Editor: Lạc Du.
Trầm Cẩn Huyên hồi tưởng một chút, nàng chỉ nhớ rõ Đoan vương là người làm cho người đối diện đặc biệt yêu thích, đối với dân chúng cũng đặc biết hòa nhã, nàng biết phụ thân dũng mãnh thiện chiến, thành danh lúc thiếu niên, ghét ác như thù, kiếp trước một đời trung tâm ái quốc có kết cục không tốt đẹp, đời này... Trong tay Trầm Cẩn Huyên thưởng thúc ngón tay của Mục Diễm, lại hạ quyết tâm phải bảo hộ phụ thân nàng được bình an sống lâu.
"Ta cũng không biết phụ thân sẽ nghĩ như thế nào, nhưng ta không muốn ông về nước Ti, nói đó quá nguy hiểm, ta không muốn ông và mẫu thân đệ đệ vào trong đầm rồng hang hổ, bệ hạ... Ta sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện, ta không muốn bọn họ gặp chuyện không may..."
Trầm Cẩn Huyên nói xong, cắn môi.
"Yên tâm đi, trẫm sẽ không để cho bọn họ có chuyện gì." Mục Diễm nhìn mắt nàng đã dính vào một chút buồn ngủ, chớp mắt cũng có vẻ vô lực, liền lên tiếng dụ dỗ nói: "Ngoan, ngủ đi, ngày mai trẫm tới đón nàng hồi cung."
"A...Vì sao?" Trầm Cẩn Huyên nhấc lên mí mắt mê mang mềm giọng hỏi hắn, rồi lại không đợi hắn trả lời tự mình đáp: "A, đúng rồi, ngày mốt bệ hạ đi đến cửa đập." Hoàng Đế bệ hạ xuất hành, phi tần phải đưa tiễn.
Vừa nghĩ tới bắt đầu từ ngày mốt sẽ có một đoạn thời gian không nhìn thấy hắn, nàng cũng có chút nghẹn lòng.
"Nàng đúng là có tâm để nhớ." Mục Diễm a một tiếng bật cười, nắm tay nàng.
"Bệ hạ.” Trầm Cẩn Huyên khẽ gọi hắn, ôm lại tay hắn, mân mê cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, mơ hồ nói không rõ ràng: "Hiện tại ta cảm giác luyến tiếc bệ hạ, phải làm sao đây?"
Mục Diễm chỉ coi như nàng đang vui đùa với mình, cũng không coi là thật: "Được rồi, nghe lời mong chóng ngủ đi, chờ nàng ngủ trẫm sẽ về cung, nàng nhớ trước buổi trưa ngày mai phải cùng phụ thân và mẫu thân nàng thương lượng một phen, hỏi họ sau này tính như thế nào, nhưng mà trẫm xem thương thế kia của đệ đệ, phải hai tháng mới hoàn toàn tốt, ngược lại cũng không vội, chỉ là quyết định lưu lại, như vậy sớm có kết quả tốt." Sờ sờ gò má trắng mịn mềm mại của nàng, Mục Diễm mỉm cười: "Tốt, ngủ đi."
Trầm Cẩn Huyên giơ tay lên phủ lên tay hắn, nhắm mắt lại mang theo yêu thương cọ cọ vào bàn tay chai sạn của hắn, nàng triều mến nhìn kỹ Mục Diễm, nặng nề ngủ.
Ngày kế, sáng sớm.
Một đêm không mộng mị làm cho tinh thần Trầm Cẩn Huyên sáng lạng để Minh Yến mặc quần áo tử tế cho nàng, không để ý đến lời khuyên của Minh Yến, cố ý ra khỏi phòng đi tìm phụ thân mẫu thân.
"Phụ thân, mẫu thân..." Đi vào gian phòng của Trầm tiểu vương gia cũng không như nàng mong muốn nhìn thấy phụ thân mẫu thân. Trầm Cẩn Huyên chụp hụt, đi đến bên giường hỏi chuyện Trầm tiểu vương gia bây giờ đã có chút sức sống: "Tiểu Hiên, phụ thân mẫu thân đâu?"
