Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Văn Chân trên thực tế cũng không dự định đem Ninh Vân Tấn làm gì, lại bị hắn một trận giả ngu bán manh như thế, chỉ cảm thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt tiểu tử kia đã đáng giá chuộc về, trước vài lần bởi vì tiểu tử này chịu đựng đến móp mép thoáng cái đều bằng phẳng lại.

Hắn buồn cười mà nhìn Ninh Vân Tấn uể oải hỏi nói, “Đến, nói cho trẫm xem ngươi phạm vào cái sai gì!”

Ninh Vân Tấn bĩu môi đầy bụng ủy khuất mà nhìn bàn cờ đại phú ông kia, cúi đầu, “Phụ thân nói ta không nên ở trên bàn cờ làm một hoàng cung…” Dừng một chút, hắn bẻ ngón tay nhỏ tiếng nói, “Lại càng không nên đem hoàng cung dùng làm chỗ đổ xúc xắc, đây là đối với Hoàng thượng ngài đại bất kính.”

“Đều là phụ thân nói…” Văn Chân ý vị thâm trường mà liếc liếc Ninh Kính Hiền thần tình khẩn trương bên cạnh hắn, “Xem ra ngươi là không biết ngươi sai rồi?”

“Đó cũng không phải điện Thái Hòa.” Ninh Vân Tấn thưa dạ nói, “Ta là dựa theo kiến thức thay đổi tự điêu khắc, đều là mái hiên nhọn đuôi, chỉ là làm lớn một chút thôi.”

Văn Chân trong lòng buồn cười nhưng cũng không vạch trần tranh cãi của hắn, phải nói cụm kiến trúc cổ của Trung Quốc thật đúng là khó phân biệt, mái hiên nhọn đuôi ở trên rất nhiều ở miếu thờ cũng vận dụng, mà điện Thái Hòa chẳng qua là một tòa lớn nhất khí phái nhất mà thôi, sau khi thu nhỏ lại thành gỗ khắc kỳ thật cũng rất khó phân biệt, miễn cưỡng muốn một mực chắc chắn đây là chùa miếu với hắn cũng không phải không có cách, dù sao trên cung điện kia một không khắc lên hoành phi, hai không có Phi thiềm tẩu thú đại biểu thân phận địa vị.

Thấy Ninh Kính Hiền một bộ bộ dáng phải thỉnh tội, Văn Chân đối với hắn khoát tay áo, tiếp tục đối với Ninh Vân Tấn nói, “Cho dù ngươi có lý! Nói thử xem, ngươi vì sao phải phí nhiều tâm tư như thế làm trò chơi này tặng cho tỷ tỷ ngươi?”

“Bởi vì ta cảm thấy tỷ tỷ thật đáng thương, thân là nữ tử không thể tùy ý xuất môn, trong kinh nhiều cảnh đẹp cùng kiến trúc xinh đẹp cũng thấy không được, cho nên ta đã nghĩ biện pháp này…” Ninh Vân Tấn chớp chớp mắt nói.

Văn Chân nui vẻ, “Nhìn đoán không ra ngươi lại tiếc hương xót ngọc. Được, thấy trò chơi này cũng rất có ý tứ, trẫm cũng không truy cứu, ngươi đem bộ này cho trẫm thế nào?”

Ninh Vân Tấn mím môi, lại thần tình không vui. Thấy hai người đều nhìn mình chằm chằm chờ đáp án, hắn nói quanh co nghẹn ra mấy chữ, “Quân tử không đoạt yêu thích của người khác…Đồ này ta đã đưa cho tỷ tỷ!”

Ninh Kính Hiền không nghĩ tới tiểu tử này lá gan lớn như vậy, biết trước mặt chính là Hoàng thượng còn dám như thế, hận không thể quất hắn một chút là tốt rồi.

May mắn lúc này Văn Chân cười ha ha lên, “Vậy thì cho trẫm mượn ba ngày mô phỏng một bộ được chứ?”

Ngươi cũng khai kim khẩu (nói lời vàng) sơn trại đòi, ai còn dám ngăn cản sao?!

Ninh Vân Tấn trong lòng oán thầm, ở mặt ngoài lại vội gật đầu không ngừng.

