Đỗ Thiên Trạch ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, sau đó lại không ngừng chạy theo Lý Nghiêu làm tuyên truyền ở khắp nơi. Trong bộ phim truyền hình này, cậu vốn chỉ diễn một vai phụ, phân cảnh cũng không nhiều lắm. Nhưng Lý Nghiêu đã tìm cậu đóng vai thứ chính, đương nhiên là muốn lăng xê để cậu hấp thụ ánh sáng hơn rồi, cho nên lịch trình công tác của cậu bị sắp đến kín mít, đành phải đưa tụi Đại Bạch đến ở trong cửa hàng thú cưng.
Trong lúc đi tuyên truyền, Đỗ Thiên Trạch vẫn nghĩ đến cái tên ngược đãi động vật kia. Cậu đã gọi điện thoại cho Phương Nghị nhiều lần, nhưng bên kia vẫn không có tin tức gì. Người kia giống như là chưa từng xuất hiện, biến mất hoàn toàn.
Đỗ Thiên Trạch bận rộn hơn một tháng trời, cuối cùng cũng làm xong hết mọi việc, tiếp theo chính là thời gian đóng phim. Đỗ Thiên Trạch đã nói với Hải Dương từ trước, cậu chỉ nhận việc ở B thị, xa hơn thì cậu sẽ không nhận. Đây là thói quen của cậu, muốn đóng phim thì nên an phận mà đóng phim, cứ chạy tới chạy lui như vậy sẽ khiếm tâm trí bị rối loạn, rất khó nhập vai.
Máy bay vừa đáp, Đỗ Thiên Trạch liền chạy thẳng đến cửa hàng thú cưng. Cậu nghe Phương Nghị nói Đại Bạch và Đại Hoàng Tiểu Hoàng ở đây chơi rất vui, ngay cả Đại Bạch cũng không hề nhớ tới cậu một chút nào.
Đỗ Thiên Trạch vừa đến cửa hàng thú cưng, không thèm để ý đến bất cứ ai, cứ xộc thẳng vào sân sau tìm Đại Bạch trước. Đại Bạch vẫn nhớ cậu, vừa nhìn thấy cậu liền chạy ào tới, nhảy vào trong lòng cậu. Về phần Đại Hoàng Tiểu Hoàng thì đang vui vẻ chơi cùng với đám mèo trong sân. Đỗ Thiên Trạch đi tìm tụi nó, tụi nó cũng không thèm để ý tới Đỗ Thiên Trạch.
Quả nhiên địa vị của mình trong cảm nhận của tụi nó đã giảm xuống rồi….
Đại Bạch nhảy ra khỏi lòng Đỗ Thiên Trạch, bắt tụi Đại Hoàng Tiểu Hoàng tới trước mặt Đỗ Thiên Trạch, meo meo vài tiếng với tụi nó. Đại Hoàng Tiểu Hoàng cứ như là bị giáo huấn, cúi đầu khẽ ‘miao’ một tiếng, rồi chậm chạp đi tới bên người Đỗ Thiên Trạch, lăn lộn bán manh với cậu.
Quả nhiên vẫn là Đại Bạch tốt. Đỗ Thiên Trạch ôm ba con mèo vào lòng. Tuy Đại Hoàng Tiểu Hoàng không có ấn tượng mạnh với cậu, nhưng vẫn còn nhớ rõ cậu, nên cũng ngoan ngoãn mà đứng trong lòng cậu.
“Nam thần, anh vừa mới về đó hả Thoạt nhìn trông có vẻ mệt mỏi quá.” Phương Duyệt tìm g cho Đỗ Thiên Trạch, giúp cậu bỏ ba con mèo vào.
“Giúp anh lấy vài bao thức ăn tụi nó hay ăn và đồ hộp cho mèo nữa. Dạo này tụi nó thích chơi đồ chơi gì vậy Lấy cho anh luôn đi.” Đỗ Thiên Trạch lộ vẻ mệt mỏi cực kỳ mà nói. Bởi vì phải về gấp, nên cậu phải ngồi chuyến bay khởi hành lúc ba giờ sáng, cơ hồ cả đêm không được ngủ ngon.
“Nam thần, anh đây là đang làm khó em nha. Ba đứa tụi nó thích nhất là chơi cùng với Vú Em. Em không thể đưa Vú Em cho anh được. Như vậy đi, dạo này trong tiệm có nhập lô hàng gậy đùa mèo cũng không tệ lắm, đã bị đám mèo trong sân này trộm mất mấy cây rồi. Em cũng lấy cho anh vài cây nhé.”
