[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

chương 43

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đỗ Thiên Trạch và Phương Nghị mang theo hai người Đình Sơn đến sân sau, nơi Đậu Phộng đang ở.

Đậu Phộng đang buồn bã ỉu xìu nằm trên một tấm đệm. Đại Bạch đang giúp Đậu Phộng liếm lông hòng an ủi nó. Hạt Dưa thì lại đẩy mấy miếng thịt gà khô và một chén thức ăn cho mèo tới trước mặt nó.

“Con mèo này bị làm sao vậy” Thái Nhã vừa nhìn thấy Đậu Phộng liền kinh hô lên một tiếng, cô không ngờ lại thấy có một con mèo bị thương nặng đến vậy.

“Cậu còn muốn nói gì nữa không Đại Phi nhà cậu đúng là miệng tiện mà.” Thái Nhã vừa phản ứng lại được thì liền đứng về phía Chu Sùng Văn. Không cần biết Đậu Phộng có phải bị què thật hay không, chỉ cần nhìn cả thân đầy vết thương của nó thì đã đủ đau đớn rồi. Đại Phi lại còn gọi người ta là thằng què, không phải là hết thống khổ này lại tới thống khổ khác sao.

“…” Đình Sơn không nói được gì. Tình huống của Đậu Phộng thoạt nhìn quả thật rất đáng thương. Hèn gì Chu Sùng Văn lại tức giận như vậy. Nếu anh là Chu Sùng Văn thì cũng muốn tới đánh cho Đại Phi một phát. Nhưng Hạt Dưa cũng không ra tay ác độc với Đại Phi lắm, chỉ cào rớt mấy chục cọng lông của Đại Phi thôi. Đình Sơn thầm bi ai cho Đại Phi. Ở trong tình huống thế này, anh không thể giúp được Đại Phi rồi.

“Con mèo này tên là Đậu Phộng, được Vú Em nhặt về hơn một tháng rồi. Vết thương chỉ vừa mới lành lại. Hơn nữa, hai chân sau của nó hoàn toàn không thể cử động, không thể chữa được. Hai người xem đi, tinh thần của nó cũng không được tốt. Đại Phi và nó đều là động vật. Đại Phi gọi nó như vậy, nó đương nhiên có thể nghe hiểu, cho nên Hạt Dưa mới tức giận như vậy.” Đỗ Thiên Trạch nhỏ giọng giải thích tình huống của Đậu Phộng cho bọn họ nghe. Hạt Dưa nhìn thấy bọn họ, liền chắn trước mặt Đậu Phộng, giương nanh múa vuốt.

“Thực xin lỗi.” Đình Sơn đột nhiên chạy tới trước mặt Đậu Phộng, khom người bái nó một cái khiến bọn người Đỗ Thiên Trạch phải giật nảy mình.

“Anh xin lỗi với mèo không có ích gì đâu. Nó chưa chắc có thể nghe hiểu lời anh nói. Hãy để cho Đại Phi xin lỗi đi.” Phương Nghị nói xong, lại hô Đại Phi tới.

Đại Phi bay vài vòng, mới đậu lên tay Phương Nghị.

“Đi xin lỗi Đậu Phộng đi.” Phương Nghị nói với Đại Phi.

“Dát” Đại Phi nghiêng đầu, nhìn Phương Nghị, nói: “Không xin lỗi, không xin lỗi.” Nói xong, liền bay khỏi tay Phương Nghị, còn kêu vài tiếng ở trên không trung. Cả một đám chim sẻ vỗ cánh bay từ trên trời xuống đậu lên cái cây ở trong sân, líu ra líu ríu.

“Vú Em.” Phương Nghị cũng không quay đầu lại, kêu lên.

Vú Em chạy tới bên người Phương Nghị. Phương Nghị ngồi xổm xuống, nói với Vú Em vài câu. Vú Em lắc lắc đuôi, sủa vài tiếng với Đại Phi.

Đại Phi rất không tình nguyện mà bay xuống đậu lên người Vú Em, ‘két két’ vài tiếng với Vú Em, Vú Em lại thấp giọng ư ử vài tiếng giống như là đang cảnh cáo. Đại Phi liền kêu to: “Người xấu, người xấu.” Sau đó nhảy khỏi người Vú Em, nhảy đến trước mặt Hạt Dưa.