“Dịch Thành a, nhi tử này của ngươi rất ghê gớm.” Đùa qua Ninh tiểu béo, Văn Chân lúc này mới thu liễm tươi cười cùng Ninh Kính Hiền nói chuyện.

Đó là nhi tử tốt ngươi sinh, từ nhỏ đã gây sức ép người khác đó! Hoàng thượng!!

Ninh Kính Hiền buồn bực mà nghĩ, trên mặt lại là lộ vẻ hết cách, trong giọng nói mang theo sủng nịch nói, “Hắn tính tình này thật đúng là không biết giống ai, thật sự là tóc đều vì lo cho hắn mà trắng, suốt ngày đi theo phía sau hắn thu thập cục diện rối rắm.”

Văn Chân thấy Ninh tiểu béo một bộ bộ dáng nhỏ giận mà không dám nói, níu vạt áo cha hắn, nhịn không được nở nụ cười, “Ngươi đây cũng chỉ có khiêm tốn, hắn mới lớn chút thế này, đã làm ra nhiều thành tựu như thế, ngày sau chắc chắn là một người có tiền đồ!”

Quân thần lại đối đáp vài câu khiêm tốn, Văn Chân phát hiện Ninh Vân Tấn thỉnh thoảng lại trộm ngắm mình một cái, sau đó lại vô cùng phiền muộn mà cúi thấp đầu. Theo lý thuyết không có thánh ý nhìn trộm thánh nhan chính là tội đại bất kính, nặng thì đem chém, nhưng một tiểu hài tử ngọc tuyết đáng yêu làm ra động tác như thế tự nhiên hiệu quả bất đồng, Văn Chân chính là tò mò hắn rối rắm những gì.

Hắn nhìn phía Ninh Vân Tấn hỏi nói, “Ngươi làm gì nhìn trộm trẫm rồi lộ ra biểu tình như thế.”

Ninh Vân Tấn thần tình sau khi bị chộp bộ dáng giật mình, lại trộm liếc mắt Ninh Kính Hiền, một bộ biểu tình không dám nói.

Hắn một phen làm bộ làm tịch như thế ngược lại làm cho Văn Chân càng hiếu kỳ, “Nam tử hán đại trượng phu có gì ngại ngùng, có trẫm ở đây, cha ngươi chẳng lẽ còn sẽ đánh ngươi được sao.”

“Cha ta có thể về nhà đánh…” Ninh Vân Tấn nói xong mộ bộ bộ dáng muốn cắn lưỡi thu hồi, tiếp theo thì giống như bất cứ giá nào nhìn Văn Chân nói, “Ta chỉ là đang nghĩ, di phu làm sao lại đột nhiên biến thành Hoàng thượng chứ!”

“Trẫm vừa không thể là Hoàng thượng, vừa là di phu ngươi sao?”

Ninh Vân Tấn phiền muộn nói, “Đó không giống nhau nha! Hoàng thượng ngài cực kỳ tôn quý, lễ mừng năm mới lại không thể đi thân thích.”

Văn Chân sửng sốt một chút, tâm tư rẽ mấy vòng, nhất thời hiểu được Ninh tiểu béo biểu tình thịt đau là vì sao.

“Không ngờ ngươi như thế là nhớ thương tiền mừng tuổi lễ mừng năm mới!”

Tuy là nghi vấn, Văn Chân lại nói đến khẳng định, Ninh Vân Tấn đối với hắn ngượng ngùng cười, làm cho Ninh Kính Hiền một bên nhìn chán nản.

Văn Chân vui vẻ, chỉ cảm thấy tiểu tử đại tiểu quỷ này cũng quá đáng yêu, dừng một chút, “Thôi thôi, ngươi tiểu tham tiền này, trẫm di phụ này lại cũng không thể keo kiệt, lễ mừng năm mới chắc chắn cho ngươi một bao đỏ thẫm!”

Bên ngày ba người còn nói cười trong chốc lát, Lý Đức Minh đã đến xin chỉ thị có hay không truyền lệnh, dù sao đây chính là đại sự, không thể để Hoàng thượng đói bụng đến long thể.

Văn Chân buổi chiều còn có chuyện phải bận, cũng không dự định giữ lại hai gia Ninh gia dùng cơm, liền để cho bọn họ quỳ an.

