Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

chương 177

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dáng hình như quỷ mị, đến đi đều vô hình.

Cho dù ai cũng không ngờ được phần của 《Tiếng vọng nơi góc biển》 sẽ mở màn trong bầu không khí như vậy.

Dưới sự bao phủ của một thảm mấy đen, theo cái chết của Nhị đương gia Cừu Phục của Hồng Nghĩa hội đã từng uy chấn Hương Cảng, cái thành thị phồn hoa này cũng không vì vậy mà trở nên càng thêm bình thản. Quần hùng bốn phía xao động, đám bang phái trước kia bởi vì kinh sợ Cừu Phục mà không dám đối địch cùng Hồng Nghĩa hội lập tức dấy lên dã tâm muốn cướp lấy địa vị Long đầu (thủlĩnh, người đứng đầu, người lãnh đạo) hắc đạo của Hương Cảng.

Vì vậy, tại đêm khuya thanh vắng, trong tiếng nước biển vỗ xào xạc vào bờ đá luôn có chiến hỏa chém giết, khiến cho khắp nơi chướng khí mù mịt.

Lý Hồng Hồng là fans trung thành của 《Tiếng vọng nơi góc biển》, cũng là fans cuồng của Cừu Phục. Đối với cô mà nói tuy rằng những bộ phim khác của Sở Ngôn cũng rất hay, thế nhưng nhân vật cô thích nhất chỉ có Cừu Phục, người này quả thực là thủ đoạn độc ác đến cực hạn, nhất là cái biểu hình khi máu tươi bắn lên mặt cũng không thèm chớp mắt của y, thậm chí là cái hành động khẽ liếm máu tươi vươn trên môi kia nữa!

Tàn bạo, hung ác độc địa, thâm độc, đẹp đến điên cuồng.

Loại nhân vật này trong các tác phẩm điện ảnh hay truyền hình tuy rằng không thường gặp nhưng cũng không ít ỏi, chỉ là Lý Hồng Hồng chưa từng thấy ai mang lại cảm giác chân thật như Cừu Phục. Mỗi khi Sở Ngôn híp mắt liếc nhìn người, khóe môi khẽ cong lại khiến trái tim cô chấn động dồn dập, suốt hai năm rưỡi qua cô đã đem chip phim 《Tiếng vọng nơi góc biển》 xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, ngay cả lời thoại cũng sắp thuộc lòng.

Mà hôm nay, Lý Hồng Hồng trên tay mang theo thức uống, cùng với rất nhiều đồng chí nhiệt tình hâm mộ 《Tiếng vọng nơi góc biển》 đi vào rạp xem lễ ra mắt của 《 Tiếng vọng nơi góc biển Ⅱ》.

Trong rạp phim, hiệu ứng toàn tức D chân thực khiến mỗi khán giả như đều lạc vào một thế giới khác. Hai năm gần đây kỹ thuật điện ảnh đã có một bước tiến mới, đối với sự hoàn nguyên cảm giác càng thêm phát triển, không chỉ là cảm thụ bên ngoài mà ngay cả thiết bị âm thanh cũng có thể vô cùng chân thật, dù là tiếng gió yếu ớt, tiếng người hít thở đều thật đến giống như mọi việc đang xảy ra trước mắt.

“Ồ, Cừu mỹ nhân vẫn chưa xuất hiện sao…”

Nhân vật chính của phần là Cừu Phục, đây là chuyện tất cả mọt phim đều biết, đối với việc này cũng có người biểu thị sự bất mãn, giống như cô bạn ngồi bên cạnh Lý Hồng Hồng vậy, vừa nghe được lời nói của cô liền buồn bực hừ nhẹ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Kha Nguyên Vũ rất đẹp trai mà, vừa thông minh lại ôn hòa, xem anh ấy không tốt sao…”

Lời này tự nhiên Lý Hồng Hồng cũng nghe được, thế nhưng cô chỉ đành bất đắc dĩ nhún vai.

Bộ phim vẫn tiếp tục phát triển, Kha Nguyên Vũ oai hùng cơ trí, lần nữa áp xuống manh mối bạo động trong nội bộ bang hội, chỉ là ngay lúc này đột nhiên có một đàn em bị đánh đến mặt mũi bầm dập, trên người cũng bị chép vài nhát được đường chủ dẫn theo vào, lập tức xụi lơ trên mặt đất gào khóc: “Kha đương gia, chúng ta bị đánh lén, bị đánh lén! Ngoại trừ em thì người trong tổ đều đã chết hết!”

Chỉ một câu đã khiến không khí toàn trường trở nên khẩn trương.

Kha Nguyên Vũ cau mày, bình tĩnh hỏi: “Là bang Triệu Hưng làm?”

Gã dàn em kia luôn miệng nói: “Không biết, em không biết…”

Kha Nguyên Vũ lại hỏi: “Bọn chúng phái bao nhiêu người đến mà có thể diệt hết cả tổ của cậu?”

Gã giống như đột nhiên nhớ lại ký ức đáng sợ gì đó, cả người run lên mấy lượt rồi mới dùng ngữ điệu hụt hơi nói: “Một…. chỉ có một người!”

Tiếng ồ à nổi lên bốn phía: “Mày nói nhảm! Một thằng làm sao có thể đem mười bấy người tụi bây giết hết chứ?”

Gã đàn em sợ đến cả người run lên, kêu khóc nói: “Nó chỉ có một mình, chỉ một mình, nó không phải người mà là quỷ, là quỷ đến từ địa ngục a a a a!!!”

Thấy tên đàn em kia đã chìm đắm trong ký ức kinh hoàng không thể thoát ra, Kha Nguyên Vũ híp mắt một cái, vươn tay lôi đầu đối phương đến bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Nó là ai?”

