Ngoài mặt Lưu hoàng hậu thủy chung treo mỉm cười đoan trang, giống như đang thưởng thức ca vũ ở dưới điện, nhưng tỉ mỉ nhìn lại không khó phát hiện kì thực ánh mắt không tập trung, khóe môi cứng lại, nụ cười đã trở nên cứng ngắc, trong lòng nhất định là đang tức giận vô cùng.
Trước kia nhóm phi tần được hoàng đế sủng ái cũng không sủng ái đến mức độ này, hắn cư nhiên lại có ý đặc biệt cho phép Huyên quý tần ngồi ở bên cạnh hắn trước đông đảo quần thần tham gia yến tiệc, việc này đúng là vinh hạnh đặc biệt, trong hậu cung trước nay chưa bao giờ có đặc quyền như thế.
Lưu hoàng hậu cứ nghĩ Huyên quý tần mang thận phận Quận chúa nước Ti, hoàng đế sẽ dần dần xa cách nàng, nhưng nàng ta thật sự không nghĩ tới, hoàng đế sủng ái như vậy, lại càng có khuynh hướng sủng ái đến nghiện.
Xem ra hiện nay, Huyên quý tần trong lòng hoàng đế chiếm vị trị không tầm thường.
Di chiêu viện đúng là phế vật, khiêu khích không thành cũng thôi đi, lại còn bị khiêu khích, cho Huyên quý tần cơ hội để nàng trở thành mười phần nổi bậc.
Dư quang khóe mắt của Lưu hoàng hậu nhìn thoáng qua Mục Diễm đang tới gần Trầm Cẩn Huyên, trong lòng lại một trận nghiến răng nghiến lợi, bàn tay đẹp đẽ nắm chạy tay ghế, khớp xương đều trở nên trắng, có thể thấy được dùng lực rất lớn.
Mục Diễm bỏ qua suy nghĩ phức tạp qua một bên, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Trầm Cẩn Huyên, đưa tay nắm lấy tay nàng, cười nói: "Ngốc, trẫm sao lại không quan tâm đến nàng? Huyên nhi chớ nghĩ nhiều."
"Bệ hạ. . ."
Nàng gọi hắn như thế đã một thời gian, thanh âm luôn mềm mại ôn nhu, có một loại mơ hồ không rõ, vươn vất không dứt được.
"Ngoan, không phải là thích ăn ngó sen sao? Trẫm mới sai người làm thêm, ăn đi." Nhịn xuống ý niệm muốn vò mái tóc của nàng, Mục Diễm ôn nhu dụ dỗ.
Trầm Cẩn Huyên biết hắn cố ý nói sang chuyện khác, công tâm sao, nàng phải hiểu được tiến lui thỏa đáng.
Công tâm: đánh vào tư tưởng.
Vì vậy ánh mắt sáng lên, tròng mắt của nàng liền tìm ngó sen trên bàn tiệc, quả nhiên thấy chính giữa bàn là đĩa ngó sen mà nàng thích nhất, cầm chiếc đũa gắp qua: "Bệ hạ, ngài cũng ăn a."
Mục Diễm nhàn nhạt 'ừ' một tiếng, đưa tay cầm lấy chiếc đũa của nàng gắp một miếng, đưa đến môi mỏng tinh tế nhai nuốt chậm sau đó khẳng định nói: "Không tồi."
Lúc này, Trầm Cẩn Huyên mới thu hồi tầm mắt đặt trên môi hắn, vui vẻ ăn.
Xong một màn ca vũ, chính chủ trong tiệc đầy tháng là hai vị hoàng tử được hai bà vú ôm vào trong điện, Đại hoàng tử Mục Thụy tinh thần sáng lạng, hai mắt to tròn đen nhánh nhìn đông nhìn tây, con ngươi linh chuyển, cánh tay nhỏ nhẹ nhàng quơ, mười phần vui vẻ. Nhị hoàng tử Mục Thịnh rõ ràng so với ca ca mảnh mai không ít, hai mắt bé nữa khép, tay cũng không động, xem ra cũng là một hài tử tốt.