"Làm sao vậy?" Trầm tiểu vương gia nhìn thấy dáng vẻ tinh thần phấn chấn của tỷ tỷ, nhịn không được đùa vài câu: "Trong lòng tỷ tỷ chỉ có phụ thân mẫu thân, lại quên đệ đệ đang bị thương lên chín tần mây rồi?"
Trầm Cẩn Huyên cười khanh khách, ngồi vào mép giường gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy ~! Há chỉ quên đến lên chín từng mây, phải là chưa từng nhớ thương đệ đệ bị thương."
"Hoá ra là như thế, ôi a, tâm của đệ thật đau..." Trầm tiểu vương gia thống khổ cau mày.
Nhìn bộ dạng này của cậu, Trầm Cẩn Huyên cũng ra vẻ hoang mang, chớp mắt vô tội nói: "Ô? Nói như vậy, ta đây luôn hỏi thăm sức khỏe người bị trọng thương, hiện tại người nằm liệt giường, là ai vậy?"
"Chính là tại hạ, Trầm Sở Hiên.” Trầm tiểu vương gia thu hồi vẻ mặt thống khổ, đổi thành hình tượng công tử nho nhã lễ độ, còn kém không chắp tay ôm quyền làm lễ ra mắt, chỉ nghe cậu cười đùa nói: "Tại hạ là đệ đệ mà Trầm Cẩn Huyên yêu thương nhất, mong rằng vị tỷ tỷ xinh đẹp này cũng chiếu cố đệ chu toàn."
"Đệ đó, thật là càng lớn càng không thành thật! Khi còn bé là dáng vẻ tiểu bao tử thật đáng yêu, làm cho người ta yêu thích không buông tay, trước kia đệ rất mũm mĩm, thời gian giống như một cái nháy mắt, đệ đã lớn như vậy rồi..."
Nếu như không tính kiếp trước, Trầm Cẩn Huyên gả vào nước Kỳ, liền tính đây là lần đầu nàng cũng người nhà tách ra, tự nhiên cũng dẫn đến vị tỷ tỷ này lần đầu không ở cùng đệ đệ. Đừng nhìn hai tỷ đệ bọn họ kém một tuổi, nhưng từ khi con bé đã quan hệ đặt biệc tốt.
Hôm nay, Trầm Cẩn Huyên than thở cảm khái một phen, cũng khiến Trầm tiểu vương gia nghe vào trong lòng liền cảm thấy ấm áp: "Nháy mắt? Chẳng lẽ tỷ tỷ sống ở trong mộng?" Nhưng cậu vẫn không nhịn được trêu ghẹo một câu, lúc này mới không trêu đùa hiếu kỳ hỏi: "Sáng sớm, tỷ tỷ tìm phụ thân mẫu thân làm gì?"
Trầm Cẩn Huyên trừng ngang cho cậu một cái xem thường, ngược lại nàng không như phụ thân mẫu thân gạt Trầm tiểu vương gia, trực tiếp nói cho cậu: "Lần này phái người đến giết cả nhà chúng ta, có thể là Hoàng Đế bệ hạ." "Hoàng Đế bệ hạ" trong miệng nàng tự nhiên chỉ Hoàng Đế bệ hạ nước Ti, Phó Dập.
Nghe vậy, Trầm tiểu vương gia cau mày, tròng mắt như là đang suy tư, cậu trầm ngâm nói: "Ưm.... Cũng có khả năng." Bây giờ cậu vẫn chưa tiếp xúc qua việc của triều đình, nhưng mà cậu lại biết danh vọng danh tiếng của phụ thân bên ngoài như thế nào, từ xưa vi thần chi đạo, tối kỵ công cao chấn chủ, quyền lớn áp quân chủ, tài năng lấn áp chủ, chỉ là phụ thân là người chiếm công cao, quyền lớn vượt đến hai điều.
Dù cho trong tay phụ thân cậu nắm giữ binh phù thống lĩnh trăm vạn lính tinh nhuệ, tại triều đình cũng có vài vị đi theo ủng hộ, diệt trừ phụ thân cậu tất nhiên sẽ náo động không bình thường, này không chỉ có triều đình, càng có thể sẽ khiến nước Yến rục rịch mượn cơ hội này để chiếm lấy quốc thổ của nước Ti, dù vậy, Hoàng Đế bệ hạ vẫn muốn diệt trừ cha cậu.