“Em… em không biết nó là ai, tóc của nó rất dài, mặt cũng dễ coi, đánh nhau rất lợi hại, chiêu thức toàn là liều mạng… A đúng rồi! Nó không có tay phải, tay phải của nó hình như là giả, là một cái cánh tay giả!!!”

Giờ khắc này, cả Hồng Nghĩa hội chìm trong một màn tĩnh mịch, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe đến rõ ràng.

Qua hồi lâu, Kha Nguyên Vũ giao lại gã đàn em cho thuộc hạ, hắn bỗng nhiên giơ tay lên đấm mạnh vào tường, khàn khàn gọi ra cái tên kia ——

“Cừu Phục.”

Hình ảnh đột nhiên biến chuyển, tiếng nước nhỏ tí tách vang lên sống động giữa rạp phim, ánh sáng lờ mờ càng khiến cái kho hàng này trở nên cũ nát, ngọn đèn chớp chớp tắt tắt, mười mấy gã đàn ông vây quanh hai cái bàn gỗ đánh bài, ngoài miệng chửi bới không ngừng, lời ô uế dâm tục liên miên chẳng dứt khiến cho bầu không khí nơi này càng thêm áp lực.

Ngay đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân ‘Lộp cộp’ từ phía cửa kho hàng vọng vào.

Cái thanh âm kia phảng phất dẫm thẳng vào tim người xem, từng bước từng bước tiến đến. Người nọ ngược sáng mà tới, mặc trên người cái áo khoác màu vàng gạo, cơ thể đều dính dầy vết máu khô khốc, y dùng nó chen lại gương mặt, ánh đèn từ sau vai y rọi tới phảng phất phủ lên thân kẻ nọ một vầng hào quang nhàn nhạt.

Vóc dáng cao gầy dong dỏng, hai chân thẳng tắp thon mượt, ngón tay rất gầy, khớp xương hơi nhô ra, móng tay cắt tỉa gọn gàng, hình như người cầm kéo cắt rất có kiên trì cũng rất cẩn thận.

Có một gã côn đồ đứng dậy mắng: “Uây, mày là thằng nào! Chỗ này là địa bàn của Hồng Nghĩa hội, có biết không!”

Đáp lại gã là động tác cỡi mũ của người nọ. Mái tóc khá dài được dùng một cái dây da cuộn gọn vào bên trái, tóc mái phía phải rơi xuống như thác nước khiến người ta không nhìn rõ được mặt mày, thế nhưng cái loại khí chất cô độc quạnh quẽ kia lại đột nhiên tản mác khắp nơi!

Cường đại, lạnh lùng, ngạo mạn, áp bách.

Cho dù không nhận được đáp án nhưng đám côn đồ đang đánh bày gần đó đều dừng hết động tác lại, cảm giác nhìn kẻ nọ.

Chỉ thấy người nọ đạm nhiên cởi áo khoác ra đặt lên cái thùng hàng gần đó, vẫn ở góc độ ngược sáng y khẽ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen kịt sâu thẳm là một đầm nước không hề gợn sóng, y khinh miệt lạnh lẽo nhìn đám người trước mặt, môi mỏng nhếch lên, thấp giọng nói: “Chính là muốn giết người của Hồng Nghĩa hội!”

Câu nói vừa dứt, một màn đánh nhau không chút chần chừ lập tức nổ ra.

Động tác hoa lệ dứt khoát, ra đòn mãnh liệt chí mạng, đám côn đồ nọ lần lượt ngã xuống vũng máu, chỉ giãy dụa hai cái liền không thể lại hô hấp. Máu tươi bắn lên khuôn mặt kẻ nọ, y cười nhạt nếm lấy thứ dịch nhầy đậm vị rỉ sắt kia rồi lại dịu dàng mỉm cười, phảng phất là ác mà đến từ vực sâu, sau đó lại là một cú đá hậu! Thêm kẻ nữa bị đánh ngã!

Trong rạp phim là hoàn toàn yên tĩnh.

Từ lúc Cừu Phục xuất hiện, người đàn ông này liền dùng khí thế tàn bạo đáng sợ khóa chặt hô hấp của mọi người, khiến bọn họ đều cả người căng cứng.

Nội dung phát triển tiếp theo hoàn toàn khác hẳn với tưởng tượng của tất cả khán giả, Cừu Phục đã trở về, hình như là muốn báo thù, y muốn giết Kha Nguyên Vũ đoạt lại cái ghế Đại đương gia của Hồng Nghĩa hội vốn thuộc về mình!

Hai bên khai chiến tại bên cảng, dù thực lực chênh lệch cực lớn nhưng Cừu Phục và thuộc hạ vẫn dùng phương thức điên cuồng lao tới khiến Kha Nguyên Vũ làm thế nào cũng không chiếm được ưu thế. Đến cuối cùng cả hai đều bị dẫn về đồn cảnh sát, ngồi trong cùng một phòng thẩm vấn, những cảnh sát khác không ai dám đi vào, chỉ có nữ chính của phần trước Lê Nhiên tiến đến, kéo ghế ngồi xuống trước mặt bọn họ.

Cảnh sát không thể nào trực tiếp xé rách mặt cùng xã hội đen, cái lý này Lê Nhiên cũng hiểu, hiện tại chỉ là làm đúng thủ tục.

Xã hội đen có quy củ của xã hội đen, rất nhanh hai người đã được thả ra ngoài.

Nhưng mà, giữa lúc tất cả mọi người đều cho rằng giữa Cừu Phục và Kha Nguyên Vũ sẽ xảy ra một trận sống mái, chợt thấy bọn họ mỗi người đều tự lên xe, lệnh cho đàn em lái đến một khu bến tàu cũ đã bỏ hoang, sau đó bí mật đứng đối diện nhau, mặc không đối sắc nhìn đối phương.

Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây, Kha Nguyên Vũ rốt cục lên tiếng, chỉ là nội dung lại khiến mọi người bàng hoàng.

“Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Triệu thúc hẳn đã đi tìm Trung gia rồi. Một tuần sau chính là thời gian quyết tử chiến, cũng là thời cơ xác định có thể lật được bang Triệu Hưng hay không. Cừu Phục, cơ hội chỉ có một lần, anh xác định hiện tại quả thực muốn khai chiến với Triệu Hưng?”

Vừa nghe đoạn đối thoại này, khán giả lập tức hiện lên vẻ kinh sợ.

“Đây là có ý gì? Cừu Phục và Kha Nguyên Vũ là một phe?!”

“ĐMM! Cái bo cua quá thần thánh rồi! Rốt cục là có chuyện gì chứ!”

Khán giả chính là hoang mang không ngớt, hoàn toàn không dám tin vào tai mình, thế nhưng bọn họ lại thấy thanh niên tàn nhẫn tà dị trước mặt cúi đầu cười gằn hai tiếng, chậm rãi ngước mắt, bình tĩnh nhìn về phía Kha Nguyên Vũ nghiêm nghị ở đối diện.

Gương mặt tuấn mỹ tái nhợt kia không mang theo chút tình cảm nào trong đáy mắt, chỉ có khóe môi nhàn nhạt cong lên, nói: “Tao muốn đem bọn họ lột da róc xương, từng ngụm từng ngụm máu… đều uống đến cạn sạch.”

Kha Nguyên Vũ nghe vậy chỉ thở dài nặng nề một hôi, cũng không hỏi tiếp.

Mà những tình tiết tiếp theo lại khiến tất thảy khán giả mở rộng tầm mắt, cảnh đánh nhau kích thích đầm đìa, màn đua xe đấu súng tập thể như muốn nổ tung nhãn cầu, giống như thật sự có vô số tia lửa đang nhảy nhót trong rạp phim, rất nhiều khán giả ngồi hàng đầu suýt nữa cho rằng mình sắp bị xe đụng, dứt khoát thể nghiệm một lần cảm giác tim đập như trống.

Sau tất thảy đánh giết, cuối cùng chính là cảnh Cừu Phục dùng bàn chân dẫm lên cổ Trung gia.

Vị lão nhân thét ra lửa đã từng thao túng Hương Cảng hơn nửa đời người làm sao cũng không ngờ được, mình vậy mà lại thua dưới tay hai tiểu bối này. Trên mặt lão tươm đầy máu tươi, ánh mắt kinh khủng chật vật gào thét: “Cừu Phục! Tao không hề trêu chọc mày, vì sao mày lại giúp tên tiểu tử thối danh không chánh ngôn không thuận kia đối phó tao? Nó chặt một cánh tay của mày! Vì sao mày phải giúp nó!”

Đáp lại Trung gia là một cú dẫm không chút lưu tình của thanh niên, Trung gia thống khổ rên lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại bị đối phương giẫm thẳng lên mặt.

“Quy củ của Hương Cảng, không dính độc, không dính người, không dính đỏ. Trung gia, ông dính.” Kha Nguyên Vũ đứng sau lưng Cừu Phục, cười cười trả lời.

Không dính độc, tức không buôn bán thuốc phiện, không dính người tức không buôn bán nhân khẩu, không dính đỏ tức là không đối kháng với chính phủ (Chính quyền cộng sản dùng màu đỏ để biểu trưng).

Trung gia lập tức thống hận mắng: “Mày chỉ là một thằng bá vơ từ bên ngoài tới, lậpt ức căm miệng! Đây chỉ là quy cũ của Hồng Nghĩa hội, không dính độc phẩm ai có thể ngoi đầu làm giàu? Biết Hồng Nghĩa hội vì sao lại biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết hiện tại sao? Là vì lão già chết tiệt kia muốn cả Hồng Kông này thủ theo quy củ của mình, lão không muốn kiếm tiền cũng đừng cản đường chúng ta!”

Lần này đáp lại Trung gia là một nụ cười lạnh lùng của Kha Nguyên Vũ và khóe môi chậm rãi rũ xuống của Cừu Phục.

Trong khu cảng bỏ hoang kia, tiếng sóng không ngừng vang lên, hải âu thấp giọng rít ngang trời. Phía đông đã bắt đầu chuyển trắng giống như sắp bắt đầu một ngày mới. Gã đàn ông âm ngoan lạnh lùng kia nghiêm giọng, bình tĩnh nhìn kẻ bị mình dẫm dưới chân, bất chợt vô duyên vô cớ nói một câu: “Mau xin lỗi A Hoa.”

Trung gia sửng sốt: “A Hoa là ai?”

Cừu Phục mặt không đổi sắc, giọng nói đạm mạc: “Mau xin lỗi A Hoa.”

Trung gia giãy giụa nói: “Tao không biết A Hoa là ai, mày cắn lầm người rồi Chó điên… A a a đau!!!”

Một chân dẫm xuống khiến người bên dưới phun ra một ngụm máu tươi, Trung gia thống khổ không chịu nổi ưỡn ẹo thân thể, lại nghe một giọng nói trầm thấp bình tĩnh vang lên ngay đỉnh đầu mình: “Anh ấy là Nguyễn A Hoa.”

Gió biển hiu quanh thê lương dạo qua Hương Cảng, thổi qua mỗi người sinh hoạt trong thành thị này. Thanh niên cao ráo tuấn lãng mặc trên người chiếc áo khoác vải màu vàng gạo, gió nhẹ thổi qua khiến vạt áo phấp phới phát ra thanh âm phân fphật.

Tiếng động này khiến Cừu Phục giống như hơi giật mình, sau hồi lâu mới chợt nở nụ cười, lại dẫm một cước lên ngực Trung gia, thanh âm máu lạnh cực điểm vang lên: “Lau khô cái miệng chó của ông! Nhớ kỹ cho tao, anh ấy tên là Nguyễn A Hoa!”

