Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ

quyển 2 chương 9: gậy ông đập lưng ông

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Heidi_Nhược Vũ Các

Nào biết Đường Linh chỉ cười, kéo cánh tay Lưu Triển Bằng, phun ra một câu khiến ông dở khóc dở cười nói, “Cháu đói bụng!”

Ý nói, bọn họ giải quyết nhanh lên, sau đó đi ăn cơm!

Sắc mặt Lưu Triển Bằng có chút quái dị, vốn ông muốn xem náo nhiệt, kết quả cô chủ nhỏ bán cái lại cho ông!

Khóe miệng run rẩy, ông mất tự nhiên ho ra một tiếng, sau đó nói với vẻ mất tự nhiên nói, “ Uhm! Sự việc xong xuôi liền dẫn cháu đi ăn cơm!”

Vương Chí Viễn nhìn Lưu Triển Bằng như thế, tựa tiếu phi tiếu nói, “A! Ông chủ Lưu còn phải tranh thủ thời gian đưa con về nhà sao! Nơi như thế này thực sự không thích hợp với ông đâu!”

Lưu Triển Bằng không đối đáp với hắn, trực tiếp đi thẳng tới Thích Khải Bình nói, “Ông chủ Thích, ông cũng biết, Trân Bảo Trai vốn chuyên buôn bán đồ cổ ngọc thạch, những năm này chỉ toàn biết đầu tư vào phương diện châu báu, bây giờ cũng muốn thử sức với ngành đồ cổ này rồi! Không biết những vật phẩm trong tiệm ông bán thế nào?”

Vương Chí Viễn vừa nghe, sắc mặt tức khắc như đóng băng, Lưu Triển Bằng vậy mà không thèm bận tâm tới lời uy hiếp của hắn, trực tiếp hỏi giá! Coi hắn là người chết sao!

Thích Khải Bình không nhìn vẻ mặt đóng băng của Vương Chí Viễn, chỉ suy nghĩ một lúc mới mở miệng, “Nếu ông chủ Lưu muốn những vật phẩm này, vạn, tôi không lừa gạt nâng giá làm chi, trong tiệm này của tôi vẫn không thiếu hàng tốt!”

Lưu Triển Bằng nghe xong cau mày trầm tư không nói, Thích Khải Bình thấy ông như thế, đã lại mở miệng, “Ông chủ Lưu cảm thấy giá cao ư?”

Lưu Triển Bằng gật đầu, “Trân Bảo Trai giai đoạn gần đây còn muốn mở thêm mấy chi nhánh, cho nên vốn lưu động trong tay cũng cần dự bị thêm chút!”

Thích Khải Bình nghe xong, trên mặt lộ vẻ thất vọng, Vương Chí Viễn chứng kiến màn này, nụ cười trên mặt tái hiện, đắc ý nói, “Ông chủ Lưu thật đúng là mới mẻ, không có tiền còn dám tới mua đồ cổ? Tôi thấy ông chủ Thích à, ông cũng đừng vùng vẫy giãy chết làm gì! Cửa hàng này của ông ngoài tôi ra, không ai muốn nổi!”

“Không có tiền chơi đồ cổ? Về nhà chơi với con nít đi!”. Người đàn ông vạm vỡ vẫn luôn đứng sau lưng Vương Chí Viễn bỗng chen vào một câu như vậy, miệng hắn độc, đã thành quen!

Vương Chí Viễn tán thưởng nhìn hắn, người đàn ông vạm vỡ kia lập tức chân chó cười nịnh nọt với Vương Chí Viễn! Cũng nhìn ra sự khoái trá trong lòng Vương Chí Viễn! Nhưng Vương Chí Viễn lại chưa phát hiện nơi đáy mắt người đàn ông vạm vỡ kia xẹt qua tia chán ghét!

Quan sát tỉ mỉ người đàn ông vạm vỡ kia, khóe miệng Đường Linh vểnh lên, trong mắt xẹt qua tia sáng, thật là thú vị!

Hắn dường như cảm giác được có người đang theo dõi hắn, vừa nghiêng đầu, đã trông thấy vẻ mặt Đường Linh nhìn hắn với vẻ nghiền ngẫm, thật khiến người ta thấy quỷ dị không thôi!

