Lời này của Quỳ Mão có chút vượt quá bổn phận. Chưa từng có người dám hỏi thẳng động thái của ma tôn như thế.
Kỳ Thí Phi thoáng khựng lại, rồi tiếp tục miết lại ngoại sam, chỉnh chỉnh đai lưng, để mặc cho Quỳ Mão dùng ánh mắt trông mong nhìn mình.
Cuối cùng, y không chống đỡ nổi trước ánh nhìn sốt ruột của người thanh niên nữa, đành nói: “Bạch Dương Phàm bước lầm vào tiểu bí cảnh của Xích Luyện ma vực, bị nhốt tại đó. Ta đi giải cứu.”
Quỳ Mão giật thót, Xích Luyện ma vực! Kiếp trước, ma tôn vẫn lạc tại nơi đó. Không ngờ kiếp này, ngài không rời tông môn, nhưng lại có một lá bùa đưa tin kéo ngài qua.
Điều này khiến Quỳ Mão vô cùng lo lắng. Xem ra, không thể thay đổi vận mệnh của ma tôn, đều là đi Xích Luyện ma vực, đều là vì Bạch Dương Phàm!
“Tên đạo tu đó quả không biết điều, đã dám tới Đông Độ châu của chúng ta, đương nhiên phải lường đến chuyện chết ở đây. Tôn thượng đâu phải sư tôn của hắn, dựa vào đâu mà hắn cầu cứu, tôn thượng phải tới giúp!” Quỳ Mão phẫn uất nói.
Ma tôn lại hiểu lầm rằng người thanh niên đang ghen tị.
Kỳ Thí Phi liếc hắn một cái. Ghen cũng không biết giấu. Chẳng nhẽ dạo gần đây, y nuông chiều quá nên Quỳ Mão mới càng ngày càng không kiêng dè.
Khóe môi y khẽ nhếch lên: “Mọi người đều biết ta và hắn tâm đầu ý hợp. Nếu hắn cầu cứu mà ta lại ngó lơ, chẳng phải sẽ đưa lời đàm tiếu sao.” Một thứ ánh sáng khó hiểu lóe qua ánh mắt Kỳ Thí Phi, “Ta quan tâm đến chuyện này, cũng là có lý do của mình.”
Quỳ Mão vẫn không nhịn xuống được mà khuyên: “Xích Luyện ma vực quỷ bí khó lường, dù tu vi của tôn thượng đã đạt tới cảnh giới Đại thừa, nhưng vẫn vô cùng nguy hiểm.”
Kiếp trước, hắn chạy đến Xích Luyện ma vực sau khi nhận được mệnh lệnh của Thiên Càn. Vậy nên chỉ biết Kỳ Thí Phi vẫn lạc tại đó, và chuyện này do Bạch Dương Phàm gây ra. Còn tỉ mỉ thế nào, thì một người có địa vị thấp như Quỳ Mão sao có thể biết đươc.
Hắn vẫn luôn cảm thấy mông lung. Tại Xích Luyện ma vực đó, thứ gì có thể khiến một người thuộc nhóm những cường giả tối cao của đại thế giới La Viên vẫn lạc chứ.
Kỳ Thí Phi xoay người lại, đưa tay ấn đầu Quỳ Mão xuống. Y nói: “Người tu chân ai chẳng trải qua những lần hung hiểm? Nếu vì sợ hãi mà không dám bước tiếp, chỉ làm trở ngại quá trình tu luyện, cảnh giới tinh thần thoái lui. Yên tâm, thế giới này, không điều gì có thể làm khó bản tôn.”
Bị sờ đầu, Quỳ Mão cảm thấy toàn thân mình lâng lâng, hai gò má đỏ rực, khóe mắt ươn ướt.
Kỳ Thí Phi cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ nhẹ đầu hắn: “Được rồi, ngươi ngoan ngoãn ở lại Cửu Cực phong. Ta đi rồi về.”
Bàn tay Kỳ Thí Phi rời khỏi đỉnh đầu của Quỳ Mão. Y bước qua, mép bộ ngoại sam trắng trong như ánh trăng sượt đến chân Quỳ Mão.
Cảm giác đó rất nhẹ, tựa như một chiếc lông chim mỏng manh, lại khiến Quỳ Mão tỉnh táo trở lại. Hắn xoay người, túm lấy phần tay áo của Kỳ Thí Phi không chút do dự: “Thuộc hạ cũng muốn đi!”
Kỳ Thí Phi bị hắn kéo lại, buộc phải dừng bước. Gương mặt không lộ chút biểu tình, nhưng ánh mắt đã lạnh xuống.
Quỳ Mão biết mình làm càn, nhưng vẫn quật cường giữ lấy tay áo ma tôn. Đôi mắt đen ngập tràn sự cầu xin, trái ngược hẳn với hành vi quyết đoán mà tay hắn đang làm.