Câu nói vừa dứt, ánh sáng lạnh của dao găm xuất hiện trên tay Cừu Phục, y hai mắt lạnh nhạt dùng mũi dao rạch xuống cổ Trung gia, khiến lão cảm thụ được sinh mạng của bản thân đang bị người tàn nhẫn đoạt lấy, nghe rõ được thanh âm sinh mệnh xói mòn.

Trong rạp phim hoàn toàn yên tĩnh, có người nhìn cách chết của Trung gia mà sinh lòng hoảng vía với Chó điên đáng sợ, có người lại nhịn không được chăm chú quan sát đôi mắt không chút vương vấn của người thanh niên tà tuấn nọ, trong lòng nhẹ run lên, thế nào luôn cảm giác có chỗ không đúng.

Rốt cuộc là chỗ nào không đúng chứ?

Sau khi Trung gia chết rồi, Hồng Nghĩa hội thâu tóm bang Triệu Hưng, Kha Nguyên Vũ vẫn là Đại đương gia, Cừu Phục thế mà không lưu lại.

Lúc y rời đi vẫn mặc trên người cái áo khoác vải bố màu vàng gạo cũ nát nọ, ánh vàng nhàn nhạt giống như đã phủ lên thời gian cùng không gian một vết tích khó phai.

Mục tiêu của Kha Nguyên Vũ là tẩy trắng bang hội, chân chính bước vào thế giới của người thường. Hắn dùng năm năm đánh động Lê Nhiên, hai người cuối cùng đến với nhau, bọn họ đứng trên bờ biển nhìn Cừu Phục ngồi trên một con thuyền nhỏ cũ nát rời đi.

Lê Nhiên tựa vào ngực Kha Nguyên Vũ, nhịn không được hỏi’: “Cừu Phục thay đổi thật nhiều, em không thể tin được cái người đã từng nói ‘Cừu Phục tao là ông trời của Hương Cảng’ lại thay đổi thành như vậy.”

Kha Nguyên Vũ cười nhẹ nói: “Thay đổi không tốt sao?”

Lê Nhiên lắc đầu: “Tốt, bất quá luôn cảm thấy thật khó tin, ai có khả năng biến Cừu Phục thành như vậy? Anh ta rốt cục vì sao lại thay đổi. Đúng rồi A Vũ, hôm qua em thấy áo của Cừu Phục có chút bẩn, định mang đi giặt giúp anh ta, vậy mà anh ta thiếu nữa ném em ra khỏi cửa, bộ quần áo kia có ý nghĩa quan trọng gì sao?”

Kha Nguyên Vũ nghe vậy hơi híp mắt, qua hồi lâu lại cười khẽ một tiếng: “Trong lòng mỗi người đều có báu vật quan trọng nhất, có lẽ đối với Cừu Phục mà nói bộ quần áo kia trong lòng anh ta cũng quan trọng như em trong lòng anh vậy. Anh ta rất xem trọng nó, rất quý trọng.”

Lúc trở về có bao nhiêu kinh thiên động địa, khi rời đi lại có bấy nhiu hiu quạnh bình thản.

Một con thuyền đánh cá cũ nát xập xệ, một bóng lưng thanh niên cô độc quạnh quẽ mặc trên người chiếc áo khoác bình thường đến không thể bình thường hơn, đơn độc hiu hắt đứng tại mũi thuyền, nhìn mặt trời hoàng hôn đang lặn xuống phía xa.

Ráng chiều cam nhạt ấm áp, sắc độ ôn nhu đến say lòng người, ngay cả Chó điên vẫn luôn máu lạnh giống như cũng đắm chìm trong đó, y chậm rãi kéo chặt quần áo, cái tay giả phi thường đơn sơ, rõ ràng không phải loại có giá trị đắt đỏ gì thế nhưng y từ đầu tới cúi vẫn đeo trên người, không hề thay đổi.

Năm năm trước, một ngư dân bình thường đã vớt lên một gã giang hồ sắp chết, giữa biển rộng mênh mông anh mang theo người nọ lên chiếc thuyền câu nhỏ của mình, vì đối phương băng bó vết thương, kiên nhẫn lau rửa thân thể, giành giật sinh mệnh người nọ từ tay tử thần.

Vậy hành động đầu tiên của người này sau khi tỉnh lại là gì chứ?

—— Bất ngờ vươn tay, hai ngón quặp lại muốn móc mắt!

Ngư dân hoảng sợ lùi lại một bước, anh không có khả năng tránh thoát chiêu thức của người này, may mà lúc đó người này vẫn đang trong trạng thái yếu ớt, sức lực và tốc độ đều chậm vài phần, vì vậy gò má của ngư dân bị cào ra hai vết thương dài lại may mắn tránh thoát một kiếp.

Sau một hồi bị dọa, ngư dân cũng không dám tùy tiện đến gần người trẻ tuổi tóc đen kia nữa, đợi khi thấy đối phương thật sự cần phải đói thuốc hơn nữa cũng đói đến sắp ngất đi thì mới bấm bụng quyết định, lần nữa tiến đến.

“Tôi là Nguyển A Hoa, tôi không có ác ý gì với anh, sẽ không hại anh, anh để tôi giúp anh đổi thuốc có được không?”

Trả lời anh là một cú đá ngoan lệ của thanh niên, thẳng tắp giáng vào bụng của ngư dân khiến anh đau suốt cả ngày.

Câu chuyện nông dân và rắn (kiểu làm ơn mắc oán) một người không có học thức như Nguyễn A Hoa chưa từng nghe qua, thế nhưng anh cũng không ngờ được người mình cứu về sẽ vô lương tâm như vậy.

