Con trai của Lý Nghiêu tên là Lý Tử, bởi vì cùng lớn lên với hai con chó nên tình cảm của tụi nó rất tốt. Thấy hai con chó đưa đồ ăn cho Vú Em, nó cũng lật đật mở túi nhỏ trên người mình ra, rồi móc ra mấy bao đồ ăn vặt đặt ngay trước mặt Vú Em.
Lý Nghiêu nhìn thấy mà tâm nát bấy. Ông còn chưa lấy được bất cứ đồ ăn vặt nào trong tay con ông đâu nha. Ấy vậy mà giờ con ông lại chủ động đưa đồ ăn cho một con chó khác. Về nhà phải giáo dục lại mới được.
Vú Em thấy Lý Tử cho nó nhiều đồ ăn như vậy liền đi tới cọ cọ, tỏ ra thân mật với cậu nhóc, còn vươn chân ra mà vỗ vỗ đầu Lý Tử.
“Đừng có vỗ.” Lý Nghiêu nhìn mà cảm thấy lo lắng cực kỳ. Chân của Vú Em rất bẩn a. Sức khỏe của Lý Tử lại không được tốt, sức đề kháng yếu.
“Không sao.” Vợ của Lý Nghiêu kéo ông lại, lắc đầu. Cô đã nuôi chó rất nhiều năm, đương nhiên nhìn ra được, sân sau có một vài nơi được thiết kế đặc biệt, đều là dựa vào sở thích của chó mà thiết lập ra. Nếu chủ nuôi đã để ý đến nhiều chi tiết nhỏ như vậy, thì chắc chắn chó được nuôi ở đây sẽ không bẩn lắm đâu.
Lý Tử được Vú Em vỗ đầu thì rất là vui vẻ, túm lấy chân của Vú Em rồi cùng chơi với Vú Em một hồi. Sau đó, Vú Em lại sủa lớn vài tiếng, gọi vài con chó mèo tới, ngay cả Thổ Phỉ đang phơi nắng cũng hăm hở chạy lại đây.
Vú Em ngậm một bao đồ ăn vặt rời đi, đám chó mèo cũng ngậm đồ ăn đi theo sau Vú Em. Thổ Phỉ là tếu nhất, hai chân trước ôm bịch kẹo, đứng thẳng người lên mà đi, nhưng trông khá là bất ổn, giống như sẽ ngã sấp xuống bất cứ lúc nào.
Vú Em đặt đồ ăn vặt tới trước mặt Phương Nghị, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, không ngừng phe phẩy đuôi, như là đang chờ Phương Nghị khích lệ nó.
“Thật ngoan.” Phương Nghị nhận lấy mấy bao đồ ăn vặt, khen Vú Em vài câu, Vú Em liền vui vẻ mà xoay người rời đi.
“Trong phim của anh chỉ có diễn viên chó có phải rất đáng tiếc không Cho thêm mấy con thú khác vào nữa thì càng tốt hơn đó.” Vợ của Lý Nghiêu tên là Tùy Viện, nhìn thấy hành động của mấy con thú ở đây, liền ngạc nhiên đến nói không nên lời. Qua hơn nửa ngày, cô mới khẽ nói với Lý Nghiêu.
“Em đang nói tới con thỏ kia à” Lý Nghiêu là đạo diễn, biết cái gì có thể thu hút ánh mắt của người xem nhất, cho nên lúc nhìn thấy hành động của mấy con thú đó, ông đã nghĩ ngay đến việc tăng thêm số lượng động vật trong phim, nhưng vấn đề quan trọng nhất hiện giờ vẫn là: “Bà xã, con thỏ kia tên là Thổ Phỉ, khá hung dữ. Em xem, nó cắn rách ống quần của anh rồi.” Lý Nghiêu duỗi chân cho Tùy Viện nhìn cái lỗ bị con thỏ cắn rách.
Đỗ Thiên Trạch đang đứng ngay bên cạnh, thấy đề tài nói chuyện của Lý Nghiêu và Tùy Viện càng lúc càng lệch, càng có vẻ như đang liếc mắt đưa tình, cậu đành phải cố gắng tự xem mình là người vô hình.
Trước giờ hai con chó nhà Lý Nghiêu chưa hề nhìn thấy ở nơi đâu mà có nhiều chó như nơi này cả. Vì thế, đột nhiên nhìn thấy có nhiều chó như vậy, chúng nó quả thực là mừng như điên. Được Vú Em cho phép, tụi nó liền chạy như điên ra sân sau, gây rối khắp nơi.
