Sáng sớm hôm sau, nhóm học sinh đến Tấn Vân Lâu chép sách lúc đi ngang qua cửa đã nhìn thấy một người, người này trên đầu cài một cây trâm gỗ mun, búi tóc lại bị xiêu vẹo, trên mặt có ba vết cào, mặc một bộ quần áo đỏ thẫm, cổ áo lật ra ngoài, ngang hông đeo đai lưng bằng ngọc màu đen, vạt áo bằng tơ lụa rủ xuống trên mặt đất, có người liền nhận ra, đây không phải là Triều Dương Quận Mã, thế tử của Trường Ninh Hầu phủ Lục Cửu sao?
Chuyện này là thế nào đây?
Có học sinh cũng từng “có kinh nghiệm” nhìn thấy ba vết cào trên mặt Lục Cửu, mặt liền bắt đầu đau, chắc hẳn là bị Triều Dương quận chúa cào rồi.
Lục Cửu giả bộ như vừa tỉnh rượu, đỡ khung cửa đứng lên, phất tay xua đuổi nhóm học sinh vây quanh hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, "Nhìn cái gì, đi đọc sách của các ngươi đi."
Nhóm học sinh lập tức giải tán.
"Tại sao Lục thế tử lại đứng ngây ngốc ở cửa, sao không vào đi?"
Nghe được giọng nói này, Lục Cửu xoay người nhìn thấy một người mà hắn rất ghét - - Tần Thiếu Du.
hắn nhìn Tần Thiếu Du từ trên xuống dưới một lượt, thấy hắn ta đội mũ cao, mặc một thân áo bào xanh thẫm, trên chân mangmột đôi hài thêu mây, cả người thoạt nhìn như một cây trúc xanh mướt, trong lòng thấy đặc biệt khó chịu.
"Ô, năm ngoái thi không có rớt à."
"Để Lục thế tử thất vọng rồi, học sinh bất tài chỉ thi đậu được vị trí Nhị giáp Truyền lư, hiện tại đã vào Chiêm sự phủđảm nhiệm chức Thông sự Xá nhân cửu phẩm.Học sinh không có lai lịch lớn cũng không có chỗ dựa vững chắc, sở dĩ có thể thuận lợi tiến vào Chiêm sự phủđều nhờ ơn quan tâm chiếu cố của Quận chúa."
Nhìn nụ cười nhẹ nhàng như trăng thanh gió mát của hắn, Lục Cửu cảm thấy thật ngứa tay.
Tần Thiếu Du thấy Lục Cửu nắm chặt tay lại, trong lòng biết tên công tử bột này không phải dễ đối phó, muốn đạp người xuống nước liền đạp, muốn đánh người cũng đánh ngay, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, hắn bèn chắp tay với Lục Cửu, thản nhiên tiến vào Liên Viên.
"Khoan đã." Lục Cửu vươn tay cản đường Tần Thiếu Du, "Ngươi đã thi xong rồi mà vẫn cứ tới Liên Viên làm gì?"
Tần Thiếu Du khẽ mỉm cười, "Biết được Quận chúa đã dọn ra khỏi Hầu phủ, ta đặc biệt đến cảm tạ."
"Cút ngay, nàng không cần ngươi tạ ơn, tên đáng ghét như ngươi không đến là nàng đã cám ơn trời đất rồi."
"Chỉ sợ Lục thế tử không thể thay mặt từ chối giùmQuận chúa được rồi, nghe nói ngươi đã nhận được hưu thư của quận chúa? Lòng ta hâm mộ Quận chúa đã lâu..."
Tần Thiếu Du còn chưa nói hết lời, trên mặt liền trúng một đấm.
"Cóc ghẻmà đòi ăn thịt thiên nga, mơ đi, đó là mẹ của con ta, ngươi dám có ý đồ với nàng thử xem." Lục Cửu sửa lại búi tóc, đứng ngay cửa hung ác uy hiếp, làmcho rất nhiều người dừng chân vây xem.
Tần Thiếu Du phun ra một búng máu, "Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, nếu Quận chúa đã thật sự bỏ ngươi, vì sao ta lại không thể theo đuổi Quận chúa?"
"Mẹ nó con chó nhà ngươi đánh rắm cái gì, ai nói là nàng ta bỏ ta, rõ ràng là ta bỏ nàng ta. Loại đố phụ kia, lúc trướcta không nên cưới nàng ta."
