Tinh thần hưng phấn bừng bừng, Tiêu Vĩnh Thụy đầu tiên là chạy qua nhà bác gái ăn ké bữa sáng rồi lon ton chạy về nhà, trải giấy bút ra bàn. Rất có tư thế viết di ngôn... khụ khụ, viết thư pháp.
Viết nghiêm túc như vậy, làm cậu nhớ đến một sự kiện ở kiếp trước. Tất cả hoàng tử công chúa chưa đến nhược quán đều học ở Tàng Thư Các, Đại hoàng tử lúc đó được coi là "đại ca" của toàn bộ hoàng tử, hắn học rất chăm, lại hiểu biết, rất được sư gia khen ngợi. Ngược với Đại hoàng tử, nhị hoàng tử cũng chính là cậu, lúc đó học hành chẳng đàng hoàng, còn hay ham chơi. Được phụ hoàng tặng cho một con Kim Mao, thích vô cùng, đi học cũng nằng nặc đòi mang theo. Mẫu hậu chiều cậu, mặc kệ cậu càn quấy vẫn cho cậu mang Kim Mao theo đi học, không đánh, không mắng, phải nói là cực kỳ chiều nhi tử.
Thời gian trôi qua, kỳ thi cử cuối cùng tới, tiểu Tiêu Vĩnh Thụy học hành chẳng ra gì, đương nhiên biết chắc chắn mình sẽ không vượt qua. Lập chí lớn cách kỳ thi tuần, lúc thi sẽ cho Kim Mao của cậu vào, rồi nhờ Kim Mao mang tài liệu vào cho cậu chép. Trước ngày thi, cậu sung sướng cười hớn hở, kế hoạch chắc chắn sẽ thành công.
Nhưng, nói trước bước không qua, sự việc lúc nào cũng bị cản trở. Lúc chó Kim Mao ngậm tài liệu đến cho tiểu Tiêu Vĩnh Thụy, vừa cầm được tờ giấy thì tay đã bị một cánh tay khác bắt được. Tim cậu muốn nhảy ra ngoài, lòng thầm than chết chắc rồi. Tiểu Đại hoàng tử, chính là hoàng thượng bây giờ, một phát bắt lấy cách tay tội ác của cậu, chuẩn không sai một ly....
Cực kỳ đáng ghét!
"Ha...ha... Hoàng, hoàng huynh....đệ,đệ..." Cậu lắp ba lắp bắp nói, lòng từng cơn sóng thần động đất mãnh liệt.
"Quay bài trong kỳ thi, mau theo ta tới chỗ sư gia!" Tiểu Đại hoàng tử mặt mày hằm hằm, dường như chỉ cần một phút sau sẽ xơi tái cậu. Hắn mạnh mẽ kéo cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng thi. Tiêu Vĩnh Thụy cảm giác như đời cậu tàn rồi, mặt mũi trắng bệch, hai chân run run đứng cũng không vững, lảo đảo ngã xuống, dũng cảm liều chết ôm chân Đại hoàng huynh của cậu.
"Hoàng huynh, hoàng huynh soái nhất! Huynh, huynh tha cho đệ đi, làm ơn, tha cho đệ đi hu hu. Chuyện này huynh biết, đệ biết, trời biết, đất biết, đừng nói cho ai khác được không?" Tiểu Tiêu Vĩnh Thụy dùng ánh mắt cún con cực kỳ đáng thương nhìn hoàng huynh của cậu.
"Không được!"
Mặt cậu tái nhợt, dường như chỉ cần vài phút nữa là sẽ xỉu ngay lập tức, khóe miệng mấp máy, rồi liều chết nói ra "Huynh không nói, kêu ta làm gì cũng được, được không?"
Tiểu Đại hoàng tử nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch lên "Được, ngươi nhớ lời của ngươi nói. Nếu lật lọng, ta sẽ tố cáo với sư gia ngươi gian lận trong thi cử."
Tiểu Tiêu Vĩnh Thụy mừng rỡ gật đầu, nịnh nọt thêm một câu "Hoàng huynh soái nhất, tốt bụng nhất, đệ thích huynh nhất nhất nhất luôn!" Và... thời gian sau đó, chính là khoảng thời gian cậu chẳng muốn nghĩ tới, nó quá tàn nhẫn....huhu. Về sau, cậu thề là cậu sẽ học hành thật chăm chỉ, không bao giờ gian lận nữa.