Lý Nghiêu cũng không quên bản thân đang ở đâu, sau khi nói vài câu với Tùy Viện, liền kéo Đỗ Thiên Trạch bảo cậu kể cho ông nghe, đám chó mèo trong sân sau này có điểm gì đặc biệt. Ông định thương lượng với biên kịch một chút, thêm phân cảnh diễn cho đám động vật nhiều hơn. Dù sao thì bộ phim này chủ yếu nói về động vật, hơn nữa nếu mời động vật làm diễn viên, thì thù lao phải trả sẽ rẻ hơn, có thể giảm được chi phí dự tính ban đầu.
Đỗ Thiên Trạch chọn ra vài đứa điển hình để kể cho Lý Nghiêu nghe một chút. Lý Nghiêu vừa nghe thì rất vừa lòng. Lúc rời đi đã nói với Đỗ Thiên Trạch, bộ phim này là do ông quay vui thôi, định để dỗ cho bà xã vui, nên không được đầu tư lớn, hỏi Đỗ Thiên Trạch có muốn tham gia hay không.
Với kỹ năng làm đạo diễn được tích lũy bao nhiêu năm, cho dù Lý Nghiêu chỉ quay qua loa thì cũng hơn cả đống phim sấm chớp giật ầm ầm rồi, hơn nữa phim này lại nói về động vật. Đỗ Thiên Trạch không cần nghĩ ngợi liền đồng ý ngay.
Lý Nghiêu đã khảo sát xong, nhưng Tùy Viện lại không chịu rời đi. Tùy Viện đang tóm lấy Phương Nghị mà hỏi chuyện, hỏi lúc nuôi chó thì cần chú ý những gì. Hơn nữa, trước khi đến đây, cô cũng đã đọc qua Weibo của Đỗ Thiên Trạch, biết chó ở đây đều do Phương Nghị nhặt về. Sau khi khảo sát hiện trường, phát hiện chó ở đây tuy không thuộc giống chó quý, nhưng tụi nó được chăm sóc rất tốt, chứng tỏ lời Đỗ Thiên Trạch nói đều là lời nói thật, liền nổi lên tâm tư muốn xem xem có nơi nào cần giúp đỡ hay không.
Tuy Phương Nghị phải trầy trật lắm mới nuôi được đám thú này, nhưng anh chưa bao giờ chủ động xin sự giúp đỡ từ người khác. Trong Weibo cửa hàng thú cưng Trung Hoa Điền Viên, cho tới giờ chỉ post bài nhận nuôi, nhưng nếu đã có người muốn tự đưa lên cửa như vậy, anh sẽ không cự tuyệt.
Phương Nghị nói đại khái với Tùy Viện giờ cần nhất chính là có người nhận nuôi động vật ở đây. Dù sao thì, nếu ở đây có quá nhiều động vật, anh cũng không đủ sức chăm sóc cho chúng mỗi ngày được.
Tùy Viện đương nhiên rất vừa lòng Phương Nghị. Trước khi rời khỏi tiệm, đã mua không ít thức ăn và đồ hộp dành cho chó, nói là để chiếu cố đến việc buôn bán của tiệm. Nhưng Lý Tử thì lại không chịu đi, nhất định phải mang Vú Em về nhà mới chịu. Không đưa Vú Em về nhà, cậu nhóc liền đứng ngay cổng mà khóc lóc ầm ĩ.
Tuy Lý Nghiêu ngoài miệng nói hung ác, nhưng cũng chỉ là nói mà thôi, nhìn thấy thằng con khóc lóc như vậy, ông đã đau lòng muốn chết rồi, cứ kéo lấy Phương Nghị hỏi có cách gì để giải quyết hay không.
Phương Nghị suy nghĩ một hồi, rồi gọi Vú Em tới, sờ sờ đầu của nó rồi nói: “Gọi số , số , số và số lại đây.”
Không lâu sau, Vú Em lại chạy về, theo sau là ba con chó nhỏ có vẻ ngoài giống y như Vú Em, chỉ khác mỗi thân hình.