"Nếu như thế, vì sao ngươi lại ngăn cản ta theo đuổi quận chúa? Chẳng lẽ thế tử khẩu thị tâm phi?" Tần Thiếu Du trừng mắt cười lạnh.
"Ngươi bảo nàng tatrả con lạicho ta đi, đó là dòng dõi của Lục gia ta, trả con cho ta rồi, ta cũng không quan tâm nàng ta sẽ gả cho chó hay mèo nữa. Nhưng nếumột ngày nàng ta còn chưa trả lại con cho ta thì ta một ngày không cho nàng ta gả cho người khác, lời này ta nói ra ở đây, ai dám có ý đồ với nàng ta, ta nhất định sẽ quậycho người đó nhà cửa không yên, hừ!"
Lục Cửu vung vung quả đấm hướng về Tần Thiếu Du, lộ rõ bộ dáng vô lại.
Đứng ở cửa lớn, Tần Thiếu Du dùng tay áo xoa xoa khóe miệng bị rách, đôi mắt u ám.
Liên Viên, Mộ Khanh Hoàng đang khoác hờ áo ngồi dưới tàng cây phượng hoàng cho con bú sữa, nghe Ngọc Loan lưu loát kể lại chuyện đã xảy ra ở cửa cũng chỉ cười một tiếng, "thật nhỏ mọn."
"Chuẩn bị xe đi, lát nữa tiến cung."
"Dạ."
Lần đầu tiên hòa ly đã náo loạn không ra cái gì, hiện tại mới thành thân một năm lại làm ầm ĩ, sợ là khó mà giải thích rõ với Hoàng tổ phụ được.
Cúi đầu nhìnkhuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mịn củanhi tử, nàngcười dịu dàng. May mà nàng còn có một thằng con traicó trùng ngày sinh với Hoàng tổ phụ.
- -
Trường Ninh Hầu phủ và Liên Viên cách nhau hai con đường, chỉ chốc lát sau Lục Cửu đãvề đến phủ, vừa vào phủ liền bị Mộ Cao Tố khoác vai lôi qua một bên nói chuyện, trên tay còn xách lồng chim.
"Ta nói ngươi rốt cuộc là sao vậy, mới thành thân được vài ngày đã bị hưu, thật quá mất mặt."
"Đừng phiền ta." Lục Cửu đẩy Mộ Cao Tố ra, đi về hướng thư phòng.
Mộ Cao Tố cười hì hì đuổi theo, "Nghe đầy tớ quý phủ nói bởi vì Triều Dương đánh chết nha hoànngươi yêu mến mà ngươi động thủ đánh Triều Dương?"
"Ta còn muốn bóp chết nàng ta ấy, ngặt nỗi ta có lá gan đó sao?" Lục Cửu liếc Mộ Cao Tố một cái."Ngươi tới chê cười ta đấy à?"
"không phải, ta đây không phải là đến an ủi ngươi sao."
"Miễn, quần quật cả một đêm rồi, ta đi ngủ đây."
"Đã bị bỏ mà ngươi còn có tâm tư ngủ à?"
"Dù sao cũng đã vậy rồi, nên như thế nào thì như thế ấy."
Thấy Lục Cửu nằm lăn ra ngủ, Mộ Cao Tố cảm thấy mất mặt, xách lồng chim rời đi.
Mộ Cao Tố đi rồi, Lục Cửu nằm nghiêng trên giườngchậm rãi mở mắt.
Mộ Cao Tố, đích thứ tử của Yến vương,liệu hắn có phải là người không muốn tranh phú quý thích nhàn nhã đúng như hắn biểu hiện bên ngoài hay không?
- -
Bên ngoài Càn Thanh Cung, Ngụy Bảo đứng cùngMộ Khanh Hoàng ở hành lang, con trai Minh nhi của nàng đã được bế vào trong.
Ngụy Bảo liền nói: "Đứa nhỏ số khổ của ta, sao conlại ganh đua như vậy chứ, thật ra cứ mắt nhắm mắt mở thì mọi chuyện sẽ qua."
"Ngụy gia gia, con không muốn chịu đựng, có lẽ con có thể nhịn nhất thời, nhưng cuối cùng cũng không nhịnđược một đời, nếu đã không nhịn được một đời thì ngay cả nhất thời cũng không cần nhịn."
"Con đứa nhỏ này."