Tuy nói là làm lễ tóc máu nhưng cũng không thể để dụng cụ cắt gọt dán chặt vào da đầu non mềm của hai vị hoàng tử, bất quá chỉ làm có dáng vẻ, một bà vú lớn tuổi cầm dao, trước cắt một dúm tóc máu của Đại hoàng tử, giữ trong lòng bàn tay, rồi chuyển cho cung nữ thiếp thân của Uyển Dung hoa Dương Qua đang đứng bên cạnh trông, bà vú mặt mang ý cười xoay lại chỗ khác dè dặt vị Nhị hoàng tử cắt tóc sau đó cũng đưa cho Dương Qua.
Tóc máu: tóc của trẻ sơ sinh (trẻ được ba tháng tuổi)
Dương Qua trước đem tóc bị cắt xuống của Đại hoàng tử đặt vào lụa tơ tằm gói kĩ, lại để vào trong chiếc hộp tinh xảo, nàng mới đặt xuống, lúc này, bà vú liền đem tóc của Nhị hoàng tử qua, Dương Qua vội vã tiếp nhận, lại dùng vải tơ tằm gói kĩ lại, bỏ vào trong hộp tinh xảo khác.
Căn cứ vào tập tục dân gian, lấy đuôi tóc máu làm thành bút lông, gọi là bút lông máu, còn gọi là bút trạng nguyên, tương truyền thời cổ đại có thí sinh mang theo bút lông máu của bản thân lên kinh dự thi, liền đậu Trạng Nguyên, bởi vậy bút lông máu từ đó có cái tên khác là 'bút Trạng nguyên'.
Lại có tương truyền bút làm bằng tóc máu của trẻ sơ sinh sẽ giúp chúng trừ tai giải ách, trừ tà mà tránh điềm dữ, thân thể khỏe mạnh kéo dài tuổi thọ, cũng có thể mang đến hồng phúc, bởi vậy, có nhiều nơi xem bút lông máu là bùa hộ mệnh của trẻ sơ sinh.
Trừ tai giải ách: Trừ tai họa điềm hung.
Hết lễ tóc máu, bà vú liền ôm hai vị hoàng tử nhận lời chúc phúc từ mọi người.
Uyển Dung hoa vừa mới hết tháng ở cử một bên chú ý tỉ mỉ, không để cho bọn họ sờ hoặc chạm vào Nhị hoàng tử, bé thân thể yếu ớt, vạn nhất nhiễm bệnh gì thì sẽ không tốt, Đại hoàng tử bên kia có vú nuôi chú ý rồi. Bất quá dù sao là các con của hoàng đế, mặc dù nhìn rất đáng yêu, muốn đưa tay sờ để dính một chút không khí vui mừng, nhưng ai đều cũng có chút cố kị, vạn nhất xảy ra chuyện gì, thì không biết hình phạt nặng như thế nào.
Trầm Cẩn Huyên kêu Tràng Hoa một tiếng, Tràng Hoa tức khắc hiểu ý, đem hạ lễ chuẩn bị xong tặng ra ngoài, hạ lễ nguyên là đồ cưới của Trầm Cẩn Huyên, mang từ nước Ti đến, đã từng nàng cùng đệ đệ cũng mang vòng khóa được đổi từ nghìn vàng lượng để lấy may mắn sống lâu, bản thân nàng luyến tiếc những gì liên quan tới người nhà, nhưng kiếp trước nàng có thẹn với Uyển Dung hoa, trên nguyên tắc, tâm tư nàng muốn đưa khóa vàng sống lâu này cho hai đứa bé, thật tình mong ước hai vị hoàng tử sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh yên vui.
Uyển dung hoa mỉm cười hướng nàng nhìn qua, Trầm Cẩn Huyên vội vàng giơ lên một ly rượu, sau đó toét miệng cười có điểm ngốc hồ hồ, sảng khoái uống một hơi cạn sạch để bày tỏ lòng chúc phúc.
Biết nàng đang say, Uyển dung hoa có chút lo lắng, liếc mắt nhìn hoàng đế ngồi bên cạnh nàng, chỉ thấy hắn đã đưa tay lấy bầu rượu để xa một chút, Uyển dung hoa lúc này mới yên lòng được.
Phi tần quần thần chúc phúc xong, hoàng đế bệ hạ tiếp nhạn hạ lễ, yến tiệc đầy tháng lúc này kết thúc.