Đỗ Thiên Trạch vẫn luôn để ý tới Phương Nghị, nhìn thấy ba con chó con này thì có chút nghi hoặc. Phương Nghị rõ ràng đã nói là từ số đến số , sao chỉ có ba con chó nhỏ này thôi vậy
Đỗ Thiên Trạch còn chưa hỏi ra miệng, thì đã nhìn thấy một con chó nhỏ đang ở cách đó không xa. Nó vẫn còn rất nhỏ, đi đường còn chưa vững, cứ lắc la lắc lư. Diện mạo của nó là giống với Vú Em nhất, cơ hồ có thể nói là giống nhau như đúc.
“Mấy đứa này là con của Vú Em sao” Lý Nghiêu quả thực là nhìn đến ngây người rồi. Chuyện lạ trong cửa hàng thú cưng này thật đúng là nhiều nha.
“Vú Em là chó đực, đã bị triệt sản.” Phương Nghị giật giật khóe miệng, nói. Đây là lần giải thích thứ N của anh rồi. Mỗi lần người ta nhìn thấy đám chó này đều sẽ hỏi câu y chang như vậy. Nhưng mấy đứa này không phải là con của Vú Em, có hai đứa là do tự mình chạy tới đây, một đứa thì là do Vú Em nhặt về.
“Tiểu Vú Em.” Lý Tử nhìn thấy con chó con đang lắc la lắc lư bước tới, liền vươn tay ôm chó con vào lòng, không khóc nữa, kéo Lý Nghiêu nói nó không cần Vú Em nữa, chỉ muốn Tiểu Vú Em thôi.
Nhưng Phương Nghị lại không đồng ý. Số quá nhỏ, còn chưa được một tháng tuổi, phải đợi ít nhất thêm một tháng nữa, đợi đến khi Số cai sữa rồi thì mới được quyết định cho nhận nuôi hay không.
Số được sinh ra ngay trong cửa hàng thú cưng. Nói thật, nếu không biết Vú Em đã triệt sản rồi, Phương Nghị cũng cảm thấy con chó nhỏ này chính là con của Vú Em.
Tuy Lý Tử không được mang Tiểu Vú Em về nhà, nhưng sau khi biết qua một thời gian nữa thì có thể mang Tiểu Vú Em về nhà, liền không làm ầm ĩ nữa. Trước khi đi còn móc hết đồ ăn vặt ra đưa cho Tiểu Vú Em, nhắc chừng nào Tiểu Vú Em ăn xong rồi thì gọi điện thoại cho nhóc, nhóc sẽ mang đồ ăn tới.
Ngay cả một viên kẹo trên tay con mà Lý Nghiêu dụ dỗ cỡ nào cũng không dụ được, giờ nhìn thấy cảnh này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, người không bằng chó!
Bình thường, bà xã luôn nhắc hai con chó trong nhà có ân cứu mạng nên đối xử tốt với tụi nó hơn ông còn chưa tính, giờ ngay cả đứa con cũng bị chó bắt cóc, khiến ông không chống đỡ nỗi, trong lòng Lý Nghiêu như có một đám dương đà chạy qua chạy lại như điên.
dương đà: chính là con thảo nê mã. Vì từ Thảo nê mã phát âm gần giống với từ chửi bậy nên được tác giả dùng nhiều.
Sau khi tiễn Lý Nghiêu đi, Đỗ Thiên Trạch mới thở phào ra một hơi. Con người của Lý Nghiêu tuy rất tốt, lúc không quay phim thì rất bình dị gần gũi, nhưng có một vài lời nói phải cân nhắc, cho nên lúc ở chung thì không được tự nhiên.
Phương Duyệt tiến đến trước mặt Đỗ Thiên Trạch, khẽ hỏi: “Nam thần, người kia là Tùy Viện có phải không Nói cho em biết cái cô kia là Tùy Viện đi. Không ngờ cô ấy vẫn còn xinh đẹp như vậy.”
“Đúng là Tùy Viện.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu. Mấy năm trước, Tùy Viện là ngôi sao hạng A, lúc đóng phim thì quen với Lý Nghiêu, yêu nhau ba năm rồi kết hôn, sau khi kết hôn thì ở nhà giúp chồng dạy con, rất ít khi ra ngoài, không ngờ vẫn còn có người nhớ rõ cô ấy.
“Chị ấy là nữ thần của em đó.” Phương Duyệt hết sức kích động mà nói: “Đáng tiếc, vừa nãy em bận quá, không kịp nói chuyện với chị ấy. Anh giúp em xin hai tấm ảnh có chữ ký của chị ấy được không”
Phương Duyệt đối với ảnh có chữ ký thật đúng là chấp nhất…..
