Ngự Linh Tông là một trong những tông môn lớn nhất của đạo tu. Địa vị của nó sáng ngang với Ngục Thiên Tông trong giới ma tu.
Khi đôi bên chưa trở mặt, Bạch Dương Phàm từng ngây thơ kể hết mọi chuyện của tông môn – đặc biệt là về Chu Bích – khi Kỳ Thí Phi lựa lời dò hỏi. Hắn thiếu trải đời nên mới tin chuyện một tu sĩ Đại Thừa như y chưa từng rời khỏi Đông Độ Châu.
Ấy cũng bởi cái ngoại hình của Kỳ Thí Phi dễ khiến người khác tô vẽ bao phẩm chất tốt đẹp cho y. Nhưng thực tế là, số phận long đong khiến Nam Cảnh ma tôn trở thành kẻ vừa cảnh giác, vừa nhạy bén, lại vừa túc trí đa mưu.
Bạch Dương Phàm không nhận ra cái người cùng mình xưng huynh gọi đệ này đang dò la tin tức, nên mới vui vẻ để lộ bao chuyện của Chu Bích. Trong đó, việc luyện đan được nhắc tới nhiều nhất.
Chính vì chuyện này mà Kỳ Thí Phi mới nhanh trí nghĩ ra việc tới trộm đan. Chỉ trách đồ đệ Bạch Dương Phàm giỏi bán thầy quá!
Việc đại tông chủ là luyện đan sư cao cấp khiến thời kỳ này, Ngự Linh Tông có rất nhiều luyện đan sư. Thành ra, lượng linh dược trong Ngự Linh Các vô cùng phong phú.
Ngoại trừ một số đan dược hiếm có, thì đa phần linh đan tại đây đều được sử dụng cho tu sĩ cảnh giới Hóa Thần trở xuống. Tuy Kỳ Thí Phi không dùng được, nhưng có thể để lại cho cậu chàng Lược Ảnh. Lượng thuốc này đủ cho hắn dùng suốt hơn nghìn năm.
Kỳ Thí Phi vét sạch cả gian phòng, rồi lặng lẽ rời đi mà không để tu sĩ canh giữ phát hiện.
Y còn thăm dò địa thế của Ngự Linh Tông, ngoài phi đảo Thanh Đảo của Chu Bích thì không nơi nào ma tôn đại nhân không đáo tới.
Chu Bích quả là dẫn sói vào nhà. Tường phòng ngự của Ngự Linh Tông rất nghiêm ngặt, chẳng dễ gì để đột nhập từ ngoài vào. Thế nhưng, nếu như đã vào trong thì những cấm chế được sử dụng để quản lý môn đồ không làm khó được Kỳ Thí Phi,
Ma tôn đại nhân rời đi đã hơn một ngày, Quỳ Mão lo lắng cồn cào, đi qua đi lại không thôi.
Thấy người thanh niên sốt ruột như vậy, lòng Kỳ Thí Phi chợt ấm áp.
Tình cảm hắn dành cho mình không phải tình yêu, nhưng sự trung thành ấy cũng đủ để y cảm động.
“Ngươi đang chờ ta sao ?” Kỳ Thí Phi lên tiếng hỏi.
Quỳ Mão giật mình, cười đáp lại: “Ngài về rồi. Mọi chuyện có ổn thỏa không?”
Kỳ Thí Phi cố tình nghiêm giọng: “Ra ngươi chỉ quan tâm tới việc ta có lấy đươc Tái Tạo Đan hay không à?”
Quỳ Mão ngây ra, vội vã giải thích: “Không phải vậy, đương nhiên là thuộc hạ lo lắng cho ngài hơn hết thảy!”
Kỳ Thí Phi cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi được Quỳ Mão quan tâm, y đưa tay xoa nhẹ đầu hắn: “Thế thì tốt.”
Y lấy ra một bình ngọc tỏa thứ ánh sáng xanh dịu nhẹ, rồi đổ ra một viên thuốc màu lục, rồi đặt viên thuốc ấy vào chiếc bình bạch ngọc bé – chỉ chứa nổi một viên linh đan.
“Ngươi cất kỹ, đợi thêm một khoảng thời gian nữa hẵng uống.” Kỳ Thí Phi dặn dò.
Quỳ Mão đưa hai tay ra đón, cung kính nhận lấy bình ngọc có thể giúp mình thay đổi vận mệnh này. Hắn không kiềm nổi sự phấn khích: “Đây chính là Tái Tạo Đan sao.”
“Đúng thế.” Kỳ Thí Phi vừa lòng khi thấy người thanh niên vui vẻ như vậy.