Người này bị thương quá nặng, hôn mê hơn nửa tháng đều do Nguyễn A Hoa anh ở bên cạnh trông coi, nào ngờ vừa mới tỉnh dậy lại muốn móc mắt anh!

Sau hơn một tuần Nguyễn A Hoa cũng không thể tiếp cận được đối phương, mãi đến khi người nọ đói đến ngát đi anh mới nhanh chóng chạy qua, vừa mớm cháo vừa băng bó, đợi đối phương tỉnh lại vẫn là một trận đấm đá, tuyệt đối không cho phép Nguyễn A Hoa đến gần.

“Con người anh sao kỳ lạ vậy, tôi cũng không sợ anh.”

“Anh không thể làm theo đạo lý sao, ai cũng nói người thành phố có học thức, có tri thức, anh sao lại như vậy chứ?”

“Anh tên gì, có cần tôi giúp anh liên lạc người nhà không? Sao anh lại rơi vào cảnh này?”

Suốt ba tháng, cái tình cảnh ‘Một bên không cho tiếp cận, một bên chờ phía kia đói xỉu lại hành động’ cứ lập đi lập lại nhiều lần. Đợi đến có mọt ngày khi thanh niên tóc đen tỉnh lại thì phát hiện người ngư dân nọ đang giúp mình cắt móng tay.

Vừa thấy người này tỉnh dậy, Nguyễn A Hoa lập tức lui về phía sau ba bước, lắp bắp nói: “Tôi… tôi chỉ thấy móng tay của anh quá dài, giúp anh cắt đi.”

Thanh niên tuấn mỹ dùng ánh mắt thâm thúy phức tạp nhìn đối phương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng phun ra hai chữ: “Cừu Phục.”

Y bị chém đứt tay phải, vết thương nhiễm trùng, lúc ở trong biển bị rất nhiều cá lớn gặm cắn, da thịt trên người thiếu đi một nửa.

Tình trạng như vậy vẫn có thể bò ra từ quỷ môn quan cũng là một loại may mắn.

Cừu Phục nằm trên giường đủ gần một năm, Nguyễn A Hoa quá nghèo không mời nổi bác sỹ, chỉ có thể đi khu tỉnh lẻ gần làng chài mua chút thuốc mỡ. Thế nhưng cho dù như vậy anh vẫn là đào tim đào phổi đối tốt với thanh niên này, chỉ là người nọ hoàn toàn không cảm kích, cả ngày cũng không nói được câu nào, cũng chưa từng để ý đến anh, chỉ là mỗi ngày đều trầm mặc nhìn về phía đông, ngắm một mảnh biển rộng vô bờ.

“Anh là tới từ phía đông? Là người Hương Cảng sao? Tôi nghe nói nơi đó vô cùng phồn hoa! Có rất nhiều cô gái xinh đẹp cũng có rất nhiều ô tô. Có phải người thành phố đều đẹp như anh không? Anh thật đẹp, so với Vương tiểu muội trong thôn bọn tôi còn đẹp hơn nhiều… A!”

Lời nói chưa dứt, một nắm đấm cứng rắn đã dừng lại trước mắt Nguyễn A Hoa.

Thanh niên tuấn mỹ nguy hiểm híp mắt, cười lạnh: “Còn dám nói về mặt mũi tao, tao đánh chết mày!”

Bất quá Cừu Phục cũng chỉ có thể huênh hoang vào lúc này, không lâu sau vết thương của y lần nữa tái phát, cổ tay bị nhiễm trùng nghiêm trọng, cả người sốt cao không lùi mặt mũi trắng bệch hệt như không chống đỡ nổi. Nguyễn A Hoa gấp đến mức không biết làm gì chưa tốt, đến cuối cùng dứt khoát bán luôn con lừa duy nhất trong nhà, đưa Cừu Phục đến cái bệnh viện mà trước giờ anh chưa từng dám đặt chân vào.

Khi Cừu Phục tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy là gương mặt tràn đầy nước mắt của Nguyễn A Hoa.

“Ông trời có mắt, anh tỉnh rồi, anh tỉnh thật rồi!”

Giờ khắc này Cừu Phục hơi ngẩn ra, trong mắt rung động, nhìn đối phương thật lâu mới nhắm mắt lại.

Ba tháng đánh đấm không ngừng, suốt một năm hờ hững, đến cuối cùng cũng đổi được sự tín nhiệm hết lòng của một người. Dân trong thôn đều nói: “A Hoa, cậu đem cả lừa cưới vợ cũng bán rồi, sau này phải làm sao đây!”

Đối với việc này A Hoa chỉ cười hắc hắc: “Cũng không thể không cứu A Phúc, A Phúc không phải bị bệnh sao.”

Mọi người cười mắng: “Thằng ngốc này!”

Mặt mũi của Nguyễn A Hoa cũng không tính là đẹp, chỉ có thể nói là không xấu, so với Kha Nguyên Vũ thì kém rất xa chứ đừng nói so với Cừu Phục, thế nhưng người này lại có một trái tim tốt đẹp nhất thế giới. Anh giúp đỡ Cừu Phục rèn luyện hằng ngày, hy vọng người kia có thể sớm khỏe lại, anh không mua nổi thuốc nhập khẩu đắt đỏ chỉ có thể cố gắng đi đánh cá xa hơn, mua nhiều chút thuốc mỡ, nói là thoa quen rồi cũng không kém hơn mấy thứ nhập khẩu gì đó.

Đến năm thứ hai, Cừu Phục cũng không thích nói chuyện, chỉ mỗi ngày nhìn về phía đông.

Năm thứ ba, y đã có thể đi đứng bình thường, chỉ trừ không thể làm vận động kịch liệt thì không có gì không giống người thường.

