Tại Xích Luyện ma vực này, càng xuống sâu, linh lực mang thuộc tính hỏa càng đậm đặc. Nơi đáy hố này, dòng dung nham cơ hồ không bị luồng khí lạnh băng ở phía trên ảnh hưởng đến.
Nhờ vào kỹ xảo ẩn nấp đặc biệt, nương theo dòng linh lực vận chuyển hỗn loạn và địa hình trắc trở, lại thêm việc Thạch Tử Mặc và Liệt Dập chỉ chăm chú vào Kỳ Thí Phi mà Quỳ Mão mới có thể tiếp cận được ba người họ.
Ngay thời điểm tôn thượng đánh bất ngờ, Quỳ Mão liều mình lao ra, kích nổ ma chủng. Mất đi chân nguyên, hắn không thể lơ lửng trên không được nữa, rơi thẳng xuống bể nham thạch nóng chảy.
Giây phút rơi xuống, tâm trí người thanh niên không có chút sợ hãi khi sắp phải đối diện với tử vong, chỉ lo rằng, không biết mình có giúp ích được gì cho ma tôn đại nhân hay không.
Nham thạch đã gần ngay trước mắt, hơi nóng bỏng rát phả vào mặt, Quỳ Mão khép mi, phó mặc cho bản thân bị thứ chất lỏng sền sệt ấy nhấn chìm.
Một phàm nhân ở cảnh giới Luyện thể như Quỳ Mão, chỉ có một con đường chết, bị lửa đốt rụi thành tro.
Nhưng cơn đau đớn không đến như dự đoán, hắn khẽ mở mắt, kinh ngạc trước khung cảnh mình nhìn thấy.
Xung quanh là dung nham nóng đỏ, nhưng chúng bị ngăn cách với hắn bởi một bức màn, hơi nóng cũng không thể lại gần để thiêu đốt.
Chuyện gì thế này? Người thanh niên nhìn quanh đầy nghi hoặc, rồi mới bất ngờ nhận ra, không biết từ lúc nào, hắn được một tấm ngoại sam màu nguyệt sắc quấn lấy. Nó bó sát, gần như đã choàng lên người hắn.
Gương mặt Quỳ Mão đột nhiên ửng hồng, rõ ràng xung quanh không có ai, nhưng vẫn vô cùng luống cuống.
Đây chẳng phải là ngoại sam của tôn thượng sao? Vì cớ gì nó lại ở đây?
Người thanh niên cứ như bị bắt quả tang đang làm chuyện mờ ám gì, vừa sợ vừa rối, lại không kìm lòng được, khẽ chạm lấy, cảm nhận sự mềm mại của lớp vải.
Quỳ Mão quên mất mình đang ở nơi nào, tấm áo này như tỏa ra một sức cuốn hút kỳ lạ, hắn ôm lấy nó, áp mặt mình vào, nơi chóp mũi tựa như còn phảng phất hương vị thanh lãnh của Kỳ Thí Phi.
Một tiếng cười khẽ vang lên, Quỳ Mão vội vàng buông tay ra như bị điện giật. Thế giới ngập tràn lửa đỏ như bị một sức mạnh nào đó bổ đôi, nham thạch nóng bỏng dạt sang hai bên, tạo thành một con đường. Kỳ Thí Phi bay vút tới bên cạnh hắn.
“Tôn thượng?” Quỳ Mão vừa kinh ngạc, lại vừa cảm thấy hiển nhiên.
“Ngươi không sao chứ?” Kỳ Thí Phi nhẹ đưa mắt nhìn hắn.
Quỳ Mào vội vàng đáp lời: “Đa tạ sự quan tâm của tôn thượng, thuộc hạ không sao.”
Khóe môi Kỳ Thí Phi khẽ cong lên, ý cười thấy rõ.