Hạt Dưa lộ vẻ cực kỳ cảnh giác mà nhìn Đại Phi, cũng thấp giọng mà cảnh cáo nó.

“Dát, dát, dát.” Đại Phi nghiêng đầu, kêu vài tiếng với Hạt Dưa. Hạt Dưa khẽ gừ gừ vài tiếng, thái độ cũng tốt hơn trước.

Đại Phi lướt qua Hạt Dưa, nhảy đến trước mặt Đậu Phộng, đặt một miếng thịt gà khô tới bên miệng Đậu Phộng, ‘dát dát dát’ vài tiếng với Đậu Phộng, sau đó lại kêu to: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Đậu Phộng cúi đầu, ăn hết miếng thịt gà khô Đại Phi mang tới.

Ăn xong thịt gà khô, Đậu Phộng đứng lên, lết hai cái chân sau, đi đến trước mặt Đại Phi, cọ đầu vào đầu Đại Phi xem như đã tha thứ cho nó. Đại Phi cúi đầu, nhảy trở về bên cạnh Đình Sơn, đứng ở trước mặt Đình Sơn mà hô to: “Tiền tiêu vặt, tiền tiêu vặt.”

Nhìn thấy tư thế đi đường của Đậu Phộng, Đình Sơn mới hiểu câu hai chân sau của Đậu Phộng không thể dùng là có ý gì, cảm thấy mấy nhát cào lên người Đại Phi hồi nãy rất là đúng đắn. Đây quả thực là đâm dao vào tim con nhà người ta mà. May mà Đậu Phộng rất rộng lượng.

Đình Sơn rất hào phóng mà lấy ra một trăm đồng đưa cho Đại Phi. Đại Phi ngậm lấy tiền, đưa tới trước mặt Hạt Dưa.

Hạt Dưa vươn móng ra, nhét một trăm đồng vào dưới thân mình. Đại Phi lại kêu vài tiếng với Hạt Dưa rồi bay lên cây chơi.

“Này….Chủ tiệm anh nuôi động vật tốt thật nha. Sắp thành tinh hết rồi.” Nhìn thấy biểu hiện của Đại Phi Đậu Phộng và Hạt Dưa, Thái Nhã cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Cô cho rằng có thể nuôi ra được Đại Phi và Vú Em, Phương Nghị đã rất lợi hại rồi, không ngờ còn có đứa lợi hại hơn so với tụi nó. Nhất là Đậu Phộng, thật sự là ngoài dự kiến, nhỏ như vậy lại phải chịu thương tích nặng như vậy, thế nhưng lại có thể rộng lượng đến như thế. Đại Phi chỉ vừa nói vài câu thì liền tha thứ cho nó rồi.

“Đậu Phộng nhà cậu có cho nhận nuôi không” Thái Nhã chợt hỏi. Đậu Phộng bị người ta gây thương tích nặng mà còn thiện lương đến như thế. Sau khi Thái Nhã nhìn thấy Đậu Phộng gian nan lết hai chân sau để đi đường, nước mắt đều sắp tuôn trào ra rồi.

“Tốt nhất là không. Chân sau của Đậu Phộng không thể cử động, cũng không thể khống chế được đại tiểu tiện. Bởi vì mông của nó lúc nào cũng phải tiếp xúc với mặt đất, nên mỗi ngày đều phải bôi thuốc và mát xa mông cho nó. Việc này nên để y tá trong tiệm làm thì chuyên nghiệp hơn.” Nếu Đậu Phộng được nhận nuôi, Phương Nghị có thể giảm bớt được rất nhiều chuyện. Nhưng với tình huống của Đậu Phộng, Phương Nghị lại lo lắng người thường không thể chăm sóc tốt cho nó được.

“Con mèo này còn nhỏ như thế, sao lại bị thương nặng như vậy Là xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao” Nghe Phương Nghị nói xong, Đình Sơn và Thái Nhã đều cả kinh. Hai người chưa từng tiếp xúc qua loại chuyện thế này, không ngờ chỉ là hai chân sau không thể dùng thôi mà lại gây ra nhiều di chứng với mèo như vậy. Hai người liếc nhau, từ trong mắt thấy được sự kính nể. Đối với loại động vật này mà Phương Nghị vẫn có thể không vứt không bỏ, quả là rất lợi hại.

