Quốc khố xuất ra một số lượng bạc lớn để dân chúng Vị thành trùng tu lại gia viên, nửa năm sau, Cố Dật Tín sẽ bận rộn hơn, Hoàng Thượng giao việc này cho hắn cùng Kỳ đại nhân, Tô Khiêm Nhân lại tiếp tục chịu trách nhiệm việc xây Thái phi lăng, sau khi Kỳ Tố Như biết rõ việc này liền rất cao hứng, Hoàng Thượng rốt cục không hề so đo lỗi của Nhị muội nữa, mà bản thân ở Lục vương phủ cũng có thể đứng được rồi.
Thái độ của Lục vương phi đã thay đổi rất nhiều, nhưng có nhiều thứ không thể thay đổi, từ lúc Hứa Tình U vào cửa, Tô Khiêm Doanh liền rõ ràng lạnh nhạt Thế tử phi.
Nhưng Lục vương phủ có quy tắc, Thế tử phi chưa sinh hạ trưởng tử, thì thiếp thất không người nào được quyền mang thai. Nếu người nào có thai thì sau khi sinh xong, lưu lại đứa nhỏ còn bản thân thì tự rời Lục vương phủ đi, đây là thiết định của Lục vương phi, Hứa Tình U cũng không dám mạo hiểm, nàng không muốn rời đi cuộc sống hạnh phúc mà nàng mới chạm tay tới, cho nên chỉ có thể khuyên Thế tử đi đến chỗ của Thế tử phi, tranh thủ để nàng sớm ngày sinh hạ hài tử, chỉ có thể sinh hạ đứa nhỏ thì nàng mới có thể đứng vững chân ở Lục vương phủ này được.
Kỳ Tố Như nóng lòng, lại không thể nói rõ, đúng lúc này, nàng nhận được một phong nặc danh gởi đến.
Không có người ký tên cũng không có ngày, chỉ viết địa chỉ ước hẹn cùng thời gian, không đi cũng được, Lục thế tử phi chỉ là có muốn Kỳ đại nhân còn tiếp tục tại chức quan đó hay không thôi.
Kỳ Tố Như vốn không muốn để ý tới, nhưng vừa nghĩ tới Thước Nhi hôn mê ở ngoài phòng, mà người nọ lại hành tung bất định, đáy lòng nàng hơn một nửa là sợ hãi, không biết chính mình rốt cuộc đã trêu chọc đến thần thánh phương nào a.
Nàng cuối cùng vẫn đi đến chỗ đã hẹn, vừa tới tửu lâu đã có người dẫn đường cho nàng, trong tửu lâu không có một bóng người, Kỳ Tố Như đi theo người nọ lên lầu hai, lại tiếp tục đi qua một cánh cửa nữa ra phía sau tửu lâu. Từ cầu thang đi xuống một lầu nữa, phía sau tửu lâu dường như là bến thuyền, có rất nhiều du thuyền ở đó.
"Lục thế tử phi, bên này, thỉnh." Một nha hoàn ngăn Thước Nhi đi theo Kỳ Tốn Như vào bên trong, nàng đã không còn đường lui nào nữa, Kỳ Tố Như nhắc váy trước lên, dặn Thước Nhi lưu tại trên bờ.
Mới vừa lên thuyền, thuyền liền rời đi, Kỳ Tố Như nhìn qua rèm cửa, trông nàng rất giống một tiểu thư lựa du thuyền đi ngắm cảnh a.
"Lục thế tử phi." Đột nhiên trong khoang thuyền truyền đến một tiếng gọi trầm thấp, Kỳ Tố Như yên lặng nhìn bóng dáng từ trong thuyền đi ra, sửng sốt hồi lâu, ấp úng mở miệng, "Tam hoàng tử."
Tô Khiêm Trạch miễn cưỡng dựa cửa bên cạnh, tay đang vòng quanh màn cửa chưa buông xuống hết, "Đã lâu không gặp a Lục thế tử phi."
Kỳ Tố Như đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía bờ, du thuyền đã cách bờ bên cạnh rất xa, nàng lui về phía sau một bữa, "Tam hoàng tử tại sao lại ở chỗ này?"
"Lục thế tử phi, đừng giả ngu với ta." Tô Khiêm Trạch khóe miệng xẹt nụ cười, nhìn nàng một thân trang phục nhẹ nhàng, chậc một tiếng, "Kỳ đại nhân đã đúng hẹn phục chức, Lục thế tử phi có phải nên trả thù lao cho ta rồi hay không”.
Kỳ Tố Như sắc mặt tái nhợt, đó là giọng nói trong thời điểm nàng thương tâm muốn chết kia ư, mình không tiết lộ cho ai hết làm sao cái người âm hiểm này lại biết được, "Ngươi... Ngươi muốn cái gì?"