Thời điểm Đường Linh và người đàn ông vạm vỡ dùng ánh mắt “thâm tình nhìn nhau”, Vương Chí Viễn giở ra hết thủ đoạn chèn ép, rốt cục ấn định mua lại đồ cổ của Thích Khải Bình với giá vạn!

Vẻ mặt Thích Khải Bình vẫn không cam lòng! Nhưng cũng không thể làm khác! Nhắm mắt làm ngơ, cầm lấy chi phiếu của Vương Chí Viễn, kí thỏa thuận xong, tức giận đùng đùng phất tay bỏ đi!

Thích Khải Bình cũng rời khỏi đó, Lưu Triển Bằng đã không cần phải lưu lại, Vương Chí Viễn tựa tiếu phi tiếu mở miệng, “Ông chủ Lưu, theo tôi thấy Trân Bảo Trai của anh vẫn nên ngoan ngoãn buôn bán châu báu ngọc thạch thôi, mấy thứ đồ cổ này vẫn ít đụng vào thì tốt hơn, đừng đánh mất dưa hấu mà nhặt vừng, đến lúc chết cũng không biết chết như thế nào!”

Tiếp sau đó lại cười nhạo một tiếng, “Nhưng mà nếu như ông chủ Lưu nhất định phải lội vào vũng nước đục này, ngày nào đó nếu như không thể làm tiếp được nữa, nhớ tới tìm Vương Chí Viễn tôi đây, Trân Bảo Trai của ông tôi liền chịu thiệt một chút thu mua giúp!”. Sau đó hắn liều lĩnh cười ha ha!

Lưu Triển Bằng khinh bỉ nhìn hắn bằng nửa con mắt, cười gằn một tiếng, “Tôi thấy ông chủ Vương vẫn nên tự cầu phúc đi! Chuyện của tôi không mượn anh lo lắng! Muốn nuốt chửng Trân Bảo Trai, anh cũng nên nhìn lại bụng anh lớn cỡ nào!”

Nói xong kéo Đường Linh, quay người rời đi, Đường Linh miễn cưỡng đứng dậy, trong tay vẫn cầm giá bút kia, vẫy tay, ngọt ngào hướng về người đàn ông vạm vỡ kia cười!

“ Em bé lớn, anh sắp thất nghiệp rồi!”

Sau đó rất có thâm ý nhìn về phía Vương Chí Viễn đang lộ vẻ mặt đắc ý, cười quỷ dị! Muốn tính toán người khác sao, cuối cùng chẳng phải bị người ta gậy ông đập lưng ông!

Ra khỏi cửa hàng, đi xa chút, Lưu Triển Bằng rốt cục nhịn không được, đứng ở giữa đường bật cười lớn!

Thức sự quá đã! Ngọn lửa trong mắt ông nhìn Đường Linh càng cháy hừng hực! Cô chủ nhỏ của ông thật âm hiểm! Quá âm hiểm!

Đường Linh thấy Lưu Triển Bằng không hề che giấu chút nào thần sắc, nhún vai không thèm để ý sờ mũi một cái, “Hắn cứ muốn ép mua, vậy thì vất cho hắn!”

Ngày hôm qua Đường Linh xem hết toàn bộ đồ cổ của cửa hàng, những món chính phẩm bị Lưu Triển Bằng vận chuyển đi ngay trong đêm, những vật phẩm người đàn ông vạm vỡ kia khuân ra, không có một món là chính phẩm!

Càng độc hơn là, hôm qua Đường Linh phân phó Lưu Triển Bằng, đi chợ đồ cũ giá rẻ thu gom những mặt hàng cũ nát như đống chai lọ, bàn ghế cũ mèm ……, chia ra trộn lẫn với đám đống đồ nhái trong cửa hàng Thích Khải Bình, gom một đống bán hết cho Vương Chí Viễn!

Vương Chí Viễn kia cứ thích ép bán cho bằng được, vậy thì chuẩn bị thêm cho hắn một phần!