Sau khi diện thánh xong, đại phú ông bản Đại Hạ này xem như ở trước mặt Hoàng đế treo hiệu, người bình thường cũng không dám lấy việc này đối với Ninh gia dâng tấu nữa, cũng xem như chuyện tốt!

Hai gia bọn họ bụng đói kêu vang hướng phủ chạy, trên đường chính là để cho Phúc An đến cửa hàng điểm tâm mua chút điểm tâm.

Trở lại trong phủ tất cả mọi người chờ Ninh Kính Hiền vị đại lão gia này khai kim khẩu, chuẩn bị tốt chuyển nhà đó!

Mặc dù hôm nay đã có chút chậm, nhưng mà ngày này quả thật là ngày gần nhất duy nhất thích hợp để chuyển dời, bỏ lỡ còn phải chờ nửa tháng, khi đó lão thái thái cũng hồi kinh.

Rất nhiều đồ vật cần chuyển cũng đã thu dọn xong đặt ở trên xe ngựa, Ninh Kính Hiền ra lệnh một tiếng, đoàn xe từng chiếc chậm rãi chậm rãi hướng tới Ninh phủ mới chạy tới.

Ninh phủ mới tọa lạc ở nội thành, chiếm diện tích rất rộng, chia làm ba khu vực Đông Tây Trung tâm.

Ninh Kính Hiền là đương gia đương nhiệm, tự nhiên ở tại khu vực trung tâm. Khu Đông đầu và cuối là từ một cụm tứ tiến viện(sân bốn cửa), cùng với hai tiểu khóa viện(viện bắt ngang) bắt ngang tạo thành, lão thái thái muốn về kinh ở, lão thái gia cũng không biết khi nào sẽ điều nhiệm, tam tiến viện của Đông viện kia tất nhiên là lưu cho hai lão, phía sau gần hoa viên Tây khóa viện thì Ninh Xảo Hân ở.

Khu Tây dáng vẻ so với khu Đông kém hơn một chút, đồng dạng là từ một lớn hai nhỏ tứ hợp viện tạo thành, hai tiểu viện tạo thành Đông Tây khóa viện, Ninh Vân Đình Trưởng tử này tất nhiên phân tới tứ hợp viện lớn nhất rồi.

Nguyên bản Ninh Vân Tấn bất mãn thuộc loại tiểu hài tử sáu tuổi, hẳn là để cho hắn ở tại chỗ ở bên trong, nhưng Ninh Kính Hiền nghĩ tiểu nhi tử này từ nhỏ đã có chủ kiến, liền để cho hắn ở tại Tây khóa viện của khu Tây.

Tới Ninh phủ mới rồi Ninh Vân tấn cũng bất chấp nhìn Ninh Kính Hiền mặt đen – cha hắn đang bận rộn đãi khách cũng không rảnh quản hắn, đầu tiên đã vọt vào trong tiểu viện của mình, đi thăm dò xem một mẫu ba phân đất tương lai của mình kia.

Hắn kinh hỉ phát hiện Tây khóa viện này của mình quả thật là lớn gấp hai tiểu viện trước kia, nhà giữa có ba gian, trái phải đều mang nhĩ phòng, còn có sương phòng đông tây đều có ba gian, mà tiểu viện kia lại gặp một hoa viên nhỏ, chỗ trống bên cạnh xếp đặt một vài dụng cụ tập luyện, một bên thì lại xếp đặt bàn đá ghế đá tinh xảo.

Miệng nói là hủ bại, xa xỉ, Ninh Vân Tấn trong lòng thì lại bắt đầu tính toán làm sao vận dụng phòng này. Thư phòng nhất định phải một gian, phòng điêu khắc phòng làm việc phải một gian, thu dọn một gian ngày sau đãi khách dùng, thừa lại hắn còn một chút thật sự nghĩ không ra có công dụng gì.