Trầm tiểu vương gia tiếp tục trầm tư, sợ là Hoàng Đế bệ hạ cho là giang sơn thiếu một Vương gia tướng quân cũng không quan trọng gì, dù sao nước Ti vẫn có tướng quân đánh giặc, quả thật cũng không cần phụ thân cậu, Hoàng Đế bệ hạ đã xuất thủ với cả nhà cậu, tất nhiên không đạt mục đích không bỏ qua.
Trong tư tưởng của Trầm Tiểu vương gia, nhất định chuyện này là do Phó Dập làm.
Điều này cũng không có gì kỳ lạ, cậu còn nhỏ, hơn nữa tỷ tỷ cậu đã nói, cậu nghĩ rõ, giương mắt nhìn tỷ tỷ hỏi nàng: "Vậy phụ thân nghĩ như thế nào? Về sau chúng ta phải làm như thế nào?" Cũng không biết rõ bây giờ nước Ti với bọn họ có thể đã là hố to chưa, còn muốn mở mắt to đi vào đợi làm thịt sao? Dựa vào trình độ trung thành của phụ thân, thật đúng là chuyện không phải không thể được.
Trầm tiểu vương gia nghĩ đến chỗ này, không khỏi cảm thấy nghẹn lòng.
Cậu cần phải nghĩ ra biện pháp, khiến cha cậu không thể mang theo cậu và mẫu thân đi về chịu chết.
Trầm Cẩn Huyên nhìn dáng vẻ cau mày suy tính của đệ đệ, cảm giác rất thú vị, này cùng với cậu tự hỏi khi còn bé hoàn toàn khác nhau, cậu thật đã trưởng thành, giữa hai lông mày toát lên sự u buồn, tuy rằng không nồng đậm, nhưng cũng là thực sự hiểu được tư vị đau buồn.
Đối với nhận thức này, nàng không biết nên cảm thấy bi thương hay là vui mừng.
"Phụ Thân nghĩ như thế nào ta cũng không biết, cho nên ta tới đây không phải để hỏi sao? Nhưng mà…” Trầm Cẩn Huyên dừng một chút, mắt không biết nhìn tới đâu, vẻ mặt nghiêm túc mà kiên định, giọng nói lãnh khốc mà quyết tuyệt: "Bất luận thế nào, ta nhất định sẽ không để cho đám người kia làm thương tổn người nhà." Ngay cả đệ chịu vết thương kia, ta cũng sẽ đòi lại vì đệ, gấp bội!
Mặt sau câu nói kia, là nàng ở trong lòng không có tiếng động nói ra.
Trầm tiểu vương gia ngơ ngẩn, vừa đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, đi theo sau phu thê Đoan vương là Tiểu Thúy và Bích Chi, trong tay Tiểu Thúy bưng một cái mâm đàn mộc màu tím sậm, vững vàng đặt hai chén cháo dưỡng sinh cùng chén thuốc xuống bàn, còn lại Bích Chi bưng hai phần ăn sáng dễ tiêu.
"Phụ thân, mẫu thân." Trầm Cẩn Huyên đứng lên, cùng Trầm tiểu vương gia kêu lên tiếng.
Đoan vương phi hàm chứa ý cười đi tới trước mặt Trầm Cẩn Huyên, đỡ lấy cánh tay của nàng, giận giữ nói: "Sao lại chạy ra khỏi phòng, thương thế của con còn chưa khỏe, đừng luôn xuống đất đi lại, nếu đụng vào thì như thế nào?"
"Dạ dạ dạ, nữ nhi biết sai, ai nha, thơm quá à...” Trầm Cẩn Huyên cười đến mười phần trẻ con, thấy răng không không nhìn thấy mắt, chỉ lắc cánh tay mẫu thân làm nũng xin khoan dung.
"Con đó." Đoan vương phi bất đắc dĩ cười cười, từ ái nói: "Chờ người làm, để Bích Chi mang tới ăn."