Năm thứ tư, y bắt đầu cùng Nguyễn A Hoa ra biển đánh cá, kỹ thuật sắc sảo của y khiến những người đồng hành vô cùng giật mình, đều biểu thị ‘Nguyễn A Hoa thật ghê gớm, lại cứu một người giỏi đánh cá như vậy, mấy năm nay rõ ràng là bộ dạng không sống nổi ai ngờ lại có thể lợi hại như thế!’

Mà khiến cho cả làng chài bị kinh hãi hơn ưnã chính là, có một lần một con chó dại đuổi theo đứa nhỏ trong thôn, sắp nhào lên cắn cổ cô bé. Trong một thoáng điện xẹt người thanh niên nghiêm nghị lạnh lùng đẹp mắt nọ lập tức quét chân qua, trực tiếp đem con chó nọ đạp chết, người cả thôn khiếp sợ.

Cừu Phục cho tới bây giờ cũng là Cừu Phục, cho dù y đã từng bị thương nặng suýt mất mạng cũng vẫn là Nhị đương gia của Hồng Nghĩa hội.

Sống đời yên tĩnh khiến người này giống như đã biến thành một thôn dân thông thường, thế nhưng bất luận là thân thủ kinh khủng kia hay mặt mũi nổi bật cũng khiến những người khác không thể dùng thái độ bình thường đối xử với y. Vào một buổi tối mùa thu, A Hoa nấu chút rượu vàng chúc mừng mình nhặt được Cừu Phục tròn bốn năm.

Anh chưa bao giờ biết Cừu Phục và A Phúc có gì khác nhau, anh cũng không biết chữ ‘Phục’ viết như thế nào nhưng thật ra biết được chữ ‘Phúc’, bởi vì mỗi khi tết đến nhà nhà đều sẽ dán nó lên cửa sổ.

Vậy nên anh gọi người này là A Phúc.

Uống uống một hồi, Nguyễn A Hoa lại uống say rồi, không ngừng lẩm bẩm: “Con gái của chú Lý ở đầu thôn muốn gả cho anh, cháu ngoại của ông Lưu ở cuối thôn cũng muốn gả cho anh, ngay cả người đẹp nhất thôn bọn tôi là Vương tiểu muội cũng thương nhớ anh. A Phúc, anh thật có phúc mà, có nhiều người muốn gả cho anh như vậy!”

Đáp lại anh chính là ánh mắt sâu thẳm của Cừu Phục, không hề lên tiếng.

Con ma men kia vẫn cứ lải nhải, Cừu Phục lại từng ngụm từng ngụm uống rượu, giống như không nghe được những lời này. Đợi đến khi A Hoa thực sự say đến ngất đi rồi Cừu Phục mới giống như bất đắc dĩ khiên người lên giường, sau đó môi mỏng hơi cong, cười khẽ một tiếng, cúi đầu không biết làm gì, xoay người rời đi.

Tối hôm đó, Cừu Phục đứng bên cửa sổ nhìn về phía trời đông, mãi đến khi thái dương mọc lên mới xoay người rời đi.

Từ đêm đó về sau Cừu Phục không còn nhìn về phía đông nữa, y phảng phất thực sự trở thành một ngư dân, buổi sáng ra biển đánh cá, buổi tối nghe những ngư dân trong thôn cười cợ trêu đùa, hết thảy không có gì thay đổi. Mãi đến có một ngày, khi Cừu Phục muốn dùng tay phải đến chụp đồ vật thì hơi sửng sốt, mà Nguyễn A Hoa bên cạnh cũng theo đó sửng sốt.

Tối đó lúc ăn cơm, Nguyễn A Hoa nói: “A Phúc, tôi định mua cho anh một cái tay giả, người ta nói hiện tại tay giả làm rất giống thật, người khác không nhìn ra được, hơn nữa tay giả còn có thể cầm đũa, làm việc, rất tốt!”

Cừu Phục cười lạnh một tiếng: “Chặt tay của anh xuống cho tôi?”

A Hoa cười hắc hắc, không nói gì thêm.

Một tuần sau, Cừu Phục bị gọi vào nhà tang lễ huyện, nhìn thấy bộ thi thể kia.

Bụng bị rạch ra, ruột móc sạch, dạ dày cũng bị khuấy nát, cái cảnh tượng đáng sợ này khién pháp y thâm niên cũng phải lắc đầu liên tục không đành lòng nhìn lâu, mà thôn trưởng đi theo Cừu Phục đã đã sớm nôn ra mật vàng, sợ đến không dám quay đầu lại.

Chỉ có thanh niên kia sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi bước đến bên cạnh thi thể.

Y vươn cánh tay trái còn hoàn hảo ra, ôn nhu vuốt ve gương mặt người kia. Bộ dạng của người kia không tính là anh tuấn nhưng lại rất dễ nhìn, Cừu Phục biết khi người này cười rộ lên đuôi mắt trái có một nếp nhăn nhỏ, rất ấm áp.

Ngón tay của Cừu Phục mơn trớn đôi mắt đã nhắm chặt, trượt xuống mũi rồi lại trượt đến môi.

Lão thôn trưởng nói: “A Phúc, cái này quá đáng sợ rồi, cậu mau qua đây! Nhanh qua đây!”

Cảnh sát ở bên cạnh giải thích: “Người này tham dự vận chuyển chất cấm, đem thuốc phiện nuốt vào dạ dày, khi đó người của chúng tôi đang truy đuổi một nhóm buôn lậu thuốc của Hương Cảng, bọn họ mang theo người này chạy mộ hồi liền trực tiếp mổ bụng lấy hàng. Các người nhớ kỹ, có vài loại tiền không phải muốn lấy là có thể lấy. Bác là trưởng thôn phải không? Bác trở về nói với thôn dân đừng nên vì chút lợi nhỏ mà làm chuyện bí quá hóa liều, người của xã hội đen đều là giết người không chớp mắt, nếu có thời gian bọn họ sẽ chừa mạng của mọi người lại, lúc không có thời gian chuyện gì cũng có thể làm ra, bác phải giáo dục những thôn dân ngu muội vô tri kia, đưng ngu đến tin tưởng loại tiền này, tuyệt đối là tự tìm đường chết… A!”

