Rất nhanh sau, Chu Khởi Mộng đã tra ra được toàn bộ mọi chuyện. Tên nhóc ngược đãi chó mèo kia quả thật là con của Ngao Tĩnh Thiên – người giàu nhất B thị, nhưng lại là con riêng, tên Ngao Nhiễm Kỳ, đang sống cùng với mẹ, một năm chỉ gặp được ông bố có vài lần.
Lúc trước, khi vợ của Ngao Tĩnh Thiên phát hiện ra sự tồn tại của Ngao Nhiễm Kỳ, Ngao Tĩnh Thiên vì muốn được thanh tịnh, nên đã đưa đứa con tới sống ở tiểu khu Dương Quang Tân Thành này.
Mẹ của Ngao Nhiễm Kỳ muốn sống dựa vào Ngao Nhiễm Kỳ, nên có yêu cầu rất nghiêm khắc với con mình, bắt thằng nhóc phải học rất nhiều thứ. Thường ngày Ngao Nhiễm Kỳ có rất ít bạn cùng tuổi chơi cùng. Bị mẹ đè ép suốt mấy năm, trong lòng càng lúc càng khó chịu, muốn phát tiết, vừa lúc phát hiện động vật trong công viên Tùng Cảnh rất nhiều, cho nên dùng cách ngược đãi động vật để giải tỏa bớt muộn phiền trong lòng.
Sau khi Chu Mộng Khởi giải thích rõ ràng tình huống của Ngao Nhiễm Kỳ xong thì cứ luôn thở dài. Là người có tiền, trong lòng có bệnh không thèm đi chữa, lại chạy đi ngược đãi động vật. Quả là không xem đám bác sĩ tâm lý ra gì mà. Nếu tên nhóc này chịu đi chữa bệnh, tiền lương của gã nhất định sẽ tăng cao không ít.
Nội dung vở kịch cũ rích. Đỗ Thiên Trạch vừa nghe đoạn đầu, thì đã đoán ra được kết cục rồi. Nhưng cuộc đời của tên nhóc này không giống như trong phim ảnh, không thể nào có tình tiết gặp được một thiếu nữ sáng lạn sẵn lòng ra tay cứu vớt, sau đó quyết chí vươn lên, cuối cùng bước vào công ty trở thành người thừa kế được.
“Có thể phát triển. Cậu ra ám thị tâm lý với nó, để nó nghĩ tôi đang muốn đánh chết nó thì lại được một con chó xông ra cứu.” Phương Nghị suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Anh gian xảo thật. Muốn phát triển nó sao.” Chu Khởi Mộng mỉm cười. Phương Nghị quả thật đã dốc hết tâm huyết vào động vật, ngay cả thằng nhóc cũng không buông tha, nhưng ý tưởng này quả thật không tồi.
“Mấy loại ám thị này hữu dụng sao” Chờ Chu Khởi Mộng lại vào phòng, Đỗ Thiên Trạch mới hỏi. Dù cậu không được sắc bén như Chu Khởi Mộng, nhưng cũng nhìn ra được Phương Nghị muốn làm gì.
“Rất hữu dụng.” Phương Nghị tỏ vẻ ý vị sâu xa mà gật đầu, anh cũng đã từng bị rồi mà.
“Bản chất của Ngao Nhiễm Kỳ không xấu. Nó ngược đãi động vật, đơn thuần chỉ vì muốn phát tiết mà thôi. Không giống như cái gã mà chúng ta phát hiện trước đó, lấy chuyện ngược đãi động vật làm vui, nhìn xem tụi nó đau đớn tới mức nào. Đại Hắc bị thương là do gã đó làm. Nếu bắt được người như thế, tôi chắc chắn sẽ không để cho gã sống yên.” Phương Nghị lộ vẻ oán hận mà nói. Ở đời trước, tuy anh không thích động vật, nhưng chưa bao giờ tỏ ra chán ghét động vật, vì thế anh thật sự không thể hiểu nổi, những kẻ thích ngược đãi động vật rốt cuộc là đang nghĩ gì trong đầu.
“Anh của tôi tới rồi sao” Chu Sùng Văn từ trên lầu đi xuống, hỏi. Sau đó nói với Phương Nghị rằng anh nhìn trúng một con mèo, chờ con mèo đó hết bệnh rồi thì cho anh đi.
