Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái rét căm căm đã qua đi, thời tiết dần ấm lên.
Để tránh gặp phải người tu chân, Kỳ Thí Phi quyết định tới Hoành Liên theo con đường của phàm nhân.
Hôm ấy, họ dừng chân tại một thị trấn nhỏ ở quận Phong Nhược.
Vốn Quỳ Mão định mua thêm lương khô rồi đi ngay, nhưng Kỳ Thí Phi không đành lòng thấy hắn chỉ bỏ bụng bằng mấy thứ cứng ngắc nó nên nhất quyết bảo rằng: phải ở lại nhà trọ một đêm, để Quỳ Mão được ăn một bữa cơm canh nóng hổi.
Quỳ Mão nào có ngờ ma tôn quan tâm mình thế, chỉ tưởng rằng việc di chuyển không ngừng khiến Kỳ Thí Phi mệt mỏi.
Vậy nên, sau khi thuê phòng rồi, Quỳ Mão lại đôn đáo hầu hạ đại nhân.
Kỳ Thí Phi vội ngăn hắn lại. Bữa này là để thưởng cho khoảng thời gian vất vả suốt mấy ngày nay của hắn, sao y có thể khiến hắn làm việc được.
“Tìm quán ăn nào có tiếng nhất ở đây, đặt một bàn tiệc rượu. Dạo gần đây ngươi không được ăn uống cẩn thận, hôm nay cứ thoải mái hưởng thụ đi.” Kỳ Thí Phi thản nhiên nói.
Người thanh niên thoáng sửng sốt, bấy giờ hắn mới hiểu, tôn thượng muốn nghỉ lại đêm nay là vì mình, thành ra trong lòng cảm động lắm.
Kỳ Thí Phi vô cùng thỏa mãn trước ánh nhìn chăm chú của hắn, y lấy một khối linh thạch từ trong không gian chứa đồ của mình, rồi quẳng cho Quỳ Mão: “Ngươi đi đi, không cần quan tâm đến ta. Thêm nữa, mua đồ dự trữ để ăn trên đường thì chọn rượu ngon, cơm nóng, đừng lấy mấy thứ không nuốt nổi.”
Người thanh niên vâng dạ rồi quay người rời đi, còn nhớ kỹ phải đóng cửa.
Quỳ Mão không phải người thích tự ngược đãi bản thân, chấp nhận việc chỉ ăn uống qua loa là vì nghĩ cho nam thần mà thôi.
Đâu thể hắn ăn mà nam thần chỉ ngồi một bên ngắm. Một đôi lần thì không sao, nhưng nếu như suốt cả chặng đường đều như vậy thì đáng xấu hổ vô cùng.
Nhưng Quỳ Mão không thể không có gì bỏ bụng, dù gì thì hắn chưa đạt tới cảnh giới Thuế phàm, vẫn là một phàm nhân. Vậy nên hắn đành gặm tạm những thứ khô khốc, chứ nhất quyết không hưởng mỹ thực.
Bữa tiệc Phúc lộ ngàn năm xa xỉ mà Kỳ Thí Phi từng thiết đãi Bạch Dương Phàm vẫn hằn sâu trong trí óc hắn.
Quỳ Mão không biết nấu nướng, nên cả hai chẳng thể bắt linh thú để tự chế biến. Đành phải dùng đồ ăn của phàm nhân – những thứ không hề chứa linh khí. Mấy món đó, chính hắn còn thấy nhạt nhẽo, huống chi là một người xoi mói lại đã quen với cuộc sống xa hoa như Kỳ Thí Phi.
Quỳ Mão cất kỹ khối linh thạch tôn thượng vừa đưa. Không phải vì không nỡ dùng linh thạch của ngài, mà do thứ tôn thượng tùy tay ban cho là một khối thượng phẩm linh thạch.
Ở thế giới của phàm nhân, người ta không dùng linh thạch để làm đơn vị tiền tệ – chỉ có người tu chân mới làm vậy – mà là vàng, bạc, đồng. Đã một ngàn năm không đặt chân đến nhân gian, Kỳ Thí Phi hoàn toàn quên mất điều đó.
May rằng Quỳ Mão vẫn còn nhớ.
Trong không gian của Quỳ Mão vốn cũng chỉ có những thứ mà các tu sĩ vẫn dùng để trao đổi hàng hóa như linh thạch, linh đan. Tuy nhiên, để đề phòng rằng cuộc đuổi giết có thể tái diễn, hắn từng chuẩn bị một số thứ khác.
Quỳ Mão kéo mũ chùng xuống, chỉnh chỉnh lại ngoại sam, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn liền đi tới một tiệm thảo dược có vẻ tương đối lớn.
“Lão bản, ở đây có thu mua dược thảo không?” Quỳ Mão đè giọng xuống, hỏi.
Lão bản đương mải kiểm kê lại các khoản thu chi trong ngày, chỉ mở miệng đáp lại mà không ngẩng đầu lên: “Có, đương nhiên rồi.”
Quỳ Mão cố tình thò tay vào túi áo – thực chất là lấy đồ từ trong không gian chứa đồ – rồi lôi ra một bọc giấy nhỏ.