Gò má Quỳ Mão nóng rực như sắp bùng cháy đến nơi, hắn cố gắng lảng sang chuyện khác để tránh bầu không khí ngại ngùng này: “Tôn thượng, ừm, hai tên Liệt Dập và Thạch Tử Mặc hiện thế nào?”
Kỳ Thí Phi chắp tay sau lưng đầy ngạo nghễ: “Đương nhiên là đều đã đền tội.”
Người thanh niên giật mình, niềm vui sướng ngập tràn trong lòng, đôi mắt nhìn chăm chăm vào vẻ uy phong nghiêm nghị của Kỳ Thí Phi.
Rốt cục, rốt cục mọi chuyện cũng đã thay đổi!
Kỳ Thí Phi nói với Quỳ Mão: “Chúng ta lên kia nói chuyện.” Rồi chưa đợi Quỳ Mão có phản ứng gì, y đã quàng lấy eo hắn, bật qua tầng nham thạch, hướng lên trên.
Quỳ Mão giữ vững trạng thái đơ đơ từ khi được ôm cho đến lúc bị thả xuống.
Kỳ Thí Phi đáp xuống một tảng đá lớn đã bị khí lạnh đóng băng.
Cho đến khi chạm chân xuống đất, y mới cảm thấy mọi chuyện đã thực sự kết thúc. Cảm giác mệt mỏi trào lên khiến y thoáng chao đảo.
Người thanh niên hoảng hốt, không ngẩn ra nữa mà cứ vòng vòng quanh Kỳ Thí Phi đầy lo lắng, không dám chạm vào y.
“Tôn thượng, ngài sao vậy?”
Kỳ Thí Phi từ từ ngồi xuống, sắc mặt chuyển sang trắng bệch lạ thường.
Y nhắm mắt lại, nói: “Ta bị thương nặng, lại cạn kiệt chân nguyên nên vết thương càng nghiêm trọng. Khi nãy chẳng qua là ráng làm ra vẻ, giờ đến một tia chân nguyên cũng không còn.”
Quỳ Mão giật mình, nhìn Kỳ Thí Phi của một khắc trước, ai mà đoán nổi ngài ấy bị thương nặng, còn mất hết chân nguyên!
“Vậy ngài mau chữa thương, thuộc hạ sẽ hộ pháp!”
Kỳ Thí Phi thở hắt một tiếng, bờ mi nâng lên, thứ đầu tiên ánh vào mắt là vẻ lo lắng của tên Lược Ảnh nhỏ nhoi này: “Không phải vội, vết thương của ta quá nặng, chỉ nhập định một hai lần sao có thể bình phục.”
Qua lần đồng sinh cộng tử này, Kỳ Thí Phi tin tưởng Quỳ Mão tuyệt đối. Y thậm chí có thể nói thẳng rằng, mình hiện cạn kiệt chân nguyên, bất cứ tu sĩ nào cũng có thể giết y.
Khi nãy, tình thế của Kỳ Thí Phi quả là vô cùng hung hiểm.
Chút sức mạnh còn sót lại chỉ đủ để giết một người, nhưng kẻ địch lại có hai. Dù giết ai trước, y cũng sẽ mất mạng trong tay người còn lại.
Cố tình nói chuyện, một là để kéo dài thời gian, hai là đánh cược. Cược rằng tình cảm Quỳ Mão dành cho y đủ sâu đậm, cược rằng hắn sẽ ra tay vì mình.
Nếu Quỳ Mão thật sự có thể hi sinh mọi thứ vì y, Kỳ Thí Phi đoán, hắn sẽ kích nổ ma chủng để làm choáng Liệt Dập hoặc Thạch Tử Mặc.
Vậy nên, qua những câu nói bâng quơ, y ám chỉ Quỳ Mão chặn lại Thạch Tử Mặc, còn mình sẽ dốc toàn lực xử lý Liệt Dập.
Đừng tưởng rằng khi ấy, Kỳ Thí Phi tự tin. Thực ra trong thâm tâm, y vẫn không khỏi thấp thỏm, bất an.