Nghĩ ngợi lung tung thế mà đã viết được kha khá thư pháp, Tiêu Vĩnh Thụy nhìn thư pháp mà giống như nhìn thấy tiền trong đó. Nhanh nhẹn thu lại những tờ thư pháp vừa viết, mở cửa đi ra ngoài khu đồ cổ bán.
Một vương gia cao quý đời trước chưa bao giờ phải bán hàng, nên bé Tiêu của chúng ta lúng túng không biết nào sao. Vô cùng tội nghiệp đặt thùng thư pháp xuống, ngồi ở một góc nhiều người qua lại. Hai tay chống má, dùng ánh mắt cực kỳ tội nghiệp, cực kỳ moe mà nhìn người đi đường. Mọi người xung quanh cảm giác như có một mũi tên bắn "Chíu" vào tim vậy, nhìn cậu mà lòng than "Đứa bé này thật đáng thương, chỉ mới lớn thôi mà đã phải đi bán thưa pháp kiếm sống, thật không biết cha mẹ làm gì nữa"
Thế là một ông cụ mạnh dạn hỏi "Thiếu niên, ba mẹ cháu đâu rồi?"
Cậu lại dùng ánh mắt vô cùng vô cùng buồn bã, nói "Ba mẹ cháu mất sớm rồi ạ, trong một vụ tai nạn..." Giọng câu hơi khàn, mọi người nghe thì nghẹn ngào muốn khóc. Đứa trẻ thật tội nghiệp mà!
Ông cụ lại hỏi tiếp "Vậy cháu làm nghề gì? Sao lại lưu lạc đến chỗ mấy người già này bán thư pháp?"
"Cháu vừa xuất viện, không có việc làm. Đành phải viết một ít thư pháp để kiếm sống cho qua ngày.... thôi ạ." Nói đến cuối, cậu còn kéo dài ra, thêm giọng mũi vào, nghe cực kỳ đáng thương. Bác gái, bác trai xung quanh mắt đã hồng hồng. Đứa trẻ tội nghiệp, ba mẹ mất sớm,không ai chăm sóc, bị bệnh phải suốt ngày nằm viện, viện phí đắt nên không thể trị liệu đầy đủ, đành phải xuất viện viết thư pháp kiếm tiền. Còn ai có thể đáng thương hơn nữa không? Thế là bác trai, bác gái, cụ ông, cụ bà đều kéo nhau mua thư pháp của cậu, tiền còn đưa rất nhiều, cậu muốn trả lại nhưng họ lại nói.
"Không cần trả lại, cháu cứ lấy mà tiêu, mua chút gì đó ăn, sắc mặt tái nhợt quá."
Cậu vui mừng cầm lấy tiền, nghẹn ngào nói "Cháu cảm ơn ạ, bác thật tốt, cháu đến bây giờ chưa bao giờ gặp được người tốt như bác." Hàng loạt mọi người trái tim đều nhũn ra, sao lại có đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép, lại đáng thương như vậy chứ?
Bán đến chiều là hết hàng, cậu xách thùng không đi bộ về. Đi ngang qua tiệm bánh ngọt, mắt Tiêu Vĩnh Thụy sáng rực, bánh gì mà đẹp thế, cậu chưa được ăn bao giờ. Thế là bạn nhỏ Tiêu dùng tiền hôm nay kiếm được mua vài cái bánh ngọt đẹp mắt, vừa đi vừa ăn, vui không tả nổi. Nhân sinh thật khiến người ta có hy vọng mà.
Cùng lúc đó, một nhóm đứa trẻ mẫu giáo đi học về, nói cười ríu rít. Trong đó, có một cậu bé bộ dáng rất khôi ngô, tuấn tú, được rất nhiều bạn gái vây quanh. Đứa bé thấy bóng dáng Tiêu Vĩnh Thụy phía trước, tò mò nghĩ "Uầy, hình như anh này hôm qua đứng ở bệnh viện với anh Tiểu Hạo đúng không ta?... Đi theo xem thử, anh này rất rất rất xinh luôn."
Tuy từ "xinh" chỉ giành cho con gái, nhưng dùng với Tiêu Vĩnh Thụy lại thực sự rất hợp, mắt phượng sắc bén, dáng người thon thả, bờ vai không rộng lớn lắm, hơi nhỏ, mang lại cho người ta cảm giác rất cần che chở. Môi nhỏ hay cười, lại rất thích ăn đồ ngọt nên cực kỳ mọng, rất có hảo cảm với mọi người.
