Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

chương 15: bổn vương hơi mê sảng rồi.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ly Vương vội vã quỳ xuống, dập đầu nói, "Thần đệ không có ý đó, thần đệ biết chuyện này không nói chơi được, nhưng đệ khuyên huynh có thể vì con dân mà bỏ ra một chút sĩ diện được không?Dân chúng lầm than không phải huynh không biết...."

Hoàng đế lúc chưa bị cảm hóa bởi tình yêu giành cho Lâm Bích Tố, cùng lắm chỉ thấy hứng thú với mỹ nhân, nên vẫn là một bạo quân đa nghi đa tình nhưng cũng rất vô tình. Ly Vương chưa nói xong, hoàng thượng đã cầm nghiên mực ném thẳng xuống nơi Ly Vương đang quỳ. Nghiên mực rớt vào đầu, máu tủa ra từng giọt, cậu không một lời hé răng. Vẫn giữ nguyên trạng thái quỳ xuống dập đầu. Các triều thần thấy tình thế quá căng thẳng, không dám đề cập đến nữa, lảng qua chuyện khác. Hoàng thượng long nhan phẫn nộ, không thèm mở miệng bảo Ly Vương đứng lên, không có lệnh, Ly Vương quỳ mãi cho đến khi hạ triều. Đến khi triều thần đi hết, cửa điện Bàn Long cũng đóng lại, một bóng người lẻ loi quỳ rạp trong đó, không ngẩng đầu lên.

Hoa Quý Nhân Lâm Bích Tố, hiện giờ không phải danh hiệu Quý Nhân nữa, nàng đã được nâng lên Tiệp Dư __ Hoa Tiệp Dư, chính tứ phẩm. Nàng lặng lẽ mở cửa điện Bàn Lòng, bước vào. Thấy chính giữa điện có một bóng người đang quỳ rạp xuống, đầu chấm đất. Nhìn bóng lưng là nàng nhận ra ngay, vội vã chạy đến đỡ Ly Vương dậy. Nhưng nào ngờ, Ly Vương đã bất tỉnh từ lâu, do máu chảy quá nhiều kèm theo bệnh cũ chưa khỏi bệnh sau đã tới. Nàng nâng Ly Vương dậy, hai tay bế Ly Vương ra ngoài, trước khi vào nàng đã đánh ngất hết tất cả lính canh. Vận khinh công bay ra khỏi hoàng cung hướng Ly Vương phủ mà đi.

"Mau! Tìm đại phu! Ly Vương ngất rồi!" Nàng trước khi đi vận một bộ hắc ý ngắn gọn, dễ hoạt động. Tông đại môn Ly Vương phủ làm A Hoài giật thót tim, lại thấy Ly Vương đầu máu chảy be bét hoảng loạn sai người gọi đại phu.

Lâm Bích Tố đưa Ly Vương nằm trên giường, A Hoài xót thương, vừa khóc vừa lau vết thương cho cậu.

"Cô nương là....?" A Hoài nghi vấn hỏi vị nữ tử lạ mặt.

"Ta là Hoa Tiệp Dư, Lâm Bích Tố." Nghe xong, A Hoài tái mặt quỳ xuống hành lễ nhưng lại được Lâm Bích Tố nâng lên, " Đừng làm mấy thủ tục rườm rà thế này. Mau chăm sóc vương gia đi."

"Vâng... "A Hoài nói xong, cùng lúc đó, đại phu từ ngoài mời đã đến phủ. Lão nhân tóc bạc, hành nghề đã lâu năm, lưng cũng đã còng xuống nên đi đường chậm chạp. A Hoài chạy ra tận tình dìu lão tới cạnh giường Ly Vương.

Ly Vương nhắm lịm mắt, mặt tái nhợt nằm trên giường. Nhìn vào cực kỳ thương xót, nhưng thật ra Tiêu Vĩnh Thụy trong lúc diễn nhàm chán quá lăn ra ngủ không biết trời trăng mây gió gì. Lâm Bích Tố cũng chính là Tống Diệp Thanh nhìn tướng cậu ngủ mà một lần nhịn, hai lần nín, cầm cự muốn nội thương cái bụng mới không bật cười thành tiếng.

"Mạch tượng yếu ớt, khí huyết không thông. Vương gia có bệnh nặng lâu năm, kiêng kị nhất là dược liệu tính hỏa. Nếu lão không nhầm thì có phải dạo này vương gia ăn trúng cái gì cực nhiệt? Như nhân sâm chẳng hạn?" Đại phu trầm ngâm nói.