Một cây dao nhỏ “Soạt ——” một tiếng lướt ngang trước mắt vị cảnh sát nọ, mạnh mẽ ghim vào tường.

Người thanh niên tóc đen quay đầu, mặt không đổi sắc nhìn cảnh sát trẻ đã tái mặt kia, gằn từng chữ nói: “Mày vừa nói gì?”

“Tập kích cảnh sát! Tập kích cảnh sát!!!”

Đồn công an huyện nhỏ chỉ có năm sáu người, còn chưa kịp móc ra côn cảnh sát đã bị thanh niên tóc đen này đánh gục hết.

Pháp y sợ đến núp trong góc tường, chỉ thấy thanh niên tuấn mỹ tà dị kia chuyển mắt nhìn mình, hỏi: “Anh ấy còn di vật gì sao?”

Pháp y cả người co rúm lại gật đầu: “Có… có! Một cái tay giả loại kém nhất, còn có chút tiền lẻ… A đúng rồi, còn có một tấm hình, một tấm hình!”

Năm phút sau, dưới ánh mắt kinh hoảng lão thôn trưởng và pháp y, thanh niên tóc đen kia ôm cái thi thể bị tàn phá kia bước từng bước ra khỏi đồn công an. Ở nơi hoang vắng thể này, chờ khi cấp trên đến chi viện thì người đã không thấy bóng dáng.

Vẫn là một con thuyền đánh cá xập xệ, vẫn là một buổi chạng vạng hoàng hôn mờ nhạt.

Cừu Phục đứng ở đầu thuyền, mặt không đổi sắc tự làm thủ thuật ghép chi giả cho mình. Cái tay giả này thực sự là hàng rẻ tiền tđến không thể lại rẻ hơn, sau khi lắp lên cũng chỉ có tác dụng trang sức, lúc khâu lại cũng không ngừng có máu tươi chảy ra, thế nhưng Cừu Phục lại không thèm để ý.

Sau khi làm hết nước việc đó, y ôm lấy thi thể đã lạnh băng từ lâu, để người tựa vào ngực mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra biển rộng vô biên. Biển vẫn như nghìn vạn năm trước, theo gió nhộn nhạo, nước biển cũng hệt như y đã từng nhìn thấy, xanh lam sáng rực.

Y ôm thi thể sẽ không lại nói chuyện cũng không lại hô hấp kia cứ thế ngồi suốt đêm, thần sắc ôn hòa không chút phập phồng.

Sáng hôm sau, y thả thi thể của người kia vào trong biển rộng, sau đó nhìn về chân trời phía đông.

Nước mắt của y đã không rơi từ lâu, A Phúc có thể sẽ rơi lệ nhưng Cừu Phục vĩnh viễn sẽ không.

Y mặc lên cái áo khoác màu vàng gạo cũ ngày thường người kia hay dùng, an tĩnh ngồi ở mũi thuyền, nhìn Hương Cảng càng lúc càng gần hơn.

Cừu Phục, rốt cục đã trở về!

Trên thế giới luôn có rất nhiều cuộc trung phùng của nhân duyên, có người gần nhau cả đời, có người suốt đời bỏ lở. Y đã bỏ qua cái vị trí Đại đương gia đeo đuổi suốt hơn hai mươi năm, quyết định đi làm một ngư dân thông thường, y quyết định phải sống cho tốt, trở thành một người hạnh phúc bình thường.

Sau đó, y lại lần nữa bị người này vứt bỏ.

Một cánh tay có quan trọng không?

Cừu Phục hiểu A Hoa, anh sẽ không vì tiền làm chuyện trái lương tâm, anh không biết chữ, không biết cái gì là độc phẩm, càng không hiểu buôn lậu là thế nào. Lúc anh nuốt những bao con nhộng kia đã suy nghĩ gì đấy? Có lẽ là đang nghĩ ‘Rốt cục có thể mua cho A Phúc một cái tay giả rồi’ hoặc là đang nghĩ xem nụ hôn đêm đó của A Phúc có nghĩa là gì.

Đến cuối cùng kẻ ngốc cũng là kẻ ngốc, cho dù mua được tay giả cũng bị người lừa, mua đồ second hand bị vứt đi.

Khi anh bị những người kia trực tiếp mổ bụng thì đám hung thủ tàn nhẫn kia rất có thể cũng không biết ngư dân giản dị bị mình giết hại kia tên gì. Giống như cảnh sát nọ, bọn họ có thể chỉ cho rằng ‘Đây đúng là một thằng ngu, cho rằng tiền dễ kiếm như vậy sao’, thế nhưng bọn họ chưa từng nghĩ qua, dù là một kẻ ngốc cũng có người yêu hắn, cũng có người nguyện ý vì hắn mà buông bỏ hết thảy.

Tại một khắc A Hoa chết đi, A Phúc đã không còn nữa. Có thể ngay từ đầu đây đã là một sai lầm, rõ ràng không phải người của một thế giới, rõ ràng không có bất luận khả năng gì có thể trông chờ, chỉ cần y không xuất hiện A Hoa hẳn có thể cưới một cô vợ hiền hậu, sinh một đứa con trai kháu khỉnh. Anh và con sẽ mỗi ngày ra biển bắt cá, sau đó con trai lớn lên lại sinh cho A Hoa một đứa cháu nội mập mạp.

Dao lạnh băng rạch qua lớp da bụng, máu tươi nóng bỏng từ ổ bụng tuôn ra.

