Trùng Sinh Chi Phúc

chương 8: mở miệng khiêu chiến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cứ như vậy liên tục bốn tháng liền, thân thủ của Niên Khai Điềm cùng Thước nhi cũng là tốt lên thấy rõ. Số lần bị thương cũng ít lại, đến hôm nay liền không nam nhân nào đánh trúng được nàng nữa. Đây cũng được xem như nàng là thừa hưởng thứ tốt từ phụ thân a, lúc nhỏ phụ thân hay nói nàng rất có khiếu về võ học.

Trong bốn tháng nói ngắn cũng không ngắn mà dài cũng không dài này mọi người trong phủ đều biết, đại tiểu thư sau một đêm hôn mê đã giác ngộ rất nhiều, thay đổi không ít, Lương Tuấn Hy không còn bị khi dễ nữa. Quan hệ của Niên Khai Điềm cùng Lương Tuấn Hy cũng là tiến thêm một bậc mới, nói là bằng hữu cũng có thể xem là bằng hữu đi. Tóm lại là tuyệt không như đời trước.

Sáng sớm hôm nay, Niên Khai Điềm ngồi trước cửa sổ đưa tay chống cằm đặt lên trên song đài, đôi mắt chớp chớp nhìn xa xôi, như nhìn hoa trong viện, lại như không nhìn. Phụ thân theo lý chỉ nên đi một tháng, nếu có sự cố thì cũng chừng hai tháng là tối đa, lý nào lần này đi tận bốn tháng vẫn chưa về a.

Đời trước nàng cũng không nhớ rõ bởi bản thân lo chuẩn bị lễ cập kê cho bản thân. Nghĩ lại, nàng thấy bản thân sống một đời chỉ biết nghĩ cho mình không hề quan tâm đến cảm nhận của mọi người xung quanh.

Lúc này Lương Tuấn Hy cũng tiến đến viện tìm nàng. Mấy tháng nay hắn cố ý buổi tối tán dược, sắp xếp dược liệu sáng chỉ cần phơi xong dược liệu liền có thể tìm nàng trò chuyện, biết đâu có thể bồi đắp thêm tình cảm, nàng cũng không có bài xích hắn.

“Điềm Điềm, nàng ở đâu?”

“Bên này.” Niên Khai Điềm lười biếng đáp một tiếng. Nàng cũng quen với việc mỗi ngày hắn sẽ đến đây tìm mình nên cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.

Lương Tuấn Hy nghe được âm thanh, lập tức có thể xác định nàng ở nơi nào. Hắn bước đến trước cửa sổ, nàng ở trong nhìn ra, hắn lại từ ngoài nhìn vào, hai mặt tương hướng.

Gương mặt tuấn tú nếu không có da thịt lòi lõm xung quanh dải băng ở quanh mắt cùng nhìn không thấy vật thì sợ rằng nữ nhân toàn Lan Châu này đều đạp bay đại môn của Niên phủ a. Nhưng hiện cũng không ít bà mối đến Niên phủ hướng Lương quản gia cùng Hoa nhũ nương cầu thân nha, chỉ là hắn luôn tìm cách từ chối bởi hắn còn đợi nàng.

“Xem ta mang gì đến cho nàng.” Lương Tuấn Hy lấy con diều hình hồ điệp đưa đến trước mặt Niên Khai Điềm. Đây là hắn tự làm a, từng cây trúc một đều là hắn tự tuốt, chỉ là mắt hắn nhìn không thấy, nên con hồ điệp kia chỉ có một màu trắng không được vẽ gì lên trên.

Niên Khai Điềm dời đường nhìn vào con diều bằng vải trắng trên tay hắn. Nàng bĩu môi nói: “Không có màu, không thích.”

“Ta để nàng tự vẽ, nàng thích màu gì liền sẽ là màu đó.” Lương Tuấn Hy vẫn giữ nguyên tư thế cùng nụ cười trên môi. Nàng đối xử với hắn như vậy chính là rất tốt rồi a.

Niên Khai Điềm cầm lấy con diều đó nhìn nhìn. Nàng lại nhìn sang phía hắn, hắn không thấy vật mà cũng có thể làm được một con diều đẹp như vậy, nếu là vẽ lên nhất định sẽ còn đẹp hơn nữa nha, chỉ là nàng không biết vẽ a.

Thước nhi nâng váy vừa chạy vào nguyệt môn vừa hô to: “Tiểu thư, tiểu thư, lão gia bọn họ trở về rồi.”

“Thật sao?” Niên Khai Điềm lập tức ngồi thẳng thắt lưng, vẻ mặt vui vẻ mong chờ hỏi. Nàng đứng dậy chỉnh lý lại y phục, cùng nhuyễn tiên, tay cũng không quên đỡ đỡ tóc: “Thấy ta thế nào, tóc, y phục, trang dung?” Con diều đang cầm trên tay cũng vì vậy là rơi xuống đất.