“Ngươi xem đi, rồi ra giá.” Quỳ Mão đặt thẳng bọc giấy lên quầy.
Lão bản ngừng tay, mở bọc giấy ra.
Bọc giấy cứng cứng, không rõ vật gì bên trong. Mãi đến khi giở ra mới phát hiện: là một cây nhân sâm trăm năm.
“Ôi chao ——” Lão bản thốt lên đầy kinh ngạc, ông cẩn thận nâng lên cây nhân sâm, quan sát từng li từng tí, rồi nói lại với Quỳ Mão, “Thứ này hơn hẳn những cây nhân sâm trăm năm khác nha. Tiểu tử, may mắn thật đấy”
Nói rồi, ông châm đèn, nghiên cứu phẩm giai của nó, vừa xem vừa tán thưởng.
Cây nhân sâm này hoàn toàn lành lặn, hoàn toàn đạt tiểu chuẩn, có thể xếp vào hàng thượng giai.
“Tiệm sẽ mua. Chất lượng tốt lắm, ta không để ngươi chịu thiệt đâu, năm mươi hai lượng bạc.”
Giá hàng ở đại thế giới La Viên không cao, năm mươi hai lượng đã đủ cho một người sống cả đời.
Nếu như là kiếp trước, khi Quỳ Mão còn chưa tiếp xúc với thế giới của phàm nhân, hẳn hắn sẽ đồng ý, tiếc rằng, giờ hắn đã biết giá trị thực của cây nhân sâm này.
Người thanh niên không nói lời nào, chỉ lặng lẽ lấy hàng, bọc lại vào lớp giấy.
Lão bản có chút cuống lên: “Ôi chu choa, đừng vội vàng thế chứ, nếu không hài lòng với giá đó, chúng ta có thể thương lượng lại, thương lượng lại mà!”
Người thanh niên trầm giọng đáp: “Ngươi vốn đã không có thành ý. Ta hỏi rồi, nếu đến tỉnh phủ, cây nhân sâm này có thể bán với giá ba trăm.”
Lão bản chặn tay Quỳ Mão lại: “Chẳng phải như ngươi đã nói sao, đó là tỉnh phủ, ở đây hiếm người có tiền, giá đương nhiên phải thấp hơn nhiều. Được rồi, đừng đi, ta ra giá một trăm!”
Người thanh niên không thèm nhìn ông ta liền rút tay lại. Lão bản cuống quá, mồ hôi lấm tấm nơi chóp mũi: “Lại thêm năm mươi hai!”
Một lúc sau, lão bản đưa ra một khay vừa tròn mười lăm nén bạc.
Nhìn số bạc đó, Quỳ Mão vô cùng hài lòng, cất mười bốn nén vào túi vải, chừa một nén bên ngoài.
Hắn cầm nén bạc đó, cứ thế bẻ vụn ra từng miếng, từng miếng trước mặt lão bản, miếng nào miếng nấy đều lớn chừng một, hai đốt ngón tay.
Thấy thế, mồ hôi lạnh của lão bản ứa ra. Ấy là tay người sao, kìm nhổ đinh thì có!
“Đại hiệp, nếu ngài muốn đổi thành bạc vụn thì tiệm này có nha. Ngài đâu cần làm thế….”
Người thanh niên nhếch mi mắt lên nhìn ông ta, sau đó lấy một nén bạc từ túi vải, đưa cho lão bản: “Thế phiền ngươi đổi giúp ta.”
Lão bản lặng lẽ nhận lấy nén bạc, vòng ra chỗ cất tiền phía sau để đổi thành bạc vụn cho Quỳ Mão.
Quỳ Mão chỉ thoáng dọa lão bản mà thôi.
Hắn không ngờ rằng ông ta có thể đưa ra ngay một trăm năm mươi hai lượng bạc như thế, còn tưởng sẽ dùng ngân phiếu.
Tuy bạc đúng là tiện hơn thật, nhưng có thể lấy ra số bạc lớn như thế, hẳn cửa tiệm này cũng phải có chống lưng. Hắn không thể không đề phòng, để tránh sau này khỏi rắc rối.
Tại thảo dược đường này, cây nhân sâm đó có giá trị quý báu, nhưng ở dãy Thiên Giản, nó lại là thứ vô dụng nhất.
Tuy nhâm sâm là liều thuốc bổ đối với phàm nhân, nhưng đối với tu sĩ đạt tới cảnh giới Thuế phàm, nó chẳng có tác dụng gì cả, trừ phi đó là nhân sâm ngàn năm.
Vậy nên ở dãy Thiên Giản, thứ này đâu đâu cũng có, chẳng ai thèm để ý. Chỉ mình Quỳ Mão mới đào một ít để tiện cho việc đi lại ở nhân gian.
Rời khỏi thảo dược đường, Quỳ Mão vòng vèo trên phố một lúc, thấy không có người theo đuôi mới rẽ vào một ngõ nhỏ, rồi cất bạc vào không gian chứa đồ, chỉ cầm theo một nén bạc và ít bạc vụn ở bên ngoài.
