Quỳ Mão rầu rĩ bứt bứt tóc, nhìn Kỳ Thí Phi đang nhập định mà mặt mày ủ ê.
Làm thế nào bây giờ? Hình như không kiểm soát được mình mơ gì, cũng không nhịn ngủ được.
Nhớ lại cảnh, trong giấc mơ ấy, Kỳ Thí Phi ghì chặt hắn lại, rồi từ từ ghé lại gần mà mặt người thanh niên lại đỏ lựng tới tận mang tai, bối rối chẳng biết làm sao.
Sao mình cứ mơ hão huyền thế chứ, Kỳ Thí Phi là tôn thượng mà!
Quỳ Mão lại muốn dập đầu thỉnh tội với tôn thượng, nhưng lúc ở trong mộng, ngài đã cấm hắn quỳ đại lễ, thành thử ra, hắn vừa quỳ xám hối, vừa thấp thỏm trong lòng.
Có vẻ như Chu Bích đang bận rộn với chuyện luyện đan, nên kể từ ngày đưa họ tới đây, gã không đặt chân lên phi đảo lần nào nữa.
Lần đưa đồ thứ hai, vẫn là tu sĩ áo tím kia tới. Xem chừng, Chu Bích rất tin tưởng y.
Quỳ Mão nghiêm mặt liệt kê hết những thứ mình cần. Hắn không chỉ đòi linh dược chữa thương, và còn yêu cầu rất nhiều đan dược tu luyện.
Vị tu sĩ áo tím lộ vẻ khó xử. Y cảm thấy phiền chán trước những đòi hỏi quá thể của người thanh niên.
Quỳ Mão chỉ lạnh lùng nói: “Nếu không tự quyết được, thì về hỏi ý tông chủ nhà ngươi ấy.”
Chu Bích đang ở trong khoảng thời gian quan trọng nhất của quá trình luyện đan, vậy nên, khi nghe vị tu sĩ kia bẩm báo, gã không tỏ vè gì, chỉ nói bâng quơ: “Những thứ hắn muốn, chỉ cần không quá hi hữu thì cứ cung cấp, không cần xin phép. Cung phụng hắn như trưởng lão của tông môn, rõ chưa? Tùng Đức?”
Vị tu sĩ áo tím nghe vậy lại càng thấy hoang mang, nhưng vẫn cung kính tuân theo.
Tu sĩ Tùng Đức nọ chính là vị đệ tử được trông chờ và ngưỡng vọng chỉ sau Bạch Dương Phàm. Mấy năm nay Bạch Dương Phàm không ở tông môn, y liền thế thân hắn, ở cạnh tông chủ đề chờ sai phái.
Nhưng dù Bạch Dương Phàm có ở, thì tông chủ cũng sẽ không sai khiến hắn.
Đồ đệ là để nuông chiều, sao có thể mấy chuyện vặt vãnh đó chiếm mất thời gian tu luyện của hắn chứ. Chỉ đệ tử ký danh này mới là người chạy việc cho Chu Bích.
Phùng Tùng Đức là người chỉn chu. Từ những nồi niêu mới tinh, rồi cả đám nguyên liệu thượng đẳng mà y đưa cho Quỳ Mão là biết, kẻ này làm việc cẩn thận thế nào.
Nếu Chu Bích đã tỏ ý phải cung phụng người nọ như trưởng lão, thì dù kẻ đó có là phàm tu, y cũng không dám chểnh mảng.
Y gửi lại Quỳ Mão lượng linh dược nhiều hơn cả số được yêu cầu, còn bình tĩnh hỏi rằng hắn cần gì nữa không.
Có linh dược chữa thương thượng đẳng trong tay, cơ thể Quỳ Mão hồi phục lại rất nhanh, những vết thương cũ cũng lành hẳn.
Đã dành cả ngày để tu luyện, tối là khoảng thời gian để ngủ.
Quỳ Mão có dự cảm rằng, mình sẽ lại mơ tiếp.
Vậy nên, hắn cố tình ăn mặc thực chỉnh tề, nằm ngay ngắn trên giường rồi mới chịu nhắm mắt lại, trong lòng vừa chờ mong vừa bối rối.