Lúc đó trong điện truyền đến một tiếng truyền gọi, Ngụy Bảo tiến vào, một lát lại đi ra dẫn theo Mộ Khanh Hoàng vào.
Trong điện, thái tử đangngồi bên ngự án xem tấu chương, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Minh nhi cười chảy nước miếng, Kiến Nguyên Đế ôm lấy cánh tay nhỏ của Minh nhiđang nghịch râu mình, nghịch đến nỗi vừa cười vừa chảy nước miếng "ba nghìn thước".
"Thỉnh anHoàng tổ phụ." Mộ Khanh Hoàng quỳ đếnbên chân Kiến Nguyên Đế, ngửa đầu cười nói.
"Con còn mặt mũi mà cười?" Kiến Nguyên Đếôm Minh nhi vào lòng, "Nếu không phải nể tình đứa bé, thìcánh cửa nàyhôm nay đã không mở cho con vào."
"Cháu gái biết rõ, cho nên mới cố ý mang Minh nhiđến."
Thái tử tức giận nói: "Triều Dương, con lại náo loạn cái gì, lần này ta với hoàng tổ phụ của con sẽ không giúp con nữa đâu."
"Thái tử nói rất đúng, trẫm sẽ không hướng về con nữa."
Mộ Khanh Hoàng cười gật gật đầu, "Hoàng tổ phụ, phụ thân,hai người hãy nghe con nói đã, con với Lục Cửu rất tốt, chỉ là chúng conđang chơi một ván cờ, muốn mời hoàng tổ phụ cùng phụ thân đứng ngoài quan sát, không biết hai người có hứng thú không?"
Kiến Nguyên Đế cùng thái tử đều nhìn chằm chằm Mộ Khanh Hoàng, Kiến Nguyên Đế nói: "Cuộc sống yên ổn thì không muốn, tự dưng lại quậy tung trời lên làm gì?"
"Hưu thư cũng viết ra rồi mà con còn nói các con rất tốt?" Thái tử lắc đầu thở dài.
"Ở trước mặtHoàng tổ phụ con cũng không dám nói lời khi quân, con và Lục Cửu thực sự là tốtvô cùng. Vậy,hoàng tổ phụ, phụ thân, hai người có bằng lòng đứng ngoài quan sát con và Lục Cửu chơiván cờ này hay không?"
"Vậy bàn cờ này như thế nào?" Kiến Nguyên Đế nhìn xuống Mộ Khanh Hoàng dưới chân.
Mộ Khanh Hoàng hơi khựng lại, ngước mắt nhìn vàoánh mắt sắc bén của Kiến Nguyên Đế, mặt giãn ra, nhẹ nhàng cười, "Giang sơn."
"Lấy giang sơn làm bàn cờ, lấy tất cả con người bên trong cái giang sơn này làm quân cờ."
Thái tử quá sợ hãi, "Triều Dương ngươi làm càn."
"Ngươi câm miệng." Kiến Nguyên Đế đưa tay ngăn thái tử lại, uy nghiêm hoàng đếhoàn toàn bộc phát, lúc này ánh mắt đang nhìn nàng kia không phải là của một ông nội yêu thương cháu gái nữa, mà hoàn toàn triệt để là một quốc vương.
"Ván cờ này các ngươi để ai là người đánh cờ?"
"không có người đánh cờ, chúng ta đều là quân cờ."
"Cũng kể cả trẫm?"
"không, ngài là người xem đánh cờ, là phán quanphán xét thắng thua."
"Phàm là thắng thua sẽ có tiền đặt cược?"
"Có."
"Vật gì?"
"Giang sơn."
"Triều Dương, ngươi lớn mật!" Thái tử giận dữ.
Mộ Khanh Hoàng đứng dậy, lui về phía sau, chắp tayquỳ làm đại lễ.
Kiến Nguyên Đế nhẹ nhàng sờvào xoáy tóc của Minh nhi, trầm tư tập trung suy nghĩ một lát, đột nhiên cười to, "Cháu gái ta muốn dùng giang sơn làm tiền đặt cược, thật sự là to gan lớn mật đấy."
"Phụ hoàng, Triều Dương nói bậy, con bé không hiểu chuyện."
"Con bé còn mạnh mẽ hơn ngươi nhiều đấy, ngươi im lặng đứng qua một bên đi."
"... Dạ." Thái tử không dám trái lời, mồ hôi lạnh toát ra nhìnMộ Khanh Hoàng quỳ trên mặt đất, giờ khắc này thực hận là đã sinh ra nghiệt chướng này.
