Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vững lòng như Kỳ Thí Phi cũng không khỏi sửng sốt, y đưa mắt nhìn người thanh niên đang quỳ gối dưới chân mình.

Hắn đột nhiên thốt ra lời thề tàn độc nhất của đại thế giới La Viên – thề hồn – một cách quá đỗi bất ngờ khiến y không kịp ngăn cản.

Thệ ước đã hoàn thành, lời thề hồn bắt đầu có tác dụng. Thần hồn của Quỳ Mão bị phân làm hai, một trong cơ thể, một bay về phía Kỳ Thí Phi.

Khu tử phủ rộng lớn đứng sừng sững một thần hồn có vẻ ngoài giống hệt ma tôn đại nhân. Một mảnh thần hồn mỏng manh khác xuất hiện, nó vui vẻ chao lượn quanh thần hồn uy nghiêm nọ rồi ngoan ngoãn rúc vào phía dưới chân y.

Với thần niệm mạnh mẽ của mình, Kỳ Thí Phi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ấy.

Y cảm nhận được những cảm xúc chất chứa trong mảnh thần hồn của Quỳ Mão: vui mừng, hạnh phúc, lại xen chút thấp thỏm bất an. Thế nhưng tuyệt không có những: sợ hãi, chán ghét, bất cam.

Ánh mắt Kỳ Thí Phi ngập tràn vẻ kinh ngạc, y cất tiếng: “Ngươi…”

Quỳ Mão ngẩng lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt của ma tôn đầy thành kính: “Tôn thượng, đây là điều duy nhất thuộc hạ có thể làm để chứng minh lòng trung thành của mình. Những điều thuộc hạ giấu diếm đều do bởi có nỗi khổ tâm. Nếu ngài không vui lòng thì có thể cướp đi cái mạng này bất cứ lúc nào.”

Dứt lời, Quỳ Mão liền nhắm mắt lại, chờ đợi phán quyết của tôn thượng.

Kỳ Thí Phi siết tay thành quả đấm, y nhìn chằm chằm vào Quỳ Mão, gắng giải nghĩa từng biến chuyển trên gương mặt ấy.

Một khắc trôi qua, y chỉ thấy được sự chân thành và niềm tin vô điều kiện.

Lại một lần nữa sự ủ dột hiện hữu trong lòng ma tôn đại nhân, sống lưng vốn thẳng tắp của ngài nay thoáng rủ xuống.

Y chỉ là muốn hắn thẳng thắn nói hết mọi chuyện mà thôi, đâu có cần cái lời thề độc địa này chứ!

Nhưng Kỳ Thí Phi cũng biết, nếu Quỳ Mão không làm vậy mà chỉ nhất quyết không nói, những hoài nghi này sẽ nảy nở thành nghi kị rồi cứ thế lớn lên mãi.

Đạt được niềm tin của Kỳ Thí Phi đã không phải chuyện đơn giản, nhưng nếu đã đạt được mà lại dám phản bội thì kẻ này sẽ phải hứng chịu sự trừng phạt đáng sợ muôn phần.

Sống và tồn tại giữa nơi giết chóc và lừa gạt trở thành lẽ đương nhiên như Đông Độ châu, Kỳ Thí Phi từng trải qua không ít những chuyện như thế, trái tim y trở nên sắt đá và chai sạn.

Thế mà giờ, cậu chàng Lược Ảnh này lại khiến y dỡ xuống mọi sự đề phòng. Giống như mảnh thần hồn kia đã chiếm được một vị trí nhỏ nhoi trong tử phủ kia, cậu chàng cũng đã vô tình có được một vị trí trong lòng vị ma tôn.

“Được rồi…” Kỳ Thí Phi ngồi lại vào chỗ, y nhìn cậu Lược Ảnh của mình, chỉnh lại giọng nói rồi cất lời lạnh lẽo, “Ta sẽ tạm thời tha cho cái mạng nhỏ của ngươi.”

Ánh mắt đen láy của Quỳ Mão lóe lên một tia sáng vui sướng, nụ cười vui vẻ hiển hiện trên môi.

Kỳ Thí Phi cảm thấy càng ngày mình càng không giữ được vẻ uy nghiêm của ma tôn trước mặt người thanh niên, vậy nên y tựa mình vào ghế rồi lạnh lùng liếc hắn một cái: “Cút đi!”

“Vâng, tôn thượng!” người thanh niên không chút phật lòng, hắn cố dằn xuống niềm hân hoan để thi lễ rồi mới cáo lui.

Bước chân ra khỏi căn nhà gỗ, Quỳ Mão cười rộ lên, sung sướng đến mức chỉ muốn nhảy cẫng.

Từ khi sống lại đến giờ, Quỳ Mão chưa từng nghĩ mình lại được phép nói lời thề hồn với ma tôn đại nhân!

Kỳ Thí Phi là một trong những tôn giả đạt cảnh giới Đại thừa ở đại thế giới La Viên, biết bao kẻ muốn được cậy nhờ. Tu vi dưới ngưỡng Quy nguyên chỉ là hàng nhãi nhép. Nếu có kẻ dám ép ma tôn nhận lời thề hồn, ngài sẽ vô cùng chán ghét để rồi giết chúng ngay tức khắc.

