Edit: Sa uyển nghi | Beta: Pi sà Nguyệt
Chung Duy Cảnh đứng ở trước của sổ nhìn xuống ánh đèn mờ ảo dưới đường phố, trên mặt không thể hiện cảm xúc.
Mấy tiếng trước, Chung Duy Cảnh tỉnh táo đưa Cam Ninh về trường, sau đó im lặng đưa hai đứa bé về nhà như chưa có gì xảy ra.
“Có phải năm năm rất dài không cô giáo?” Gương mặt lạnh lùng như băng làm người ta tránh xa trăm dặm của thiếu niên được thay thế bởi nụ cười dịu dàng, Chung Duy Cảnh nhìn họ từ xa, tay nắm chặt.
Vẻ mặt Cam Ninh từ chấn động cho đến trắng bệch chỉ diễn ra trong mấy giây, Chung Duy Cảnh có thể đoán được suy nghĩ của cô.
Thiếu niên lạnh lùng đã từng không chút ngại ngùng nói “Muốn ở cùng nhau với cô giáo” đã có thể cười dịu dàng như bây giờ, Chung Duy Cảnh nhìn bọn họ chằm chằm.
Cam Ninh nở nụ cười ngại ngùng, “Đừng gọi tôi là cô giáo, tôi chỉ dạy bổ túc cho em mà thôi.” Vẫn như trước vậy, rõ ràng tuổi tác ngang nhau nhưng Lý Vũ vẫn rất kiên trì.
“Cô giáo,” Lý Vũ cứ như muốn đối nghịch với cô vậy, hắn lặp lại lần nữa, “Cô nói dối.” Cam Ninh nhìn đối phương, cảm giác như đang trở lại trước kia, “Cô nói năm năm là được, nhưng giờ cô quên mất em rồi.” Lý Vũ rất giận, từ đầu hắn đã mong chờ Cam Ninh nhận ra hắn, không cần vui vẻ, chỉ cần nhận ra hắn là đủ rồi.
Nhưng không có, người bảo chỉ cần đợi năm năm đã được đã quên hắn rồi.
Chung Duy Cảnh nhìn mình qua cửa sổ thủy tinh, tóc rối trên trán che mắt lại, cơn gió tháng mười một thổi qua mặt anh nhưng anh không thấy lạnh.
Anh không để Cam Ninh có cơ hội trả lời, hắn đi tới trước mặt cô trước khi cô mở miệng, nhìn áo khoác của cô hơi loạn, anh lạnh mặt chỉnh quần áo cho cô.
“Chúng ta về thôi.” Anh nói với cô như thế, Chung Duy Cảnh biết điều này rất ấu trĩ cũng mất phong độ, nhưng lúc đó ngoài suy nghĩ ‘dẫn cô đi ngay’ ra thì anh không nghĩ được gì.
Anh im lặng chờ câu trả lời của cô, nhưng trong lòng đã quyết định rồi, cho dù thế nào cũng nên về thôi.
May mà Cam Ninh không phụ lòng anh, cô lướt nhìn Chung Duy Cảnh, rồi nở nụ cười áy náy với Lý Vũ, sau đó nhìn Chung Duy Cảnh nói, “Lý Vũ, đây là chồng cô, Chung Duy Cảnh.” Chung Duy Cảnh xoay người nói ‘Xin chào’, sau đó thành công nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của đối phương.
Chung Duy Cảnh mang Cam Ninh và con đi về như người thắng, nhưng anh lại không vui chút nào.
Anh từng gặp Lý Vũ, cậu thiếu niên năm đó và chang thanh niên bây giờ khác nhau rất nhiều, lúc trước cho dù thấy ai xem thường cũng chỉ nở nụ cười yếu ớt, nghĩ đến đây, Chung Duy Cảnh híp mắt lại, cho dù trước kia hay bây giờ, Lý Vũ đều biết cách nắm được điểm yếu của Cam Ninh.
Cho dù bây giờ anh thành công mang Cam Ninh đi, nhưng gương mặt bất an của người phụ nữ kia suốt đường đi làm Chung Duy Cảnh không bỏ qua nổi.
Phải làm sao mới có thể biết thích một người chứ? Chung Duy Cảnh nhìn mình qua cửa sổ thủy tinh, nghĩ thầm, anh chỉ gặp Lý Vũ một lần, nhưng đó là lần đầu anh thấy Cam Ninh khóc, cũng là lần duy nhất.
Có lẽ Cam Ninh rất thích thiếu niên kia.
Suy nghĩ này xuất hiện khi Chung Duy Cảnh thấy Cam Ninh khóc một mình, lúc này anh mới ý thức được, người phụ nữ này không hề yêu thích mình như anh luôn nghĩ.
Chung Duy Cảnh bị lo lắng bao phủ, anh buồn bực lắc đầu, đóng cửa sổ, đi vào phòng hai đứa bé nhìn một cái.
Anh không mở đèn, chỉ đứng nhìn thôi.
Hôm sau, sau khi đưa hai đứa nhỏ tới vườn trẻ, Chung Duy Cảnh đến công ty làm việc như ngày thường.
Thật ra trường học và công ty chỉ cần Chung Duy Cảnh đến xử lý công việc theo định kì mà thôi, ban đầu hắn đã nghĩ, cho dù hắn tự làm sẽ hiệu quả hơn nhưng anh không thể giống như mình trước kia được.
Không thể giống như khi ấy, dùng ‘tuổi trẻ’ của mình bỏ hết mọi thứ, Chung Duy Cảnh nhớ tới lúc anh chưa tuổi đã mang trong người một đống bệnh.
Mặc dù không nguy hiểm tới tính mạng nhưng lại khiến anh vất vả trong năm tháng đó.