Lần gặp tôn thượng này, mặt ngài xầm xầm xì xì, lộ rõ vẻ không vui.
Hai lần liên tiếp mơ thấy ngài ấy, Quỳ Mão đã quen với một tôn thượng khác lạ trong mơ.
“Tôn thượng?” Quỳ Mão nhìn Kỳ Thí Phi.
Mặt Kỳ Thí Phi sầm lại, ngữ điệu cũng hằm hằm: “Lại đây! Trốn xa thế làm gì? Sợ ta ăn ngươi chắc?”
Quỳ Mão có chút ngượng ngùng. Hắn bất giác đứng xa thế là bởi hai lần trước, cử chỉ bất thường của tôn thượng đều khiến hắn choàng tỉnh.
Hắn muốn được trò chuyện nhiều hơn với tôn thượng, không muốn phải rời đi quá nhanh, nên cứ cách nhau một khoảng vẫn hơn.
Nếu biết hắn nghĩ thế, Kỳ Thí Phi hẳn sẽ phát rồ lên mất. Trách y sao?! Y nào có ngờ cậu chàng Lược Ảnh này lại ngây thơ thế chứ!
… Dù rằng cái điệu ngây thơ đó cũng đáng yêu quá đỗi.
Nhưng cứ lần nào y sáp tới là hắn lại tỉnh. Mất mặt lắm đấy!
Quỳ Mão đã hai lần mơ thấy y, thế mà chuyện chính sự vẫn chưa nói được!
Kỳ Thí Phi làm mặt lạnh, ra lệnh: “Lại đây!”
Quỳ Mão nào dám trái lời, dù là mơ cũng không thể. Người thanh niên ngoan ngoãn lại gần, nhưng ánh mắt vẫn dè chừng, chỉ cần Kỳ Thí Phi đưa tay qua là hắn sẽ chạy ngay tức khắc.
Kỳ Thí Phi bật cười giận dữ: “Đợi ra khỏi chỗ này, xem ta trừng trị thế nào!”
Quỳ Mão ngơ ngác nhìn tôn thượng, đây là giấc mơ của hắn, ngài ấy còn muốn đi đâu nữa chứ?
Kỳ Thí Phi hít sâu một hơi, cất giọng bình tĩnh hỏi: “Chẳng nhẽ cho đến giờ, ngươi vẫn tưởng đây chỉ là một giấc mơ bình thường sao ?”
Quỳ Mão càng thấy kỳ quái, đây không phải mơ thì còn là gì ?
Kỳ Thí Phi nghẹn lại chẳng biết nói sao. Y rủa thầm trong lòng: đáng lẽ không nên hi vọng người này hiểu được câu ám chỉ của mình.
“Gã Chu Bích kia tưởng rằng đã đánh nát thần hồn của ta, nhưng thực chất chỉ là ta tương kế tựu kế mà thôi!” Kỳ Thí Phí nói thằng điều mình muốn truyền đạt, để cái cậu chàng Lược Ảnh này khỏi cho rằng mình – trong – mơ không phải là mình.
Quỳ Mão sửng sốt, rồi lại mừng như điên. Hắn bất giác lại gần kỳ Thí Phi, nhìn chằm chằm vào mặt y: “Thật sao? Ngài không sao cả?!”
Giọng hắn nghẹn lại, hơi thở dồn dập.
Bao bực dọc tan biến, giọng điệu vốn lạnh lùng của Kỳ Thí Phi cũng dịu xuống: “Đương nhiên là thật. Chẳng phải ta đã nói với ngươi lúc trong ảo cảnh sao? « Ở lại đây lâu quá, e rằng Chu Bích sẽ trở lại, hẳn sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, ngươi cứ tùy cơ ứng biến. »”
Quỳ Mão chăm chăm nhìn y, gật đầu. Cái vẻ tội nghiệp ấy khiến Kỳ Thí Phi nhịn không được muốn sờ. Nhưng lần này mà còn sờ nữa, chắc chắn Quỳ Mão sẽ giật mình hoảng sợ.