Lâm Bích Tố ngạc nhiên, nàng nhớ ra lúc hội săn bắn hoàng thượng đưa cho Ly Vương một chén nhân sâm ngàn năm. Chẳng lẽ hoàng thượng có ý định...... Sau lưng nàng lạnh ngắt, người yêu chiều nàng, sủng ái nàng lại có thể là người giết huynh đệ, không từ máu mủ tình thâm?

"Lão kê một ít dược tính hàn, nhớ cho vương gia uống đều đặn, cùng với ăn nhiều thức ăn bổ máu. Không được lao tâm lao lực, duy trì tĩnh dưỡng, ít nhất trong vòng một tháng không được cực sầu cực hỷ."

"Vâng, vâng, nô tỳ đã hiểu. Để nô tỳ tiễn ngài." A Hoài nhanh nhẹn nói, rồi tiễn đại phu đi khỏi. Còn lại Lâm Bích Tố ở trong, theo kịch bản là còn một cảnh cuối cùng, nhưng Tiêu Vĩnh Thụy tự nhiên lăn ra ngủ mất, giờ phải làm sao? Tống Diệp Thanh chờ máy quay chiếu đến chỗ A Hoài tiễn đại phu, nhanh nhẹn nhéo một cái thật mạnh ở cánh tay Tiêu Vĩnh Thụy.

"Tỉnh, tỉnh, còn một cảnh, diễn nốt!" Tống Diệp Thanh nghiến răng nói.

Tiêu Vĩnh Thụy đang ngủ bị nhéo cho tỉnh, mơ màng nhìn Tống Diệp Thanh, chợt nhớ ra cảnh cuối, gật đầu ý bảo đã hiểu.

Lâm Bích Tố định đi, lại được một cánh tay gầy yếu kéo lại. Nàng nhíu mày quay lại nhìn Ly Vương. Ly Vương thần sắc yếu ớt như mành treo trước gió, cầm lấy tay nàng, nói.

"Khuyên.... khuyên hoàng thượng thực hiện...chính sách của ta... vẹn cả đôi đường... làm ơn, xin nương nương.... khuyên huynh ấy." Ly Vương nói.

"Vương gia... quốc gia đại sự, phận nữ nhi như ta không thể chen vào..." Lâm Bích Tố bất đắc dĩ nói, nàng biết cuộc sống dân chúng hiện nay rất lầm than, cũng không có cách gì giải quyết được.

"Huynh ấy...chắc chắn tin nương nương..." Ly Vương yếu ớt nói.

Lâm Bích Tố nhíu mày, hơi cắn môi, một lúc sau hạ quyết tâm, "Được...ta sẽ thử."]

Cảnh quay đến đây hoàn thành. Tiêu Vĩnh Thụy mệt bơ phờ ngồi dậy trên giường, thật sự chỉ muốn ngủ một giấc, quá mệt mỏi rồi, như rút cạn tinh lực tích trữ bao năm của cậu vậy. Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, "hoàng thượng" mặc long vào chạy như bay vào, không để ý mặt mũi, ngồi bệt xuống đất, ân cần hỏi han.

"Thụy Thụy anh không sao chứ? Trời ơi, nãy em nhìn anh mà lương tâm cắn rứt, cái kịch bản chó đẻ, sao lại hành hạ con nhà người ta thế này chứ!" Hàn Tiểu Hạo vai hoàng thượng đang hung hăng chửi kịch bản.

"Không sao, không sao, hơi mệt một chút, để tôi nghỉ ngơi một chút...."Tiêu Vĩnh Thụy nằm xuống cái giường vừa mới diễn xong, tính ngủ một giấc. Lại bị Tống Diệp Thanh nhéo má, nói.

"Nãy ngủ còn chưa đã hả? Đang diễn mà còn có thể ngủ được, chị phục em luôn." Cô cười nói.

Tiêu Vĩnh Thụy bị cái tay kia nhéo cái má đỏ ửng lên, ủy khuất nhìn Tống Diệp Thanh, "Em mệt thật mà, mệt, mệt, mệt, mệt lắm ra ngoài cho em ngủ!"

"Được rồi, được rồi, ra ngoài thôi Tiểu Hạo." Tống Diệp Thanh lôi Hàn Tiểu Hạo đang còn chân chó quan tâm chăm sóc Tiêu Vĩnh Thụy ra ngoài, không quên đóng cửa. Khung cảnh ở đây như quay về thời cậu ở, nằm xuống là có thể an giấc. Bên cạnh còn có chiếc quạt máy nước tạo gió mát rười rượi, Tiêu Vĩnh Thụy ngủ một giấc dài.

