Thước nhi vừa lúc bước tới lấy chăn phủ lên người Niên Khai Điềm. Do nàng ta ôm qua chặt nên nàng không không cách nào tách hai người ra được.
Lương Tuấn Hy biết nàng bị hách thành như vậy lúc này không nên lập tức điều tra, chỉ là chứng cứ mỏng manh, không tra không được. Hắn ôm chặt lấy nàng, để nàng không cảm thấy lạnh, tay tránh khỏi phần nhớt trên lưng áo của nàng.
Khi đám người tụ tập đầy đủ, Lương Tuấn Hy lại nói: “Đêm khuya thế này, đại tiểu thư nhà chúng ta té xuống sông gây ra tiếng động lớn thật làm phiền mọi người.”
Mọi người nghe câu này đột nhiên rất không hiểu hắn muốn làm gì, ngay cả muối cũng không bị thiếu đi cân nào cơ mà, hắn là muốn gì a!
Lương Tuấn Hy lại tiếp tục nói: “Chỉ là ta đột nhiên giờ này mới nhớ ra, trước đó đại tiểu thư có nói với ta một việc rất quan trọng, nhưng ta lại quên mất. Sợ tiếp tục quên nên mới nhân cơ hội mọi người đều có mặt nói ra.”
Hứa Bộ Nam rất khó chịu, hắn gằng giọng nói: “Hy huynh, sư muội đã thành ra như vậy ngươi còn ở đây dùa giỡn cái xiếc gì?”
Bắt hung thủ không bắt, cho Niên Khai Điềm nghỉ ngơi lại không cho, còn ở đây đùa hoa chiêu. Nói gì thì nói sau này nàng cũng sẽ gả cho hắn, hắn làm sao có thể trở mắt nhìn nàng trong lòng nam nhân khác được? Lại nói, rõ ràng dạo này Niên Khai Điềm không xem trọng Lương Tuấn Hy nữa lại làm sao nói chuyện gì quan trọng cho một phế vật biết được.
“Hứa huynh, đây là Điềm Điềm nhờ ta, ta không thể chậm trễ được.” Lương Tuấn Hy hít một hơi thật sâu lại nói với mọi người: “Đại tiểu thư nhà chúng ta có nói rằng, nàng nhìn thấy một người trong những vị lái thuyền đây rất đắc lực, muốn hỏi quý danh để mang hồi phủ gia nhập tiêu cục.”
Nghe được như vậy đám lái thuyền lập tức rất hăng hái. Làm ở tiêu cục đương nhiên tốt hơn làm lái thuyền rồi, trừ người nói chuyện(LTH) ra, đám người khác đều y phục hoa lệ, hẳn lương bổng rất cao. Mà bọn họ cũng không hề hoài nghi lời của Lương Tuấn Hy, bởi trước đó Niên Khai Điềm từng khen lão bản nhà bọn họ rất biết trọng dụng nhân tài.
“Chỉ là nàng không biết tên, chỉ nhớ mặt. Nhưng hiện tại nàng đã thành ra bộ dạng như vậy làm sao nhận diện được.” Lương Tuấn Hy nói xong nghe được âm thanh thở dài của đám người vang lên, thầm cười: “Nhưng không sao, nàng nói với ta, nàng nhớ được tay của người đó rất hữu lực là nhân tài hiếm có. Chỉ là mắt ta lại nhìn không thấy thế nên phải phiền mọi người phối hợp một chút.Đám người lái thuyền lại nhao nhao lên nói để Niên Khai Điềm phục hồi mới tính, bởi cơ hội này chỉ có một, nên sợ Lương Tuấn Hy nhận sai người. Lương Tuấn Hy lại nói: “Lúc nãy tại hạ đã thay đại tiểu thư chẩn mạch, e rằng phải mất gần một tháng nàng mới bình phục, như vậy há phải làm lỡ cơ hội của các vị ở đây sao? Mà tiêu cục cũng mất đi một nhân tài. Tại hạ nếu còn chậm trễ thì quả thực có lỗi với mọi người, có lỗi với đại tiểu thư.”
Âm thanh đầy tiếc nuối vang lên tức khắc dập tắt sự dị nghị của mọi người. Giờ đây ai ai cũng bảo hắn nhanh chóng đưa ra biện pháp.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Lương Tuấn Hy chậm rãi gật đầu, đầu cũng không buồn nhìn lên mà phân phó: “Phiền các vị đưa hai tay mình ra trước. Bá huynh, làm phiền huynh dùng nước vẫy nhẹ lên tay bọn họ rồi chà xát vào nhau vài lần. Các huynh đệ cẩn thận quan sát xem tay bọn họ có biểu hiện lạ gì lập tức báo lại, bàn tay của người được chọn phải nhanh và hữu lực, nhớ đó.”