“Cũng được, tổng cộng hết bao nhiêu tiền” Đỗ Thiên Trạch nói xong liền muốn cà thẻ.
“Cái này phải chờ anh của em trở về, em phải hỏi anh ấy chuyện giảm giá nữa. Nếu không thì anh cứ đem về trước đi, nhìn xem anh mệt đến độ nào rồi kìa, quầng mắt đen thui luôn rồi. Anh cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi, em không lo anh chạy đâu.” Phương Duyệt có chút đau lòng mà nói. Tuy Đỗ Thiên Trạch là người rất tốt, nhưng thứ cô thích nhất vẫn là gương mặt của Đỗ Thiên Trạch. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Đỗ Thiên Trạch này, một chút cũng không đẹp trai.
“Được, vậy mai anh lại tới. Đến lúc đó mời tụi em ăn cơm.” Đỗ Thiên Trạch cũng không khách khí, ôm mèo, cầm đồ về nhà.
Về đến nhà, Đỗ Thiên Trạch chăm sóc cho ba con tổ tông xong, mới tắm rửa đi ngủ. Đi công tác nhiều ngày như vậy, cậu chưa được ngủ ngon một giấc nào. Về nhà nghe thấy tiếng mèo kêu, cậu liền ngủ đến ngon lành.
Đỗ Thiên Trạch bị đạp đến tỉnh. Tuy ý thức của cậu vẫn còn rất mơ hồ, nhưng cậu có thể xác định, có ít nhất là hai con mèo, đang đạp lên mặt cậu.
Chờ đến lúc Đỗ Thiên Trạch thanh tỉnh, cậu phát hiện Đại Bạch đang ngồi xổm trên tủ đầu giường, trước mặt nó là một con chuột chết, Đại Hoàng và Tiểu Hoàng muốn chạy tới chơi với con chuột, nhưng lại bị Đại Bạch liên tục đẩy ra.
“Mieo.” Đại Bạch thấy Đỗ Thiên Trạch tỉnh, liền kêu lên một tiếng, ngậm con chuột tới ngồi ngay trước mặt Đỗ Thiên Trạch, lẳng lặng mà nhìn Đỗ Thiên Trạch.
Đỗ Thiên Trạch…
Đại Bạch nhất định là nghĩ cậu chưa ăn cơm trưa, cho nên mới chuẩn bị cơm trưa cho cậu. Đỗ Thiên Trạch rút vài tờ khăn giấy đặt lên tay, rồi nhận lấy con chuột, trong lòng run rẩy không ngừng nhưng vẫn phải bày ra bộ mặt tươi cười.
Đại Bạch lộ vẻ mặt tiếc nuối, kêu meo meo với Đỗ Thiên Trạch xong liền nhảy xuống giường chạy đi. Đỗ Thiên Trạch thì nhân cơ hội này mà gói kỹ con chuột lại, ném vào trong thùng rác, thuận tiện ôm lấy Đại Hoàng và Tiểu Hoàng vào ngực, ngăn không cho tụi nó chạy tới lục thùng rác.
Đại Bạch từ bên ngoài đi vào, đẩy một hộp đồ ăn tới bên giường Đỗ Thiên Trạch, cố gắng mở nắp đồ hộp ra.
“Này cũng cho tao sao” Đỗ Thiên Trạch nhặt hộp đồ ăn lên, nhìn Đại Bạch vẫy đuôi liên tục thì biết mình đã đoán đúng. Hèn gì Đại Bạch mới lộ ra bản mặt tiếc nuối như vậy, nó lo con chuột quá nhỏ, cậu ăn không đủ no đúng không Cho nên mới đem thêm một hộp đồ ăn tới đây. Quả nhiên mèo nhà mình là thân thiết nhất mà. Đỗ Thiên Trạch cực kỳ thỏa mãn mà ôm lấy Đại Bạch. Cái hộp đồ ăn này vẫn nên để làm đồ tích trữ cho Đại Bạch thì hơn.
Mỗi lần người giúp việc tới, Đỗ Thiên Trạch đều sẽ viết thực đơn ra trước, nhờ mấy cô mua nguyên liệu thức ăn, vì thế nguyên liệu nấu ăn chứa trong tủ lạnh rất là phong phú. Đỗ Thiên Trạch tự nấu một bữa cơm trưa cho mình xong, lại tiếp tục đi ngủ.
Đại Bạch thấy Đỗ Thiên Trạch đi ngủ, cũng nhảy lên giường rồi nằm xuống cạnh cậu, còn ôm Đại Hoàng và Tiểu Hoàng vào ngực, phòng ngừa tụi nó chạy loạn khắp nơi.
