Rốt cuộc phòng của Phong Hàn Bích đã an tĩnh. Chung Như Thủy theo Lâm công công ra ngoài, Phong Hàn Bích biết hắn chán tôm cá tươi, sợ hắn ăn không ngon nên phân phó phòng bếp chuẩn bị điểm tâm của Mị thành cho hắn, Chung Như Thủy vô cùng cao hứng – gần đây hắn rất dễ bị dụ dỗ.
Phong Hàn Bích ngồi tại tháp thượng nhìn mật tín trong tay, Lê Khổ không còn bộ dáng đùa cợt như trước, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười lưu manh: “Chuyện Thủy Thủy, có tính toán gì không?” Hai người muốn bắt Chung Như Thủy chắc chắn không phải loại người ăn chơi trác táng thấy sắc nổi lòng tham, bọn họ chẳng những biết Chung Như Thủy, mà còn có quan hệ sâu xa. Đặc biệt, người họ Khúc có tình cảm không tầm thường với Chung Như Thủy, người họ Hàn vô cùng quen mặt, nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
“Vừa rồi ngươi ngắt lời Như nhi, còn cố ý chuyển chủ đề, không phải muốn cùng hắn làm bằng hữu đơn giản như vậy chứ? Có gì cứ việc nói thẳng.” Phong Hàn Bích không đáp, hỏi lại, nắm mật tín trong tay, sau một khắc hóa thành bột phấn!
“Hì hì, vẫn là điện hạ anh minh. Hai người kia không đơn giản, Thủy Thủy không nhớ rõ tên của bọn họ nhưng ta nghe được rành mạch, một người tên Khúc Dương Vũ, một người tên Hàn Mộ. Khúc DươngVũ ôm tâm tư thế nào với Thủy Thủy, không cần ta nói, chứng kiến Thủy Thủy kích động như vậy, ngươi cũng rõ. Người gọi Hàn Mộ kia, hình như ta đã gặp ở đâu đó……” Lê Khổ cau mày tự hỏi, Phong Hàn Bích cũng nhíu mày, Hàn Mộ?
Lê Khổ nhìn Phong Hàn Bích, cả kinh, bừng tỉnh đại ngộ: “Chả trách ta thấy quen mặt như vậy! Hàn Mộ, Hàn Mộ! Phong Hàn Mộ! Bình Vương và điện hạ có vài phần giống nhau, sáu năm trước ta từng gặp hắn một lần, nhưng năm đó ta chưa trưởng thành, trí nhớ không sâu, nên mới nghĩ không ra!”
“Phong Hàn Mộ? Sao hắn lại biết Như nhi? Sao lại xuất hiện ở Đồng Châu? Còn muốn bắt Như nhi?” Phong Hàn Bích nghi hoặc hỏi, Lê Khổ thở dài nói: “Điện hạ, sao ta xác định Thủy Thủy là người của ngài? Đều do đồng ngọc quá rêu rao……” Phong Hàn Mộ và Phong Hàn Bích là huynh đệ, dù không hòa hợp nhưng cái gì nên biết đều biết. Song ngọc bội chưa từng rời khỏi Phong Hàn Bích, giờ lại xuất hiện một mảnh trên người Chung Như Thủy, người biết rõ nội tình liền hiểu, Chung Như Thủy có bao nhiêu quan trọng với Phong Hàn Bích.
“Hừ, muốn lợi dụng Như nhi uy hiếp ta?” Phong Hàn Bích cười lạnh, “Cũng phải có cơ hội này đã.” Y quyết định từ hôm nay trở đi, cấp Mạc Tiếu cho Chung Như Thủy. “Điều tra Khúc Dương Vũ, xem hắn và Bình Vương có quan hệ như thế nào, tại sao hắn biết Như nhi, tại sao mê luyến Như nhi.” Thuần Vu Lưu vốn cao ngạo, tính tình vô cùng quái gở, khinh thường chuyện kết giao với người khác, cho nên người biết hắn cũng không nhiều. Chẳng lẽ, là tàn dư của quý tộc Ngu quốc? Bình Vương và tàn dư của Ngu quốc có cấu kết?
“Đã rõ, chuyện Đồng Châu thành……”
“Như Lý đang tới, chậm nhất sáng mai sẽ đến. Chuyện Đồng Châu không vội, ta cảm thấy, Bình Vương và Khúc Dương Vũ kia, rất nguy hiểm.” Dù với Quỷ Tà, hay với Chung Như Thủy.
“Như Lý…… Có khỏe không?” Lê Khổ đột nhiên chuyển chủ đề, nụ cười có chút cay đắng.
“Rất khỏe.” Phong Hàn Bích thản nhiên nói.
