Sáng ngày kế tiếp, Niên Khai Điềm vừa thức dậy đã bị Thủy Ảnh Tư kéo ra ngoài thành tản bộ. Nàng nhìn nhìn hắn bĩu môi hỏi: “Ngươi muốn mang ta đi đâu?”
“Đi dạo mà thôi, Niên cô nương không cần khó chịu với tại hạ như vậy.” Khóe môi khẽ nhếch lộ ra dáng cười tỏa nắng của Thủy Ảnh Tư khiến không ít phụ nhân nữ giới có mặt ở đây đỏ mặt cúi đầu.
Nếu không phải đề nghị đột nhiên của mẫu thân hắn nàng có cần khó chịu như vậy không? Lại nói hắn không phản đối lại còn mang nàng đi dạo, khác nào là đáp ứng ý nguyện của mẫu thân hắn đâu.
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nàng thanh thanh khí khí mang theo chút tò mò hỏi: “Không phải đâu, sao ngươi một chút cũng không quan tâm vậy?” Dù gì cũng là chung thân đại sự của mình, sao nhìn hắn lại bày cái dáng vẻ như ‘tùy phụ mẫu an bài’, hắn không có chút chủ kiến gì sao?
“Quan tâm? Cái gì a?” Thủy Ảnh Tư vẫn rất thông thả thả cước bộ như bản thân hắn thực sự chẳng hiểu nàng hỏi gì. Âm thanh thả ra còn không có chút hiếu kỳ hay mang theo bất kỳ tâm trạng nào để người hoài nghi không biết hắn có thực sự quan tâm đến chung thân đại sự của mình hay không.
“Chuyện thượng thư phu nhân nói đêm qua a. Ngươi thực sự một chút phản đối cũng không có?” Niên Khai Điềm dừng cước bộ, dùng ánh mắt cực kỳ khó hiểu nhìn hắn.
Thủy Ảnh Tư xoay người, bước lại về bên cạnh nàng, nhãn thần nhìn thú vị nhìn chằm chằm nhuyễn tiên đang bị nàng xoay trên tay: “Ta cảm thấy cũng rất tốt, thế nên không có ý kiến gì nữa. Nếu Niên cô nương có ý kiến gì liền có thể nói cùng ta.”
“Ta cùng ngươi vừa quen không bao lâu...làm sao có thể...”
Lời của Niên Khai Điềm có chưa dứt đã thấy Thủy Ảnh Tư lắc đầu: “Hóa ra Niên cô nương là sợ sau này chúng ta không hòa hợp sao?” Hắn đảo mắt một vòng như suy nghĩ thứ gì đó lại nói: “Kỳ thực tại hạ rất dễ tính, không khó chung đụng đâu.”
Niên Khai Điềm mài mài răng rất muốn cắn người, “Ta không nói thứ này.”
Đôi mắt phượng của mỗ nam nhân chớp chớp thiên chân vô đối nhìn nàng. “Vậy...là thứ gì?”
Nàng ngửa đầu lên trời liên tục hô hấp điều tức hô hấp, sau cùng mới đáp: “Ta là độc nữ, muốn thú ta liền phải ở rể, có biết không?” Ý nàng là không thể để Niên gia tuyệt hậu được.
Kể ra nàng cũng rất tốt số, phụ mẫu tuy có nói đến chung thân của nàng nhưng vẫn là để nàng tự ý quyết định. Nghe âm thanh của Thủy phu nhân đêm qua liền biết, ‘ý ta đã quyết, miễn lộn xộn’, lại nhìn dáng vẻ của Thủy thượng thư chính là bộ dáng ‘toàn bộ nghe theo nàng’, vậy chẳng phải Thủy Ảnh Tư không tốt số sao?
“Vậy thì không cần lo lắng, chẳng phải Niên phó tiêu đầu cũng có hai nữ nhi sao?” Thấy được đôi mắt trợn to như cá chết của nàng, Thủy Ảnh Tư còn bổ sung: “Đêm qua hắn uống say ta vô tình nghe hắn lẩm bẩm một mình với thê tử đã mất.”
Niên Khai Điềm cáu gắt một câu: “Nhưng phụ thân ta là trưởng tử, ngươi muốn thú thê liền tìm hai vị đường tỷ muội của ta đi.”
Mắt hắn đầy thú vị nhìn nàng, hiếu kỳ hỏi: “Các nàng cũng có bộ dáng như Niên cô nương?”
“Cái này...cũng không phải.” Niên Khai Điềm vẫy vẫy tay từ chối. Bộ dáng của nàng có gì tốt mà giống chứ, trái lại còn bị chê bai thô lỗ tục tằng nữa kia.
Khi nàng vẫn còn muốn khen ngợi hai vị đường tỷ muội của mình tri thư đạt lễ, miệng vừa há đã bị hắn ném một câu vào mặt.
“Vậy thì không cần, tại hạ vẫn cảm thấy Niên cô nương tốt.”
Niên Khai Điềm tức đến không nhẹ liên tục vỗ ngực thuận khí, cũng không tiếp tục cùng hắn nói nữa. Nàng xoay người bước đi. Không hiểu sao, nàng vẫn có thể nói ra câu ‘kỳ thực ta đã có người trong lòng rồi’, nhưng đến miệng lại cảm thấy có cổ cảm giác kỳ lạ ngăn lại. Dường như tâm nàng có chút thay đổi, để nàng nói không ra lời kia.