“Đẹp, tiểu thư làm gì mặc gì cũng đẹp a.” Thước nhi cười đến híp mắt đáp.

Niên Khai Điềm đắc ý cười, chống tay lên song đài nhảy ra ngoài. Nàng cứ như một con gió lướt qua Lương Tuấn Hy mà bay ra ngoài.

Khi con diều rơi xuống, âm hưởng cực nhỏ vang lên, một cây trúc làm khung bị gãy, tim của Lương Tuấn Hy cũng theo đó mà rạn nứt. Nụ cười trên mặt hắn cũng đông cứng, quay mặt hướng nơi Niên Khai Điềm ly khai, đôi tay giơ trên không trung hướng phía nguyệt môn gọi: “Điềm Điềm...” Chỉ là nàng không ngừng lại cũng không đáp hắn.

Dừng lại một hồi hắn xoay người ngồi xổm xuống tìm con diều. Đôi tay trên đất mò mẫn liên tục bởi con diều nhẹ đã bị gió thổi bay đi nơi khác rồi.

Thước nhi thấy vậy tốt bụng giúp hắn nhặt lại con diều: “Đây.” Thấy hắn nhận diều nàng cũng chạy theo tiểu thư.

Kỳ thực bốn tháng này nàng cứ nghĩ tiểu thư là quên mất Hứa sư huynh nha. Chỉ là khi thấy tình hình trước mắt, đột nhiên lại có chút đồng cảm với Lương Tuấn Hy. Hắn làm mọi việc chỉ vì đổi lấy một nụ cười một ánh nhìn của tiểu thư mà thôi, ngược lại Hứa sư huynh cái gì cũng không làm lại có được tất cả a.

Lương Tuấn Hy còn chưa kịp đa tạ đã không còn cảm nhận được khí tức của Thước nhi nữa. Hắn mím môi một lúc rồi cũng theo ra ngoài. Nàng sẽ vì Hứa Bộ Nam trở về mà lạnh nhạt với hắn như trước không?

Kỳ thực, mọi người đều nghĩ sai cả nha. Niên Khai Điềm vui vẻ như vậy không phải bởi vì Hứa Bộ Nam trở về mà là phụ thân trở về a. Nàng một lần nữa lại gặp được phụ thân rồi. Phải nhân cơ hội này để phụ thân ngạc nhiên với thân thủ của nàng, không để người nào cáo trạng trước, nàng phải là người mở đầu.

- ---Phân Cách Tuyến Luna Huang----

Lúc này ở chính sảnh tiêu cục đang rất náo nhiệt. Niên Sở Hoằng trở về, Khúc thị nước mắt ngắn nước mắt dài quan quan tâm tâm hỏi han đủ điều.

Niên Nhạn Thanh cùng Niên Tuệ Nhàn bình thường nếu không có dịp gì đặc biệt là sẽ không bước ra đại thính, hiện cũng là đến đó đón. Chỉ còn mỗi mình Niên Khai Điềm vẫn chưa đến.

Niên Sở Hoằng là tổng tiêu đầu của tiêu cục, tính tình phóng khoáng, thân người vạm vỡ, hành xử cũng có chút thô lỗ. Hắn quen ăn to nói lớn, đối với ai cũng là nhiệt tình như vậy lại cực kỳ yêu thích nữ nhi duy nhất của mình. Thế nên nhìn thấy phu nhân của mình khóc lóc như vậy hắn thầm thở dài trong lòng.

Mang đại đao đưa cho một đệ tử của tiêu cục rồi đỡ Khúc thị ngồi xuống chủ vị. Nói qua vài câu liền đã hỏi: “Điềm Điềm nơi nào, vì sao giờ này vẫn chưa đến?” Lúc hắn rời đi nữ nhi chính là ngất xỉu, hắn cũng rất lo lắng a, nhưng áp tiêu nguy hiểm làm sao để nàng theo được. Đó là còn chưa nói đến, hắn biết rõ lý do nàng muốn theo mình.

Nhị thúc của Niên Khai Điềm Niên Khánh Tụ là một thương gia, thế nên không có dáng vẻ thô lỗ như Niên Sở Hoằng mà là một bộ dáng nho nhã hơn huynh trưởng một chút. Nhìn thấy phu thê huynh trưởng như vậy hắn đột nhiên cũng niệm thê.

Nàng đi còn lưu lại cho hắn hai nữ nhi ngoan ngoãn a. Như vậy hắn liền đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi: “Đại ca vừa về liền đã tìm Điềm Điềm a.”

Niên Sở Hoằng cau mày, đưa tay vuốt hàm râu quai nón của mình: “Nhị đệ có đến hai nữ nhi ra đón a, sợ là Điềm Điềm vẫn còn giận ta nên mới không có xuất hiện.” Con nha đầu này, cứng đầu như vậy làm gì không biết, giống hắn nơi nào không giống, lại giống ngay cái tính cứng đầu này.