Đến khi mở mắt ra, trời đã về chiều, ánh mặt trời chiếu vào khung cửa hiện bóng hình ở mặt sàn, Tiêu Vĩnh Thụy lúc ngủ vô cùng hư, lăn qua lăn lại rất quậy phá, quần áo diễn cũng không chịu thay, mặc y vậy mà ngủ nên giờ xộc xà xộc xệch, mái tóc cũng rối xù lên. Tiêu Vĩnh Thụy mắt hơi mờ, giụi mắt nhìn xung quanh, lại thấy có một người cùng ngồi trong phòng, cũng đang nhìn cậu, cậu nheo mắt nhìn kỹ, phát hiện là ___ Hoàng huynh!

Đầu óc Tiêu Vĩnh Thụy phát hoảng, cứ ngỡ mình quay về hoàng cung rồi. Nghẹn ngào hai mắt đỏ lên, nhảy xuống sàn chạy đến ôm chầm lấy hoàng huynh. "Ca ca! Đệ về rồi, đệ nhớ ca lắm! Nhớ mẫu hậu nữa."

Cậu như một đứa trẻ bị lạc nhìn thấy người thân của mình, vui đến rơi nước mắt, cậu sụt sùi nói, "Ca... ca cho đệ gặp mẫu hậu đi, làm ơn, cho đệ gặp mẫu hậu một lần được không? Mẫu hậu ở Từ Hiên cung rất cô đơn đó, nàng... nàng tóc cũng đã thành màu muối tiêu rồi.... Đệ đến một nơi xa lạ... hức... đệ sợ lắm...." Nói đến đây, dường như uất ức bao ngày qua cậu phải chịu đã phá thành mà tuôn ra, "Ở đó không có ca, cũng không có nương... dân chúng ăn mặc kỳ lạ, còn có người bắt đệ đi hoạn! Huhu, thật đáng sợ, đệ rất sợ sẽ không trở về được mất....hức... Đệ hứa sẽ ngoan mà, nghe lời huynh, không cáu kỉnh với huynh nữa...."

Tiêu Vĩnh Thụy nước mắt nước mũi tèm lem, ôm chầm hoàng huynh của mình mà tuôn ra một tràng uất ức. Cho đến khi nghe một câu như sấm bên tai, "Tôi không biết là cậu có tính mê sảng nói bậy nói bạ đấy, ai là ca ca? ai là mẫu hậu? Còn cậu nói người hoạn cậu là ai?"

Tiêu Vĩnh Thụy ngỡ ngàng nhìn lại cái người mình đang ôm, trong đầu "Đùng" một tiếng, phong ba bão táp ồ ạt xông thẳng vào mặt. Cái bản mặt hoàn mĩ này, góc cạnh tuyệt hảo này, đôi môi mỏng bạc tình này, chính là mặt của hoàng huynh, nhưng.... không phải mặt hoàng huynh! Không phải mặt hoàng huynh! Không phải mặt hoàng huynh!

"Á... ma!!!" Tiêu Vĩnh Thụy la toáng lên, nhưng cái tật của cậu rất lạ, người ta sợ thì tránh xa ra, còn cậu sợ thì lại nhào vào siết cho chặt, mặt mũi bết bát quẹt hết lên vai người nọ, hai chân cũng co lên quắp vào eo người nọ, như một chú koala cỡ bự ôm cây.

"Bỏ xuống!" Thanh âm lạnh lẽo vang lên.

Tiêu Vĩnh Thụy:"...." Nương ơi, có ma!

"Tôi nói cậu bỏ cái người của cậu xuống!" Lạnh thêm vài phần.

Tiêu Vĩnh Thụy run run tụt từ trên người hắn xuống, lủi về một góc, run rẩy ôm mặt, la hết "Tà ma tránh xa bổn vương ra!" Vâng, cái "con ma" trong lời Tiêu Vĩnh Thụy nghe như không nghe, bước từng bước đến chỗ Tiêu Vĩnh Thụy, một phát nhấc cậu ra khỏi mặt đất.

"Nhìn cho rõ, tôi là ai?"

"Ma!" Tiêu Vĩnh Thụy vẫn nhắm mắt nhắm mũi la lên.

--- Hết chương ---

Truyện Chữ Hay