Tiêu Vĩnh Thụy một đường bình an về căn hộ, không để ý đến phía sau cậu còn có một cái đuôi đang chạy theo. Về đến nhà, cậu ngồi phịch xuống sô pha nghỉ ngơi, bật TV lên xem. Đây là đồ dùng của hiện đại, rất tiện lợi, có rất nhiều chương trình khác nhau, còn có người nhảy múa ở bên trong. Nếu cổ đại mà có cái này thì rất đỡ nhàm chán.
Một lúc sau, cậu thấy trong nhà hơi bức khí, nên đến chỗ cửa sổ mở cửa ra cho thoáng gió. Mà phía dưới tự dưng lại có một đám người, vây quanh một đứa trẻ, mặt mày rất ghê tợn.
Đánh trẻ em?
Thật đáng ghét!
Tiêu Vĩnh Thụy chạy xuống lầu, chạy tới chỗ đứa trẻ đang đứng, chặn mấy côn đồ lại, nói "Mấy vị đại ca, chuyện gì từ từ nói, sao lại đánh con nít chứ?"
"Hừ, thằng oắt này đá vào bộ hạ của đại ca tao, hôm nay xem tao xử thằng oắt này thế nào!! Còn mày, cút ra, không ông đây đánh luôn mày!" Một tên trong đó hung dữ nói.
"Mấy người này muốn bóc lột tiền của em! Anh đừng tin, cứu em với!" Cậu bé rụt rè chạy ra phía sau Tiêu Vĩnh Thụy, mặt mũi đẫm nước mắt. Bọn côn đồ khóe miệng giật giật, đây là thằng oắt vừa hùng hổ với chúng ta sao?
Phía xa xa, một vệ sĩ khóe miệng co rút cũng không kém, thầm nghĩ "Thiếu gia cậu diễn quá giỏi luôn rồi đó!" Lặng lẽ tặng like, rồi giơ điện thoại lên quay phim.
Tiêu Vĩnh Thụy giữa hai bên đương nhiên là tin trẻ em, nhìn bọn côn đồ là biết người xấu rồi, đứa trẻ khả ái vậy cũng bắt nạt cho được, nói "Mấy người bóc lột tiền của người ta trước, còn hùng hổ nói lý lẽ gì chứ!?"
"Mày cút ra! Ông đánh mày luôn bây giờ!" Côn đồ giơ nắm đấm.
"Tôi không cút đấy! Ngon thì nhào vào!" Tiêu Vĩnh Thụy vô cùng khí phách, dù gì cậu cũng có học qua võ công, tuy cơ thể này yếu ớt nhưng dư sức đối phó mấy người này.
Bọn côn đồ bị khích tướng, đồng loạt lao đến đánh với Tiêu Vĩnh Thụy. Vệ sĩ ở xa rít một ngụm khí lạnh, kiểu này hơi tàn bạo rồi, mình có nên ra ngoài giúp không ta? Nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không nên ra, thiếu gia đã dặn là không được ra giúp rồi mà, ra lại bị trừ lương, ngu gì ra. Và lúc đó, Tiêu Vĩnh Thụy cũng đã một mình đánh gục được toàn bộ bọn côn đồ, rất khí phách chống nạnh kiêu ngạo. Vệ sĩ "Tút" một cái, đoạn clip đánh nhau vô cùng tàn bạo của cậu được chuyển đến ông chủ.
Tiêu Vĩnh Thụy quay lại xoa đầu cậu bé, cười hỏi "Bọn họ có làm gì em không?" Cậu bé ngoan ngoãn lắc đầu "Không có ạ, em sợ quá." Tiêu Vĩnh Thụy bộc phát tình cảm anh em, ôm bé vào lòng an ủi, rồi dẫn về nhà của mình.
"Nhà anh đơn sơ, sợ em chê cười rồi." Tiêu Vĩnh Thụy dẫn người đến sô pha, cậu vào bếp lấy ly nước ra mời khách. "Anh tên Tiêu Vĩnh Thụy, em tên gì?"
Cậu bé đung đưa chân, cực kỳ bộ dáng thiên chân vô tà, nói " Em tên Hàn Lạc An."
--- Hết chương ---