Kỳ Thí Phi nhìn người thanh niên nhưng chẳng nói câu nào. Quỳ Mão không nhịn được bèn hỏi: “Vậy vì sao hiện giờ tôn thượng lại ở trong giấc mơ của thuộc hạ ?”
Ánh mắt Kỳ Thí Phi thoáng khựng lại: “Ta không ở trong giấc mơ của ngươi, chỉ là nương cảnh mộng để gặp ngươi. Dù sao thì ngươi chỉ là phàm tu, không có thần niệm, thần hồn của ta không thể trò chuyện trực tiếp với ngươi được.”
Quỳ Mão thốt lên: “Thế thần hồn của ngài đang ở đâu?”
“Trong cơ thể ngươi. ” Kỳ Thí Phi chẳng thèm báo trước, cứ thế quăng ra cái tin động trời đó.
Quỳ Mão cứng ngắc, lắp bắp không nên lời: “Cơ, cơ thể…của thuộc hạ?”
Nhìn hắn hoảng hốt thế này, Kỳ Thí Phi thấy sảng khoái hơn nhiều, y lạnh nhạt chắp tay sau lưng: “Đúng vậy, nói chính xác hơn thì nằm tại thức hải của ngươi.”
Ngày hôm đó, khi rời khỏi ảo cảnh của Quỳ Mão, Kỳ Thí Phi đã lường trước tình huống xấu nhất.
Thậm chí, để có thể bảo vệ mình và người thanh niên, y quyết đoán dùng lời thề hồn để cắt một nửa thần hồn của mình, rồi giấu nó trong thức hải của Quỳ Mão.
Cảnh giới của Quỳ Mão quá thấp, không có thần niệm, hắn đương nhiên không biết rằng tôn thượng đã làm cái việc mà chưa từng có người thực hiện ấy.
Chu Bích giăng mê chướng, rồi tấn công họ bằng mê hồn thuật. Sử dụng thuật thao túng rối lên một kẻ đang ở trạng thái mơ màng sẽ đạt được hiệu quả cao nhất. Kỳ Thí Phi đã dùng chiêu này với Bạch Dương Phàm.Y nào có ngờ, thế sự đổi thay, chẳng mấy chốc mà lại có người dùng phép đó lên người mình.
Chu Bích quả nhiên quay trở lại như Kỳ Thí Phi phỏng đoán, thậm chí còn tấn công thần hồn ngay tắp lự.
Kỳ Thí Phi không chống cự vì biết mình sẽ không có cơ hội để thắng. Y tương kế tựu kế, đập nát nửa thần hồn của mình, vờ như âm mưu của Chu Bích đã thành công.
Đập nát thần hồn cũng giống như tự nổ tử phủ, đều là hành động tự sát. Đến một kẻ như Chu Bích cũng không ngờ rằng, y lại cố tình làm cái chuyện điên rồ ấy.
Nếu không có lời thề hồn, kết cuộc của Kỳ Thí Phi chỉ có thể là hồn phi phách tán. Nhưng nhờ lời thế ấy mà phần thần hồn bị đập nát của Kỳ Thí Phi tụ về trong thức thải của Quỳ Mão theo bản năng. Thần hồn Kỳ Thí Phi thoát kiếp tử ngay trước mắt Chu Bích.
Chu Bích là người cẩn thận, để kiểm tra xem Nam Cảnh ma tôn có thực đã bị mình điều khiển không, gã ra lệnh Kỳ Thí Phi giết thuộc hạ của chính y.
Trước khi đập tan thần hồn, Kỳ Thí Phi từng ra chỉ thị cho cơ thể mình rằng: nhiệm vụ chính yếu là bảo vệ tính mạng của Quỳ Mão, thứ yếu là phá hủy ma chủng của người thanh niên. Dù sao thì ma chủng của Lược Ảnh vệ cũng là pháp bảo bí mật của Ngục Thiên tông, không được để Chu Bích phát hiện ra nó.
Khi chỉ lệnh của bản thể và Chu Bích của sự mâu thuẫn, đương nhiên phải ưu tiên ý muốn của bản thế. Vì vậy, cơ thể Kỳ Thí Phi chỉ bóp nát ma chủng của Quỳ Mão.