“Tốt lắm, xong việc rồi.” Cũng không qua bao lâu sau, Chu Khởi Mộng bước ra khỏi phòng, thuận tiện mang Ngao Nhiễm Kỳ ra luôn. Dựa vào vẻ mặt của Ngao Nhiễm Kỳ, Phương Nghị biết, lần ám thị này của Chu Khởi Mộng vẫn rất là thành công. Anh còn chưa nói gì thì Ngao Nhiễm Kỳ đã bị dọa tới mức phải chạy ra sau lưng Chu Khởi Mộng mà trốn.
“Nhóc con, có muốn thử lại cảm giác chết là như thế nào không” Phương Nghị cố ý dọa thằng nhóc.
“Anh muốn làm gì Giết người là phạm pháp, ở đây có nhiều người như vậy, anh không dám giết tôi đâu.” Ngao Nhiễm Kỳ tái mét mặt mày, giọng nói có hơi run rẩy.
“Đúng là sẽ không giết cậu. Nhưng cậu ngược đãi động vật trong tiệm của tôi. Nếu không để lại chút đồ thì cậu đừng hòng rời đi.”
Nhìn thấy thiếu niên sợ hãi như vậy, Phương Nghị kéo căng khóe miệng ra cười. Tuy vẻ mặt đã dịu hơn rất nhiều, nhưng Ngao Nhiễm Kỳ càng nhìn càng kinh hồn táng đảm.
“Anh… Anh đừng làm hại tôi. Tôi có thể bồi thường cho anh rất nhiều rất nhiều chó mèo. Ba của tôi có rất nhiều tiền. Tôi sẽ cho anh rất nhiều tiền. Anh mà làm hại tôi, ba của tôi sẽ bắt các anh chôn cùng.” Ngao Nhiễm Kỳ bị dọa đến lợi hại, ngay cả nói chuyện cũng nói không nổi, biết có cầu xin tha thứ cũng vô dụng, nên bắt đầu tỏ ra hung ác.
“Không bằng cứ thử xem. Là chúng tôi chôn cùng cậu, hay là cậu chôn cùng với mấy con thú bị cậu làm hại kia.” Phương Nghị chậm rãi bước về phía Ngao Nhiễm Kỳ.
“Anh…. Anh đừng tới đây.” Ngao Nhiễm Kỳ bị dọa tới phát khóc. Đậu Xanh nhảy vào trong lòng ngực của thiếu niên, vẫy vẫy đuôi an ủi nó.
Ngao Nhiễm Kỳ ôm chặt lấy Đậu Xanh, không chịu buông tay. Mắt thấy Phương Nghị càng lúc càng đến gần, không khỏi sụp đổ tinh thần mà hét lên: “Tôi chỉ đánh chúng nó có vài cái thôi, chưa từng giết động vật, đừng chôn tôi mà….. Oa oa oa…..” Nói xong, liền ôm Đậu Xanh mà khóc lên.
Bị dọa tới khóc luôn rồi…..
Phương Nghị sững sờ đứng đực tại chỗ, không ngờ Ngao Nhiễm Kỳ lớn rồi mà còn bị dọa tới phát khóc, khiến anh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Rồi, rồi, đừng khóc nữa.” Chu Mộng Khởi vỗ vỗ bả vai của Ngao Nhiễm Kỳ, đồng thời lôi Đậu Xanh ở trong ngực cậu ra. Ngao Nhiễm Kỳ ôm nó rất chặt, Đậu Xanh rất là không vui, nhưng ai ngờ Ngao Nhiễm Kỳ lại sống chết cũng không chịu buông ra.
“Cậu bình tĩnh đã nào.” Chu Khởi Mộng đưa khăn tay cho Ngao Nhiễm Kỳ, an ủi Ngao Nhiễm Kỳ vài câu, chờ Ngao Nhiễm Kỳ bình tĩnh lại, mới nói gã sẽ không để cho cậu bị thương, nhưng phải trả giá.
“Trả…. Trả cái gì…” Ngao Nhiễm Kỳ vừa khóc thút thít vừa hỏi. Dù gì thì cậu nhóc này vẫn còn nhỏ, vừa nãy còn nằm mơ thấy mình bị giết, lúc ra ngoài thì lại bị Phương Nghị đe dọa, tâm lý rất yếu ớt, là thời điểm để ra điều kiện rất tốt
“Ngao Nhiễm Kỳ, mười lăm tuổi, học năm nhất cấp ba, tự học kinh tế học, là con riêng của Ngao Tĩnh Thiên, đang ở tòa nhà năm tầng số tiểu khu Dương Quang Tân Thành. Lập một cái nick Weibo nhỏ để khoe giàu, thỉnh thoảng post lên vài tấm ảnh ngược đãi động vật. Tên Weibo là Không Thèm Học, tài khoản số XXXXXX, mật mã là XXXXXX. Tôi nói có đúng không” Phương Nghị quay trở lại ngồi xuống ghế salon, vừa chơi di động vừa nói.
