Sau khi Dương Trừng được ôm vào sương phòng chỗ ở của Văn Chân, thì những người khác đều bị vẫy lui, chỉ để lưu lại Lý Đức Minh cùng phụ tử Ninh Kính Hiền.
Văn Chân ngồi ở trên kháng, ban thưởng ngồi cho Ninh Kính Hiền rồi bắt đầu khuôn mặt trầm ổn uống trà. Rốt cuộc sợ Dương Trừng đông lạnh hỏng mất, hắn vẫn là hào phóng mà để cho Dương Trừng cũng lên kháng.
Dương trừng bò ở trên kháng, tìm một góc độ không sai, bảo đảm mình có thể thấy rõ biểu tình của cha ruột cùng cha nuôi, lúc này mới đặt mông ngồi xuống xem cuộc vui.
Văn Chân không nói lời nào, trong phòng tự nhiên không ai dám mở miệng.
Trong phòng không khí yên tĩnh đến quỷ dị làm cho Dương Trừng có chút bực mình, nghĩ đến ngày mai có thể – hoặc là nói khẳng định sẽ phát sinh chuyện đại sự kia, trong lòng không khỏi liền càng thêm có chút bất an.
Lại nói tiếp Văn Chân trải qua lại thật ra có chút giống lịch sử Khang Hi đại đế thế thứ hai, đều là còn trẻ đăng cơ, quyền thần cầm quyền. Nhưng trên thực tế Văn Chân so Khang Hi khổ bức hơn nhiều, Khang Hi tuy rằng không có cha, tốt xấu còn có một Hiếu Trang khôn khéo vì hắn làm hậu thuẫn, Văn Chân lại còn phải che chở cho nương ốm yếu kia của hắn!
Hậu cung không nói, chỉ là quan hệ hỗn loạn tiền triều cũng vô cùng hỗn loạn.
Tộc Phụng Thiên nguyên bản sinh hoạt ở Đông Bắc, là từ một hoàng tộc, năm thế gia vọng tộc cùng với chín họ nhỏ cấu thành dân tộc. Nếu là muốn hướng về ngược dòng khởi nguồn thì có thể thẳng đến bản ghi chép hạ triều thượng cổ, từ trong tộc ghi lại có thể xác định tộc Phụng Thiên chủ yếu là lục khanh gia tộc hạ triều, trong đó có càng có tế ti nắm chuyện thần linh, lúc hạ triều thua sau đó thương lượng, bọn họ vì chạy loạn cùng bảo tồn huyến mạch đã toàn thể di chuyển đến vùng đất Đông Bắc vô cùng lạnh.
Năm đó tiền triều chính trị hủ bại, hoạn quan lộng quyền, lại đang gặp đại hạn cùng với động đất bảy mươi năm không gặp, nơi nơi dân chúng lầm than, chiến hỏa nổi lên bốn phía. Tộc Phụng Thiên nguyên bản chỉ là muốn nhập quan (làm chính trị) đục nước béo cò một phen, ai biết càng đánh càng thuận, kết quả không nghĩ qua là sẽ đem tiền triều diệt, đem mấy quân nông dân cũng đồng dạng trấn áp hết.
Bậc thời cổ Thái Tông, Thái Chúc, Thái Sĩ, Thái Bốc được gọi chung là lục khanh, trong đó Thái Tông cùng lễ nghi nhà tế có liên quan hơn nữa đa số là huyết mạch hoàng thất trực tiếp đảm nhiệm, mặt khác những người có thể đảm nhiệm tế ti trong huyết mạch cũng ẩn chứa vu lực cường đại, bởi vậy Tông Chính thân là nhất mạch hoàng thất đó là tộc nổi bật trong tộc Phụng Thiên.
Tộc Phụng Thiên đem lực lượng huyết mạch chia làm ba bậc, phân biệt là tế thiên, tế địa cùng tế nhân quỷ, ngoại trừ Tông Chính gia rất ít người có thể thức tỉnh năng lực tế thiên, những người khác phần lớn chỉ có năng lực tế địa cùng tế nhân quỷ.