"Triều Dương có chí hướng lớn gì?"
Mộ Khanh Hoàng ưỡnthẳng thắt lưng, cong môi khẽ cười, "Bình sinh chỉ mong làm một người thanh nhàn, phu xướng phụ tùy, chu du khắp non nước thiên hạ, con cháu cả sảnh đường, sống đến đầu bạc."
Thái tử nghe được câu này thì bị sặc ho khan một tiếng.
Kiến Nguyên Đế ghét bỏnhìn thái tử rồi quay đầu lại quan sát Mộ Khanh Hoàng một lúc lâu, "Vậy con và Lục Cửu tốn công tốn sức bày ra trò gì lấy giang sơn để đánh cờ là để dụ trẫm tham gia chơi phải không?"
"Là vì phụ thân."
"Triều Dương,phụ thân con đã là thái tử rồi." Sắc mặt Kiến Nguyên Đế lạnh xuống.
Mộ Khanh Hoàng nhìnthẳng vàoKiến Nguyên Đế, "Quân vua() của phụ thân bị giết."
() Quân vua: quân cờ lớn nhất trong bàn cờ, ở đây là đang ám chỉ Kiến Nguyên Đế.
Mà chậu nước đục này là nhằm giội lên người thái tử.
Đôi mắt đế vương sáng quắcgiao với đôi mắt xinh đẹp không chút nào sợ hãi, ngay cả khithái tử còn đang ở đây, những lờikia cũng vẫn không giấu diếmmà gần như đã nói thẳng rarồi.
"Hóa ra là vì thái tử, conngược lại rất làhiếu thuậnđấy." Kiến Nguyên Đế hừ lạnh, đưa đứa bécho thái tử, thái tử vội vàng nhận lấy, trong lòng cảm động không thôi.
"Chuyện này khó mà nói rõ bằng lời, vì vậy cháu gái muốn thỉnh ngài xem, thỉnh ngài làm một phán quan công chính nghiêm minh."
"A, còn sợ trẫm thiên vị ai sao?"
"Dạ. Mong hoàng tổ phụ đáp ứng, người quân tử xem đánh cờ thì không mách nước."
Kiến Nguyên Đếgiận quá hóa cười, đồng thời trong lòng đã biết người mà Mộ Khanh Hoàng đang ám chỉ làai.
Trừ các con của ông ra thì còn có thể là ai.
"Ngươi với phụ thân ngươi ngược lại đồng lòng lắm, đều thấy những hoàng thúc kia của ngươi không vừa mắt đúng không, nhất định phải tước phiên có đúng không?"
"Hoàng tổ phụ người đang giận cái gì vậy? Con cũng không có nói là nhóm hoàng thúc kia của con, con chỉ là để người xem, ngài không tin cũng không sao, ngài chỉ cần xem là được."
"Ngụy biện!"
"Mang theo nhi tử của ngươi cút ra ngoài đi!" Kiến Nguyên Đế giận dữ.
"Dạ. Hơn một tháng nữa Lục Cửu sẽ mãn tang, xinhoàng tổ phụ giáng hắn thành người thường, để hắn ở kinh đô không có đất dụng võ."
"Ngươi dám mệnh lệnh cho trẫm? Cút ra ngoài."
"Vâng." Mộ Khanh Hoàng không tức giận, trên mặt mang chút ý cười, nhận lấycon trai mình từ trong tay thái tử, nói: "Phụ thân, con đi đây. Hoàng tổ phụ, ngài đừng quên."
"Đồ vô liêm sỉ." Kiến Nguyên Đế cầmmột tách trà lên ném ra ngoài, chén trà bị đập nát nhưng lại không đụng vào vạt áo Mộ Khanh Hoàng.
Đợi Mộ Khanh Hoàng đi rồi, Kiến Nguyên Đế lạnh lùng nhìn thái tử, "Ngươi ngược lại không giấu giếm con bé cái gì."
Thái tử vội vàng phủ nhận, "Việc trên triều đình con bélà nữ hài thì biết cái gì, nhi thần tuyệt đối sẽ không nói gì vớicon bé."
"Nếu không phải là ngươi nói cho nó biết, thì con bécó thể nghĩ sâu như vậy sao?" Kiến Nguyên Đế chỉ ra ngoài cửa, "Ngươi cũng cút đi cho trẫm."