Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gần đây Văn Chân tâm tình không tốt. Cho dù là ai chưa đến năm năm đã chết ba lão bà tâm tình cũng không khá hơn chút nào – mặc dù đương nhiệm còn ở, nhưng hắn đã sắp không ôm hy vọng quá lớn, Thái y viện mấy ngày hôm trước cũng đã bất đắc dĩ mà tuyên bố chỉ có thể tận lực người việc nghe ý trời.

Hắn là thật tâm không nghĩ tới chuyện tình sẽ biến thành loại cục diện khó giải quyết hiện giờ này – người bình thường cũng sẽ không vào thời điểm chính mình hai mươi tuổi đi suy nghĩ chuyện sau trăm tuổi.

Đế vương Văn Chân năm nay mới tròn hai mươi tuổi, đúng là khí phách phong nhã, thời điểm chuẩn bị vén tay áo lên thi triển khát vọng của mình, lại làm sao sẽ nghĩ tới vấn đề người thừa kế tương lai. Chờ hắn đem tiền triều năm giữ trong tay mới kịp phản ứng, trong cung cũng đã xuất hiện loại thế cục trước nay chưa từng có một Thái tử hai Đích tử nhưng không có Hoàng hậu này.

Cưới nguyên Hậu ở trong mắt Văn Chân là bị bất đắc dĩ, không đi một bước kia cỏ phần mộ mình nói không chừng đều so với người cao hơn, hướng về phần ân cứu mạng này, hắn cũng không để ý nhiều yêu thương Thái tử vài phần; cưới nữ tử An Bình gia càng là theo hướng thời thế, khi đó trong tay hắn không người có thể dùng, không kịp kiềm chế thế lực phát triển bành trướng của Tả Sư gia, cho dù diệt trừ Phu Mông Trác Minh, cũng chỉ là sói đi trước hổ đi sau.

Ai biết hai nữ tử kia cư nhiên đều đoản mệnh như thế, hắn cũng biết nữ nhân sinh hài tử chính là qua một cửa sinh tử, nguyên Hậu cũng thôi đi, lần đầu sinh sản đã gặp phải song bào thai, không giữ được tính mạng cũng là chuyện bình thường, chỉ là không nghĩ tới An Bình gia nàng kia sống qua cửa ải sinh hài tử khó khăn, kết quả vẫn là không sống sót nổi.

Lúc ấy lại đem Hòa phi làm kế tục, Văn Chân thật đúng là không đem chuyện nghĩ quá phức tạp, thứ nhất khi đó Thái hậu thân thể không tốt, hậu cung vô chủ rốt cuộc không có phương tiện, hắn cần phải có người thay mình tận hiếu; thứ hai thì về lời đồn mình khắc thê quả thật nháo tâm, hơn nữa khi đó muốn lung lạc một dòng chảy sạch khoa cử tiến thân, một người phi Hán không thuộc Kỳ làm Hậu là thuận tiện mau lẹ nhất.

Lúc ấy Lễ bộ lời thề sắc son hướng mình cam đoan Hòa phi là một trường mệnh…Nghĩ đến đây Văn Chân mặt không khỏi cứng ngắc một chút, trong ba nữ tử, Hoàng hậu hiện tại này đích xác đi theo mình lâu nhất.

Mặc dù không phải lần đầu tiên cùng Hoàng thượng ngồi chung một xe, nhưng Ninh Kính Hiền lần này phá lệ cẩn thận. Từ khi lên xe sau đó Hoàng thượng đã vẫn luôn nghiêm mặt, như là đang tự hỏi vấn đề nghiêm túc gì đó, thỉnh thoảng vô tình suy nghĩ mà chuyển động ban chỉ trên ngón cái. Người lãnh đạo trực tiếp không nói lời nào, Ninh Kính Hiền tự nhiên cũng không dám mở miệng nói, trong xe vô cùng yên tĩnh.

Dư quang khóe mắt nhìn thấy Hoàng thượng biểu tình đột nhiên vặn vẹo một chút, Ninh Kính Hiền tâm không khỏi nhảy lên cổ họng, xem ra Hoàng thượng tâm tình đích xác không phải tốt lắm!

Hắn cũng không biết Hoàng thượng làm sao lại đột nhiên có hưng trí nhanh chân đến xem Tiểu nhị đào động ngầm, cố tình ngày mai không có đại triều, Hoàng thượng sớm định ra chỉ là đi Tây uyển nghỉ ngơi một ngày, hiện giờ phải thay đổi kế hoạch đi thôn trang Ninh gia, ngay cả cơ hội mình khuyên nhủ từ chối cũng không có.