Lưu lại Thúy Hương mang theo một đám tiểu nha đầu nhanh chóng đem ngọa phòng sửa sang lại, Ninh Vân Tấn thì chạy tới chỗ Ninh Vân Đình đi thăm. Tứ hợp viện của Ninh Vân Đình so với hắn lớn hơn, nhà giữa chừng năm gian, đông tây sương phòng đồng dạng có ba gian, trong đại viện cũng giống như cái sân bóng rổ. Bên này đồng dạng cũng là lộn xộn, bất quá Ninh Vân Đình còn ở thư viện chưa trở về, hai mắt nhìn hắn liền đi chỗ khác đi thăm.

Làm cho hắn vừa lòng nhất tất nhiên là khu đại hoa viên phần sau khu trung tâm, bên trong chẳng những đào một ao xây nhà thủy tạ, bên cạnh còn dựng năm gian đại hí lâu, bên trong hoa viên chính là sắc màu rực rỡ, có một tòa núi giả đá chồng, trên núi giả còn xây một tòa lương đình. Sau hí lâu còn có một loạt năm gian phòng chính để tiếp khách, sau nữa đồng dạng là năm gian phòng, làm từ đường.

Giữa kiến trúc tự có hành lang khoanh tay tương liên, đường cong thông u, mặc dù dáng vẻ hơi kém vương phủ, nhưng mức độ hoa lệ cùng tinh mỹ này vượt qua tòa nhà của Ninh Vân Tấn năm đó.

Nghĩ đến một tòa nhà kiểu đẹp như thế, Ninh gia cư nhiên đem bỏ trống nhiều năm như thế, thật sự là vô lực phun tào, thật sâu cảm giác được vách đá cheo leo giữa hán tử ăn no không biết hán tử đói khát!

Toàn bộ buổi chiều trước cửa Ninh phủ liền vẫn luôn pháo không ngừng, một số bằng hữu cùng Ninh Kính Hiền thân cận trực tiếp đăng môn bái phỏng, hàng xóm xung quanh cũng có đưa lên bái thiếp, ước chừng xã giao hai ngày, Ninh phủ lại nhận được một phong gia thư, nói là lão thái gia cùng lão thái thái năm ngày sau sẽ đến kinh thành.

Ninh Đào Húc lần này hồi kinh báo cáo công tác, sau khi diện thánh thì trực tiếp đến Trực Lệ nhậm chức.

Phụ mẫu đều muốn hồi kinh, Ninh Kính Hiền làm nhi tử tất nhiên không có khả năng ở trong kinh chờ, trùng hợp ngày ấy chính là gặp hưu mộc, hắn để đại nhi tử ở thư viện xin nghỉ, buổi tối trước một ngày thì mang theo hai nhi tử chạy tới trạm dịch bên cạnh Thông Châu.

Điều kiện trạm dịch tự nhiên cùng trong nhà so sánh không được, cho dù dịch thừa (quan trạm dịch) thu dọn cho bọn hắn hai gian phòng hảo hạng, hoàn cảnh kia cũng chính là hơi chút tốt một chút mà thôi.

Ninh Vân Đình đời này vẫn là lần đầu tiên ở chỗ kém như thế, nhìn tiểu đệ bên người vù vù ngủ trong lòng hắn không ngừng hâm mộ, mặc dù buồn ngủ muốn chết, nhưng mà nhắm mắt lại hắn chung quy nghe được tiếng ruồi muỗi vờn quanh ở bên tai, làn da cũng lại không tự giác ngứa, chung quy cảm thấy sẽ có con rận nhảy lên người, cuối cùng vẫn luôn chịu đựng đến trời sắp sáng hắn mới mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát.

Nhìn tơ mắt trong mắt hắn, Ninh Kính Hiền híp mắt, biểu tình trở nên phá lệ nghiêm túc, nhưng lại cái gì cũng chưa nói.

Ninh Vân Tấn nhìn sắc mặt của hắn trong lòng nhột nhột, gần đây cha nhà mình nhìn đại ca chính là một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lúc nhìn mình thì liền trở nên phá lệ thâm trầm, biến thành hắn thật sự có chút chột dạ, nhịn không được kiểm điểm một phen, mình gần đây rõ ràng không mắc chuyện sai gì nha?!

_______

. Tứ tiến viện + Khóa viện.

. Tam tiến viện.

. Tứ hợp viện

. Nhà thủy tạ + Hành lang khoanh tay + Hí lâu

Truyện Chữ Hay