May là, Quỳ Mão hiểu được ý đồ của y, hơn nữa còn chọn đúng thời điểm để ngăn Thạch Tử Mặc, giúp Kỳ Thí Phi cản được đòn đánh lén sau lưng, đủ thời gian dùng pháp trận tấn công trên áo choàng thiền tuyết để giải quyết Liệt Dập.
Mãi đến giờ, y vẫn có chút bàng hoàng, nếu khi đó chỉ sai một ly thôi, có lẽ giờ y đã không thể bình tĩnh ngồi đây.
Kỳ Thí Phi dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Quỳ Mão, trước giờ y chưa từng nhìn ai như thế, lần này, y thực sự cảm động.
Người thanh niên biết rằng sau khi mất ma chủng, mất chân nguyên, hắn sẽ ngã xuống dòng nham thạch nóng bỏng, sẽ bị thiêu chết, ấy vậy mà vẫn làm theo không chút lưỡng lự.
Y quả nhiên không tin lầm tình cảm của người này.
Kỳ Thí Phi quyết định, sau này mình đối xử thật tốt với Quỳ Mão.
Quỳ Mão không nghĩ nhiều như thế. Lối suy nghĩ trước giờ của hắn luôn vô cùng đơn giản. Kỳ Thí Phi là tín ngưỡng, cũng là ý nghĩa của việc hắn sống lại. Trước, hắn đã chiến đấu vì ngài cho đến giây phút cuối cùng, giờ đây, hắn vẫn sẽ sẵn sàng hi sinh mọi thứ để bảo vệ tôn thượng.
Kỳ Thí Phi nhắm mắt nhập định, Quỳ Mão ngồi cách đó không xa, nhìn chăm chú vào gương mặt bình tĩnh của ngài.
Nhìn rồi lại nhìn, ý nghĩ của hắn dần trôi đi, quay về kiếp trước, rồi lại bắt đầu so sánh những nơi giống và khác nhau của hai thời điểm.
Càng nghĩ, hàng lông mày của Quỳ Mão càng nhíu chặt.
Sau khi chứng kiến những chuyện mờ ám này, Quỳ Mão liền hiểu rõ mọi hành vi của Thạch Tử Mặc.
Đời trước, tôn thượng hẳn đã đồng quy vu tận với Liệt Dập ma tôn, hoặc chết dưới tay Thạch Tử Mặc. Nhưng dù thế, ngài ấy cũng không để lộ nơi cất giấu bí bảo, vậy nên, Thạch Tử Mặc nhất định đã lục soát toàn thân Kỳ Thí Phi!
Quỳ Mão sờ sờ tấm áo choàng nguyệt sắc hẵng còn trên người mình, lại nhìn bộ đồ xanh thẫm của Kỳ Thí Phi. Lòng hắn giận lắm.
Khi nhận lấy quan tài, tôn thượng chỉ mặc hai tấm áo gấm tầm thường chứ không phải loại pháp y này!
Thạch Tử Mặc sao dám!
Quỳ Mão hận nghiến răng nghiến lợi.
Tên đó không chỉ bày mưu tính kế, liên thủ với Liệt Dập ma tôn, lợi dụng Bạch Dương Phàm để dụ tôn thượng vào pháp trận, còn lột ngoại sam và trung y của ngài ấy. Một sự nhục nhã đến tột cùng!
Điều này khiến người vẫn luôn coi Kỳ Thí Phi là thần như Quỳ Mão giận sôi lên. Nếu Thạch Tử Mặc còn ở đây, hắn nhất định sẽ lao đến, tấn công điên cuồng, không thèm để ý mình có đánh thắng hay không.
Vì giận dữ mà hơi thở của Quỳ Mão trở nên dồn dập, Kỳ Thí Phi ngồi cách đó không xa như bị quấy rầy, hàng mi khẽ run lên.
Quỳ Mão giật mình, hai tay vội bịt miệng theo phản xạ.
