Đợi đến khi Kỳ Thí Phi khuất khỏi tầm mắt, Quỳ Mão mới bước vào cửa hàng mình đã chú ý từ lúc đi ngang qua. Trái ngược hẳn với cánh cửa nhỏ xíu, tấm biển hiệu lớn đề ba chữ “Vạn khí các” đầy khí khái.
Quỳ Mão đứng quan sát một hồi, thấy nhiều tu sĩ ra vào mua bán mới yên tâm bước vào.
“Trận pháp sư cao tay nhất ở đây là ai?” Quỳ Mão chẳng thèm dong dài, hỏi thẳng nhân viên đứng tiếp khách ngoài cửa như thế.
“Là vị ngồi phía kia. Nhưng vị ấy ra giá rất cao, ngươi có tiền chắc?” Người bị hỏi cũng không thèm khách sáo, nhìn Quỳ Mão bằng vẻ khinh thường thấy rõ.
“Ngươi không cần quan tâm.” Hắn thản nhiên liếc mắt một cái, rồi đi về phía người đàn ông đang nhàn nhã uống trà, “Trước ngày mai, ngươi có thể khắc thêm ba trận pháp vào đoản kiếm của ta không?”
Trận pháp sư thong dong ngẩng đầu lên hỏi: “Ba? Nếu không phải pháp khí thượng phẩm, kiếm của ngươi chắc chắn sẽ vỡ nát.”
Người thanh niên trầm lặng nhìn hắn: “Ta chỉ hỏi, ngươi có làm được hay không.”
Bấy giờ, trận pháp sư mới nhìn Quỳ Mão với thái độ thích thú: “Ta ra giá rất cao.”
Người thanh niên sờ sờ ngực, giọng điệu có chút lo lắng: “Ta có linh thạch.”
Nếu không phải Kỳ Thí Phi đã giao một gói linh thạch thượng phẩm cho hắn để làm phí đi lại, Quỳ Mão chắc chắn sẽ không nỡ tiêu sạch số tài sản mình có.
Phải đó, Quỳ Mão không định dùng tiền của Kỳ Thí Phi, hắn muốn dùng của mình.
May mà lần này Kỳ Thí Phi không dùng thần niệm bám theo hắn, không thì đã tức chết rồi.
Kỳ Thí Phi am hiểu luyện khí, đương nhiên cũng có thể khắc pháp trận. Lần trước không thêm vào là vì thiếu chân nguyên, còn giờ thì do y đang đợi, đợi cậu chàng Lược Ảnh này nhờ mình.
Trận pháp sư đứng dậy: “Đi theo ta.”
Hắn dẫn người thanh niên tới căn phòng phía sau. Bước vào phòng, Quỳ Mão lấy thanh đoản kiếm được Kỳ Thí Phi ban cho ra.
Vừa thấy nó, ánh mắt của trận pháp sư đã sáng rực lên, hắn ôm kiếm vào lòng, khen nức nở: “Kiếm tốt. Nguyên liệu tuyệt hảo, kỹ thuật luyện chế càng không chê vào đâu được! Chắc chắn là pháp khí thượng phẩm, có khắc thêm ba trận pháp cũng không sao. Ngươi muốn dùng loại nào?”
Kiếm này đương nhiên là hàng tốt. Lấy di cốt của ma tu đạt cảnh giới Hóa Thần làm nguyên liệu, lại được luyện chế bằng một trong số các vị cường giả chí tôn hiếm hoi của đại thế giới La Viên.
Người thanh niên ngẫm nghĩ một chút, nói: “Phá phòng, hủ thực, ẩn thân.”
Trận pháp sư ngẩng đầu nhìn người thanh niên một cái. Vừa nghe đã biết vị này là hạng người gì, trăm phầm trăm là sát thủ.
“Được. Nhưng nguyên liệu để khắc pháp trận hủ thực ta chỉ có loại tầm thường. Nếu có cơ hội, ngươi nên thay bằng loại tốt nhất. Nó xứng đáng được thế.”
“Đừng nhiều lời, mau làm đi.” Gương mặt Quỳ Mão không để lộ chút cảm xúc nào.
Trận pháp sư bĩu môi. Chẳng mấy khi khuyên người khác, vậy mà còn bị chê là nói nhiều.
Quỳ Mão tuyệt đối không để pháp khí rời khỏi tầm mắt. Hắn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào trận pháp sư.
Ba trận pháp này hao phí rất nhiều thời gian, thoáng chốc mà một ngày đã trôi qua. Suốt một ngày không được gặp ma tôn, điều này khiến Quỳ Mão không khỏi bồn chồn, bất an.
Nhưng là, không thể giục giã việc khắc pháp trận. Hắn đành nhịn xuống, đợi trận pháp sư hoàn thành công việc.