“Vậy là tốt rồi.” Trong mắt Lê Khổ hiện lên nhớ nhung, Đào Như Lý luôn kiên trì lưu lại bên cạnh Phong Hàn Bích, dù năm đó hắn khuyên thế nào cũng không muốn rời đi, ngốc tử kia, thực sự chỉ vì muốn báo thù sao……
“Chờ hắn đến, các ngươi trò chuyện. Như nhi luôn nhắc tới hắn và Tiểu Thương, suốt ngày trách ta không mang bọn họ đi cùng.” Trong mắt Phong Hàn Bích có một tia ôn nhu, Lê Khổ không biết là vì nói đến Đào Như Lý hay vì Chung Như Thủy. Phong Hàn Bích luôn đối xử tốt với Đào Như Lý, hắn từng cho rằng Đào Như Lý là đặc biệt với y, bởi vì ánh mắt y nhìn Đào Như Lý nhu tình hơn nhìn người khác, hắn tưởng Phong Hàn Bích thích Đào Như Lý. Nhưng đột nhiên Chung Như Thủy xuất hiện, Phong Hàn Bích đối xử với Chung Như Thủy, mới thực sự đặc biệt. Y đối Đào Như Lý là nhu tình, đối Chung Như Thủy là yêu. Một người là thương xót, một người là yêu.
Chung Như Thủy ngồi trên giường, chống đầu nhìn qua nóc giường ngẩn người. Phong Hàn Bích vừa tắm rửa xong, đi tới, thấy thế liền biết hắn lại miên man suy nghĩ. Đến trước mặt hắn, vươn tay, búng một cái.
“A! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn như vậy ta sẽ trở mặt!” Chung Như Thủy bị đau hoàn hồn, hướng về phía Phong Hàn Bích kêu to. Phong Hàn Bích không thèm để ý, cười cười, hắn đã nói điều này vô số lần nhưng chưa thấy hắn thật sự trở mặt lần nào.
Chung Như Thủy theo thói quen xê dịch cái mông, nhường chỗ, Phong Hàn Bích học dáng vẻ của hắn, ngồi xuống.
“Này, ngươi có tin, một người bề ngoài là hắn, kỳ thật không phải là hắn?” Chung Như Thủy nghĩ nghĩ, mở miệng, có chút lo sợ bất an. Phong Hàn Bích sững sờ, xem ra đêm nay không cần ép hắn nói, tiểu hài tử đã thẳng thắn.
“Ngươi nói trước xem có tin được không.” Phong Hàn Bích đánh Thái Cực, ném vấn đề lại cho hắn.
“Ừm, ta cũng không biết nói thế nào, có lẽ không ai tin. Nhưng trong thân thể một người, lại là linh hồn người khác…….” Chung Như Thủy nói, cẩn cẩn dực dực quan sát sắc mặt Phong Hàn Bích.
Phong Hàn Bích diện vô biểu tình, thầm nghĩ, may mắn mình đã đoán đến khả năng không thể tưởng tượng nổi, nếu không, thực sự bị Chung Như Thủy hù dọa. Thấy Phong Hàn Bích không hoài nghi hay cười nhạo hắn ngu ngốc, Chung Như Thủy nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp: “Kỳ thật……”
“Thân thể là Thuần Vu Lưu, nhưng, linh hồn lại là Chung Như Thủy.” Phong Hàn Bích thản nhiên ngắt lời Chung Như Thủy, Chung Như Thủy mở to hai mắt, Phong Hàn Bích quá thông minh!
“Sao ngươi biết? Ngươi tin ta?”
“Trước kia, dù là ai nói như vậy trước mặt ta, ta nhất định không lưu tình chút nào liền giết hắn. Nhưng ngươi, có lẽ là thật.” Dù sao hắn quá mức không giống người thường.
“Lão đại, ngài thực anh minh! Lời của ta một câu không giả, tất cả đều là thật!” Chung Như Thủy cảm động tới mức muốn khóc rống, Phong Hàn Bích tin chuyện không tưởng như vậy, nhớ ngày đó hắn phải mất rất nhiều thời gian mới tiếp thu được sự thật tàn khốc này, không ngờ y thoáng cái đã tiếp thu!
Phong Hàn Bích thản nhiên nhìn bộ dáng kích động của Chung Như Thủy, có chút buồn cười, “Ngươi nói xem, tại sao chạy lộn chỗ, ngủ mơ?” Chung Như Thủy kinh ngạc, ngủ mơ?
“Chí có ngươi mới nghĩ thế! Ngủ mơ? Ngươi nghĩ ngủ mơ có thể khiến linh hồn chạy đến thế giới không thuộc về mình sao? Ta bị người mưu sát, mưu sát! Ngươi hiểu hay không!” Chung Như Thủy kích động, hận không thể bổ đầu Phong Hàn Bích để xem trong đó có gì!
“Mưu sát?” Hàn quang lóe lên trong mắt Phong Hàn Bích, Chung Như Thủy sợ tới mức lập tức ngậm miệng. (^_^ Phong ca, anh phải cảm ơn người ta mới đúng, nếu không ai đưa Như nhi đến đây, ha hả)
“Ai?”