Đây cũng là lý do hắn gọi hết đám huynh đệ trong tiêu cục đến. Hắn nhìn không thấy không thể quan sát được, vậy liền phải nhờ người đông thế mạnh rồi. Hắn không hoài nghi người trong tiêu cục làm, bởi vì chuyến áp tiêu này đối với bọn họ mà nói cũng rất quan trọng, nếu là làm tốt bạc lãnh được cũng không hề thấp, làm không xong chỉ có lương ít ỏi lại bị ăn mắng.
Lương Tuấn Hy càng không hoài nghi Hứa bộ Nam, bởi chuyến áp tiêu này khẳng định địa vị của hắn(HBN) trong lòng bá phụ bá mẫu. Hai người đó căn cứ vào đây mà quyết định để hắn(HBN) là nữ tế của Niên gia, có đủ năng lực duy trì tiêu cục. Nếu Hứa Bộ Nam muốn hạ thủ nhất định không chọn lúc này.
Mọi người làm theo lời của Lương Tuấn Hy, sau khi tay dính nước, liền liều mạng dùng tốc độ nhanh nhất cọ xát vào nhau hy vọng lọt được vào mắt đám người tiêu cục, cuối cùng là mở hai bàn tay. Bá Cao Minh kinh hô túm lấy tay của một người đưa đến trước mặt Lương Tuấn Hy, cao hứng nói: “Hy huynh, tay của người này dường như dính thứ gì đó, rất nhớt.”
Lương Tuấn Hy nhếch môi âm lãnh nói: “Mau bắt hắn lại.”
Thước nhi là người đầu tiên tiến tới túm tay nam nhân kia bẻ ngược ra sau. Bởi nàng biết Lương Tuấn Hy không mang tiểu thư ra đùa giỡn bao giờ, hắn đã nói vậy ắt hẳn tên này có vấn đề. Bởi lúc nàng đứng ở lan can, thấy có người từ chỗ tiểu thư té mà ly khai. Ánh trăng hôm nay quá mờ nàng nhìn không rõ mà thôi. Vốn nghĩ chút nữa tiểu thư ngủ sẽ đi nói với hắn, không ngờ nhanh như vậy hắn bắt được rồi.
Bá Cao Minh cũng túm chặt cổ tay của nam nhân kia. Thước nhi làm hành động nhanh nhưng dù sao thể lực cũng không tốt bằng hung thủ, hắn không thể để một cô nương bắt một nam nhân được.
Mọi người ồ lên liên tục nghị luận chỉ trích Lương Tuấn Hy. Hắn chỉ điềm đạm nói: “Kẻ này là hung thủ đẩy đại tiểu thư nhà chúng ta xuống nước, bắt hắn cũng hoàn toàn không có quá đáng.”
Lúc này Niên Khai Điềm ở trong lòng hắn đã không còn run nữa, bởi vì nàng đã ngủ mất rồi. Hắn ôm nàng vẫn chưa hề buông tay, càng không có ý định giao lại cho Thước nhi.
“Tên hạt tử kia, ngươi có nhìn thấy không mà dám ngậm máu phun người? Ngươi vu oan ta, ăn nói không có chứng cứ, ta muốn báo quan, ta muốn báo quan.” Nam nhân kia cực lực vùng vẫy nhưng lại bị hai người có võ chế trụ căn bản không thể thoát.
Vu oan? Báo quan? Khóe miệng của Lương Tuấn Hy hiện ra một tia cười nhạt nhưng lại có chút âm ngoan mang theo vị máu.
“Lúc lên thuyền, ta cùng Thước nhi đi dạo quanh thuyền một vòng, sau đó cố ý đến hầm rải bột sắn vào xung quanh các rương muối. Mà nam nhân này vì động tay chân với các rương muối nên tay dính lại bột sắn. Hắn cố ý muốn chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, lại có thể ngụy tạo thời gian gây án nên mới đẩy Điểm Điềm xuống sông. Chính vì lý do này lưng áo của nàng dính một loạt nhớt cùng loại với trên tay của hắn.”