Thế nhưng hôm nay tôn thượng lại nhận lấy lời thệ ước của hắn, còn không trách cứ nửa lời. Quỳ Mão vui sướng đến phát điên lên được.

Đối với người thanh niên, lời thề này không phải điều bất đắc dĩ, mà lại như một báu vật vô giá.

Từ giờ trở đi, hắn đã được đánh dấu, được đường đường chính chính nói rằng mình là người của tôn thượng!

Người thanh niên vui vẻ đi tìm thủ mộ nhân. Chứng kiến vẻ mặt của Quỳ Mão, Kỳ Thí Phi chẳng thể nào giận nổi nữa, cũng chẳng biết nói gì, chỉ đành tựa mình vào ghế.

Mới gặp thì thấy cậu Lược Ảnh này khôn khéo lại dũng mãnh, tác phong quyết đoán, tính tình kiên cường nhưng càng ở lâu rồi mới thấy, hắn quả là chất phác, thành thật, ngu ! ngốc !

Kỳ Thí Phi chống tay lên trán, thở dồn rồi thở hắt một tiếng.

Dù không muốn nhưng y vẫn phải nhận ra một điều rằng: càng ngày mình càng dung túng người này. Điều ấy nghẹn lại nơi ngực, khiến y buồn bực không thôi.

Hừ, chẳng qua là thương hại cho cái kẻ si tình ấy thôi. Khoan dung với người đem lòng yêu mình là điều bình thường.

Nghĩ vậy, Kỳ Thí Phi lấy lại tự tin, lòng cũng khoan khoái hơn.

Đương nhiên là Quỳ Mão chẳng thể biết được những rối rắm và biến chuyển trong lòng tôn thượng, hiện, hắn đã tìm được thủ mộ nhân.

Hiểu rõ kết cấu của lăng mộ này đến từng gốc cây, ngọn cỏ, vậy nên hắn biết lão sẽ tới đâu để lấy ma chủng.

“Cầm đi.” Đôi bàn tay nhăn nhúm, lằn rõ những mạch máu của thủ mộ nhân đặt ma chủng vào tay Quỳ Mão. Ánh mắt đục ngầu của lão nhìn về phía người thanh niên, dặn dò một câu thâm thúy: “Dùng cho tốt.”

Nói xong, thủ mộ nhân bước qua người Quỳ Mão, hắn xoay người lại, gập người cảm tạ trước bóng lưng lão.

“Cám ơn ngài.”

Tuyệt cốc này rộng lớn vô cùng. Quỳ Mão và Kỳ Thí Phi đương nhiên sẽ không ở lại ngôi nhà gỗ đơn sơ của thủ mộ nhân. Vốn hắn định chọn một địa điểm thích hợp rồi dựng nhà như kiếp trước mình đã làm, nhưng sau khi Kỳ Thí Phi nghe được điều đó, y bèn ghé mắt nhìn hắn một cái rồi vung tay lên. Có thứ gì bay khỏi lòng bàn tay của ma tôn đại nhân, nó xoay tít trên không trung rồi càng lúc càng lớn, cuối cùng mới giáng xuống vị trí Quỳ Mão đã chọn.

Quỳ Mão trố mắt nhìn theo. Tôn thượng chẳng qua chỉ phất tay một cái mà một tòa đình viện có lầu các, có núi non, có cầu kiều, có suối nước đã xuất hiện.

“Ấy mới là cách làm của người tu chân.” Kỳ Thí Phi liếc Quỳ Mão một cái. Để người ta chặt cây, dựng phòng cho mình thì còn mặt mũi gì nữa!

Thấy ánh nhìn ngập vẻ sùng bái của Quỳ Mão, Kỳ Thí Phi thoáng nở một nụ cười nhợt nhạt. Y chỉ vào tiểu lâu ở góc đình viện: “Ngươi ở Phi Tiêu Lâu, ta ngụ tại Tử Hư Các ở chính sảnh.”

Đã có nơi nghỉ lại, hai người bắt đầu bế quan tu luyện.

Vết thương của Kỳ Thí Phi chưa lành. Suốt dọc đường đi y chỉ có thể tranh thủ nhập định lúc dừng chân vào ban đêm nên lượng chân nguyên tích tụ được mới tạm đủ dùng.

Mỗi lần người tu chân đấu pháp đều trời rung đất lở, uy phong vô cùng. Thế nhưng, để làm được điều đó, họ phải hao phí số chân nguyên của hàng chục, thậm chí hàng trăm năm tích góp. Chân nguyên bị vét sạch đồng nghĩa với việc tu sĩ phải bỏ ra một khoảng thời gian không nhỏ để có thể phục hồi chúng.

Một tu sĩ ở cảnh giới cao có thể khiến linh khí của cả một vùng khô kiệt nếu kẻ ấy không kiềm hãm sự hấp thu của mình lại.