“Lão gia, Điềm Điềm nàng a...” Khúc thị đang định mở miệng nói ra thay đổi của Niên Khai Điềm trong bốn tháng qua đột nhiên bị cắt đứt.

Lúc này, Niên Khai Điềm lại nhanh bay vào trong chính sảnh. Nhuyễn tiên trên tay nàng vung lên lại mạnh quật tới chỗ Niên Sở Hoằng. Hắn nhanh chóng tránh sang một bên chiếc ghế thái sư lập tức bị nát thành mấy khối. Mọi người đều là chinh lăng nhìn một màn trên.

“Thế nào, còn giận liền hành thích phụ thân.” Niên Sở Hoằng đứng vững cước bộ cách đó không xa, không giận phản tiếu. Hắn ha hả cười lên một trận, như vậy mới là nữ nhi của hắn, toàn núp ở khuê phòng thì làm được gì a.

Niên Khai Điềm thu hồi nhuyễn tiên, chân trước chân sau bày thế phòng thủ. Đôi tay nắm chặt nhuyễn tiên căng ra chắn ngang trước mặt. “Phụ thân, chúng ta đấu một trận nếu là người cảm thấy được liền lần tới đến nữ nhi cùng người đi áp tiêu.”

“Được.” Niên Sở Hoằng nói xong lập tức nắm chặt tay thành quyền, âm thanh răn rắc của các khớp xương vừa vang lên cũng là lúc hắn xông đến. Vẻ mặt hưng phấn, miệng cũng từ lâu bật cười, đã lâu hắn không có cùng nữ nhi này giao thủ. Nhìn chiêu lúc nãy của nàng liền biết được bốn tháng nay luyện tập không ít.

Đôi phụ nữ dưới ánh mắt kinh ngạc của nhiều người động thủ cước giao đấu. Lương Tuấn Hy cầm con diều cũng bước đến, nghe được động tĩnh hắn đứng im ở ngoài cửa không động đậy. Đôi tai khẽ động, tập trung thính lực lắng nghe âm thanh xung quanh, rất nhanh hắn liên xác định được chuyện gì đang xảy ra.

Nàng cùng bá phụ giao đấu sao? Vì lý do gì nha?

Lúc này Niên Sở Hoằng một tay không chút do dự túm lấy nhuyễn tiên của Niên Khai Điềm kéo nàng đến trước mặt mình. Lại rất nhanh lật tay còn lại túm vai nàng ném ra xa.

Lương Tuấn Hy nghe được tiếng la của nàng lập tức xác định được phương hướng nàng sẽ ngã xuống. Hắn nhanh chân phóng lên hai bước xa, tay dài vươn ra bắt lấy nàng.

“Nàng không sao chứ?”

Lúc này Hứa Bộ Nam đứng gần đó cũng là muốn đón lấy Niên Khai Điềm, chỉ là hắn lại kém Lương Tuấn Hy một bước. Tay hắn chỉ có thể chạm đến cánh tay dưới ống tay áo của nàng mà thôi.

“Sư muội cẩn thận.”

Niên Khai Điềm bị một loạt động tác của phụ thân khiến cho không thể đỡ nỗi, rất nhanh liền bị ném ra ngoài. Cả người nàng bay lên không trung, lại được một thân thể rắn chắc cao to ôm trong lòng.

Chỉ là khi đỡ lấy nàng, con diều trong tay của Lương Tuấn Hy lại bị thân thể của nàng làm gãy hết một cánh của hồ điệp. Thế như hiện hắn lại không có tâm tình lo cho con diều nữa, hắn quan tâm nàng hơn.

Niên Khai Điềm mím chặt môi, hất hai nam nhân ra khỏi người mình, đứng vững thân thể. Đôi mắt mở to lại lần nữa xông vào, nàng phải thắng, nhất định phải thắng.

Chỉ là lần công kích này của nàng lại cực kỳ thuận lợi. Niên Sở Hoằng bị nàng đấm một quyền lên lòng bàn tay phải liền ôm lấy cánh tay phải, lui về sau bốn bước giải giáp quy hàng: “Thua rồi thua rồi, bốn tháng nay ngươi quả có tiến bộ, vậy lần sau áp tiêu liền theo phụ thân đi thôi.”

Lúc trước hắn không để nữ nhi đi áp tiêu là bởi vì nàng chỉ một lòng muốn cùng Hứa Bộ Nam một chỗ. Hiện thấy được nỗ lực của nàng, lần giao đấu này cho dù là thắng hay thua, thì lúc nàng mở miệng khiêu chiến hắn cũng đã có sẵn đáp án. Từ lúc này trở đi hắn chính thức để nàng dần dần tiếp quản tiêu cục.

Truyện Chữ Hay