Bọn hắn đoàn người này không hẹn mà tới, Ninh Kính Hiền việc đến không lo lắng, cũng chỉ sợ Tiểu nhị không biết trời cao đất rộng quấy rầy thánh giá.

Ngay tại thời điểm Ninh Kính Hiền rối rắm, tốc độ xe ngựa trở nên thong thả xuống, Phúc Mãn ở ngoài xe cung kính nói, “Lão gia, đến thôn trang.”

Ninh Kính Hiền nhìn phía Văn Chân, xin chỉ thị, “Hoàng thượng đã sắp tới cửa, ngài xem là trực tiếp vào trang tử nghỉ ngơi, hay là đi xem sơn động trước…”

“Thật đúng là cách trong kinh quá xa! Nhưng thời gian một ngày cũng đủ qua lại mà!” Văn Chân nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ đã sắp tà dương xuống núi, bọn họ một chuyến ngựa khỏe phi chạy dùng hơn ba giờ, khó trách Ninh Kính Hiền luyến tiếc gây sức ép nhi tử.

Ninh Kính Hiền sờ sờ mũi, cúi đầu hạ mắt không dám hé răng.

Văn Chân liếc mắt thuộc hạ tất cung tất kính, cũng không dự định làm khó hắn, nghĩ đến mấy năm trước nhìn thấy tiểu hài tử như viên thịt nhỏ kia ngược lại tới vài phần hưng trí, “Ở trong xe cũng đợi chán, trẫm phải đi xuống một chút. Lần này chỉ là đặc biệt tới gặp kiến thức động ngầm là như thế nào đào!”

Ninh Kính Hiền xấu hổ cười, bên kia Lý Đức Minh liền nhanh nhẹn đẩy mành ra hầu hạ Văn Chân xuống xe!

Thôn trang Ninh gia này được một vòng đồng ruộng vây quanh, phía sau còn lại là đồi núi nhấp nhô, trên núi thưa thớt một chút loại cây cùng gậy trúc, gió đêm thổi phất nhánh cây lay động, mặc dù rất có ý cảnh lại cùng ‘Sau núi’ trong tưởng tượng củaVăn Chân hơi kém khá xa, nói là đồi núi nhỏ cũng cân nhắc!

Văn Chân có chút thất vọng rồi, đột nhiên cảm thấy được mình đội nắng nóng chạy đến nơi đây thật sự là có chút đầu nóng lên. Đã đến rồi thì cứ xếp đặt, trên mặt hắn không có biểu hiện ra ngoài, quạt xếp ở lòng bàn tay vỗ, nhìn phía Ninh Kính Hiền hỏi nói, “Tiểu nhị nhà ngươi đâu?”

Ninh Kính Hiền nhìn phía Phúc Mãn, Phúc Mãn vội vàng nói, “Phúc An đã trước đi phía sau núi tìm thiếu gia!”

“Trẫm chỉ là cải trang vi hành, không thể tiết lộ thân phận của trẫm.” Văn Chân lơ đãng nói, nói xong cây quạt chỉ vào Ninh Kính Hiền, “Đi, mang trẫm đến sau núi nhìn xem.”

Ninh Kính Hiền trong lòng như là giống như uống phải nước hoàng liên, mang theo đoàn người hướng tới phương hướng sau núi đi. Hắn chỉ ngóng trông Phúc An là một người thông minh, đã sắp trước một bước cho nhi tử biết thân phận người tới, nếu không xú tiểu tử kia không chừng có thể làm ra chuyện gì nữa!

“Phụ thân. Phụ thân!”

“Nhị thiếu gia ngài chậm một chút, đừng ngã.”

Không đợi bọn hắn đi đến gần núi, một tiểu đậu đinh cũng đã hướng phía bọn hắn vọt qua, phía sau hắn là hai nha đầu kéo váy đuổi theo cùng mấy gia đinh, một bộ bộ dáng rối loạn.

Văn Chân thị lực rất tốt, bởi vậy cũng đem tiểu đậu đinh xung trận lên ngựa trước nhìn xem vô cùng rõ ràng.

Tiểu hài tử đang là năm tóc trái đào, có lẽ là bởi vì trời nóng, hai bên đầu đều buộc một búi gió xoáy nhỏ, vì không cho tóc bay loạn, ở giữa phân chia mái tóc lại buộc lần nữa.

Từ dáng người thấy tiểu hài tử thuộc loại có chút béo, so với Thái tử nhà mình bộ dáng còn trắng nõn hơn một chút, trên người mặc đơn bào mỏng màu hồng cánh sen, xa xa nhìn hoạt bát linh động, bộ dáng phấn phấn nộn nộn so với oa oa béo trên tranh tết còn đáng yêu hơn vài phần.