Thời gian dần trôi đi, càng sát với giờ hẹn lên thuyền bầu không khí càng trở nên nặng nề. Ánh nhìn chằm chặp của Quỳ Mão khiến trận pháp sư nổi da gà.
“Được rồi, xong!” Hắn thở phào một tiếng, đưa đoản kiếm cho Quỳ Mão.
Cuối cùng cũng kịp giờ. Quỳ Mão thở ra nhẹ nhõm, đưa một khối linh thạch thượng phẩm và mười khối linh thạch trung phẩm cho trận pháp sư rồi vội vã rời khỏi cửa hàng.
Kỳ Thí Phi đã đợi sẵn. Giọng y lộ rõ sự không vui: “Giờ không phải lúc để ham chơi, vì cớ gì mà mãi đến giờ mới về?!”
Khó lắm Kỳ Thí Phi mới nghĩ đến chuyện cho Quỳ Mão ra ngoài dạo chơi một chút. Từ trước đến giờ, người thanh niên vẫn bị bắt phải ở bên cạnh y, hẳn hắn cũng thấy nhàm chán.
Kỳ Thí Phi đã quen với việc luôn có một người bên cạnh, dù sao thì y đã sống lâu thế rồi. Nhưng có lẽ Quỳ Mão không phải như vậy, hắn còn trẻ, thậm chí còn chưa tới trăm tuổi, không hợp với cách sống ngột ngạt này.
Khi y không nhịn được, dùng thần niệm để tìm kiếm người thanh niên thì lại bị cấm chế ngăn lại. Điều này khiến y buồn bực không thôi. Đợi rồi đợi mãi, cuối cùng cậu Lược Ảnh này cũng xuất hiện, y không nén nổi cơn giận trong lòng nữa.
“Xin tôn thượng thứ tội!” Vừa thấy vẻ mặt của Kỳ Thí Phi, Quỳ Mão biết ngài giận thật. Hắn vội vàng quỳ đại lễ để giải thích.
Vừa thấy người thanh niên dập đầu, ngọn lửa đang ngùn ngụt trong lòng Kỳ Thí Phi chẳng thể cháy nổi nữa.
Y giận dữ nói: “Rồi sẽ xử lý ngươi sau, mau lên thuyền để còn xuất phát!”
Quỳ Mão vụt đứng dậy, rồi mau chóng theo chân Kỳ Thí Phi lên thuyền.
Con thuyền thoi chậm rãi đi tới phần đáy nước tĩnh lặng, men theo bình thai một đoạn rồi lao vụt xuống một cột nước chảy ồ ồ như thác, tiến tới thâm uyên.
Quỳ Mão không chú ý tới những biến đổi quanh mình, tâm trí hắn đổ dồn vào ma tôn đại nhân đang sa sầm mặt mày.
Người thanh niên không dám xin tha thứ bởi hắn biết mình không giỏi ăn nói, không biết nịnh nọt. Vậy nên, hắn chỉ đành dùng đôi mắt trông mong, nhìn chằm chằm vào tôn thượng.
Ma tôn đại nhân đứng lên, ánh mắt hắn ngước lên; ma tôn đại nhân ngồi xuống, ánh mắt hắn cũng dời xuống.
Giờ, trông hắn chẳng khác nào một con thú con đáng thương.
Một lúc sau, Kỳ Thí Phi thấy đã làm lơ đủ mới quay sang nói với hắn.
“Ngươi đi đâu? Chẳng phải đã dặn là phải tới tìm ta sao? Giờ còn biết kháng lệnh cơ đấy.” Giọng điệu lạnh lẽo, thấu tới tim gan.
“Thuộc hạ không dám.” Quỳ Mão lại quỳ đại lễ.
Hai hàng lông mày của Kỳ Thí Phi chau lại. Y thực chẳng thích Quỳ Mão quỳ đại lễ, bởi khi ấy, y không được thấy vẻ mặt hắn!
“Đứng lên! Về sau không được tùy tiện quỳ đại lễ!” Kỳ Thí Phi đột nhiên quát.
Quỳ Mão hoảng sợ, hắn ngẩng đầu, nhìn Kỳ Thí Phi với ánh mắt mờ mịt.
Tùy tiện? Vậy như thế nào mới là không tùy tiện?
Câu hỏi này đúng là khó với người có lối suy nghĩ giản đơn, thẳng đuột như người thanh niên.
Thấy hắn mặt ủ mày ê, Kỳ Thí Phi liền thấy khoái chí.
Y hừ một tiếng: “Giải thích.”
Nghe vậy, người thanh niên bỏ luôn câu hỏi khó khỏi đầu, thành thật đáp rằng: “Thuộc hạ vào cửa hàng pháp khí, khắc thêm ba trận pháp vào thanh Kinh Trướng mà tôn thượng từng ban thưởng.”
Kỳ Thí Phi dừng một chút rồi hỏi: “Pháp trận? Khắc xong rồi?”