Cho nên, lúc trời sập tối, Đỗ Thiên Trạch lại bị mèo đè tới tỉnh, hơn nữa còn có tới ba con, một đứa nằm trên ngực, hai con nằm trên bụng.
Nhiệt độ cơ thể của mèo cao hơn so với người, nên lúc tụi nó nằm lên người cảm thấy cũng không tệ lắm. Nhưng dạo này Đại Bạch béo lên, khiến Đỗ Thiên Trạch bị đè có chút khó thở.
Đỗ Thiên Trạch ôm Đại Bạch vào ngực ngủ thêm một hồi nữa mới đứng dậy. Ngủ cả một ngày, cũng nên ra ngoài đi dạo một chút.
Trước kia, lúc Đỗ Thiên Trạch đi dạo, nhiều nhất cũng chỉ đến công viên tản bộ một chút. Nhưng sau khi tản bộ xong, cậu lại càng khó chịu hơn, bởi đại đa số người tới công viên chơi đều là người một nhà, mà cậu, thì chỉ có một mình.
Nhưng bây giờ, mỗi lần Đỗ Thiên Trạch đi ra ngoài đều là hướng về phía cửa hàng thú cưng mà đi. Chuyện ngược đãi động vật vẫn chưa tới hồi kết, cậu muốn biết chuyện tình đã tiến triển tới mức nào rồi.
Đỗ Thiên Trạch vừa đến thì phát hiện Chu Sùng Văn đang ngồi ngay cửa, bên cạnh còn có một đống vỏ hạt dưa, và kế bên là ba con mèo đang cùng nhau nhìn người qua đường đi tới đi lui trong yên lặng, không ngờ lại hấp dẫn không ít lực chú ý của người qua đường.
“Í, đại minh tinh đến kìa, đã lâu không gặp. Dạo này sao rồi” Chu Sùng Văn nhìn thấy Đỗ Thiên Trạch từ xa liền chạy tới tiếp đón.
“Cũng không tệ lắm. Việc kia có tiến triển gì không” Đỗ Thiên Trạch ngồi xuống cạnh Chu Sùng Văn, khẽ hỏi.
“Có. Tên kia đã chi ra hai trăm đồng tìm một tên ngốc tới nói cho tụi tôi biết rằng gã biết có người đang muốn tìm gã cho nên gã sẽ không xuất hiện ở trong công viên Tùng Cảnh nữa.” Chu Sùng Văn nhất thời mất hết hứng thú mà trả lời.
“Xảy ra chuyện gì”
“Mấy ngày trước, có vài con mèo hoang phát hiện lại có người vào trong rừng trúc nên đã tới đây nói cho chúng tôi biết. Khi chúng tôi tới đó thì phát hiện người kia đang cầm một đống đá nhỏ mà ném vào bãi đất trống. Sau khi chúng tôi bắt được tên đó, thì hắn nói là có người bảo hắn làm như vậy, còn bảo hắn nói cho chúng tôi biết, là gã kia sẽ không để cho chúng tôi tóm được. Sau đó anh của tôi cũng có tới hỏi qua, phát hiện lời tên kia nói là thật. Toàn bộ quá trình đều do gã kia liên lạc bằng điện thoại với hắn, thù lao cũng được đặt trong rừng trúc. Hắn chưa từng thấy diện mạo của gã kia. Số điện thoại cũng là số rác, ngay cả gã kia thường sống ở đâu cũng không biết, đệt mịe….” Chu Sùng Văn nhịn không được mà chửi tục một tiếng.
Anh dám chắc lúc bọn anh chạy tới rừng trúc, gã kia đang đứng ở ngay bên cạnh mà nhìn bọn anh, cũng biết rất rõ thân phận của bọn anh. Địch ở trong tối, ta lại ngoài sáng. Muốn bắt người khó càng thêm khó.
“Tôi cứ ở đây mà chơi với gã. Tôi không tin tôi không kiên nhẫn bằng gã.” Chu Sùng Văn hung hăng nói.
“Cố lên.” Trừ bỏ nói cái này ra, Đỗ Thiên Trạch cũng không biết nên nói gì nữa. Đứng với Chu Sùng Văn một lúc, rồi vào trong tìm Phương Nghị.
Trong cửa hàng thú cưng tạm thời còn chưa có khách, Phương Duyệt đang cúi đầu làm gì đó với cái máy tính. Đỗ Thiên Trạch đi đến bên cạnh cô, cô cũng không phát hiện.