Khổ nhục kế liên hoàn ấy khiến Chu Bích hoàn toàn tin rằng Kỳ Thí Phi đã trúng thuật thao túng rối của mình. Để rồi, gã an tâm dẫn y trở về Ngự Linh tông.
“Ta bóp nát ma chủng của ngươi, ngươi có trách ta không?” Kỳ Thí Phi nhìn Quỳ Mão với vẻ đầy ẩn ý.
Quỳ Mão lắc đầu ngay tắp lự: “Không! Vì sự an nguy của tôn thượng, thì thuộc hạ có tan xương nát thịt cũng đáng.”
Huống hồ, để có thể bảo vệ cả hai, tôn thượng còn phải hi sinh đến nhường nào, phải dùng lời thề hồn độc địa ấy. Đã thề hồn thì sao có thể rút lại chứ! Ma chủng của hắn bị phá hỏng thì có há gì.
Ánh mắt Kỳ Thí Phi chợt trở nên u ám: “Trong ảo cảnh, khi nhận nhiệm vụ của Thiên Càn, ngươi cũng nói thế…”
Quỳ Mão khựng lại, miệng há há, không biết nên giải thích sao.
Kỳ Thí chờ giây lát, thấy người thanh niên vẫn nhìn mình trông mong với vẻ luống cuống, đành thở dài: “Ngươi từng trải qua hiện tượng xoay ngược thời gian sao?”
Quỳ Mão chần chờ một chút, gật đầu: “Thuộc hạ vốn đã chết trong trận chiến bảo vệ lăng mộ. Nhưng không hiểu sao khi mở mắt ra một lần nữa, thì đã quay trở lại khoảng thời gian ngài chưa dẫn Bạch Dương Phàm về Ngục Thiên tông. Mong ngài lượng thứ việc thuộc hạ giấu diếm, ngại với lời thề của thủ mộ nhân, thuộc hạ không được phép hé răng nửa lời.”
Kỳ Thí Phi nhíu mày suy tư một lúc, chính y cũng không rõ vì sao hiện tượng này lại xảy ra, chỉ có thể nói: “Hẳn là bởi pháp trận trong lăng mộ có điều gì cổ quái.” Rồi y ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên: “Ngươi nói rằng…có người xông vào lăng mộ sao?”
Nghe tôn thượng hỏi vậy, Quỳ Mão giận dữ kể lại chuyện Thạch Tử Mặc đã ra vẻ đạo mạo để kéo phần lớn sự ủng hộ của Ngục Thiên tông về phía mình thế nào, rồi chiến đấu hời hợt với đám đạo tu, ma tu muốn cướp di cốt của Kỳ Thí Phi ra sao.
Lần đầu tiên Quỳ Mão nói nhiều như thế, nếu nội dung câu chuyện không đáng giận như vậy, Kỳ Thí Phi cảm thấy có lẽ mình sẽ vui vẻ lắm.
Quỳ Mão kể lại chuyện đẩy lui lần tấn công lăng mộ đầu tiên của Thạch Tử Mặc, rồi thuật tiếp chuyện Chu Bích dẫn người tới đánh lăng mộ.
Chẳng biết từ lúc nào, Quỳ Mão đã ngồi đối diện với Kỳ Thí Phi, trên chiếc ghế y biến hóa ra.
“E là Bạch Dương Phàm báo với Chu Bích rằng tông môn của chúng ta có bí bảo, nên gã mới ập tới lăng mộ.” Quỳ Mão suy đoán.
____________________
Ngáo:
Tôn thượng không sao nhé ~ Tôn thượng tuyên bố Chu Bích tuổi tôm nha ~ Thực ra cũng khổ tâm bác Chu Bích lắm, có thằng đồ đệ cưng thì bị nhân vật phản diện thủ tiêu. Bác mà biết sự thật thì…chậc châc.
Fanboi vẫn ngu ngơ khù khớ, không biết mình đã trót đem nòng thương nhớ ái dó rồi =w=