Đương nhiên là Kỳ Thí Phi sẽ không làm thế. Việc linh lực ở vùng đất Hoành Liên đột nhiên biến mất sẽ khiến nhiều kẻ nhòm ngó.

Việc chữa thương và tích tụ chân nguyên cần phải được tiến hành từ từ.

Quỳ Mão cũng cần hấp thu linh khí để nạp đầy viên ma chủng mà thủ mộ nhân đưa mình. Nhưng hắn không phải cân nhắc nhiều chuyện như thế, chỉ cần cứ việc bế quan rồi thỏa thuê hấp thu là đươc.

Bởi, dù có có được sức mạnh của cảnh giới Ngưng hồn nhờ vào ma chủng, nhưng thực chất, cơ thể Quỳ Mão vẫn là của một phàm nhân tại ngưỡng Luyện thể. Chân mạch của hắn không rộng rãi như những tu sĩ ở Ngưng hồn, nên lượng linh khí hấp thu được mỗi ngày vô cùng ít ỏi.

Mỗi lần Kỳ Thí Phi nhắm mắt tu luyện, y đều cảm nhận rõ người – nào – đó đang “lén lút” tước lấy một dòng linh khí nhỏ.

Giữa khoảng thế giới hỗn độn và trống trải được dựng lên khi nhập định, hành động của người – nào – đó hiện lên rõ ràng như một ngọn hải đăng bừng sáng giữa đêm tối, khiến y không chú ý cũng không được.

Y mở mắt, nhìn về hướng đó với vẻ bất đắc dĩ. Giờ y đã hiểu cái cảm giác bức bối khi mà “chung giường với kẻ ngáy”. Nhưng dù có bức bối thế nào thì ma tôn đại nhân cũng chẳng dằn lòng mà đập chết cậu chàng Lược Ảnh dám làm phiền hà mình kia được.

Vậy nên, ngài đành làm ngơ để rồi dần dần cũng quen với sự hiện hữu của một người khác.

Sự xuất hiện của Kỳ Thí Phi và Quỳ Mão không gây ảnh hưởng đến sự tĩnh lặng của lăng mộ. Cả hai bế quan, còn thủ mộ nhân vẫn duy trì nếp sống của mình.

Khái niệm thời gian gần như bị xóa nhòa ở tuyệt cốc này. Chỉ cần ngồi xuống tu luyện rồi nó sẽ trôi đi mê mải lúc nào không biết.

Lần bế quan dưỡng thương này, Kỳ Thí Phi hoàn toàn tiến vào trạng thái ích cốc, không cần ăn uống vẫn có thể duy trì sự sống. Quỳ Mão lại không làm được như vậy.

Hắn chỉ có thể hạn chế lượng tiêu hao của cơ thể mình xuống mức thấp nhất để dãn dài khoảng thời gian dùng bữa.

Cảm giác đói khát buộc Quỳ Mão phải chấm dứt lần bế quan này, thoát khỏi trạng thái nhập định sâu.

Những món ăn được mua ở thành trấn của phàm nhân và Cẩm Thủy thành đã hết, hắn đành phải tự mình chế biến.

Ôm cái bụng đói meo rời khỏi Phi Tiêu Lâu, Quỳ Mão bước vào khu vực sâu trong tuyệt cốc, nơi có một cánh rừng rậm rạp. Chẳng mấy chốc, hắn đã có chiến lợi phẩm là một con thỏ béo múp.Trên đường về, Quỳ Mão rẽ qua khu vườn của thủ mộ nhân, lấy mấy đoạn linh mễ trúc ().

Đình viện của Kỳ Thí Phi không có phòng bếp nên Quỳ Mão đành dùng tạm căn phòng của thủ mộ nhân.

Chỉ trong một thoáng, con thỏ béo múp kia đã được Quỳ Mão làm làm lông sạch sẽ, xẻ thịt gọn gàng, tiếp, hắn tuốt những hạt mễ trúc màu tím rồi vo sạch.

Thấy thủ mộ nhân đứng lặng lẽ ngoài cửa, Quỳ Mão cười hỏi: “Ngài có muốn cùng dùng bữa không?”

___________

Ngáo:

() mễ trúc (米竹): mình cực kỳ phân vân cái này, vốn tưởng tượng là một loại gạo gì đó cơ, search hình trên mạng thì nhìn như cơm lam, nhưng đọc trong QT lại có gì mà màu tím, gì mà vo:v

Trên Baike có khái niệm na ná, nhưng là “trúc mễ”, ừ thì cũng thấy có cái hình màu tím, nhưng nó lại giải thích: “trúc mễ là mầm mống của trúc” (???) Nói chung là mình cũng không rõ nó là cái gì:v

Chương này mình edit phóng tay hơi nhiều, gọt một vài chữ thừa, chỉnh lại thứ tự của một hai đoạn cho logic hơn. Nhưng mình cam đoan là vẫn giữ lại nội dung của chương!!!

Bỏ bê nhà ghê quá, không dám ló mặt xuất hiện >///////

Truyện Chữ Hay