Vương Chí Viễn làm sao ngờ rằng, hắn bỏ ra vạn mua lại những thứ rách nát mà Lưu Triển Bằng chỉ bỏ ra có đồng để mua! Đợi hắn phát hiện ra, tất cả đã trễ!

Đối với lần buôn bán này, Đường Linh vẫn tương đối thoả mãn, tuy rằng cửa hàng kia cô phải bỏ ra vạn, chẳng qua sau khi buôn bán một vố, lừa gạt được trên tay Vương Chí Viễn hơn một trăm vạn, tuy rằng thủ đoạn nham hiểm, nhưng hiệu quả coi như không tệ!

Lưu Triển Bằng dẫn Đường Linh đi tới một quán ăn trang hoàng không tệ, trực tiếp đi về phòng VIP! Mới vừa vào phòng, trong phòng đã ngồi đầy người, Đường Linh nở nụ cười mỉm chi, động tác của những người này cũng khá nhanh chóng đây!

Vẻ mặt Thích Khải Bình kích động, trông thấy Lưu Triển Bằng cùng Đường Linh, hắn vọt thẳng tới, trong tay cầm một tấm thẻ ngân hàng, kích động mở miệng: “Tôi sợ hắn đóng băng chi phiếu, nên lập tức đi ngân hàng đổi tiền, trong thẻ này là vạn! Anh Lưu! Sau đó chúng ta làm sao bây giờ?”

Phải biết chính bọn họ kết hợp lại đặt bẫy Vương Chí Viễn, một khi bị hắn ta phát hiện, chính bọn họ sẽ gặp nguy hiểm! Tại Thành phố Ninh, Vương Chí Viễn có quan hệ mật thiết với hắc đạo!

“Những thứ đó đều là hắn chèn ép người ta mua về! Không ai có thể ép hắn mua! Cho dù phát hiện bị ám hại, cũng không dám nói nhiều ra bên ngoài!”

Lưu Triển Bằng phân tích, sau đó có chút bận tâm nói, “Chỉ sợ hắn ngấm ngầm mưu hại! Hắn ở thành phố Ninh này vẫn có chút thế lực!”

Thích Khải Bình vừa nghe, trong lòng cả kinh, liếc mắt nhìn mọi người trên mặt cũng đầy vẻ lo lắng như hắn, vội vã mở miệng nói, “Vậy làm sao bây giờ?”

Lưu Triển Bằng cau mày lại, nhìn mọi người một cái, “Mọi người sau này có dự tính gì không?”. Chuyện thứ nhất hắn đã xử lý xong xuôi, tiếp theo là việc này, cũng là việc thứ hai mà cô chủ nhỏ đã phân phó!

“Có dự định gì không?”

Thích Khải Bình có chút do dự, nói thật hắn quả thực chưa nghĩ ra, có ông lão đang ngồi một bên, người đó gọi là ông lão Triệu Phi, trầm ngâm một chút nói, “Tôi đã lớn tuổi, vốn đã muốn bán xong đám đồ cổ đi, về chỗ con gái hưởng phước tuổi già, chỗ con gái tôi ở tỉnh Thanh, vé máy bay tôi đã mua xong rồi, đêm nay liền rời khỏi thành phố Ninh!”

Mọi người thấy Triệu Phi muốn rời khỏi, có mấy người cũng có cùng ý nghĩ, tuy rằng ám hại Vương Chí Viễn một hồi, trong lòng cảm thấy cực kỳ khoái trá, nhưng tên Vương Chí Viễn kia lại có chút thế lực tại thành phố Ninh, đắc tội với hắn ta rồi, vẫn nên chạy là thượng sách!

Vì thế trong người có người quyết định rời đi, một số trong bọn họ vốn là người từ tỉnh khác tới, đến Thành phố Ninh chỉ vì chuyện làm ăn, hiện tại chuyện làm ăn kết thúc rồi, đương nhiên phải về nhà!

Tám người họ suy nghĩ một lát, cũng không có lưu lại ăn cơm, lần lượt rời đi!

Trong phòng chỉ còn dư lại Đường Linh, Lưu Triển Bằng và người còn lại!

Truyện Chữ Hay