Nói phơi nắng đen sẽ tương đối suất, đương nhiên chẳng qua là nói giỡn thôi!
Ninh Vân Tấn đời này chính là hạ quyết tâm muốn đem mình bồi dưỡng thành thiếu niên lang (lang quân) phong lưu phiên phiên, thật muốn biến thành một cái hắc mỹ nhân không phù hợp thẩm mỹ Đại Hạ, người đầu tiên sốt ruột chính là hắn! Hỏi xong tình huống về hoa hồng, hắn đã mang người trốn vào trong đình.
Sau khi ước trà, điểm tâm hầu hạ, Ninh Vân Tấn lại sai người đưa lên bút mực, để cho nhũ mẫu viết thay, múa múa vẫy vẫy một phong thư nhà cho Ninh Kính Hiền, trong suy nghĩ chính là tỏ vẻ mình đột nhiên muốn mua một mảnh đất trồng hoa, tiền bạc không cần trong phủ chi, nhưng mà phải kiếm từ phụ thân một hạ nhân, thỉnh cầu phụ thân cho phép.
Thư đưa đến trên tay Ninh Kính Hiền, làm cho chắn dở khóc dở cười, là cảm thấy ngạc nhiên khi nhi tử có tinh thần làm đi làm lại!
Bất quá so với lúc trước học khắc thực vật, đào sơn động vân vân, trồng hoa việc nhỏ như vậy quả thật không đáng nhắc tới – trong thư Ninh Vân Tấn ‘không cẩn thận’ không có nói tới diện tích muốn trồng hoa.
Ninh Kính Hiền chỉ cho là nhi tử lại có phương pháp gì không đứng đắn, thì cũng không quá để ý chuyện này. Bỏ thư xuống đối với Bội Hoa phân phó một câu, về sau Vương Thành đi làm người hầu Tiểu thiếu gia, lần nữa an bài cho thôn trang một thợ hoa, rồi đem chuyện này quên sau đầu rồi.
Ninh Vân Tấn an bài người phụ trách làm ăn sạp chuyện này cũng không phải người trong phủ, mà là đệ đệ của nhũ mẫu hắn Chân Vạn Phúc.
Chân Vạn Phúc là tam tử Chân gia, còn là một thứ xuất. Tuy rằng hắn tài ăn nói tốt, làm người thông minh, là một người có khiếu buôn bán, nhưng chỉ chút xuất thân này của hắn, cơ bản cũng đã cùng gia nghiệp vô duyên.
Lão gia Chân gia chỉ có một thê một thiếp, trong nhà thật xem như hòa hợp, bởi vậy giữa quan hệ huynh đệ tỷ muội Chân Văn Tú cũng không tệ, thấy Ninh Vân Tấn không kịp chọn lựa người biết buôn bán mà phát sầu, liền lớn mật đề cử hắn.
Ninh Vân Tấn không quá muốn dùng người Ninh phủ đến quản lý làm ăn của mình, dù sao trồng hoa chỉ là bước đầu tiên, đến tiếp phát triển sau đó mới là làm ăn lớn, hắn muốn tìm một người chỉ trung với mình như vậy mới yên tâm, mà người nhà nhũ mẫu mình đang thuộc loại phạm trù này, vì thế đã đáp ứng trước gặp mặt một lần.
Chân Vạn Phúc là một người trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú, năm nay mới nhược quán (t) mà thôi, cũng đã ở nhà hỗ trợ làm công việc năm năm. Khi được Ninh Vân Tấn khảo giáo (xét kiểm tra), hắn chút không luống cuống, nói ra chuyện mua bán càng rõ ràng mạch lạc, điều này làm cho Ninh Vân Tấn đối với người này hết sức hài lòng, trực tiếp gõ nhịp định khế thân, chuẩn bị lên cương vị!
Tỷ đệ Chân gia nguyên bản chỉ là muốn thông qua làm ăn ‘nhỏ’ này đáp lên thuyền của Nhị thiếu Ninh gia, không nghĩ tới ngược lại còn thành tựu một phen thành tựu, đương nhiên đây đều là nói sau không đề cập tới!