Từ góc độ của Đỗ Thiên Trạch mà nhìn, trên màn hình di động của Phương Nghị, chính là đoạn văn mà anh vừa mới nói.
Nhưng cho dù Phương Nghị chỉ là đang đọc phụ đề, nhưng biểu tình bâng quơ lại rất phù hợp, thoạt nhìn lại càng dọa người.
“Anh nếu muốn tiền….” Biết anh sẽ không làm gì, suy nghĩ đầu tiên của Ngao Nhiễm Kỳ chính là tiền. Ngao Tĩnh Thiên rất coi trọng con trai. Tuy cậu là con riêng của Ngao Tĩnh Thiên, nhưng Ngao Tĩnh Thiên chưa từng keo kiệt tiền bạc với cậu.
“Trước tiên, cậu buông Đậu Xanh ra đã. Cậu ôm quá chặt, Đậu Xanh khó chịu.” Phương Nghị còn chưa nói gì, Chu Sùng Văn đã nói trước, ôm Đậu Xanh ra khỏi vòng tay của Ngao Nhiễm Kỳ. Đậu Xanh bị ép buộc làm chuyện này, quả nhiên đã tức giận rồi, sau khi được Chu Sùng Văn ôm vào lòng, liền ôm lấy tay anh mà gặm vài miếng.
“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi tối từ sáu giờ đến tám giờ, phải đến tiệm thú cưng của tôi làm công. Đừng hòng chạy trốn. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tôi đã có thể điều tra cậu rõ ràng. Cậu cảm thấy cậu có thể trốn thoát không” Phương Nghị nói xong, Vú Em còn tỏ ra khí thế mười phần mà ‘gâu’một tiếng.
“Mấy người…. Không cần tiền sao” Ngao Nhiễm Kỳ rất ngạc nhiên, không ngờ đám người này lại không đề cập đến chuyện tiền bạc.
“Tiền, không thể bù đắp lại những thương tổn mà cậu gây ra cho động vật. Cậu đã làm gì, thì phải tự mình hoàn trả lại.”
“Thật sự… không cần tiền, cũng không đánh tôi sao” Nghe Phương Nghị nói như vậy, nỗi sợ hãi trong lòng Ngao Nhiễm Kỳ cũng giảm đi không ít, nhưng vẫn cảm thấy có chút không hiểu nổi Phương Nghị đang nghĩ cái gì.
“Cậu phải nhớ cho kỹ, ở trong bất cứ hoàn cảnh nào, đánh người đều là cách giải quyết tồi tệ nhất.” Chu Mộng Khởi nắm lấy tay Ngao Nhiễm Kỳ, nói: “Nếu cậu cảm thấy khó chịu ở trong lòng, cảm thấy áp lực quá lớn, có thể đến tìm tôi. Đây là danh thiếp của tôi.”
“Bác sĩ tâm lý…”
“Đây là tiệm gì vậy” Lúc này Ngao Nhiễm Kỳ mới nhớ tới Phương Nghị bắt cậu tới đây làm công tình nguyện.
“Cửa hàng thú cưng.” Đỗ Thiên Trạch tiếp lời.
“Mấy người….” Hóa ra không phải là xã hội đen sao Bất quá cũng phải nói lại, ngoại trừ Phương Nghị, mấy người khác đều không giống như người sống trong hắc đạo. Nhất là cái người đứng bên cạnh Phương Nghị, thoạt nhìn ôn trạch như ngọc, giống như là diễn viên.
“Thế nào Nếu đồng ý, tôi lập tức thả cậu đi. Nếu không đồng ý, vậy cứ tiếp tục ngu người ở đây đi, tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, tôi cam đoan cậu sẽ không tưởng tượng được đâu!” Phương Nghị tiếp tục đen mặt mà nói.
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý, giờ tôi về nhà được chưa” Ngao Nhiễm Kỳ vội đáp.
“Có thể, nhưng cậu phải nhớ kỹ, nếu cậu không tới…” Phương Nghị còn chưa nói xong, lại nở một nụ cười tươi rói.
