rụt rè cười một chút. "Ta thấy buổi trưa ngươi không ăn cơm, nghĩ ngươi còn nhỏ tuổi, đói bụng sẽ làm thân thể không tốt, liền đưa tới cho ngươi, ngươi ăn chút đi?"
Lúc nói chuyện giọng nói của Tiểu Thúy không tận lực đè thấp cũng rất nhỏ rồi, nàng ta luôn cúi đầu, một dáng vẻ vẻ nhát gan, rõ ràng lớn hơn Minh Yến vài tuổi, rõ ràng đồng dạnh có thân phận nô tỳ như nàng, nhưng trong lơ đễnh của nàng ta, làm hạ mình thấp hơn, càng hèn mọn hơn.
Tự làm bậy không thể sống.
Trong lòng Minh Yến coi thường người như nàng ta, nhưng trên măt lại vui rạo rực tiếp nhận chén cơm, điềm nhiên cảm tạ: "Cảm ơn Tiểu Thúy tỷ."
"Không, không cần khách khí." Nhìn này, ngay cả một câu cảm tạ nàng ta cũng không chịu nổi.
Người như thế không quan tâm trong lòng nghĩ như thế nào, nội tâm đều đã sớm bị chèn ép trở thành bộ dạng ghơ tởm, chỉ là, bọn họ ngu muội không tự biết, dù sao vẫn cho là bọn họ có thể sống.
Minh Yến ăn chén cơm khẳng định có vấn đề chỉ chừa lại một chút cơm tẻ: "Tiểu Thúy tỷ, ta ăn no rồi, thừa lại một chút phiền người đổ đi."
Tiểu Thúy đưa tay tiếp nhận cái chén Minh Yến đưa tới, trong mắt liết nhìn cơm tẻ còn thừa nửa chén, biết là nàng ăn ít, nhưng cũng sinh ra bất mãn với hành vi lãng phí của nàng, phải biết rằng từ bé nàng ta đã không có gạo trắng để ăn, còn sau khi vào cung mới được hưởng qua.
"Tốt...Vậy ngươi tiếp tục làm việc đi." Tiểu Thúy cúi đầu thấp hơn, bưng chén mở cửa rời khỏi.
Cho đến đêm khuya, cơm tối Minh Yến đều ăn, thân thể cũng không có phản ứng gì, nàng đang ngồi ở chân đạp giường nhìn khuôn mặt ngủ tốt đẹp của Trầm Tiểu vương gia mà suy nghĩ, bụng liền vang lên tiếng cô lỗ.
A, thật đúng là thuốc có tính nhẫn nại sâu.
Minh Yến cảm thán một tiếng, che bụng liền xông ra ngoài.
Nàng đi thẳng đến nhà xí, liền tìm người thay nàng canh chừng Trầm tiểu vương gia nhưng tìm không có, thuốc kia thật đúng là không phát thì thôi, đã phát là kinh người.
Tuy rằng đã có chuẩn bị trước, nhưng khi Minh Yến đi ra khỏi nhà xí, vẫn cảm thấy đi đứng như nhũn ra, trán xuất mồ hôi.
Nhưng mà, nhìn đi, cá đã cắn câu rồi.
Minh Yến khẽ cắn môi, đứng thẳng lưng đang run rẩy, ngẩng đầu ưởn ngực đi tới căn phòng đèn đuốc sáng trưng, chỉ thấy vẻ mặt thất kinh kia của Tiểu Thúy, té quỵ dưới đất, khóc lớn úp mặt vào lòng bàn tay.
"Vương phi... Xin lỗi..." Sự việc đã bại lộ, Tiểu Thúy không cầu tha tội, trái lại xin lỗi Đoan vương phi.
Kỳ thực, Tiểu Thúy vẫn luôn canh giữ bên ngoài phòng của Trầm tiểu vương gia, thấy Minh Yến lao ra ngoài liền bật người chui vào trong, chỉ là nàng ta không ngờ tới trong phòng lại có người.
Người kia không đợi Tiểu Thúy đi tới giường hạ độc, liền từ nóc xà nhảy xuống, bắt Tiểu Thúy lại, Đoan vương phi xoay mặt lại giống như người đã mai phục lâu.
"Vương phi, xin lỗi... Xin lỗi..."
Trong lòng Đoan vương phi nhảy lên một dự cảm xấu, bà hơi lộ ra lay động nhào về phía bên trong phòng, chỉ thấy Trầm Tiểu vương gia khụ một cái khóe miệng liền chảy ra máu: "Tiểu Hiên!"
Móc ra khăn tay, Đoan vương phi lau máu cho nhi tử, trong miệng kêu Dương ngự y.
"...Mẫu thân..." Thanh âm thô ráp lại khàn khàn, hầu như nghe không được gì, Trầm tiểu vương gia đã không ho khụ khụ nữa, cậu nghe được giọng nói của mình, hung hăng nhăn lại mi, cậu nhớ được Tiểu Thúy phóng bột phấn về phía mình, bột phấn kia bị cậu hít vào mũi, coi như mang vào trong tiếng nói.
Sợ rằng...
"Tiểu Hiên, Hiên nhi, Hiên nhi con đừng sợ, mẫu thân ở chỗ này, đừng sợ." Trong mắt Đoan vương phi tràn ra nước mắt, bà liên tiếp chớp mắt, ngồi vào bên giường ôm con trai vào ngực, một chút một chút sợ khuôn mắt tái nhợt gần như trong suốt của cậu.
Khi bà nghe được tiếng Trầm tiểu vương gia vọng lại, lòng bà thật đau.
Dương ngự y đang bắt mạch cho Trầm Tiểu vương gia, ông cũng cau mày, ngón tay để trên cổ tay Trầm Tiểu vương gia động động, sau đó lại đẩy mi mắt càng ảm đạm của Trầm Tiểu vương gia lên.
"Tiểu vương gia, ngài há mồm." Ánh nến hơi tối, nhưng cũng miễn cưỡng có thể để cho hắn thấy rõ.
Dương ngự y theo nghề mở hồm thuốc lấy ra một lo dược, đổ ra hai viên thuốc đen thùi, từng viên đều lớn, hắn nhét vào trong miệng Trầm Tiểu vương gia hai viên: "Ngậm vào, không cần nuốt xuống."
Sau đó Dương ngự y kiểm tra ánh mắt của Trầm Tiểu vương gia, khi thấy tròng mắt của cậu có một điểm đen kịt lúc này lại tản ra, tâm Dương ngự y rụt một chút, ông để Đoan vương phi đứng dậy, liên tiếp châm mấy cây châm lên đầu Trầm tiểu vương gia.
Quan sát chốc lát, Dương ngự y ai thán một tiếng.
Chung quy là hết cách xoay chuyển.
Tác giả có lời muốn nói: Mỗi ngày một thân ~