"Tặc tặc, ngươi đang sợ cái gì?" Tô Khiêm Trạch không kiêng nể gì cả đến gần nàng, ép nàng đến mũi thuyền, lấn người đến gần nàng, một tay nắm cằm của nàng, buộc nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt quẹt một cái trào phúng, "Ta cho rằng Thế tử phi Lục vương phủ là người có can đảm, dám lén Lục thế tử đi ra ngoài cùng Tưởng gia Đại thiếu gia hẹn hò, bây giờ xem ra cũng chỉ là hổ giấy mà thôi."
Kỳ Tố Như trong lòng một hồi nhói đau, nhưng lại không thể nào tránh ánh mắt của hắn, Tô Khiêm Trạch trên mặt hiện lên tia nhàm chán, nhìn thân thể người dưới thân run rẩy, đột nhiên mất hứng thú buông lỏng tay ra, "Bản điện hạ không thích miễn cưỡng người, nếu đã Lục thế tử phi không muốn thực hiện, như vậy ta sẽ thu hồi chuyện đã ta đáp ứng."
Tô Khiêm Trạch xoay người đi vào trong khoan thuyền, khi hắn đi được năm sáu bước sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói, "Tam hoàng tử muốn cái gì thì Tố Như báo đáp ngài như thế."...
Trên mặt hồ cô linh linh phiêu đãng một chiếc thuyền như vậy, mà Thước Nhi bên này có thể loáng thoáng thấy tiểu thư ngồi ở mũi thuyền, đột nhiên thuyền kia thay đổi phương hướng, chỗ mũi thuyền xoay lưng về phía các nàng. Trong lòng Thước Nhi cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, cho đến thuyền kia thay đổi lại vị trí ban đầu, nha hoàn A Di bên cạnh mới buông lỏng tay ra, Thước Nhi đứng không vững thiếu chút nữa quỳ ở trên mặt đất, sau lưng đột nhiên có một bàn tay vịn lấy nàng, Thước Nhi vừa quay đầu lại thì liền thấy một khuôn mặt đẹp còn hơn nữ tử ở trước mặt nàng.
"Văn công tử." A Di cung kính hành lễ với hắn, đem Thước Nhi từ trong tay hắn tiếp nhận, Văn công tử gật đầu cười, nhìn về phía du thuyền trong hồ kia, đáy mắt thoáng hiện tia lo lắng, "Tam hoàng tử rời đi đã bao lâu rồi?"
"Chưa tới nửa canh giờ." A Di lạnh lùng trả lời, Thước Nhi giờ phút này tâm đã nguội một nửa, tiểu thư thật sự là hồ đồ, một khi Vương phi cùng Thế tử biết rõ, tiểu thư sẽ không còn đường sống nữa đâu.
"Chờ Tam hoàng tử trở lại phiền toái A Di cô nương báo cho một tiếng, đã nói ta đã tới." Văn công tử nhìn một hồi cuối cùng vẫn là chuyển thân đi lên cầu thang, bình tĩnh trên mặt A Di thoáng hiện lên tia kinh ngạc, "Văn công tử không đợi điện hạ sao."
"Không đợi, cũng không phải là chuyện gấp gáp gì." Văn công tử khẽ cười lắc lắc đầu, xoay người muốn vào tửu lâu, quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Thước Nhi, nhắc nhở, "Tiểu nha đầu, tiểu thư nhà các ngươi nhất thời bán hội sẽ chưa về đâu, ngươi tốt nhất là ngồi đây suy nghĩ lý do hợp lý đi."
Thước Nhi kinh ngạc nhìn hắn xoay người vào tửu lâu, nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, nếu tiểu thư đã không có đường sống, thì nha hoàn thiếp thân là nàng cũng sẽ không có đường sống. Thước Nhi nhìn về phía du thuyền kia, ánh mắt dần dần mê man: Tiểu thư, thường ngày ngài hay nói Nhị tiểu thư không hiểu chuyện, phải làm cho ngài lo lắng, nhưng hiện tại ngài còn không hiểu chuyện hơn cả nàng ấy, tại sao ngài lại chọn con đường vạn kiếp bất phục này...
Tác giả có lời muốn nói: Ryoko muốn vội vàng cho bọn họ thành thân, gào khóc gào khóc ngao, phát điên ~~~~
Ryoko không quá đi sâu vào âm mưu chính trị, hắc hắc, cho nên tận lực sẽ tránh cho những thứ này, tiểu Mặc tử phải về Dương quan, lần sau trở lại chính là cưới vợ đấy tung hoa, tung hoa
Về Tam hoàng tử, đại khái trong truyện này hắn là một người âm u phản diện chính của truyện, về phần chương này có Văn công tử xuất hiện, không biết các muội tử nhớ nam nhân đẹp nhất tại Lâm An thành xuất hiện trong giữa truyện không, chính là hắn a.
Được rồi, Kỳ Đại tiểu thư đã vò đã mẻ không sợ sứt a.