“Hai tiện nhân!” Chung Như Thủy nghiến răng nghiến lợi, sau đó hắn đem chuyện bi thảm của kiếp trước nói cho Phong Hàn Bích, một chữ cũng không sót.
“Đây là lý do ngươi chán ghét đoạn tụ?” Phong Hàn Bích hỏi, Chung Như Thủy buồn bực gật đầu, Phong Hàn Bích nghĩ thầm, nếu có cách đi đến nơi ở trước kia của Chung Như Thủy, y nhất định giết hai người kia, làm hại y suốt ngày xem được mà ăn không được!
“Vì sao ngươi tới đây lại nhập vào thân thể của Thuần Vu Lưu?” Phong Hàn Bích hỏi tiếp, Chung Như Thủy lắc đầu: “Đại khái là lão thiên gia muốn thử thách ta….. Đưa ta tới thế giới này.”
“Vậy thế giới trước kia của ngươi thế nào?” Phong Hàn Bích rất ngạc nhiên về quá khứ của Chung Như Thủy.
“Thế giới của ta rất thú vị ! Tuy không phải người người ngang hàng, nhưng so với nơi này mà nói, đó là xã hội tự do hài hòa, không có hoàng đế, không có ác quan, nghiêm hình. Người lãnh đạo của quốc gia đều do nhân dân đề cử, bọn họ không hưởng thụ cuộc sống xa hoa như hoàng đế, có khó khăn hay bất hạnh, bọn họ đều cùng nhân dân chia sẻ, kỳ thực cũng rất vất vả. Còn nữa, ở đó, khắp nơi đều có ô tô và nhà cao tầng, có mỹ nữ mặc áo tắm hai mảnh và váy ngắn, có trò chơi và máy tính, có điện thoại, a, buổi tối chúng ta sử dụng đèn điện, không cần nến. Cũng có đôi khi dùng nến, nhưng tùy tình huống. Đúng rồi đúng rồi, còn có MP, PSP, đều rất thú vị! Còn TV, mở lên sẽ có rất nhiều thứ để xem. Vũ khí ở đó, đều là đạn bom nguyên tử siêu cường hỏa lực, còn có tên lửa, máy bay! Máy bay giống như một chú chim lớn, chúng ta ngồi trong đó bay khắp nơi! Chúng ta còn tổ chức thế vận hội Olympic! Ha ha ~ còn có……” Chung Như Thủy thao thao bất tuyệt, trong mắt tràn ngập ánh sáng, không để ý Phong Hàn Bích có hiểu hắn nói gì hay không, hắn chỉ muốn nói, nói hết những điều kìm nén rất lâu mà không thể chia sẻ với bất kì ai. Phong Hàn Bích biết rõ tâm tư của hắn, không hỏi câu nào, chỉ nhẹ nhàng cười, nghe hắn nói, nghe được những điều thần kỳ khó hiểu thì lộ ra kinh ngạc, nhưng ánh mắt luôn luôn ôn nhu. Chung Như Thủy tự thuật không ăn khớp, nhớ cái gì liền nói cái đó, trong chốc lát nói đến ba mẹ hắn đều vứt bỏ hắn, hắn trở thành cô nhi ăn nhờ ở đậu. Rồi nói biểu ca của hắn thích ức hiếp hắn, thường thường tụ tập hài tử trong tiểu khu đánh hắn. Còn nói hắn không muốn bị ức hiếp, xin bà ngoại đi học võ, bỗng chốc nhảy sang chuyện, thầy cô và bạn bè đều yêu mến hắn, rồi đột nhiên hỏi y đã từng thấy người tóc vàng mắt xanh hay người da đen chưa. Kỳ quái chính là Phong Hàn Bích đều hiểu ý nghĩ hắn muốn biểu đạt. Dần dần, mí mắt Chung Như Thủy nặng trĩu, đầu gật gật, sau đó chậm rãi dựa vào vai Phong Hàn Bích, trong miệng vẫn không ngừng nỉ non ngôn ngữ Phong Hàn Bích không hiểu. Phong Hàn Bích bế hắn lên, đặt hắn nằm ngay ngắn trên giường, đầu vừa chạm gối, Chung Như Thủy liền say ngủ. Phong Hàn Bích quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, đã thấy sao mai, trời sắp sáng.
Phong Hàn Bích luôn rất mơ hồ, rốt cục diện mạo thường thường của Chung Như Thủy hấp dẫn y ở đâu, mà khiến tâm lạnh giá của y nhảy lên và nóng bỏng, khiến y bắt đầu tin tưởng tình yêu. Là bộ dáng kiêu ngạo tự tin của hắn, hay là đôi mắt biết nói kia? Hay là sự chân thành lương thiện của hắn? Phong Hàn Bích vuốt ve tóc Chung Như Thủy, dù ngươi là ai, ta đều bảo vệ ngươi. Đã không thể trở về thế giới kia, nếu ngươi đã khiến ta động tâm, vậy để xuống sự lưu luyến của ngươi, vĩnh viễn ở bên cạnh ta.