Trải qua nhiều năm diễn biến sinh sôi như thế, tộc Phụng Thiên huyết mạch cũng loãng rất nhiều, có thể thức tỉnh năng lực đặc thù của huyết mạch càng ngày càng ít, người có thể có năng lực tế thiên càng hiếm, nhưng Tông Chính gia duy trì huyết thống vẫn là rất tốt, bọn họ đại đa số mọi người có thể thức tỉnh năng lực huyết mạch của mình, có thể thông qua tế địa thần linh tiến hành cầu mưa, trừ khử tai họa, chỉ là năng lực như thế có thể làm cho người bình thường đem bọn họ làm thần để cúng bái!
Tộc Phụng Thiên những người khác tuy rằng không như Tông Chính nhất mạch nghịch thiên như thế, nhưng cho dù người không thức tỉnh năng lực huyết mạch tại học tiên đoán, xem bói, y thuật mấy phương diện cũng có thể ai cũng có sở trường riêng, năng lực cùng tri thức này ở trong loạn thế vẫn là rất hữu dụng.
Theo tộc Phụng Thiên đánh đến chỗ nào, là có thể dựa vào những người này mang đến phúc lợi cho bách tính địa phương, điều này đã làm cho bách tính nhanh chóng tiếp nhận thống trị của bọn họ.
Vừa mới nhập quan thì tộc Tông Chính mặc dù là tộc Phụng Thiên ít người nhất, nhưng là nhất mạch cường đại nhất, Thái tổ Tông Chính Thành Đức chẳng những là võ sĩ đệ nhất trong tộc, còn là tế ti xuất sắc nhất, các loại nghi thức do hắn chủ trì đều là thành công nhất, có thể gọi là muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Mà lúc ấy toàn bộ đất nước Hoa Hạ vừa vặn gặp phải chính là một trận hạn hán diện tích liên quan rộng nhất, thời gian liên tục dài nhất, vì tranh thủ dân tâm, tộc Phụng Thiên mỗi lần chiếm đóng một vùng đất thì phải tiến hành một lần hoặc là nhiều lần nghi thức cầu mưa.
Trên thế giới này cũng không có cơm trưa miễn phí, cho dù được tế phẩm phong phú, tộc Tông Chính muốn mỗi lần đều thành công cũng cần lấy năng lực sinh mệnh của mình làm đại giới, kết quả đã làm cho Thành Đức kia một đời thức tỉnh năng lực huyết mạch người đã sớm già rất nhiều, mà ngay cả chính Thành Đức mặc dù đi lên ngôi vị Hoàng đế, không quá mười năm đã chết.
Những nhi tử của Thái tổ Thành Đức có năng lực có thủ đoạn vẫn luôn cùng hắn cùng nhau chinh chiến, hiến tế trấn an lòng người, nhưng muốn sử dụng năng lực huyết mạch cùng tu hành cá nhân là có quan hệ, tu vi bọn hắn kém hơn Thành Đức, kết quả năng lực dùng quá mức thường xuyên có chút bị chết so với hắn còn sớm hơn, cuối cùng lúc Thành Đức chết chỉ để lại một thứ Trưởng tử thành niên nhưng không có năng lực huyết mạch cùng một Đích tử Diên Niên năm ấy sáu tuổi đã có năng lực huyết mạch. Mà những huynh đệ có năng lực huyết mạch của hắn bị chết cũng kém không nhiều lắm, trong mấy người còn lại năng lực cực mạnh, thế lực lớn nhất nhất đó là Thành Quý.
Thế tổ Diên Niên đó là ở trong cuộc chiến thúc thúc cùng ca ca đoạt vị đi lên ngôi vị Hoàng đế, bởi vì hắn vận khí thật sự là rất tốt, sau đại hạn là các nơi dồn dập phát lũ lụt, lúc ấy trong Tông Chính nhất mạch chỉ có Diên Niên có năng lực trăm phần trăm hiến tế thành công, đồng thời năm đó tộc Phụng Vũ đồng dạng bị đuổi ra Trung guyên cũng bắt đầu thừa dịp nạn lũ chuẩn bị xuôi nam nhặt tiện nghị, muốn noi theo tộc Phụng Thiên lại nhập chủ Trung nguyên, khôi phục vinh quang của lão tổ tông, thành lập Đại Thương triều. Bởi vì chút nguyên do chút âm dương vừa khéo này, nếu muốn đem Đại Hạ quốc gia mới vừa thành lập này ổn định xuống, quả thật cần một Quân chủ có được năng lực huyết mạch đột hiển (bất ngờ lộ ra) đặc biệt.