Nếu Quỳ Mão đã khắc xong, y sẽ…được rồi, Kỳ Thí Phi chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì, nhưng khi thấy người thanh niên gật đầu, y liền thấy có gì đó nghẹn cứng ở lồng ngực mình.
Kỳ Thí Phi đỡ trán, mái tóc đen ánh xanh rủ xuống, che khuất gương mặt, y thầm nghiến răng nghiến lợi: sao hắn không nhờ ta? Không nhờ ta?! Không nhờ một luyện khí sư đỉnh cấp như bản tôn mà lại đi tìm mấy kẻ vớ vẩn đó!
“Tôn thượng?!” Quỳ Mão dè dặt thưa lời.
Kỳ Thí Phi ngẩng đẩy, hất những lọn tóc rủ bên má, cố dằn thành tiếng: “Đưa cho ta xem.”
Quỳ Mão nhẹ giọng đáp lời. Hắn không biết vì sao tôn thượng lại có vẻ không vui, nhưng hắn biết, chỉ cần vâng lời là được. Bản năng và và kinh nghiệm mách bảo hắn như thế.
Kỳ Thí Phi cầm lấy Kinh Trướng, dùng giọng điệu khắc bạc và soi mói để nhận xét: “Sản phẩm của loại trận pháp sư thấp kém nào đây? Mấy ký hiệu này sắp xếp cũng hợp lý đấy, nhưng mà lại dùng cho pháp khí thượng phẩm sao?” Kỳ Thí Phi nhìn mặt còn lại, “Cái loại nguyên liệu này mà cũng dám dùng cho pháp khí thượng phẩm, đúng là bẩn mắt người khác!”
Quỳ Mão quỳ một gối bên người Kỳ Thí Phi, hắn trợn tròn mắt, rồi lại trợn tròn mắt.
Dù đã thám thính và biết được đó là cửa hàng pháp khí tốt nhất, có trận pháp sư tốt nhất, nhưng nếu tôn thượng đã nói là không tốt, thì hẳn là không tốt, nhỉ?
Quỳ Mão chợt nhớ rằng mình đã tiêu sạch tài sản, giờ đang hoàn toàn trắng túi. Hắn không phải người để tâm đến vật chất, nhưng không có đồng nào trong người lại không khỏi bất an.
Hắn tính, mình rời Ngục Thiên tông đã ba năm, ba năm rồi chưa tính tiền lương hàng tháng. Cái vỏ bọc – nội thị của Kỳ Thí Phi – cũng có tiền lương không thấp. Số tiền đó gộp lại cũng được một khoản kha khá.
Nghĩ đến đó, Quỳ Mão an tâm.
“…Ta đang nói chuyện trước mặt, vậy mà ngươi dám nghĩ sang chuyện khác?!” Kỳ Thí Phi thực không dám tin, giọng điệu ngập vẻ kinh ngạc hơn là giận giữ.
Chỉ lơ đãng có mấy giây mà lại bị tôn thượng phát hiện. Chẳng mấy khi mắc phải lỗi này, Quỳ Mão cúi đầu xuống đầy xấu hổ: “Chẳng qua là thuộc hạ tự nhận thấy mình không chỉ làm lãng phí thời gian, mà còn khiến pháp khí ngài ban thưởng bị làm bẩn. Quả là hổ thẹn vô cùng.”
Đúng là hợp với cái tính thích nghĩ nhiều của cậu Lược Ảnh này. Kỳ Thí Phi xùy một tiếng. Ngón tay y chạm khẽ vào Kinh Trướng, ba trận pháp mà vất vả lắm mới khắc vào được giờ đã bị lột đi.
Thanh đoản kiếm xoay giữa hai tay Kỳ Thí Phi. Ngón tay y lướt trên không trung mang theo từng đường sáng vàng lấp lánh, những ký hiệu lơ lửng dần xuất hiện. Lại lóe lên một cái, chúng lao về phía lưỡi kiếm.
Có điều gì đó thay đổi ở Kinh Trướng, một thứ sức mạnh vô hình tỏa ra từ nó.
Ngón tay Kỳ Thí Phi chạm vào mũi kiếm, nó rạch ra một vệt rách nhỏ, tia máu rỉ ra từ vệt rách đó, len lỏi khắp thân kiếm, từ từ sáng lên một quầng đỏ sậm như máu bầm, thay thế cho sắc xám vốn có của thanh đoản kiếm.
Kỳ Thí Phi đưa lưỡi liếm đầu ngón tay, vết rách kia biến mất.
Y hếch cằm lên đầy ngạo nghễ, rồi quẳng Kinh Trướng cho người thanh niên đang đứng ngây ra đó: “Cầm lấy mà dùng.”
__________________
Ngáo:
Mỗi lần thấy tôn thượng ngạo kiều lại muốn cười =)))