“Con mèo này là do người ta cố tình gây thương tích, không phải là chuyện ngoài ý muốn.” Đỗ Thiên Trạch ở bên cạnh lên tiếng, cậu không định nói hết toàn bộ mọi chuyện cho Đình Sơn và Thái Nhã nghe.

“Là thằng điên nào làm” Thái Nhã nghe Đỗ Thiên Trạch nói như vậy, liền tức tới mặt đỏ rần lên.

“Còn chưa điều tra ra được.” Không chờ Phương Nghị trả lời, Đỗ Thiên Trạch đã thản nhiên mà nói. Lúc không nói, cậu đều cẩn thận quan sát biểu tình của Thái Nhã và Đình Sơn.

“Thật là quá đáng. Sao lại làm chuyện này với động vật cơ chứ” Đình Sơn không ngờ Đại Phi trước kia đã thảm tới mức bản thân đã rất đau lòng rồi, kết quả con mèo con này còn thảm hơn Đại Phi. Là người thích động vật, sự đồng tình với động vật so với người thường thì nhiều hơn một chút.

“Chủ tiệm à, tôi chắc chắn sẽ không giao Đại Phi lại cho tiệm đâu nhé. Lồng và thức ăn cho chim lúc trước lấy, tôi không thể lấy đi không như vậy được. Còn tiền mua Đại Phi nữa. Cậu tính rồi tôi thanh toán hết đi. Sau này Đại Phi có mang tiền tới đây thì đừng có trả lại cho tôi, giữ lại mua đồ hộp cho Đậu Phộng ăn!” Đình Sơn tỏ ra rất thâm tình mà kéo lấy tay Phương Nghị, nói đến mức khiến Phương Nghị nổi da gà đầy người.

“Không cần trả tiền. Anh đối xử tốt với Đại Phi là được rồi.” Phương Nghị kéo tay Đình Sơn ra, lộ vẻ mất tự nhiên mà cách xa Đình Sơn một chút, nhưng vừa mới đứng vững thì dưới chân lại vấp phải đồ.

Một con sóc nhỏ từ bên chân Phương Nghị chạy tới, thừa dịp mọi người không chú ý, cầm một cái hạt dẻ đặt trước mặt Đậu Phộng, sau đó lại chạy nhanh lên cây.

Con sóc này không phải do Vú Em nhặt về, mà là tự mình chạy tới đây. Sau khi Phương Nghị xác định nó đã quyết định ở lại đây, liền cố ý đào cho nó một cái bọng cây. Con sóc nhỏ ở đây đã lâu, không còn sợ người nữa, lại rất nhiệt tình hiếu khách. Mỗi lần có thành viên mới gia nhập, nó đều sẽ tặng cho người ta một cái hạt dẻ.

Đậu Phộng không phải là thành viên mới, nhưng sóc nhỏ có vẻ như đã nhìn ra Đậu Phộng bị thương, nên mỗi ngày đều tặng cho Đậu Phộng một cái hạt dẻ.

“Ông chủ, Đậu Phộng bị như vậy chắc là phải chi rất nhiều tiền nhỉ Cậu có nghĩ tới việc quyên tiền chưa Tôi cũng có theo dõi Weibo của các cậu, phát hiện mọi người chỉ post tin tức nhận nuôi. Số lượng người theo dõi Weibo của các cậu giờ cũng có không ít đâu.” Khác với Đình Sơn, vấn đề mà Thái Nhã nghĩ càng thực tế hơn. Phải nuôi nhiều chó mèo như vậy, lại có vài con cần phải uống thuốc, chỉ dựa vào việc kiếm tiền của cửa hàng, có vẻ rất khó để duy trì.

“Rất phiền.” Phương Nghị lắc đầu. Chuyện này đã có người đề cập qua với anh từ lâu. Nhưng nếu nhận lấy tiền quyên góp thì ánh mắt của người khác nhìn anh sẽ khác đi, nói không chừng còn nghĩ anh đang dùng động vật để lừa tiền nữa kìa.

Thái Nhã muốn nói gì đó, thì Vú Em chợt lộ vẻ lo lắng cực kỳ mà chạy tới bên cạnh Phương Nghị, cắn góc áo của anh rồi kéo qua bên cạnh.

Phương Nghị đi theo Vú Em đến g chứa hamster, phát hiện Đại Hoàng đang ngồi xổm ngay bên cạnh g sắt. Anh cẩn thận mở g sắt, lôi Đậu Gà đang ngồi ở trong góc g ra đặt xuống cạnh chân, còn Đậu Trắng thì đang nằm trong cái ổ lót bằng giấy vệ sinh.