Trái tim vốn sắt đá của Kỳ Thí Phi chợt tan chảy, y chuyển hướng nhìn sang nơi khác, cất giọng lạnh lẽo: “Ngươi đã biết Xích Luyện ma vực quỷ bí khó lường, nguy hiểm trùng trùng. Ngươi đi, không chừng sẽ khiến bản tôn vướng tay vướng chân.”
Quỳ Mão nhận thấy Kỳ Thí Phi có ý xuôi xuôi, liền vui sướng đáp lại: “Thuộc hạ sẽ tự chịu trách nhiệm cho an nguy của mình, tuyệt không liên lụy đến tôn thượng. Nếu gặp nguy hiểm, tôn thượng xin cứ đi trước, không cần lo cho ta.”
Giọng điệu hắn hân hoan vô cùng, ai nấy vừa nghe cũng thấy được lời này xuất phát từ tâm can. Lần đầu tiên Kỳ Thí Phi gặp một người không thèm để ý đến tính mạng mình như Quỳ Mão.
Y thậm chí còn đoán được, nếu họ cùng rơi vào cạm bẫy, để không gây rắc rối cho mình, người thanh niên sẽ tự sát không chút do dự.
Trực giác nói cho Kỳ Thí Phi biết, hắn chắc chắn sẽ làm thế.
Thứ tình cảm hiến dâng mãnh liệt và trắng trợn này khiến Kỳ Thí Phi rung động, y không nỡ dùng thái độ bỡn cợt để đối đãi với cảm xúc của người thanh niên nữa. Tình cảm này quá đỗi thuần khiết và quý giá, chỉ một tia thiếu tôn trọng thôi cũng là khinh nhờn.
Kỳ Thí Phi bối rối, rủ mắt xuống, bờ môi mím lại. Liệu y có thể đưa ra quyết định khoan dung nhất, rằng y cho phép người thanh niên ở lại bên mình?
Suy nghĩ ấy lóe qua trong tâm trí Kỳ Thí Phi, y ngước mắt lên, nghiêm túc nói: “Nếu ngươi nhất định phải theo, ta đành ngoại lệ một lần vậy.”
Người thanh niên vui sướng ngây ngất, hắn nở một nụ cười tươi rói.
Khí thế của Kỳ Thí Phi mau chóng biến đổi, y lớn tiếng: “Chỉ một lần này thôi! Về sau không được thế nữa, còn dám, ta chắc chắn sẽ trừng trị nghiêm khắc.”
Quỳ Mão chẳng thèm quan tâm về sau thế nào, chỉ cần có thể giúp Kỳ Thí Phi thoát khỏi tử kiếp, hắn sẽ không bao giờ làm trái mệnh lệnh của tôn thượng nữa.
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Quỳ Mão thả tay ra, vui vẻ hành lễ.
Kỳ Thí Phi hừ một tiếng, quăng tay áo khiến nó văng vào mặt và ngực Quỳ Mão. Hương thơm thanh lãnh tựa băng tuyết trên y phục sượt qua mặt người thanh niên.
Quỳ Mão còn đang ngơ ngẩn nhìn ống tay áo trong tay thì chợt nghe Kỳ Thí Phí cất giọng: “Buông tay ra làm gì? Giữ chặt góc áo của bản tôn. Nếu không, bằng tốc độ của người, chừng nào mới đến được Xích Luyện ma vực!”
Được cho phép cầm mép áo của tôn thượng, người thanh niên mừng rỡ vô cùng: “Tuân mệnh, tôn thượng.”
Dù chỉ là kéo góc áo, một tu sĩ Quy Nguyên như Quỳ Mão cũng không thể chịu được dòng chân nguyên vận chuyển khi một tu sĩ ở cảnh giới đại thừa phi hành. Kỳ Thí Phi phải dựng một vòng tròn bảo vệ bao lấy hắn.
Suốt dọc đường, không ai nói nửa lời, vài ngày sau, họ trải qua mấy nghìn cây số để đi từ phía nam sang phía đông của Đông Độ châu, tới Xích Luyện ma vực.
Linh lực nơi này vô cùng nồng đậm, do đó mà cây cỏ và linh thú có sức chiến đấu đáng kinh ngạc. Hơn nữa, phần trung tâm của Xích Luyện ma vực có ngọn núi lửa ngàn năm phun khói, cuộn trào nham thạch nóng bỏng, thuộc tính hỏa tràn ngập. Nhiều năm không mưa, mặt đất đâu đâu cũng là nham thạch, sa mạc.
Môi trường khắc nghiệt khiến không ai dám sinh sống tại đây.
Người thường không sống nổi, không có nghĩa là nơi này không có người tu chân hoạt động. Linh lực tẩm bổ cỏ cây, linh thú khiến chúng cường tráng và nguy hiểm, là nơi thích hợp để rèn luyện và tìm kiếm nguyên liệu quý báu. Danh tiếng của Xích Luyện ma vực lan sang hẳn Tây Tứ châu. Đây là nơi mà mỗi đạo tu đều muốn tới.