Bất quá Diên Niên mặc dù đi lên ngôi vị Hoàng đế, hắn một đứa trẻ con cũng cầm giữ không được triều chính, chân chính cầm quyền chính là thúc thúc cùng ca ca của hắn, bản thân mình chỉ là một tồn tại như vật cát tường, có yêu cầu thì bị đẩy đi đi làm một lần hiến tế, hắn đần độn qua hai mươi mấy năm, rốt cuộc sau đó đem thúc thúc cùng ca ca dần chết, Diên Niên mới chính thức bắt đầu nắm chắc triều chính, kết quả không quá vài năm bởi vì năng lực cạn kiệt hơn nữa nhiều năm tận tình ca múa và sắc đẹp đã đào rỗng cơ thể, rất nhanh đã đi đời nhà ma.
Hoàng hậu Diên Niên chưa sinh con thì đã chết, sau đó thì không lập nữa, kết quả toàn bộ nhi tử đều là thứ tử, hắn trước khi chết kiểm tra ra năng lực huyết mạch cực mạnh chỉ có Văn Chân, vì thế đã truyền ngôi cho hắn. Hắn lo lắng nhi tử giống mình giống nhau bị vương thúc quản thúc, một hơi cho Văn Chân để lại bốn đại thần phụ chính, kết quả phiền toái liền lớn.
Dù sao tộc Phụng Thiên đã nhập quan nhiều năm như vậy, thống trị đã sớm bắt đầu ổn định lại, thời điểm này đã sắp không cần năng lực tế thiên phạm vi lớn, Hoàng đế có hay không có năng lực huyết cũng không có ảnh hưởng quá lớn, cứ như vậy người khác cũng liền không khỏi phải bắt đầu dùng đến cân não, dù sao cái ghế tôn quý nhất thiên hạ kia ai mà không muốn ngồi xuống!?
Cho nên nói Hoàng đế Đại Hạ quả thật là chức nghiệp cao quý! Sống lại lần nữa Dương Trừng cảm thán, cũng không biết mình năm đó não tràn nước mới muốn đi đoạt nắm cái ghế kia!
Trong lòng hắn nghĩ chuyện loạn thất bát tao, Lý Đức Minh thì lại đã vì Văn Chân thêm chén trà thượng đẳng thứ hai.
Ở ngoài mặt tuy rằng bình tĩnh, Văn Chân trong lòng trên thực tế lại vô cùng buồn khổ, còn có vài phần đối với hành động ngày mai băn khoăn, nếu bắt không được lão thất phu Phu Mông Trác Minh kia, chết chính là mình! Tiên hoàng năm đó tuy rằng bị quản thúc, tốt xấu sinh mệnh không lo, nhân mã hai phe cũng còn phải giữ mạng cho hắn, chỉ là mình hiện tại lại không có chút đường lui, lui từng bước chính là vực sâu.
Mình không muốn chết, vậy chỉ có thể để cho người khác chết!
Văn Chân đem chén trà đặt lên bàn, tiếng gõ thanh thúy ở trong gian phòng vang lên. Ánh mắt hắn không thay đổi, ánh mắt lại trở nên thâm thúy, nhìn Ninh Kính Hiền hỏi nói, “Chuyện ngày mai chuẩn bị như thế nào, có mấy phần tính trước? Lão hóa Phu Mông Trác Minh kia chính là đệ nhất cao thủ trong Kỳ, các ngươi có lòng tin hay không đem hắn bắt!”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, việc này nhiều nhất chỉ có năm phần tính trước…” Ninh Kính Hiền có chút do dự, hắn dừng một chút bất đắc dĩ nói, “Thỉnh Hoàng thượng nghĩ lại, khi có sách lược vẹn toàn sau đó có thể thực hiện hành động.”
“Hừ!” Văn Chân hừ lạnh nhưng cũng không phát hỏa, hắn vỗ bàn một phen, phẫn hận nói, “Mục Cáp Thác sắp không được, Thái y nói chịu đựng không qua năm nay, Phu Mông Trác Minh muốn để cho tam tử nhà hắn tiếp nhận.”