Mặc dù anh vẫn là Chung Duy Cảnh đó, vẫn là Chung Duy Cảnh yêu thích quyền thế nhưng anh có thêm một vài kì vọng, cho dù thế nào anh cũng phải bảo vệ vợ con mình, anh muốn tạo cho họ tương lai tốt nhất, mà tương lai này phải có sự tồn tại của anh.
Anh xử lý xong chuyện, bàn giao công việc với Vương Vũ xong, Chung Duy Cảnh nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lát rồi cầm áo khoác rời khỏi công ty.
Anh nhớ lần đầu thấy Lý Vũ, hôm đó anh vừa làm ở ngoài rồi về trường, trời hôm đó mờ mịt như sắp mưa, Chung Duy Cảnh đi rất nhanh.
Anh chỉ cần cúi đầu đi thẳng thì sẽ không thấy gì, cái gì cũng không xảy ra.
Nhưng lúc ấy, ở nơi đó, không biết tại sao anh ngẩng đầu lên, trùng hợp thấy cô bé kia xuất hiện trong mắt.
Mặc dù trời u ám, Chung Duy Cảnh không đeo kính nhưng anh biết hắn không nhận sai người.
Cô cúi đầu đứng đối diện một chàng trai, chàng trai kia luống cuống nói gì đó, trông rất sốt sắng.
Sau này Chung Duy Cảnh cảm thấy anh như bị ma quỷ ám vậy, biết là nên đi khỏi đó, biết rõ không nên quản việc bao đồng nhưng anh vẫn đứng tại chỗ, anh thậm chí còn nhìn hết hành động của hai người.
Một lát sau, cô bé kia nói gì đó, sau đó muốn rời khỏi, nhưng chưa đi được mấy bước cậu nhóc kia đã kéo tay cô lại.
Chung Duy Cảnh cảm thấy khó tin, anh có thể thấy rõ vẻ mặt của cô dù đứng rất xa, rõ ràng không biết cô nói gì nhưng hắn lại nghe thấy cô nói, “Buông ra.”.
Đây là lần đầu anh nghe được giọng nói kiên quyết của cô bé, cũng là lần đầu thấy cô bé… nghiêm túc đến thế.
Có lẽ nhìn rất kĩ, hoặc nghe quá rõ, cho đến khi Chung Duy Cảnh tỉnh lại, anh đã đứng trước mặt thai người, tay của anh đã đoạt lấy tay cô từ trong tay cậu bé kia.
Cô bé nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu, không đợi anh suy nghĩ thì đã không có chút cảm xúc nào nữa.
Chung Duy Cảnh dừng xe, liếc nhìn đèn đỏ, trong đầu nhớ lại hình ảnh hôm ấy.
Thật ra không còn sau đó, bởi vì anh nhớ cô gái nói với cậu bé một câu, “Năm năm, nếu năm năm sau cậu có thể đạt được tiêu chuẩn của tôi thì tôi sẽ nhận cậu.” Sau đó kéo tay anh đi khỏi đó, để cậu bé kia đứng đó một mình.
Anh thậm chí còn nhớ đến ánh mắt hi vọng của cậu bé, Chung Duy Cảnh rất tò mò, bọn họ còn trẻ như vậy, nhưng có ai sẽ tuân thủ lời hứa năm năm này? Cho nên lúc đó Chung Duy Cảnh chỉ có trào phúng với sự kiên trì của cậu bé.
Nhưng giờ, sự đợi chờ và kiên trì của cậu bé và tình thế bắt buộc lúc xoay người đó làm Chung Duy Cảnh cảm thấy lo lắng.
Sau này anh mới biết, cậu bé kia tên là Lý Vũ, mà Cam Ninh là giáo viên dạy kèm tại nhà của Lý Vũ năm mười sáu tuổi.
Cam Ninh thi đại học xong thì đi tìm sách ở cách trường đại học Chung Duy Cảnh không xa, bị một cậu bé nhỏ hơn hai tuổi vừa thấy đã yêu, thậm chí còn nhận ra cô sau nửa năm.
Chung Duy Cảnh có lý do để tin rằng, việc Cam Ninh trở thành giáo viên dạy kèm của Lý Vũ trong thời gian cấp ba là do Lý Vũ làm ra.
Chung Duy Cảnh không biết Cam Ninh có từng yêu Lý Vũ không, nhưng hôm ấy là lần đầu anh thấy cô khóc.
Cô kéo tay mình đi về trước mà không có mục tiêu nào, cho đến khi rời khỏi cậu bé kia thật xa, Cam Ninh mới buông tay anh ra.
Trên mặt vẫn giữ nụ cười nhã nhặn đó, “Cảm ơn, hôm nay làm phiền ngài rồi.” Chung Duy Cảnh lạnh nhạt đáp lại, “Không cần.” Sau đó anh xoay người rời đi.
Có thể ngoài Chung Duy Cảnh ra, không ai biết anh đi được nửa đường tới kí túc xá lại quay ngược lại.
Anh nhìn thấy người kia đứng tại chỗ không nhúc nhích từ xa.
Một hồi lâu mới chuyển động cơ thể, anh đi tới vườn hoa nhỏ bí mật ở dưới kí túc xá.
Cô ngồi ở trên ghế mà Chung Duy Cảnh thường ngồi, không làm gì hết, cứ thẳng lưng ngồi ở đó.
Nhìn bờ vai run run của cô, Chung Duy Cảnh không làm gì, anh chỉ đứng đó nhìn cô, đến khi cô đứng dậy đi về kí túc xá anh mới đi khỏi đó.
Đấy là lần đầu Chung Duy Cảnh thấy Cam Ninh khóc, nhưng cô không khóc vì anh.