Trời đã tối hẳn, Quỳ Mão sợ tôn thượng đợi sốt ruột liền vội vàng chạy đến con phố chính, đặt tiệc rượu ở một tửu lâu cao ba tầng nằm ở đó, thanh toán tiền rồi nhanh chóng quay về khách sạn.
“Tôn thượng?” Quỳ Mão nhẹ nhàng gõ cửa, mãi lúc lâu sau, cánh cửa mới mở ra.
Quỳ Mão bước vào thì thấy Kỳ Thí Phi ngồi khoanh chân trên sập (), quay lưng về phía mình.
“?” Quỳ Mão không hiểu, sao trời đã tối rồi mà tôn thượng lại vẫn ngồi trên sập, ngoài cửa sổ đâu có cảnh đẹp để thưởng thức.
Thấy Kỳ Thí Phi cứ ngồi yên tĩnh như thế, hắn không dám quấy rầy, đợi đến khi tiệc rượu đến cũng chẳng dám gọi, đành bảo người đưa đến một gian phòng khác, lặng lẽ ăn một mình.
Về phần Kỳ Thí Phi, đợi hắn đi rồi, y mới chống cằm, đầu nghiêng sang một bên, đưa mắt về phía màn đêm, ngẩn người.
Thần niệm của y đã quen với việc theo sát Quỳ Mão, vậy nên, y thấy rõ cảnh hắn tới dược thảo đường đổi tiền.
Kỳ Thí Phi cảm thấy bức bối vô cùng.
Nói là mình muốn khao Quỳ Mão, nhưng lại để hắn tự rút hầu bao. Sao y có thể không buồn bực cơ chứ.
Tôn nghiêm của một tôn thượng đâu cả rồi?
Chẳng phải tôn thượng cần bao hết chuyện ăn ngủ nghỉ cho thuộc hạ sao?
Mặc đã bị chối, mời ăn cũng thất bại, cũng may là món đồ đưa tặng đã được nhận. Nếu không, chắc Kỳ Thí Phi còn hiu quạnh hơn nữa.
Hôm nay Quỳ Mão được ăn một bữa ngon, tay nghề của đầu bếp ở tửu lâu nổi tiếng trong thị trấn không tệ. Tuy không bằng tên Tiền Tứ Bình xui xẻo dạo nào, nhưng cũng đủ để làm Quỳ Mão thỏa mãn.
Hắn gói ghém một ít món ăn mặn và cơm canh, xếp vào hộp gỗ rồi cất vào không gian chứa đồ. Bấy giờ Kỳ Thí Phi mới không ngứa mắt.
Quỳ Mão thuê xe ngựa, đi theo một thương đội, nhờ thế mà hành tung của hai người càng bí mật.
Tốc độ di chuyển của thương đội không nhanh, trải qua vài quận thuộc quyền quản lý của phàm nhân, nó dừng lại ở nơi gần với Hoành Liên nhất.
Ấy là nơi cực hạn mà những người thường có thể đặt chân tới, nếu tiến lên sẽ tới khu vực cấm. Khu vực đó địa vực của người tu chân, ai tự tiện bước vào, có chết cũng chẳng còn chỗ kêu oan.
“Tôn thượng, chúng ta sẽ đi về phía đó.”
Quỳ Mão đứng cạnh, đưa mắt nhìn Kỳ Thí Phi. Hai người đã cởi áo khoác ngụy trang, thay bằng bộ đồ bình thường. Từ Xích Luyện ma vực tới đây mất chừng ba tháng, giờ đã là đầu hè.
“Tiếp đến là quận Đồng Đức phải không?” Đôi mắt Kỳ Thí Phi khẽ cong lên.
“Đúng vậy. Quận Đồng Đức do một liên minh tán tu nắm giữ, muốn tới Hoành Liên, nhất định phải băng qua nơi này.” Người thanh niên nhìn về phía lưng nam thần, ánh mắt ngập sự lo lắng.
Kỳ Thí Phi thầm thở dài, rốt cuộc y vô dụng đến chừng nào mà dù đã đi cùng nhau suốt bốn tháng, cậu chàng Lược Ảnh này vẫn giữ thái độ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa chứ.
“Hừ.” Kỳ Thí Phi hừ lạnh một tiếng, rồi cất giọng lạnh lẽo, “Nếu đã đến đây, chúng ta không cần đóng vai phàm tu nữa. Tuy vết thương chưa khỏi hẳn, nhưng giả làm một tu sĩ ở cảnh giới Quy nguyên chẳng phải chuyện khó khăn gì. Từ nay về sau, lộ trình do ta an bài.”
__________
Ngáo:
Dễ đến nửa tháng rồi mới được gặp lại nam thần và fanboy =v=
Đọc câu: “Cái rét căm căm đã qua đi” mà chỉ muốn thốt lên: “Hư cấu!”
() sập (tháp/ 塌): Thực ra QT nó là “tháp”, nhưng mình sợ từ này dễ gây hiểu lầm, vì trong tiếng Việt nghĩa nó khác. Tra GG translate thì nó bảo là “sập”, tra GG hình ảnh thấy cũng khá giống sập nên chuyển thành sập.