Trầm Cẩn Huyên tới yến tiệc không có liễn kiệu, định đi bộ về Trà Huyên Các nhưng lại bị Mục Diễm phái người lấy liễn kiệu đưa trở về, thân thể mê man thực sự không dễ chịu, uống một chén canh giải rượu Minh Yến bưng tới nàng liền ngủ.
Trước khi ngủ nàng tỉ mỉ nghĩ nghĩ, thực sự nghĩ không ra vì sạo tại yến tiệc Mục Diễm lại có ý định muốn xa cách nàng, Trầm Cẩn Huyên không biết mình làm sai chỗ nào, có lẽ...Hắn đối với thân phận Quận chúa nước Ti của nàng trong lòng vẫn còn nghi ngờ.
Đại khái, chắc là chuyện đó đi.
Buồn ngủ cộng thêm men say mãnh liệt kéo tới, Trầm Cẩn Huyên mê man đi vào giấc ngủ.
Lúc Mục Diễm tới, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lúc ngủ của Trầm Cẩn Huyên đỏ bừng, nàng nằm nghiêng hướng mặt ra bên ngoài, tóc dài đen nhánh rối tung, có vài sợi rơi xuống trước mặt, được hắn ôn nhu cẩn thận vén sau tai nàng.
Bé con ngủ rất trầm, hô hấp nhẹ nhàng, cái miệng nhỏ nhắn mở ra một khe hở nhỏ, môi đỏ mọng ướt át, phối hợp với cánh tay bên hông lộ ra một đoạn thịt, trắng nõn làm rực sáng ánh mắt người nhìn.
Mục Diễm lại nghĩ tới kĩ thuật nhảy câu người của nàng ở yến tiệc, đưa tay đem ống tay áo của nàng kéo lại, che một mãnh trắng nõn kia. Lúc này, Viêm An đi tới, nhỏ giọng bẩm báo: "Bệ hạ ở Sùng Đước điện có một thị vệ cầu kiến, y cầm cái này."
Là ngọc bội đêm đó hắn ném cho Phương Vũ.
Mục Diễm đưa tay tiếp nhận, tiện tay đặt ở đầu giường Trầm Cẩn Huyên, dẫn đầu đi ra ngoài.
Tại Sùng đức điện, Phương Vũ đã dưỡng thương thế tốt, đứng tại đây y chờ đã lâu.
Thực ra y sớm đã tới rồi, bất quá nghe nói trong cung tổ chức tiệc đầy tháng của hai vị hoàng tử, y liền không dám làm làm phiền, liền vẫn chờ, thẳng đến buổi chiều khi yến tiệc đã kết thúc, lúc này mới vào cung cầu kiến.
Phương Vũ giữ ngọc bôi hoàng đế ném cho y, dọc theo đường đi quả thực không trở ngại, đi đến Sùng Đức điện, đáng tiếc Mục Diễm chân trước mới đi Trà Huyên các, y chân sau đã đến.
Xa xa nhìn thấy bóng dáng minh hoàng sắc đi tới, Phương Vũ thối lui, quỳ trên mặt đất: "Ty chức tham kiến bệ hạ, bệ hạ thánh an."
"Dậy đi." Mục Diễm nói, dưới chân không ngừng bước, vừa vào Sùng Đức điện đã khôi phục diện mạo nghiêm chỉnh sạch sẽ ngày xưa. Đằng sau, Phương Vũ bước đi theo sát.
Trong điện râm mát, mới vừa đi, một tầng mồ hôi mỏng đã biến mất dần, mát mẻ khác thường.
Mục Diễm thân ở địa vị cao, tròng mắt nhìn Phương Vũ đứng ở dưới, cũng không nhìn ra nguyên nhân gì, lớn lên không anh tuấn bằng hắn, thân phận cũng không tôn quý bằng hắn, võ công cũng không cao bằng hắn, Cảnh quý nhân tại sao lại thích y? Mạo hiểm cùng y tư thông, vứt bỏ tính mệnh của người nhà chỉ vì bảo vệ y bình an, một nữ nhân, vì một người nam nhân không sợ chết.
Mà cái nam nhân này, cũng vì nàng cam tâm tình nguyện mà chết.