“Chất vải kia nhìn rất quen mắt a!” Văn Chân trí nhớ vẫn là rất không tệ, hắn tựa hồ ở trên người Tuệ phi thấy qua quần áo màu sắc đồng dạng.

Ninh Kính Hiền nhỏ tiếng đáp, “Là năm ngoái Hoàng thượng thưởng, thần thấy màu sắc xinh đẹp đã để cho người ta cho Tiểu nhị làm quần áo.”

“Là rất hợp!” Màu hồng cánh sen kia tôn lên làn da tiểu toa nhi càng phát ra trắng nõn phấn nộn, Văn Chân miệng khen, ánh mắt nhìn Ninh Kính Hiền đã có chút cổ quái.

Hắn chính là rất rõ ràng chất vải màu sắc này nữ nhân có bao nhiêu thích, năm ngoái là phần thưởng trong nhà thần tử, phần lớn đều là cho chính thê chiếm làm quần áo cho mình, Ninh Kính Hiền này cư nhiên lại cho nhi tử dùng!

Ninh Kính Hiền cũng không biết trong lòng Văn Chân nói thầm, chất vải này hắn ban đầu là cho nữ nhi dùng, bất quá Ninh Xảo Hân người nhỏ, sau khi làm xong quần áo vải có dư ra một chút, lúc này mới lại cho Tiểu nhị may một bộ mà thôi.

Hắn đã thấy rõ Ninh Vân Tấn một thân trang phục, biết là sau khi chỉnh đốn mới đi ra đón khách, bất quá tiểu tử này cũng quá thành thật, Ninh Kính Hiền tình nguyện hắn không cần long trọng như vậy.

Ninh Vân Tấn chạy đến trước mặt bọn hắn trên cổ mang một vòng cổ vàng nặng trịch, trên vòng cổ xen kẽ được khảm mười viên hồng ngọc bích, vừa thấy đã vô cùng ‘Quý giá’; hắn chạy nhanh mạnh thì tay áo hướng khủy tay tụt một chút, lộ ra cánh tay như ngó sen trắng, cũng làm cho người ta có thể rõ ràng nhìn thấy hai bên trên cổ tay đều mang một cái vòng vàng, rất rõ ràng là cùng vòng cổ cùng bộ, cũng được khảm hồng ngọc bích.

Ninh Vân Tấn chạy đi thì đúng lúc khuất bóng, trời chiều rơi trên người hắn, có lẽ là ánh sáng chiếu xạ, trên đầu của hắn thỉnh thoảng lấp lóe tỏa sáng. Chờ hắn sau khi đến gần rồi, Văn Chân mới phát hiện trên đầu kia bên ngoài đội một vòng vàng, phía trên được đục xuyên to to nhỏ nhỏ kim cương, đúng là ánh sáng phản xạ của mấy kim cương đã đánh bóng kia.

Ở trên lưng Ninh Vân Tấn là một vòng đai lưng hoàng ngọc, mặt trên treo một túi hương bạch ngọc khắc song điểu. Hắn tới gần Văn Chân đã ngửi thấy hương vị đĩnh vàng.

Một ‘Kim Đồng’ hàng thật giá thật lòe lòe kim quang đột nhiên đứng trước mặt mình, Văn Chân có loại cảm giác hai mắt bị mù lòa. Hắn ít khi ra cung, làm sao gặp qua một kỳ ba (kỳ lạ) đem chính mình chất thành châu báu bày ra, nhất thời ngây ngẩn cả người!

Nụ cười của hắn có chút cứng ngắc, nhìn Ninh Kính Hiền nói, “Bảo thạch này nhìn cũng rất thấy quen mắt.”

Ninh Kính Hiền như khụ một tiếng, “Hoàng thượng năm nay ban cho.”

“Vàng này phẩm chất không tệ nha!” Văn Chân giả cười châm chọc nói.

“Đó là đương nhiên. Đây chính là hai tháng trước phụ thân ban sai có năng lực, Hoàng thượng thưởng năm mươi lượng vàng tan.” Ninh Vân Tấn ngửa cằm thịt, dào dạt đắc ý nói.

Hắn giơ vòng cổ hướng người đến đắc ý khoe ra một chút, lúc này mới giọng sữa hơi sữa nói, “Phụ thân hảo, nhi tử cho phụ thân thỉnh an! Người này là ai vậy ạ? Như thế nào cùng phụ thân cùng đến thôn trang?”

Hắn vừa nói còn hướng tới Văn Chân ném một cái ánh mắt ‘Người này rất không kiến thức’.