An bài xong một loạt chuyện về hoa điền, Ninh Vân Tấn liền thu thập đóng gói chuẩn bị trở lại kinh thành. Không phải hắn không muốn tiếp tục ở thôn trang chờ tiếp, mà là Ninh Vân Đính sắp đến sinh nhật, sau lại có lễ Trung thu, hắn không thể không rời đi động Đào Nguyên thoải mái, trở về trong kinh chịu tội – còn muốn nóng một hai tháng đó!
Ngoại trừ điều này, quan trọng hơn một chút là vô danh thần công của hắn sẽ đột phá tầng rèn thể, đến lúc đó dung mạo sẽ phát sinh biến hóa rất lớn.
Lần này lần nữa luyện vô danh thần công, Ninh Vân Tấn trong lòng vẫn luôn vô cùng không yên, bất quá hiển nhiên sau khi tránh đi làm cấm kỵ trong sách, chuyện hắn lo cũng không phát sinh. Tựa hồ đặc tính bản công pháp này chính là ở tầng rèn thể này, người luyện công dáng người sẽ không tự chủ được mập ra, thân thể kinh mạch sẽ bị nở rộng, một số bệnh kín cùng tai họa ngầm cũng sẽ dần dần mà bị nội lực ôn nhuận cải thiện.
Vừa mới bắt đầu Ninh Vân Tấn phát hiện mình béo còn tưởng rằng là lượng vận động quá ít, mỗi ngày ăn rồi ngủ rước họa, thẳng đến phát hiện cho dù tiến hành khống chế cũng không có biện pháp giảm béo, quả thật cùng đời trước giống nhau như đúc, lúc này mới tắt tâm tư, chỉ là một lòng một dạ cố gắng luyện công mà thôi.
May mắn tiểu mập mạp bốn tuổi cùng tên béo phì mười mấy tuổi, quả thật không thuộc cùng loại sinh vật!
Tiểu mập mạp đó gọi là manh vật, bộ dáng tốt nói béo chút ngược lại càng thêm đáng yêu, nhưng cho dù tên béo phì nhìn tốt…Khụ khụ, chuyện cũ nghĩ mà kinh, Ninh Vân Tấn tỏ vẻ từ chối nhớ lại.
Vì tránh cho người trong nhà cho là mình bị đánh tráo, Ninh Vân Tấn quyết định trong khoảng thời gian này cứ ấp ở trong Ninh phủ, làm cho biến hóa của mình phát sinh ở trước mắt người nhà tương đối thỏa đáng!
Ngày một tháng tám Thiên Thụ năm thứ mười một thích hợp xuất hành, nhập học nhất.
Vào thời điểm Ninh Vân Tấn ở trong xe ngựa du dương tự tại hướng tới kinh thành đi đến, trong Tử Cấm Thành ánh mắt khắp nơi không hẹn mà cùng chú ý một đại sự – Thái tử nhập học.
Bởi vì Văn Chân vô cùng coi trọng chuyện Thái tử đọc sách này, toàn thể trong cung tự nhiên cũng không dám qua loa, thậm chí đem thượng thư phòng đặc biệt để cho Hoàng tử đọc sách lần nữa tu sửa một phen.
Thượng thư phòng nằm ở nội môn Càn Thanh cung bên trái nam hành lang, cùng sở hữu năm gian phòng, cửa xây hướng Bắc.
Hiện tại bên trong đọc sách chỉ có ba đệ đệ nhỏ tuổi của Văn Chân, mọi người đều biết, bởi vì Phu Mông Trác Minh nháo ra chuyện đó, Hoàng thượng cực kỳ không muốn thấy mấy đệ đệ này, bởi vậy thượng thư phòng vẫn luôn tĩnh lặng cùng lãnh cung giống nhau, người bình thường cũng không hướng bên này tới gần.
Vì nâng thân phận Thái tử lên, Văn Chân đặc biệt sau lâm triều tự mình đưa Thái tử Hồng Minh đi thư phòng bái sư. Hắn cũng không để cho Hồng Minh vội vã dọn ra trắc điện Càn Thanh cung, hai phụ tử sau khi ở Càn Thanh cung hội hợp, lựa chọn đi bộ đi trước thượng thư phòng.