Hắn cho Phương Vũ cơ hội chạy trốn, thậm chí còn đưa ngọc bội cho y làm giấy thông hành, vì sao y lại không muốn cơ hội được sống này?
Vì Cảnh quý nhân.
Đáp án rõ ràng, nhưng Mục Diễm lại vẫn không hiểu.
"Vì sao không trốn?" Hắn theo thói quen đem tay phải đặt nhẹ nhàng ở Long án, ngón trỏ không tự giác gõ nhẹ trên mặt án, tạo ra âm thanh nhỏ có tiết tấu "Đốc đốc đốc".
Phương Vũ ngẩng đầu, nhìn về người nam nhân chí cao vô thượng ngồi ở địa vị cao kia, nghĩ cũng biết người này nhất định là bạc tình vô tâm, không hiểu tình yêu nam nữ, vì thế nên mới hỏi ra nghi vấn này.
Lúc đầu, y cũng bởi vì hoàng đế không để Cảnh quý nhân ở trong lòng mà tức giận bất bình, nhưng đợi y trở về nhà sau tỉ mỉ suy nghĩ, lại cảm thấy làm như vậy mới đúng là hoàng đế, thậm chí là khó tránh khỏi, thân là đế vương y không nghi ngờ nam nhân này là một minh quân, thân là một nam nhân hắn đã định trước phụ lòng với đám nữ nhân trong hậu cung.
Hắn làm như thế mới không bị hậu cung làm bận tâm, không bị nữ nhân bắt lấy tâm đế vương, thân là con dân của hắn, Phương Vũ tự đáy lòng kính nể tôn trọng hắn, nhưng mà, đám nữ nhân trong hậu cung kia, vô luận là tự nguyện vào cung hay bị cưỡng ép vào cung, đều rất đáng thương, bởi vì các nàng chỉ có duy nhất một trượng phu để dựa vào nhưng lại không thể dựa vào, nam nhân này lại càng không phải là trượng phu của các nàng.
Phương Vũ nghĩ đến đây, thu hồi chút tạm niệm trong lòng, cao giọng trả lời: "Khởi bẩm bệ hạ, bởi vì ty chức yêu Mạn Dương."
Yêu một người là cảm giác gì?
Mục Diễm hầu như là muốn hỏi ra lời, lời đến khóe miệng hắn lại nghẹn trở về.
Hắn đây là làm sao? Tại sao lại bị một chút tình cảm này mang phiền nhiễu?
"Bệ hạ?" Phương Vũ thấy hắn lâu không nói, hô một tiếng.
Trong đại điện rất an tĩnh, chỉ có hai người bọn họ, Mục Diễm không nói, cũng không biết đang nhìn cái gì, hắn tựa hồ là đang trầm tư, lại càng giống như là mê man.
Hỉ giận vốn không hiện lên mặt hoàng đế, nay ở trước mặt Phương Vũ lại xuất thần như vậy,, điều này làm cho Phương Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, bỗng nhiên, y nghĩ tới một người ——
Đêm đó, nữ tử kia đứng sau lưng hoàng đế, nàng ấy có một cặp mắt đào hoa phi thường xinh đẹp, còn có vật quen thuộc của hoàng đế trên người.
Nữ tử đó là Huyên quý tần đi?
Giờ đây hoàng đế sủng ái phi tần nào nhất, chắc chắn là Quận chúa hòa thân nước Ti?
Nghĩ nghĩ, Phương Vũ trong lòng chắc chắc, nếu y đoán không sai, đại khái hiện tại hoàng đế chính là bởi Huyên quý tần mà mê man, y cả gan hỏi: "Bệ hạ người đã đang nghĩ đến Huyên quý tần nương nương sao?"
Mục Diễm bị chữ 'Huyên' làm cho thần trí đang phiêu đãng gọi về, hắn đem tầm mắt một lần nữa đặt ở trên người Phương Vũ, tùy tiện phỏng đoán thánh ý là trọng tội, nhưng cái chết, cái người này cũng không sợ. Bất quá, hắn cũng rất muốn nghe một chút y kế tiếp muốn nói cái gì.
Vì thế, Mục Diễm dùng vẻ mặt ý bảo Phương Vũ nói tiếp.
"Bệ hạ, ty chức cho rằng, khả năng là người đã yêu Huyên quý tần nương nương." .