“Hắn muốn cầu vị trí Cửu Môn Đề Đốc, này…” Ninh Kính Hiền lần này thật sự chấn kinh rồi, lẩm bẩm nói, “Hắn đây cũng quá lòng tham, Trưởng tử là thống lĩnh bộ binh, lại để cho hắn lấy Cửu Môn Đề Đốc, trong kinh quá nửa binh lực đều ở trong tay hắn!”
“Trẫm tìm người quẻ qua, thẳng đến năm mới cũng chỉ có cơ hội lúc này có thể làm cho hắn lẻ loi một mình, nếu bỏ qua lần này, muốn đến chỗ ở hắn để bắt người đó mới là khó càng thêm khó, một cái không cẩn thận làm cho lão tặc này chạy trốn, với tính tình của hắn chỉ sợ liền trực tiếp mang binh phản!” Văn Chân đem ngón tay siết chặt đến run run, ánh mắt liều chết nhìn chằm chằm Ninh Kính Hiền, “Mười hai người các ngươi là tin tốt nhất của trẫm, mấy ngày này lại phối hợp luyện tập qua, vô luận như thế nào ngày mai đều phải đem người bắt cho trẫm!”
Ninh Kính Hiền hất góc bào lập tức quỳ một gối xuống đất, cất cao giọng nói, “Hoàng thượng lại tin dùng nơi thần, thần muôn lần chết không chối từ.”
Đừng mà! Ngươi nếu chết rồi, cuộc sống sau này của lão nhân gia ta có thể không dễ chịu lắm đâu!
Dương Trừng khó chịu mà nhổ một nhúm lông của thảm lông trên kháng, không tự giác mà du lên cái miệng nhỏ nhắn. Tuy rằng biết Ninh Kính Hiền ngày mai hẳn là không có gặp chuyện không may, nhiệm vụ cũng thành công, nhưng hắn biết lịch sự có thể thay đổi, vạn nhất bởi vì mình xuyên qua vẫy xuống cánh bươm bướm, đem bươm bướm cha bở này chết thì bi kịch mất!
Dương Trừng nhổ lông động tác quá mức minh mục trương đảm (rõ ràng), làm động tĩnh đến Văn Chân cũng không phải người chết cùng hắn ngồi trên một thảm, tự nhiên cảm giác được.
Bất quá một tiểu hài tử thịt múp míp chuyên tâm cùng lông thảm dày đấu tranh hình ảnh thật sự quá mức đáng yêu, cũng làm cho Văn Chân sắc mặt nhu hòa một ít, “Trẫm nghe nói ngươi đối với oa nhi này phá lệ yêu thương, mỗi ngày bất luận muộn bao nhiêu cũng phải gặp hắn một lần mới có thể đi vào giấc ngủ, hôm nay gọi ngươi ôm hắn đến, trẫm chính là muốn nhìn một chút hắn rốt cuộc có chỗ nào đặc thù.”
Ninh Kính Hiền có chút dở khóc dở cười, hắn thở dài nói, “Thần đối với ba hài tử trong nhà đều là đối xử bình đẳng, chẳng qua Tiểu nhị tuổi còn nhỏ, thì quan tâm nhiều hơn một chút mà thôi.”
Văn Chân nhướn mày, thuận miệng hỏi nói, “Nga, một khi đã thương hắn như vậy, vì sao còn chưa lấy tên cho hắn?”
Ninh Kính Hiền thật sự là không nghĩ ra tại sao Hoàng đế lại đối với chuyện của Tiểu nhị để bụng như vậy, hắn biết Văn Chân đa nghi, năm trước tuy rằng lừa dối qua đi, nhưng thấy Hoàng thượng hai lần hành động này lại như là nổi lên lòng nghi ngờ, điều này làm cho trong lòng hắn lại ẩn ẩn có chút sầu lo, nhưng càng là như thế hắn chỉ có thể càng thẳng thắn vô tư mới không hiện ra chột dạ.
Thấy hắn có chút do dự không nói gì, Lý Đức Minh nghĩ thầm thời điểm này bán một nhân tình cũng tốt, liền cười nói, “Hoàng thượng, ngài có thể không biết, dân gian sợ tiểu hài tử khó nuôi, bị địa phủ sớm câu linh hồn nhỏ, không thì trước lấy một tiện danh dùng, chính là ngay tại trước khi đi học mới nhận đại danh.”