Người thanh niên điều chỉnh hơi thở cho bình tĩnh lại, thấy sắc mặt Kỳ Thí Phi không chút thay đổi, vẫn yên ổn nhập định mới trộm thở phào nhẹ nhõm.
Kiếp trước, hắn chẳng biết gì cả, chẳng biết rằng tôn thượng từng bị vũ nhục như thế. May rằng giờ đây, Kỳ Thí Phi không phải trải qua những chuyện đó nữa.
Quỳ Mão lại chìm sâu vào suy nghĩ.
Nếu đến cả pháp y của tôn thượng mà kẻ đó cũng không tha, vậy hẳn Thạch Tử Mặc không tìm được bí bảo. Y nhất định sẽ không cam tâm.
Nhưng là, vì sao y lại gọi tổng lĩnh Thiên Càn tới, rồi ra lệnh cho ông triệu tập hết thảy Lược Ảnh vệ nhằm hộ tống quan tài của tôn thượng tới lăng mộ để an táng?
Người thanh niên cố gắng vận dụng mọi phương pháp mình vẫn dùng để lật tẩy gian tế hòng suy đoán động cơ của Thạch Tử Mặc.
Hắn đột nhiên nhớ tới một chi tiết, mọi chuyện đã sáng tỏ.
Lăng mộ!
Tuy Thạch Tử Mặc đã giết Kỳ Thí Phi, lấy được lệnh bài của tông chủ, nhưng y lại không nhận được truyền thừa, vậy nên, y không biết vùng cấm địa nơi đặt lăng mộ của Ngục Thiên tông nằm ở đâu!
Y muốn Lược Ảnh hộ tống quan tài, bởi người nắm giữ chức vụ tổng lĩnh và nhiệm vụ đưa ma cho tông chủ như Thiên Càn nhất định biết vị trí của nơi đó.
Thế nên….kiếp trước, Quỳ Mão đã vô tình làm theo ý Thạch Tử Mặc, dẫn sói vào nhà! Đúng là kẻ ngốc!
Quỳ Mão buồn bã, hối hận lại tức giận. Hắn cố gắng không tạo ra tiếng động, nhưng lại không khống chế được vẻ mặt mình. Phát hiện ra chuyện động trời này sao có thể bình tĩnh được chứ.
Hắn cắn chặt môi, hai tay vo đầu, cào tóc đầy bực dọc, chỉ muốn tự đập xuống đất để hối lỗi.
Đầu hắn xoay qua xoay lại, thành ra không nhận thấy hàng lông mày của Kỳ Thí Phi thoáng giật giật khi vẻ mặt mình trở nên nhăn nhúm.
Xả xong mọi cảm xúc, Quỳ Mão quỳ xuống, hai cánh tay chống đất, thở hổn hển.
Sau khi tỉnh táo trở lại, hắn bắt đầu tiếp tục suy đoán.
Kỳ Thí Phi vẫn lạc, tông chủ mới sẽ được lựa chọn từ những Ma quân. Thạch Tử Mặc tuy được lòng người, nhưng Ma quân khác cũng có không ít người ủng hộ, không thể đoán trước được. cái ghế đó sẽ rơi vào tay ai.
Hơn nữa, dù Thạch Tử Mặc được chọn làm tông chủ, thì thời gian tiếp nhận truyền thừa cũng kéo dài tới tận vài năm. Nhớ lại những chuyện từng xảy ra, Quỳ Mão nở một nụ cười lạnh. Thạch Tử Mặc không đợi nổi nữa, y phải tìm ra bí bảo trước hết thảy mọi người.
Mọi chuyện quá đỗi đơn giản và rõ ràng, bí bảo chắc chắn nằm ở lăng mộ!
______________
Ngáo:
Này thì cảm động =))) Này thì đối xử tốt =))) Này thì ôm áo hít ngửi =))) Này thì đỏ mặt =)) Này thì cười =))))