Tuy rằng tuổi thật còn chưa tròn năm tuổi, nhưng ở dưới mưa dầm thấm dất của Văn Chân tiểu Thái tử đã có vài phần uy nghiêm. Trong cử chỉ hắn không tự giác mà bắt chước tư thế của Văn Chân, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc khẽ nâng cằm, ở dưới phụ trợ của triều phục Thái tử màu vàng hơi sắc đỏ có vẻ phá lệ tôn quý.
Thấy nhi tử xuất sắc, Văn Chân trong lòng kiêu ngạo nói không nên lời, thấy tiểu tử kia ngẫu nhiên lại không tự giác mà nhếch môi, biết hắn đối với sau khi đến thượng thư phòng phải đối mặt ba sư phó tài hoa trác tuyệt, có chút lo lắng không đủ.
Văn Chân dừng bước lại, quay đầu nhìn phía Thái tử, cười nói, “Thế nào, Thái tử của trẫm luống cuống sao?”
“Mới không có!” Rất ngửa cằm lên, cao ngạo nói, “Hài nhi chỉ là lo lắng không đạt được kỳ vọng của phụ hoàng, làm cho phụ hoàng thất vọng rồi.”
Cho nên vẫn là luống cuống, rốt cuộc vẫn là tuổi quá nhỏ mà! Văn Chân ở trong lòng cười thầm, đột nhiên trong đầu hình ảnh Ninh gia phụ tử tay trong tay, giống như bị ma quỷ ám ảnh xoay người cầm lấy tay nhỏ của Thái tử.
Thái tử quý giá từ nhỏ chưa ăn qua khổ, đôi tay kia cầm qua đồ vật nặng nhất chỉ có bút lông, tự nhiên là bóng loáng nhẵn nhụi, còn mang theo mềm mại đặc biệt của ấu nhi, đương nhiên cũng không thể thiếu nhiệt độ cơ thể hơi cao của nhi đồng – đây đang là tháng tám.
Hai phụ tử cảm giác đầu tiên không phải đi lĩnh hội tay của đối phương cảm giác như thế nào, mà là không hẹn mà cùng cảm thán – nóng quá!
Khi sau khi nhiệt độ nóng cháy từ trong lòng bàn tay rơi vào trong não, tiếp theo hai gia tôn quý nhất thiên hạ này cũng cảm giác cả người cứng đờ, cả người cũng không được tự nhiên.
Trời đất chứng giám, tuy rằng Thái tử từ nhỏ đã cùng Văn Chân ở cùng một chỗ, đối ngoại tuyên bố phụ tử tình cảm cỡ nào hòa thuận, nhưng Văn Chân chỉ là vội vàng bảo trụ ngôi vị Hoàng đế, chỉnh đốn đại thần tiền triều, xử lý triều chính quầy chuyện này khiến cho hắn bận rộn cực kỳ, đâu ra thời gian nhiều như vậy mang hài tử, ba ngày hai đầu nhìn một cái mới là thái độ bình thường, tựa như đùa mèo đùa chó cùng chơi một hồi là chuyện rất ít, loại chuyện dắt tay này đối với hai người mà nói đều là ngoạn ý mới mẻ.
Thái tử cứng ngắc cùng kinh ngạc trên mặt cho dù đã muốn tận lực che giấu, nhưng cũng làm cho người vừa thấy hiểu ngay – dù sao oa nhi này còn quá nhỏ.
Cùng so sánh với Văn Chân thì lại đem thất thố của mình che giấu cho hết trọn vẹn toàn bộ, hắn mấy năm nay ở trong cung lo lắng đề phòng sống, thật đúng là rất ít cùng người có khoảng cách tiếp xúc thân mật như thế, cho dù trong lòng hắn đã sớm hối hận, hận không thể đem bàn tay nhỏ dần dần đổ mồ hôi trong lòng bàn tay kia hất ra, nhưng cũng vẫn là dùng lực ý chí thật lớn cố nén hành động không có lễ này.
Dù sao đây chính là con mình, chính mình nhất thời tâm huyết dâng trào dắt tay hắn là vì cổ vũ hắn, mà không phải đặc biệt đả kích hắn! Mới vừa dắt tay thì lại bỏ ra, bị cung nhân truyền ra sau này còn không biết sẽ bị nói thành bộ dáng gì nữa.