Nếu nói là Văn Chân bị ánh mắt nhỏ này của hắn buồn bực đến không nhẹ, vậy Ninh Kính Hiền còn lại là bị hắn dọa tới mức không nhẹ, ánh mắt trừng, nghiêm mặt nói, “Tiểu nhị, không được vô lễ, đây là…”

Hắn nghẹn một chút không biết nên giới thiệu như thế nào, vừa rồi còn chưa kịp móc nối tốt với thân phận Hoàng thượng.

“Là ai ạ?” Ninh Vân Tấn nhu thuận mà đứng vững, mắt to đen trắng phân rõ ở giữa hai người lui tới tuần tra.

Hắn vốn đã sinh ra một bộ tướng mạo ngọc tuyết đáng yêu, lại tận lực bán manh giả vờ biểu tình nhu thuận, làm hai mắt linh động kia lúc chuyển động nhanh như chớp, tăng thêm vài phần động lòng người.

Văn Chân nhịn không được ở trên mặt hắn nhéo một cái, cười nói, “Ta chính là di phu(dượng) ngươi, còn không mau hành lễ.”

Từ bên thân mẫu của Tiểu nhị Ninh gia, lão công của muội muội của mụ mụ, cũng không nhất định là dượng, mình chính là ‘Lần đầu tiên’ diện thánh, đại nhân nói vậy chính là thế đi!

Ninh Vân Tấn trong lòng khịt mũi, trên mặt lại kinh hoảng cực kỳ, reo lên, “Vị di phu này con cư nhiên chưa từng thấy qua!”

Ninh Kính Hiền vừa thấy hắn biểu tình này thì trong lòng biết sắp hỏng bét, đáng tiếc động tác của hắn vẫn là chậm một bước.

Ninh Vân Tấn đã muốn nhanh nhẹn mà khấu đầu chào, động tác của hắn vô cùng quy củ, vừa thấy chính là nghiêm chỉnh huấn luyện. Vừa hành lễ trong miệng hắn còn nói lời cát tường, “Tiểu tử Ninh Vân Tấn cho di phu thỉnh an, chúc di phu hàng năm có năm như hôm nay có ngày như bây giờ, tinh thần long mã, sớm sinh quý tử, phúc thái an khang…Ai u, đau quá, cha ngài véo con làm gì!?”

Ninh Kính Hiền thầm nghĩ đem tiểu tử hồ ngôn loạn ngữ này tha xuống quất một chút, cũng không biết là ở đâu làm sao nghe được lời này nhặt được thì dùng loạn, còn chúc Hoàng thượng hằng năm như hôm nay, đây không phải là rắp tâm làm cho người ta ngột ngạt sao!?

Văn Chân lại thật ra không nổi giận – chủ yếu là không như Ninh Kính Hiền nhĩ sâu sắc phức tạp. Hắn cũng biết tiểu hài tử thích học đại nhân nói chuyện, vừa thấy chính là tiểu tử này không biết ở đâu nghe được người ta nói qua, liền học nói theo. Hắn cười nói, “Dậy đi!”

Ninh Vân Tấn bị cha nhéo cũng kiên trì không đứng dậy, Văn Chân để cho hắn đứng lên tự nhiên cũng không có động, nhưng lại quỳ hướng Văn Chân liếc mắt.

Ninh Kính Hiền xấu hổ giận dữ!

Tiểu tử này tật xấu thấy tiền sáng mắt lại tái phát, đối với thân thích bằng hữu lễ gặp mặt ‘Phải kiếm’ cũng quên đi, làm sao có thể muốn đến trên đầu Hoàng thượng.

Hắn xách sau cổ Ninh Vân Tấn nhấc lên, để cho hắn đứng lên. Ninh Kính Hiền nghiêm mặt giáo huấn nói, “Di phu con sớm đã cho con lễ gặp mặt, chỉ là khi đó còn nhỏ chưa biết chuyện mà thôi!”

Bị Ninh Kính Hiền ‘Hung tợn’ mà trừng mắt – bé nào đó kiểm soát cảm giác mình – Ninh Vân Tấn thành thật. Hắn nhu thuận mà đứng ở trước mặt hai người, cúi đầu chơi ngón tay, âm u nhìn Văn Chân một cái, ai oán mà thở dài.

Biểu tình này của hắn Văn Chân thật sự là thấy nhiều lắm, nhóm hậu phi lúc muốn câu dẫn mình hoặc là bị mình lãnh đạm sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy, bất quá bị một tiểu oa nhi học ra như thế, hiệu quả chỉ có mười phần hài kịch, Văn Chân nhịn không được bật cười, không phúc hậu mà liếc Ninh Kính Hiền một cáu, phỏng đoán đây là tiểu thiếp của thần tử tâm phúc nào đó ở trước mặt hài tử biểu hiện qua dáng vẻ kệch cỡm như vậy!

Truyện Chữ Hay