“Tiểu Duyệt, giúp anh tính nợ của ngày hôm qua một chút.” Đỗ Thiên Trạch đứng cạnh Phương Duyệt một hồi, Phương Duyệt cũng không phát hiện ra. Cô nàng đang chăm chú đánh phó bản, lại còn mở khung chat mà nói chuyện phiếm, dạy người ta phải đánh thế nào nữa chứ.
“Nam thần anh đến rồi à. Nợ của anh em chưa có tính. Anh tới sân sau hỏi anh của em đi. Anh ấy đang ở sân sau ngắm trăng với Vú Em ấy.” Phương Duyệt đang bận chơi game, không thèm ngẩng đầu lên mà nói.
Đỗ Thiên Trạch nghe xong liền bước ra sân sau. Cậu nhớ trước đó cũng thường thấy Phương Duyệt chơi game online, nhưng không có nghiền như vậy. Lần này sao Phương Duyệt lại có bộ dạng giống như đang rất trầm mê thế kia
Phương Nghị thì lại biết nguyên nhân, nói là Phương Duyệt ở trong game gặp được một tên người mới. Tên này cái gì cũng không biết, nhưng cái miệng lại rất ngọt, dỗ Phương Duyệt đến mức cô nàng cứ đơ ra rồi đưa cho tên kia không ít tiền trong game và trang bị. Vốn Phương Phương Nghị còn lo Phương Duyệt gặp phải kẻ lừa đảo, dù sao thì chuyện này cũng rất phổ biến trong game online. Nhưng sau lại ngẫm lại, dù sao thì tiền và trang bị trong game cũng chỉ là số liệu mà thôi, không phải tiền thật, có bị lừa thì cũng chả có gì ghê gớm.
“Có phải…. Là kẻ lừa đảo hay không” Đỗ Thiên Trạch lộ vẻ không chắc chắc, hỏi. Kẻ lừa đảo trong game có rất nhiều. Đây là lời nhận định của tất cả mọi người. Phương Duyệt dính phải loại tình huống này, rất có thể là đã gặp phải kẻ lừa đảo rồi.
“Không biết. Nhưng Tiểu Duyệt không nghe lọt lời khuyên của người ta đâu. Cứ để nó chơi đi. Dù sao thì đồ trong game cũng đâu có đáng giá gì.” Phương Nghị cảm thấy không sao cả mà nói. Kỳ thật anh đã từng khuyên Phương Duyệt rồi, nhưng Phương Duyệt lại không nghe, nói là người kia không có lừa cô, những thứ kia đều là do tự cô đề nghị muốn tặng ra ngoài.
Không đáng giá bao nhiêu tiền…
Cái nick Côn Đồ Trên Phố mà Phương Duyệt đang nắm trong tay kia, mỗi một thứ trong cái nick đó bán ra đều có cái giá ít nhất là hai trăm vạn, vậy mà anh nói không đáng giá bao nhiêu ư….
“Mấy cái thứ trong tài khoản đó nếu không có người chơi thì không thể dùng. Thật sự là không đáng tiền mà.” Phương Nghị nhìn vẻ mặt của Đỗ Thiên Trạch liền biết cậu đang nghĩ gì.
“Ờ.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu, cũng đúng, dù sao thì cái tài khoản đó cũng là do công ty game online đó mở.
“Ý, gạo kê.” Đại Phi đột nhiên từ bên ngoài bay vào, miệng ngậm một tờ rơi đưa cho Phương Nghị, lớn tiếng kêu: “Gạo kê, gạo kê.”
Đỗ Thiên Trạch kề sát vào nhìn, phát hiện trên tờ rơi có ghi gạo kê giảm giá %. Con vẹt này quả thực đã thành tinh rồi. Nhưng mà: “Anh Tam không cho mày ăn sao”
“Không ăn thức ăn gia súc, không ăn thức ăn gia súc.” Đại Phi cao giọng đáp.
“Đình Sơn lo gạo kê không có dinh dưỡng. Đồ ăn cho Đại Phi đều là thức ăn gia súc. Đại Phi muốn ăn đồ ăn vặt, cứ tới đây đòi gạo kê. Mấy ngày trước, trong tiệm hết gạo kê, nên nó tới nhắc tôi đi mua gạo kê cho nó đó mà.” Phương Nghị gập tờ rơi lại, xoay người hỏi Đỗ Thiên Trạch: “Muốn đi dạo siêu thị không”
“Được a.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu.
Đại Phi thực sự là không thể tưởng tượng nổi mà. Đình Sơn bướng bỉnh như vậy lại bị nó chỉnh đốn tới mức dễ bảo như vậy. Còn biết bảo Phương Nghị đi mua gạo kê đang giảm giá nữa chứ. Quả thực so với Vú Em còn thông minh hơn.