Điều này dẫn đến việc, rất nhiều ma tu thích rình rập tại đây để bắt đạo tu về làm lô đỉnh hoặc trừu huyết đoạt hồn, khỏi cần băng qua vực sâu, cực kỳ tiện lợi.
Ngoại trừ khu vực trên mặt đất, phía dưới của Xích Luyện ma vực cũng có những hang động rộng lớn. Những động này như mê cung, có lớp linh lực tự nhiên giăng đường, chúng được gọi là tiểu bí cảnh. Dưới những đáy động sâu thẳm này, thậm chí có thể tồn tại những sinh vật khủng bố đã sống hơn vạn năm, tu vi vượt qua cảnh giới Đại thừa. Vậy nên, kẻ bước vào tiểu bí cảnh, không phải to gan lớn mật thì cũng cực kỳ tự tin.
Từ khi đặt chân tới Đông Độ châu, Bạch Dương Phàm chưa từng vấp phải khó khăn gì, được Nam cảnh ma tôn nể trọng, được chúng môn đồ tại Ngục Thiên tông tôn kính. Hắn trở nên tự mãn.
Sau khi rời khỏi Ngục Thiên tông, Bạch Dương Phàm cũng từng thăm thú những địa danh nổi tiếng khác. Tuy gặp được hai đối thủ mạnh, nhưng có pháp khí – mà Kỳ Thí Phi tặng – bảo vệ, nên hắn cũng chẳng hề hấn gì.
Hậu quả của sự tự mãn là quên hết mọi lời khuyên răn, một thân một mình xông vào Xích Luyện ma vực. Lúc mới tiến vào, không gặp phải trở ngại, hắn thậm chí còn nghĩ: nơi này cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng rồi sau đó lại bị một tên ma tu đuổi giết, cảnh giới của gã cao vô cùng, Bạch Dương Phàm buộc phải trốn chạy, cuối cùng đành náu mình vào tiểu bí cảnh.
Sau khi cắt đuôi được tên ma tu, Bạch Dương Phàm cũng lạc đường. Nhưng hắn không lo lắng, mà ngược lại, còn cho rằng mình may mắn khi tình cờ được gặp một đàn linh thú Địa Giáp.
Máu của linh thú này là nguyên liệu tốt nhất để luyện chế đan dược, hơn nữa, sư tôn của hắn đang cần loại máu này.
Bạch Dương Phàm giết xong hai con linh thú Địa Giáp, nhìn cả đàn đứng đó, lại nổi lòng tham. Có lẽ sau khi ra ngoài, hắn không thể tìm về nơi này nữa, thêm vào đó, không biết đến bao giờ mới quay lại được đây, chi bằng, lấy thêm một ít máu.
Vậy nên Bạch Dương Phàm đại khai sát giới, giết liền mấy trăm con. Giết một đàn chưa đủ, hắn còn ra tay với những đàn khác. Cuối cùng, đám linh thú Địa Giáp nổi giận, điên cuồng trả thù.
Những linh thú khác trong tiểu bí cảnh bị linh thú Địa Giáp kích động, cũng nhằm thẳng về phía Bạch Dương Phàm mà tấn công. Hắn chẳng qua chỉ mới đạt cảnh giới Ngưng hồn, vừa trốn vừa giết còn có đường sống, nhưng bị quây lại thì chỉ có nước chết.
Đợi đến khi không giết nổi nữa mới thấy sợ hãi. Tuyệt vọng. Không muốn bỏ mạng tại nơi này. Vậy nên hắn dùng lá bùa truyền tin mà Kỳ Thí Phi đưa để cầu cứu, không thèm để ý đến chuyện có mất mặt hay không.
Sau khi cầu cứu, có lẽ là vì có hi vọng, Bạch Dương Phàm giết cũng thoải mái hơn nhiều, cầm cự thêm được mấy ngày.
Đợi đến khi hắn lại cảm thấy mệt mỏi, rốt cuộc Kỳ Thí Phi cũng tới.
Kỳ Thí Phi tốn chút thời gian mới tìm được địa điểm chính xác. Bởi Bạch Dương Phàm miêu tả quá mức mơ hồ, hơn nữa, hắn không phải bị nhốt cứng một chỗ mà vừa đánh vừa di chuyển.
Kỳ Thí Phi thả Quỳ Mão ra, đẩy hắn vào một góc kín, dặn dò: “Ngươi ở yên đó, không được chạy lung tung.”
Quỳ Mão gật đầu rất nghiêm túc: “Thuộc hạ tuyệt đối sẽ không chạy lung tung.”
Hắn đâu có rảnh mà làm phiền tôn thượng, vừa đặt chân tới nơi này, hắn đã dồn hết sự chú ý lên Bạch Dương Phàm.
Nhìn chằm chằm vào kẻ đó, xem hắn có âm mưu quỷ kế gì.
_________________
Tác giả:
Kỳ Thí Phi thu thập được năm loại thuộc tính: muộn tao, ngạo kiều, phúc hắc, âm hiểm, giả dối _(:з” ∠)_
Ngáo:
Dịu dàng quá cơ, nghiêm túc quá cơ =)))