Khi đã bình tĩnh lại, Quỳ Mão cất bình ngọc cẩn thận rồi ngẩng đầu lên nhìn tôn thượng, hỏi: “Sao lại phải đợi…chẳng nhẽ tôn thượng còn việc gì phải làm?”
Kỳ Thí Phi bước lại gần tọa ỷ, phất tay áo rồi ngồi xuống, cười gian trá: “Đợi một tuồng kịch thôi.”
Hàng ngày, có không biết bao đệ tử của Ngự Linh Tông tới Ngũ Linh Các. Đệ tử cấp thấp nhận phần thưởng hàng tháng, đệ tử cấp tới tới dùng linh thạch, linh dược để đổi linh đan.
Dù không đến mức bữa nào phòng thuốc cũng được mở, nhưng cứ cách chừng hai ngày lại có đệ tử Ngưng Hồn và Quy Nguyên tới lấy linh đan cao cấp.
Tu sĩ canh giữ ngơ ra khi mở cửa căn phòng. Rỗng tuếch. Linh đan trên ba mươi sáu kệ đều không cánh mà bay!
Vị đệ tử sợ đến tè ra quần, lăn từ tầng cao nhất xuống, kêu khóc báo tin dữ cho người quản lý Ngũ Linh Các.
Tin Ngũ Linh Các bị mất sạch đan dược chấn động cả Ngự Linh Tông.
Chu Bích ngay lập tức bỏ dở chuyện luyện đan để tới Ngũ Linh Các điều tra. Nhưng gã đã rà soát gắt gao từ trong đến ngoài mà không tìm được chút dấu vết nào. Điều này cho thấy, kẻ gây án vô cùng gian trá. Lòng gã dậy lên nghi ngờ.
Nếu là người của ta, thì chắc chắn thuộc nhóm có chức tước. Còn nếu không, tu vi kẻ này phải từ Đại Thừa trở lên mới có thể chuồn êm vào nơi đây như thế.
Ánh mắt gã lạnh đi. Đoạn, gã bay vụt tới phi đảo Thanh Diên.
Kỳ Thí Phi đương nhàn nhã nói chuyện với cậu chàng Lược Ảnh, chợt rùng mình một cái. Y phất tay áo, đổi sạch đồ vật trong phòng rồi túm lấy cổ áo Quỳ Mão, kéo qua, hôn nhẹ lên môi hắn một cái.
“Ưm ?!!” Quỳ Mão sửng sốt, mau chóng giật lùi lại.
Hắn bối rối quay đầu ra nhìn thì thân xác ngài đã hóa về cái vẻ đờ đẫn tự lúc nào.
Chưa kịp hiểu xem chuyện gì vừa xảy ra thì Chu Bích đã sầm mặt bước vào.
Quỳ Mão nhíu mày, lao tới chắn trước mặt gã, chẳng hề e sợ cái vẻ đằng đằng sát khí ấy: “Đây là phòng ngủ của tôn thượng, không kẻ nào được tự tiện xông vào!”
“Tránh ra!” Chu Bích chẳng còn tâm trí nào để so đo, đẩy thẳng Quỳ Mão sang một bên. May mà còn nhớ kẻ này chỉ là phàm nhân, nên mới không dùng tới chân nguyên.
Quỳ Mão ngã dúi xuống, đợi khi hắn kịp bò dậy thì Chu Bích đã đứng trước mặt Kỳ Thí Phi. Nhanh như chớp, tay gã chộp thẳng vào mệnh môn của y. Nơi yếu hại bị túm lấy mà Nam Cảnh ma tôn chẳng hề có phản ứng gì, điều này khiến gã không khỏi hoang mang.
Đôi mắt gã nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Kỳ Thí Phi, chân nguyên soát khắp cơ thể y.
Chu Bích lạnh mặt, nhưng cuối cùng vẫn buông mệnh môn của y.
“Lấy hết những thứ trong không gian của ngươi ra.” Gã ra lệnh.
Chu Bích không nói rõ là không gian trong chiếc nhẫn. Gã nghi ngờ y còn cất giấu một không gian nào đó – thứ đã qua mắt gã trong lần kiểm tra trước.
Kỳ Thí Phi ngoan ngoãn chấp hành, y phất tay một cái, linh đan, bùa chú, nguyên liệu, và một số thức khác ùn ùn xuất hiện.
Chúng nhiều tới mức nhồi kín gian phòng ngủ, khiến ba người gần như không có chỗ đứng. Phòng của Kỳ Thí Phi đã là căn lớn nhất của Thanh Diên Các, vậy mà cũng có thể chất đầy, thể là đủ hiểu nhiều thế nào.