“Ra ngoài cả đi.” Phương Nghị thuận tay ôm Đậu Gà, khẽ nói với mọi người rồi cẩn thận lui ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Phương Nghị lập tức lấy chút sữa do Tiểu Ngư làm, lại trở vào sân sau, cẩn thận đặt đồ ở cửa, sau đó vỗ vỗ Đại Hoàng, dặn dò nó trông chừng hamster. Đại Hoàng lắc đuôi, không đáp lại.

“Có phải Đậu Trắng sắp sinh rồi không” Phương Duyệt thấy Phương Nghị lấy sữa, bọn họ lại rời khỏi đó, phỏng chừng hamster sắp sinh rồi.

“Chắc là vậy, nhưng Phương Nghị chưa nói gì nên tụi tôi cũng không biết.” Nhưng nhìn dáng vẻ của Phương Nghị, thì chắc là hamster sắp sinh rồi.

“Ngày sinh dự tính của hamster chính là hai ngày này. Nếu anh của em đưa Đậu Gà đi thì chắc chắn là Đậu Trắng sắp sinh.” Phương Duyệt sờ sờ Đậu Gà, mới có hai ngày mà Đậu Gà đã thích ứng, suốt ngày cứ chơi với bánh xe trong g, một chút ý thức làm cha cũng không có.

Phương Duyệt sắp xếp chỗ cho Đậu Gà xong, liền nhiệt tình lôi kéo Thái Nhã, hỏi cô có thể nhờ vài ngôi sao ký tên giúp được không. Đỗ Thiên Trạch nghe Phương Duyệt nói, cảm thấy Phương Duyệt đối với loại chuyện xin chữ ký thật đúng là bám riết không tha.

Đình Sơn kiên trì muốn trả tiền mua Đại Phi cho Phương Duyệt. Phương Duyệt lại không lay chuyển được anh, nên đành phải tính hơn hai trăm đồng tiền g và chim. Đình Sơn rất là không vừa lòng. Đại Phi sao có thể chỉ có nhiêu đó được Cầm thẻ lên, quẹt một cái liền quẹt luôn năm vạn, nói rằng giá trị của Đại Phi cao thì anh càng có mặt mũi.

Đình Sơn trả tiền xong thì bị Thái Nhã lôi đi. Đỗ Thiên Trạch ở lại đợi một hồi, nhịn không được mà dòm lén vào trong sân, phát hiện Phương Nghị không có trông giữ ở trước g hamster. Chẳng lẽ hamster không sinh nữa

Phương Duyệt nói với Đỗ Thiên Trạch, hamster rất nhát gan, lúc sinh sản không thể làm nó chấn kinh, vì thế Đỗ Thiên Trạch rất cẩn thận đi đến trước mặt g sắt. Đại Hoàng đang ngồi xổm canh giữ ngay đằng trước g sắt, thấy Đỗ Thiên Trạch liền lắc đuôi.

Này… Đỗ Thiên Trạch nhìn biểu tình của Đại Hoàng, cảm thấy Đại Hoàng hình như là đang bảo cậu nên đi xa một chút.

Lúc rời đi, Đỗ Thiên Trạch có nhìn g sắt vài lần, phát hiện cái ổ làm bằng khăn giấy ở góc g có hơi nhúc nhích, từ khe hở có thể nhìn ra cái gì đó đo đỏ. Đậu Trắng không phải là màu này, cho nên kia chắc chắc là hamster con.

Đỗ Thiên Trạch rón ra rón rén rời khỏi g sắt, đi tới bên cạnh Phương Nghị mới thở phào một hơi, hỏi: “Lúc hamster sinh sản không cần hỗ trợ sao”

“Không cần. Có người ở đó, nó càng sợ hãi hơn.” Phương Nghị đáp. Kỳ thật không chỉ là người, nếu có động vật tới quấy nhiễu nó, lúc hamster sinh cũng sẽ xảy ra sự cố, cho nên Đại Hoàng mới trông chừng ngay trước g sắt của Đậu Trắng. Trừ Vú Em ra, Đại Hoàng là con mèo có uy vọng cao nhất trong sân sau này, ai cũng không dám chọc.

Truyện Chữ Hay