Lương Tuấn Hy giải thích một mạch xong, lại âm giọng hỏi: “Có đúng thế không?” Bởi hắn biết cách làm của nàng chứng tỏ nàng nghi ngờ có người trên thuyền động thủ, thế nên mới cố ý giúp nàng dễ phát hiện hung thủ mà thôi. Không ngờ người này dám đẩy nàng xuống nước, tội đáng chết.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Âm thanh của hắn âm hàn đến nổi để người run bần bật như vừa rơi vào băng tuyền vậy. Sau khi nghe xong phân tích, mọi người đồng loạt hiểu lập tức lấy dây trói người đó lại. Nam nhân đó vẫn hô to rằng bản thân oan uổng nhưng lại bị một người khác lấy vải nhét vào trong miệng.
Lương Tuấn Hy hơi cau mày vì cảm thấy tiếng thét kia rất chói tai, gằn giọng hỏi: “Ngươi oan uổng? Đừng tưởng ta không biết lúc dời muối lên thuyền ngươi đã cố ý để người gây động tác mạnh nhân cơ hội đục lỗ dưới đáy rương. Lúc nãy ngươi vào trong kiểm tra, không thấy muối bị rơi ra ngoài nên mới cố ý đẩy Điềm Điềm để có cơ hội tìm hiểu kỹ nguyên nhân.”
Hắn từng nghe Điềm Điềm nói qua về chuyến áp tiêu lần này. Nếu như một đường áp không hề phát sinh chuyện gì ngoài việc ngựa chết ra liền chỉ có thể gây án trên tàu thôi. Sau đó hắn nghe được Bá Cao Minh nói chuyện Điềm Điềm đi mua thiết lót bên trong rương, hẳn nàng cũng đoán được như hắn.
Thế nhưng Thước nhi đưa hắn đi khắp thuyền lại không phát hiện nơi nào trên thuyền có vấn đề. Vì vậy hắn đoán, hung thủ nhất định sẽ làm thủng rương sau đó nhân lúc không người chú ý mà vào hầm lấy số muối bị rơi ra ngoài thả xuống sông. Như vậy thần không biết quỷ không hay.
Chỉ là hắn đoán không ra, vì sao các tiêu cục trước lại không phát hiện chuyện rương muối bị đục lỗ? Do đó mới rải bột sắn, chỉ cần phát hiện muối bị vơi mất liền lập tức truy tra hung thủ rồi.
Có huynh đệ trong tiêu cục hỏi: “Hy huynh, chúng ta giải quyết tên này thế nào.”
“Theo quy tắc của tiêu cục, chặt tay trói lại, đến khi cập bến giao cả hắn cho tiêu chủ giải quyết.” Đây là người chạm vào muối, chứng tỏ là có ý phá hoại, tiêu cục lấy hai tay của hắn việc còn lại để tiêu chủ giải quyết.
“Thật xin lỗi các vị, tại hạ nóng lòng tìm hung thủ nên dựng nên màn kịch vừa rồi để lừa mọi người, còn thỉnh mọi người thứ tội.” Dứt lời hắn bế Niên Khai Điềm rời khỏi nơi này.
Lúc này mọi người đầy cảm thán, vốn nghĩ Lương Tuấn Hy sẽ là gánh nặng của bọn hắn, không ngờ lại trái ngược hoàn toàn. Không những để bọn hắn không cần nhịn đói, mà còn bảo toàn được uy tín của tiêu cục, tra ra hung thủ hại đại tiểu thư nữa. Nếu hắn không mù, cho dù là bức ép sợ là tổng tiêu đầu cũng phải bắt đại tiểu thư gả cho bằng được.
Hứa Bộ Nam tức giận một đấm hạ lên mặt của nam nhân kia. Tên khốn này suýt hại hắn mất hết tất cả rồi, “Nói đến cùng là người nào sai khiến ngươi?” Không đánh chết tên khốn này hắn thực sự không thể trút được cơn giận này.
Hai mắt của hắn đầy sát khí chỉ muốn lập tức giết chết nam nhân này. Đám huynh đệ trong tiêu cục lại nghĩ hắn tình thâm nghĩa trọng với Niên Khai Điềm nên mới giận như vậy, ở bên cạnh không ngừng khuyên nhủ.
Nam nhân kia bị trói vào cột thuyền, miệng bị nhét khăn, tay bị chặt, đã vậy mặt còn bị Hứa Bộ Nam đánh thành đầu heo nữa chứ, trông thê thảm vô cùng. Nhưng lúc này đây cũng không có người dám cứu hắn. Bởi lúc này mọi người cảm nhận được hàn khí từ Lương Tuấn Hy cùng sát khí từ Hứa Bộ Nam, trái tim nhỏ của bọn họ quả thực chịu không nỗi đả kích đâu.