Chu Bích chẳng tỏ ra ngạc nhiên, không gian của tu sĩ Đại Thừa lớn chừng ấy là chuyện thường. Thậm chí, số lượng thế này tuy không ít, nhưng cũng chưa phải nhiều.
Gã soát lại cẩn thận, trong đống này đúng là không có đám linh đan bị mất trộm. Bình thuốc của Ngũ Đan Các làm từ ngọc ánh xanh, rất dễ nhận ra. Còn số bình của Kỳ Thí Phi chỉ là bạch ngọc, loại cao cấp lắm cũng chỉ là bạch ngọc Tây Lăng.
Không có thứ nào khác lạ so với lần kiểm tra trước. Dù gã thấy quái quái rằng sao một kẻ có thân phận ma tôn như Kỳ Thí Phi mà chỉ mang mấy đồ lặt vặt này, nhưng nghĩ tới bao chuyện kỳ quặc của y, gã nghĩ khéo đây cũng là một trong những sở thích của y không biết chừng.
Không nhận thấy điều gì nghi vấn, gã ra lệnh cho Kỳ Thí Phi thu hồi đống đồ này lại. Vẫn chưa an tâm, trước khi đi, gã còn giăng thêm cấm chế quanh phi đảo Thanh Diên. Bất cứ kẻ nào không có minh bài mà dám bước vào nơi này, cấm chế sẽ báo động.
Sau khi Chu Bích rời khỏi, Quỳ Mão đưa Kỳ Thí Phi ngồi lên giường.
Đợi đến tối, quả nhiên hắn lại được gặp tôn thượng trong mơ.
Kỳ Thí Phi ngồi trên tọa ỷ, đương chờ hắn: “Mấy ngày kế, Chu Bích sẽ bận lo chuyện đám linh đan đó, không có thời gian lại đây. Ngươi tranh thủ dùng Tái Tạo Đan để khôi phục cảnh giới Ngưng Hồn.”
Quỳ Mão lo lắng nói: “Nhưng Chu Bích đã tạo cấm chế quanh đây, việc trốn đi sẽ khó.”
Kỳ Thí Phi đã tính trước chuyện này: “Ta có cách, ngươi không cần lo.” Y đã nói không phải lo, tức là người thanh niên sẽ không cần lo thật, “Hơn nữa, lần sau muốn ta tỉnh lại thì chỉ cần hôn ta là được, không cần vào trong mộng.”
Mặt Quỳ Mão đỏ lựng lên. Hắn lúng túng chẳng biết nói sao, đành ép bản thân tỉnh lại.
Cơ thể Kỳ Thí Phi vẫn ngoan ngoãn ngồi nhập định. Quỳ Mão ngẫm một lúc, rốt cuộc vẫn thấy không an tâm khi qua phòng khác. Hắn quyết định cứ ở lại đây.
Người thanh niên nuốt Tái Tạo Đan, khoanh chân ngồi xuống.
HIệu quả của Tái Tạo Đan vừa nhanh chóng vừa mạnh mẽ. Mới tới cổ họng Quỳ Mão mà đã hóa thành luồng khí nóng, trôi tuột xuống dạ dày. Luồng khí này lấy nơi đây làm tâm, dần tản ra khắp tứ chi của hắn.
Khắp cơ thể hắn kêu lên răng rắc, chân mạch căng nứt, đan điền bỏng rát. Ma tôn đại nhân từng nói, sau khi uống thuốc, quá trình cải tạo sẽ rất đau, nhưng Quỳ Mão không ngờ rằng lại đau đến nhường này!
Căn cốt bị đập nát, rồi ráp lại thành một hệ thống khác, hợp với chuyện tu chân, và hợp với cái tu vi mà cơ thể còn lưu trữ.
Cả Kỳ Thí Phi và Quỳ Mão đều không lường đến việc, cơ thể của người thanh niên chỉ ở ngưỡng Luyện Thể, cách rất xa thể chất của một tu sĩ Ngưng Hồn. Khoảng cách ấy là mấy trăm, thậm chí hơn một ngàn năm linh khí dung dưỡng.
Tái Tạo Đan có thể thay đổi cả khả năng tu chân và thể chất của Quỳ Mão, nhưng bởi quá trình ấy diễn ra chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nên hắn sẽ phải chịu đau đớn đến chết đi sống lại.
Mồ hôi lạnh của Quỳ Mão chảy xuống ròng ròng, hắn cắn chặt răng, cảm thấy may là Kỳ Thí Phi đang nằm tại thức hải, may mà ngài ấy không thấy mình thảm hại thế này.
Hắn nghĩ vậy, nhưng nào biết Kỳ Thí Phi đã chứng kiến hết cả. Y hối hận. Biết thế này, y đã ở lại bên hắn, chứ chẳng chui vào thức hải làm gì.