Hắn bất động thanh sắc mà lôi kéo Hồng Minh, làm cho cùng mình đi song song, bình thản ung dung nói, “Trẫm thấy Dịch Thành cùng nhị tử nhà hắn cứ thường xuyên tay trong tay, như là như thế có vẻ thân mật một chút. Nghĩa hai người các ngươi tuổi xấp xỉ, cũng sẽ muốn cùng trẫm dắt tay, thế nào ngươi không vui sao?”
Lại là nhị tử Ninh gia đáng ghét kia!
Trước đó Hồng Minh trong đầu giống một một bãi keo đặc, kinh hỉ vô hạn tuần hoàn phụ hoàng cùng mình dắt tay – cho dù hắn là Thái tử cao quý, cũng chỉ bất quá là khát vọng thân tình mà thôi. Nhưng một câu nhị tử Ninh gia này của Văn Chân đem đầu hắn lập tức đập tan nổi lên trấn tĩnh, sắc mặt không khỏi hết sức khó coi.
“Như này không quen sao?” Hồng Minh sắc mặt khó coi làm cho Văn Chân biết thời biết thế ‘Hiểu lầm’, hắn buông tay ra cười nói, “Thái tử của trẫm cũng đã trưởng thành, không giống tiểu bàng hài kia vẫn là tiểu hài tử không cai sữa! Một lát các sư phó sẽ khảo giáo ngươi, cần phải hảo hảo biểu hiện.”
“Phụ hoàng ngài yên tâm đi, nhi thần sẽ không để người thất vọng!” Hồng Minh lưu luyến nhìn Văn Chân thu tay vào trong tay áo, nhưng trong lòng đang vô hạn điên cuồng hét, chỉ hận không thể đối với phụ hoàng nhà mình lớn tiếng rít gào, mình tuyệt đối không phải không thích, chính là rất kinh hỉ, cầu người lại đến một lần!
Hắn chỉ chú ý mình buồn bực cùng thất vọng, tự nhiên không phát hiện sau khi buông tay ra, phụ hoàng nhà mình trên mặt chợt lóe qua thoải mái, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm cho nhị tử Ninh gia kia lỗi lại thêm một khoản.
Đối với Thái tử Hồng Minh nho nhỏ mà nói, nhị tử Ninh gia giống như là tiểu hài tử nhà người khác hoàn mỹ nhất trong miệng phụ mẫu thiên hạ, từ lúc hắn bắt đầu hiểu chuyện thì thỉnh thoảng nghe trong miệng phụ hoàng, nhũ mẫu cùng với nhóm cung nhân nói nhị tử Ninh gia làm chuyện gì, có bao nhiêu hiếu thuận linh tinh, mình sinh làm Thái tử không thể so với hắn kém cỏi hơn!
Hồng Minh cũng học sớm chiều định thăm hỏi muốn cho phụ hoàng thỉnh an, chỉ là mỗi ngày thức dậy so gà sớm hơn hắn thật sự kiên trì thật sự thống khổ, bởi vì phụ hoàng nhà mình tinh lực thật sự là quá tốt, rõ ràng hắn thân là Hoàng đế chỉ cần giờ Dần Mão chuẩn bị tiếp kiến đại thần là được, cố tình hắn mỗi ngày giờ Sửu đã rời giường rèn luyện thân thể.
Mình thân là nhi tử cũng không thể chờ hắn rèn luyện xong lại đi thỉnh an – vậy còn không bằng không làm vẻ ngoài phép tắc tinh tế như thế. Một ngày còn đỡ, một tháng cũng được, nhưng mà kiên trì năm lặp năm mỗi ngày giờ Sửu rời giường đối với tiểu hài tử ham ngủ mà nói thật sự là một loại giày vò.
Hồng Minh cũng không còn cách nào, một lòng muốn tìm một lý do quang minh chính đại thoát khỏi khốn cảnh mỗi ngày thỉnh an, lại thật sự muốn áp chế ‘Tiểu hài từ nhà người khác’ kia một lần, lúc này mới yêu cầu sớm nhập học.
Tiểu Thái tử đáng thương không biết, một khi bắt đầu đọc sách cho dù Mão vào Thân ra, nhưng học viện hoàng gia chính là cả năm chỉ có năm ngày nghỉ, cuộc sống sau này chỉ biết thảm hại hơn thôi.