“Còn có cách nói này?” Văn Chân lại thật ra lần đầu tiên nghe nói.
Ninh Kính Hiền vội vàng gật đầu nói đúng, lại giải thích, “Tiểu nhi từ nhỏ thể yếu, nhiều lần đều vô cùng hung hiểm, thần sợ hắn chịu đựng không qua, liền vẫn luôn chưa cho hắn tên gọi, chỉ sợ hắn bị câu hồn đi!”
“Ta thấy hắn thân mình xương cốt hiện tại rất khỏe!” Văn Chân nhìn oa nhi béo trên kháng tự trông nom tự chơi đùa đến vui vẻ, nhịn không được chợt nhớ đến Trưởng tử chết yểu của mình.
Tuy rằng lúc trước quyết định đưa hắn cất bước, cũng có dự cảm dữ nhiều lành ít, nhưng mà vào thời điểm Ninh Kính Hiền thật sự ôm một khối thi thể lạnh như băng trở về, hắn ngay cả dũng khí nhìn kỹ một cái cũng không có, dù sao cũng là hài tử đầu tiên của mình, trong lòng khó tránh khỏi vẫn là có chút buồn bã!
Ngày ấy nghe được Lý Đức Minh nói hài tử này cùng Đại hoàng tử tương tự, hắn liền cũng động tâm tư, hoài nghi Ninh Kính Hiền có phải hay không ở trong động tay động chân. Trong khoảng thời gian ở Ninh phủ này, hắn để cho người ta đặc biệt hỏi thăm một phen, bọn hạ nhân đều nói Ninh Kính Hiền vô cùng yêu thương hài tử này, ở trong mắt Văn Chân nếu không phải thân sinh, mặc dù Hoàng tử chung quy cũng có thể có vài phần xa cách. Lúc sau hắn lại làm người hỏi thầy thuốc đã vì hai hài tử bắt mạch qua, hai hài tử thể chất cũng quả thật không giống nhau.
Đại hoàng tử là thể yếu bẩm sinh, dinh dưỡng trong thai đều để cho huynh đệ ruột thịt đoạt lấy; Tiểu nhị Ninh gia thì lại là mẫu thể quá yếu khiến cho thể hư, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng thì có thể dưỡng khỏe, có bản chất khác nhau. Bởi vì dạng này Văn Chân mới bỏ một chút lòng nghi ngờ, đêm nay đặc biệt đem người gọi tới thử một phen mà thôi.
Dù sao mới chỉ là mười mấy tuổi mà thôi, còn không phải Hoàng đế về sau thiên uy khó dò kia, không có biện pháp hoàn toàn che giấu tâm tình của mình.
Dương Trừng vừa thấy hắn hành động khác thường chỉ biết trong lòng Văn Chân tính toán nhỏ, nói trắng ra còn không phải sợ Ninh Kính Hiền mai sau huy hoàng, thích hợp tại ngày hôm nay giải thích nghi hoặc mà thôi. Đáng được ăn mừng chính là một chút hoài nghi như thế, Văn Chân vẫn không có biện pháp da mặt dày như vậy đem mình tìm cách đi nhận thân!
Văn Chân sau khi hỏi xong, lại cùng Ninh Kính Hiền hàn huyên một chút chuyện trong triều, đem đề tài từ trên người Dương Trừng dời đi chỗ khác, điều này làm cho Ninh Kính Hiền cùng Dương Trừng trong lòng đều nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá hai người hiển nhiên yên tâm đến quá sớm, mà Văn Chân dần dần hiển lộ ra bản tính – ngươi làm ta không vui, ta cho ngươi cả nhà khó sống, hắn miệng vàng lời ngọc tỏ vẻ Dương Trừng hiện tại thân thể rất tốt, có thể đặt tên, liền thêm vào ân điển vì Dương Trừng gọi tên là Ninh Vân Tấn.
Vừa nghe tên này, Dương Trừng nhịn không được ngay ở trong lòng bắt đầu mắng! Cũng không phải nói tên này không tốt, nhưng mà cổ nhân coi trọng tị húy, cách viết Kính (Jìng: Tôn kính, cao quý) cùng Tấn (jìn) mặc dùng bất đồng, nhưng âm đọc quả thật giống, cho mình lấy một cái tên như vậy về sau chính là rất phiền toái!