Cừu Phục cả đời này giết vô số người, lúc y tàn nhẫn nhất đã từng cắt cổ một thằng bé tuổi.

Mà hiện tại báo ứng đã tới, chỉ là không báo trên người y lại báo tại uy hiếp duy nhất của y.

Người của xã hội đen không thể có uy hiếp, có uy hiếp sẽ có nhược điểm, sẽ không còn không kinh sợ gì cả. Bất quá hiện tại uy hiếp của y đã chết, y lần nữa trở thành vô địch, cả người không còn bất kỳ ý niệm gì, chỉ muốn diệt sạch những kẻ có liên quan đến việc này.

Đợi sau khi quấy lên một hồi gió tanh mưa máu ở Hương Cảng, y lần nữa rời đi, vẫn ngồi trên mũi chiếc thuyền ấy, nhìn buổi hoàng hôn ấy, chỉ là người đã từng cùng y ngồi ngắm mặt trời ở nơi này đã mất, không còn ai giúp y cắt móng tay, cười nói một câu “A Phúc, bộ dạng của anh thật đẹp ”.

Đoạn cuối bộ phim, quay lại một đoạn đối thoại của Cừu Phục và Kha Nguyên Vũ khi y vừa trở về Hương Cảng.

“Trong Hồng Nghĩa hội có gian tế của bang Triệu Hưng, dính độc, tao nhất định phải giết.”

“Anh muốn giết anh em trước đây của mình?”

“Kha Nguyên Vũ, mày muốn cản tao?”

“Không, tôi vẫn tuân thủ ba quy định của lão đương gia, không dính độc, không dính người, không dính đỏ.”

“Được, tao giúp mày.”

“… Tôi rất muốn biết, nếu lần này anh trở về đã có thể trói tôi ra đây vì sao không nhân cơ hội giết tôi? Trong bang còn không ít tâm phúc của anh, anh trở về cũng không coi như quá muộn, tôi nhớ chú Vương vẫn vì anh lưu lại một tay.”

Hồi đáp Kha Nguyên Vũ là sự yên tĩnh như cõi chết, chờ qua hồi lâu người đàn ông lạnh lùng vô tình kia mới bình tĩnh nói: “Tao trở về chỉ là muốn giết người. Giết người xong tao sẽ đi.”

Kha Nguyên Vũ cười khẽ: “Vì sao muốn giết người?”

Cừu Phục ngước mắt, hời hợt trỏa lời một câu: “Bởi vì, bọn họ không cho tao thời gian nói một câu, nói một câu cho người đó biết.”

Nói cho người đó biết, ‘Tôi thích anh’.

Nụ hôn trong lúc say rượu kia nhẹ như lông chim lướt qua, vừa tới đã kết thúc, vừa chạm vào thanh niên tóc đen đã lập tức xoay người rời đi. Mà anh tự nhiên cũng không biết, ngay một khắc sau người ngư dân thật thà lại ngơ ngác mở mắt, phảng phất không rõ vừa xảy ra chuyện gì.

Tình bén tự khi nao chẳng biết, vừa hay chừ rễ đã đâm sâu, sống thời chẳng ngại chết đâu, còn người đã chết lại quay trở về. (Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm, sinh giả khả dĩ tử, tử khả dĩ sinh)

Hình ảnh chậm rãi tối đi, một đoạn này đem mưa gió Hương Cảng áp súc trong vài vây, trong mắt người xem thoáng cái đã hoa tựa như phồn hoa tẫn cạn, không còn chút tăm hơi. Ngay khi nhiều người che miệng mím môi nhịn xuống nước mắt, bọn họ lại nghe được một đoạn tiếng cười mắng văng vẳng và thanh âm đám đá.

“Hừ, thằng ngu này lại còn sống, mạng thật lớn mà. Này, thằng ngu, mày tên gì, ông đây cho mày một cơ hội, có gì trăn trối thì nói mau.”

“Phúc… A Phúc…”

“Nói cái gì? Nói rõ một chút, có biết nói chuyện hay không đó!”

“Tay…”

“Đừng sinh chuyện, thằng này sắp chết rồi, mày còn quậy với nó làm gì.”

“Tao quậy sao? Bọn mình đã móc ruột nó ra rồi vẫn sống, mày không thấy thú vị à, nếu không tao bổ thêm một đao?”

“Được rồi được rồi, tích chút đức đi, chạy mau, cớm tới rồi.”

“Tới nước này mày còn bảo tao tích đức? Ê, đây là cái gì, thằng ngu này cứ nắm chặt trong tay.”

“A Tễ! Đi! Di vật của người ta mày cũng muốn lấy? Coi như tích đức cho thằng cu nhà mày, đi nhanh!”

“Xì, hóa ra là một cái tay giả cùi, cho tao tao cũng không lấy.”

Thanh âm huyên náo lướt qua, chỉ còn tiếng nhỏ vụn rơi xuống đất, đến cuối cùng một tiếng cười trầm khàn vang lên giống như có ai đó túm lấy túi nhựa vò vào trong tay.

“… Thích… yêu thích…”

Tiếng nước vẫn chưa ngừng, thế nhưng thanh âm tàn thơi kia lại không còn nữa.

Cả rạp phim lặng đi thật lâu, đến khi danh sách diễn viên chậm rãi hiện ra, rốt cục có người nức nở không thành tiếng. Lý Hồng Hồng cổ họng tắc nghẹn, nước mắt chảy xuôi không ngừng, thế nhưng cô vừa quay đầu đã thấy cô gái bên cạnh từ lâu đã lệ rơi đầy mặt, không ngừng cố dùng tay lau đi.

Người nói ——

[Tôi còn chưa kịp nói cho anh ta biết một câu]

Người đó nói, đáp án của tôi là ——

[Thích]

Truyện Chữ Hay