“Em quen với Ninh Phong đúng không” Đỗ Thiên Trạch không trả lời, ngược lại hỏi Phương Duyệt.
“Quen a.” Phương Duyệt gật đầu.
“Em giúp anh xin hai tấm ảnh của bộ phim mới nhất có chữ ký của anh ta đi. Anh sẽ giúp em nhờ đạo diễn Lý lấy vài tấm ảnh có chữ ký.” Đỗ Thiên Trạch kỳ thật không phải là người hâm mộ. Cậu nói với Phương Duyệt rằng cậu muốn chữ ký của Ninh Phong, chỉ là để nghiệm chứng một chút, có thật là Ninh Phong rất quen với Phương Duyệt hay không.
“Được a, được a, mấy ngày nữa Ninh Phong tới, em sẽ nói anh em gọi điện thoại cho ảnh trước, nói ảnh mang theo vài tấm có chữ ký tới.” Phương Duyệt không hề nghĩ ngợi mà gật đầu.
“Mấy người quen với Ninh Phong lắm sao”
“Cũng tốt. Lúc cửa hàng thú cưng mới vừa khai trương, Ninh Phong đã đưa con mèo nhà ảnh tới đây điều dưỡng, còn trò chuyện rất thân với anh của em. Bài Weibo lần trước của anh, ảnh cũng có chuyển tiếp mà Sau ảnh lại còn tới đây hỏi em có muốn ảnh hỗ trợ tuyên truyền cho cửa hàng thú cưng nữa hay không. Nhưng lại bị anh em từ chối, lo fan của ảnh nhìn thấy rồi sẽ vì ảnh mà nhận nuôi động vật, chứ không phải là thực sự thích tụi nó.” Tuy Đỗ Thiên Trạch thường xuyên tới đây, nhưng có thể được nói chuyện với Đỗ Thiên Trạch, Phương Duyệt vẫn rất kích động. Không chờ Đỗ Thiên Trạch hỏi, cô nhóc đã nói ra tất tần tật.
Đỗ Thiên Trạch nghe xong, gật đầu, xem ra quan hệ giữa Ninh Phong và Phương Nghị coi như không tồi.
Đỗ Thiên Trạch đang định nói gì đó, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Phương Nghị từ ngoài đi vào, trong ngực còn ôm con chó Husky mới vừa cứu về hôm qua.
Con Husky này rất hoạt bát, trên người có thương tích vậy mà còn không chịu yên tĩnh, cứ lắc lư ở trong lòng Phương Nghị, không chịu an phận.
“Con Husky này hình như là được nuôi trong nhà. Em chụp ảnh up lên Weibo xem có thể tìm được chủ nhân của nó hay không.” Phương Nghị đưa chó Husky cho Phương Duyệt.
“Dạ.” Phương Duyệt ôm cho Husky vào lòng, sau đó kéo Phương Nghị lại, nói: “Anh, dạo này có người hẹn anh, anh có muốn nhận không Còn nữa, tài khoản game của anh cho em mượn dùng nhé. Dạo này em gặp được một em gái rất manh. Em muốn mang em ấy đi thăng cấp.”
manh = moe = dễ thương
“Không nhận. Mấy ngày nay không rảnh. Em dùng tài khoản game của anh thì không thành vấn đề, nhưng không được nói lung tung.” Tài khoản game của Phương Nghị trong server cũng rất có danh tiếng, mọi nhất cử nhất động đều có không ít người để ý tới. Nhưng hết lần này tới lần khác, Phương Duyệt lợi dụng những lúc anh ít chơi game thì thường xuyên dùng trộm tài khoản của anh, lại còn thích nói lung tung. Đã từng có một lần chọc trúng một bang phái khiến cả bang đó đuổi giết anh, nhưng tài khoản này không thể bỏ được, khiến anh cực kỳ đau đầu.
“Anh chơi game online sao Trò gì vậy” Phương Nghị vậy mà còn chơi game online, Đỗ Thiên Trạch quả thật không ngờ tới. Bình thường rất ít khi thấy Phương Nghị chơi di động.
“Loạn Thế Tây Du.”
“Trùng hợp vậy. Tôi cũng chơi đó.”
Truyện sẽ có ít trùng sinh ít võng du ít ngôn tình ít bách hợp và nhiều thể loại khác, nói chung mỗi thứ ít nhưng vẫn xoay quanh cửa hàng thú cưng.