“Tôi nhất định sẽ tới.”
Ngao Nhiễm Kỳ quả thật là có ý này, chỉ muốn hứa suông, đến lúc đó thì trốn việc. Nhưng thế lực của cửa hàng thú cưng này có phần quá lớn. Từ lúc cậu bị đánh ngất xỉu cho tới giờ, cũng chỉ vừa qua ba bốn tiếng đồng hồ thôi, ấy vậy mà bọn họ lại có thể điều tra hết tất cả mọi chuyện của cậu, thậm chí nick nhỏ trong Weibo cậu chưa bao giờ nói với người khác họ cũng biết. Nếu cậu mà chạy, chắc chắn sẽ lại bị bắt. Cái người cao to lực lưỡng kia, thoạt nhìn thì biết không phải là người tốt lành gì rồi, nếu thật sự bị anh ta tóm, nói không chừng sẽ đánh chết cậu. Cậu vẫn nên tới đây nhìn tình huống trước rồi mới lập ra đối sách thì hơn.
Ngao Nhiễm Kỳ rất có hảo cảm với Chu Khởi Mộng, vì thế Chu Khởi Mộng chịu trách nhiệm đưa Ngao Nhiễm Kỳ ra cửa.
“Xong rồi, tôi đã ám thị cậu ấy, cam đoan không dám chạy đâu. Lần này là làm việc ban đêm, cho nên phải tăng tiền, một vạn.” Chu Khởi Mộng đứng ở trước mặt Phương Nghị mà vươn tay ra.
“Thiếu đi, lát tôi ghi sổ nợ.” Phương Nghị chơi xấu, he he cười.
“Thúi lắm. Anh thiếu tôi bao nhiều rồi hả Thiếu Gia nhà tôi phải dùng rất nhiều tiền. Lần này không cho anh thiếu nữa. Nếu không, lần sau đừng hòng kêu tôi tới đây nữa.” Chu Khởi Mộng đương nhiên đã bị Phương Nghị cho lọt hố vô số lần, vì thế lòng mới đặc biệt đầy căm phẫn.
“Thật sự không có tiền. Nếu không thì cậu ra sân sau chọn một đứa bạn cho Thiếu Gia đi. Tôi không thu tiền.”
“Chỉ mình Thiếu Gia thôi tôi đã nuôi không nổi rồi, tuyệt đối không nuôi thêm nữa, anh đừng hòng dụ tôi.” Tay của Chu Khởi Mộng vẫn giơ ngay trước mặt Phương Nghị, xem chừng không đưa tiền sẽ không đi.
“Nếu không, tôi…” Đỗ Thiên Trạch định đứng dậy nói để cậu ứng trước tiền, thì lại bị Phương Nghị cản lại. Phương Nghị vỗ vỗ đầu v Em, Vú Em liền chạy đi.
“Anh muốn để Vú Em chọn cho tôi một con mèo con đúng không Tôi cho anh biết, tôi sẽ không nuôi mèo nữa. Một đứa Thiếu Gia tôi đã ăn không tiêu rồi. Tôi nghiên cứu con người, chứ không phải nghiên cứu mèo. Anh có biết tôi câu thông với Thiếu Gia khó biết bao nhiêu không hả Tôi không muốn rước thêm phiền toái một chút nào nữa.”
Chu Mộng Khởi vừa dứt lời, Vú Em đã quay lại, miệng còn ngậm theo một con mèo con lông trắng. Con mèo này chỉ mới lớn bằng bàn tay, giữa hai mắt có một nốt ruồi nhỏ, vừa nhìn mặt liền biết nó đang ngủ thì bị Vú Em ngậm đi. Lúc vừa bị đặt xuống đất, nó lộ ra vẻ mặt mờ mịt mà kêu meo meo vài tiếng mỏng manh, sau đó dùng sức đứng dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả đi đến chỗ Chu Khởi Mộng đứng.
Chu Khởi Mộng nhìn thấy con mèo con, sắc mặt liền thay đổi. Lúc nhìn thấy mặt nó, thì biểu tình biến thành khiếp sợ, lộ vẻ cực kỳ đau lòng mà ôm con mèo trắng vào lòng, sau đó hướng về phía Phương Nghị mà quát lớn: “Anh trộm giống Thiếu Gia nhà tôi lúc nào hả Dám trộm đẻ Tiểu Thiếu Gia.”