Trầm Cẩn Huyên giòn giả đáp ứng, ngồi vào phía trên vị trí của mẫu thân, lúc này mới hướng về phía Đoan vương đã ngồi vào ghế kêu một tiếng phụ thân, hiện tại phụ thân mẫu thân đã ăn cơm rồi, đến phiên nàng cùng đệ đệ hai cái người bị thương ăn, Trầm Cẩn Huyên cũng không vội, chỉ cùng Đoan vương trò chuyện việc nhà, cái gì mà nàng cảm giác hôm nay vết thương đã tốt hơn nhiều, cái gì mà chút nữa Mục Diễm sẽ đón nàng vào cung.
"Ngày hôm nay?"
Đêm qua Mục Diễm đi có chút trễ, Trầm tiểu vương gia cùng phu thê Đoan vương đều ngủ, hắn liền không quấy rầy bọn họ, hơn nữa còn có chuyện vỡ đập, Mục Diễm và Trầm Cẩn Huyên cũng chưa từng nói qua chuyện này với Đoan vương, vì vậy nghe được nàng nói hôm nay sẽ bị đón vào cung, không chỉ có Đoan vương hết sức kinh ngạc, ngay cả Đoan vương phi cũng hỏi một câu: "Tại sao lại không đợi mấy ngày nữa? Dưỡng tốt vết thương về cung cũng không trễ."
Thâm cung là nơi nguy hiểm ngủ đông, trên người nữ nhi bà vốn đã bị thương, nếu gặp phải cái gì bất trắc, vậy phải làm sao? Tốt xấu gì chờ thân thể tốt, có thể vui vẻ, khi trở về ứng phó những chuyện li tinh cũng tốt hơn.
"Ngày mai bệ hạ muốn xuất cung, còn không biết lúc nào trở về, con nhất định phải xuất hiện, không quay về không được." Trầm Cẩn Huyên mỉm cười giải thích.
"Bệ hạ muốn xuất cung?" Đoan vương phi ngược lại tiếp nhận chuyện nữ nhi nói ra.
"Dạ, mấy ngày trước ở cửa đập phía Nam mưa to, dần dà lâu ngày tạo thành họa, họa đến dồn dập chính là nước tồn làm đập bị sụp, nghe bệ hạ nói xưa nay chưa có tình hình nào nghiêm trọng như vậy, cho nên hắn mới đích thân muốn hộ tống vật tư đến nơi giúp dân gặp nạn, trấn an nạn dân, cùng người dân vượt qua tai nạn."
Trầm Cẩn Huyên nói xong, tiếp nhận cháo Bích Chi đưa tới, múc một muỗng ăn vào trong miệng, chỉ cảm thấy gạo nấu ăn vào miệng liền muốn tan, táo được lột vỏ ninh nhuyễn ăn vào rất ngọt thơm, cháo cũng không phải là màu trắng, vì táo được nghiền nhỏ nấu cùng với cháo, cho nên hương vị có chua có ngọt, ăn ngoan hết sức.
Nhìn nàng một muỗng một muỗng ăn ngon lành, Đoan vương phi cười càng thêm từ ái, từng muỗng từng muỗng tỉ mỉ đút cho Trầm tiểu vương gia đang miễn cưỡng dựa vào giường, ngược lại không quên nói tiếp với Trầm Cẩn Huyên: "Vậy con nên xuất hiện, bệ hạ cũng khổ cực." Thân thể sống an nhàn sung sướng, cũng không biết đến nơi thiên tai có thể ở được hay không, nhưng mà có lòng với bách tính, giúp nạn dân thiên tai, không cần nghĩ cũng phi thường mệt nhọc.
"Dạ." Nói thực không ai ngừng nói, nhưng mà thời điểm cả nhà ở cùng nhau cũng không chú ý những thứ này, Trầm Cẩn Huyên nuốt xuống một ngụm cháo nói: "Mẫu thân yên tâm, nữ nhi người ở trong cung không ai dám khinh dễ đâu."
Đoan vương phi không cho là đúng: "Có bệ hạ bên cạnh con là chuyện khác, hắn không ở lại là một chuyện khác, con nên cẩn thận một chút, nhất định phải để Minh Yến nửa bước cũng không rời."