Tóm lại hôn sự này phụ thân nhất định không đáp ứng đâu. Nàng cũng không cần thiết tiếp tục cùng hắn đôi co. Chuyện trước mắt chính là nhanh nhanh trở về Lan Châu gặp tiểu đệ đệ sắp xuất thế thôi.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Lúc này chân nàng đột nhiên dừng ở một y trang to lớn trang cách mình chỉ vài bước chân. Bên ngoài y trang này có trưng bày một kiện nam phục bạch sắc tú ngân tuyến vân văn, các đường biên đều là đạm hôi sắc nhìn rất quý khí.
Ngày đầu tiên đến kinh thành nàng liền đã thấy nó rồi. Lúc đó nàng nghĩ nếu là để Lương Tuấn Hy vận nhất định sẽ rất bắt mắt. Thiết nghĩ hắn vì nàng hai đời, nàng cũng nên mua chút gì đó tặng cho hắn.
Chỉ là lúc cùng thước nhi bước vào hỏi giá mới biết, kiện y phục kia tính bằng hoàng kim. Đừng nói là hiện tại tiêu cục đang khó khăn, chính là lúc trước nàng cũng không có bạc mà mua. Bóp bụng thắt eo, tiết kiệm keo kiệt thì chí ít cùng phải mất hơn nửa năm nàng mới có thể mua được.
Thế nên đến hiện tại nàng vẫn chưa chọn được món lễ vật nào tặng hắn. Có lẽ do mắt đầu tiên của nàng đã nhìn trúng kiện y phục này cho hắn, nên những món khác nàng nhìn không hợp nhãn, vẫn là cảm thấy cái này mới hợp với hắn, và chỉ có hắn mới đủ tư cách vận.
Mà điếm tiểu nhị nơi này cũng có nói với nàng, y phục ở đây chỉ có một tuyệt không có hai nên sẽ không bị trùng lặp. Lại nói thêm tơ tầm gấm vóc đều là thượng hạng, chính vì vậy giá thành rất cao, trước nay người ghé vào nơi này cũng chỉ có quý tộc quan lại mà thôi.
Thủy Ảnh Tư thấy Niên Khai Điềm nhìn chằm chằm y trang, hắn nhếch môi nói: “Thích liền vào xem đi.”
“Ta...không có thích.” Niên Khai Điểm cúi đầu dối lòng nói ra một câu. Trong y trang đó, kiện y phục nào cũng đắt, bạc của nàng còn mua không nổi một cái cổ áo của y phục bên trong.
Thủy Ảnh Tư không nói nhiều đã bước đến đó, rồi bước vào bên trong, cũng không quên nhìn Niên Khai Điềm nói: “Đến đây xem đi!”
Hắn vừa bước vào đã thấy có không ít người chạy đến cúi người chào rất khép nép. Niên Khai Điềm nhìn không được thầm thán một câu: Quả nhiên làm quan thật tốt, hôm trước nàng bước vào cũng không được tiếp đãi nồng hậu như vậy.
Âm thanh hắn to lớn như vậy khiến mọi người chung quanh đều nhìn về phía Niên Khai Điềm. Chẳng phải công tử Thủy gia không gần nữ sắc sao? Nữ nhân này ăn mặc quái lạ, còn có thể tiếp cận được hắn?
Niên Khai Điềm bị nhìn đến lạnh sống lưng, nuốt ngụm nước bọt, dằn lòng bản thân đi cùng hắn tuyệt đối không phải vì tham bạc. Vì thế vừa bước vào nàng liền hỏi: “Ngươi muốn mua y phục?”
“Đây là đồ cưới của gia mẫu tại hạ, thiết nghĩ gia mẫu cũng yêu thích Niên cô nương, vậy tùy tiện chọn vài bộ là được.” Thủy Ảnh Tư nói xong, bước qua ghế một bên ngồi xuống, phe phẩy chỉ phiến trong tay, bày thái độ ‘ta đây là chủ nhà’.
Đám người ở đây lập tức biết nàng là ai. Bọn họ nhớ rõ nàng, bởi y phục của nàng không giống bất kỳ ai, mà hôm đó bước vào chỉ nhìn mỗi một kiện nam phục bên ngoài. Lúc nàng đi ai cũng bàn tán nói nàng không có bạc cũng bắt trước người bước vào nơi này.
Hôm nay lại được công tử đích thân dẫn vào, lại còn chính miệng nói là phu nhân thích nàng, vậy chẳng phải là nữ chủ tử tương lai sao? Cũng may hôm qua tuy không đón tiếp nồng nhiệt nhưng cũng không có bày thái độ cho nàng xem a!
Nhất định là hôm qua nàng nhìn kiện nam phục kia là muốn âm thầm mua tặng cho công tử rồi. Chưởng quỹ nghĩ như vậy thầm vỗ đầu mình tự trách bản thân có mắt không thấy thái sơn. Lúc này khúm núm trước mặt Niên Khai Điềm nói: “Niên tiểu thư, người hôm nay đến có phải vẫn là muốn mua kiện đó không?” Mắt cũng không dám liếc ngang liếc dọc sợ làm công tử nhà mình mất đi bất ngờ.
Niên Khai Điềm hơi nhăn mặt, có chút bối rối xua xua tay: “Không cần, không cần, ta không có muốn mua gì hết!” Bạc đâu mà mua, lại nói nếu nhận lễ vật này khác nào đáp ứng gả đâu, nàng mới không muốn!
Nói thật, thái độ cùng ngữ điệu của Thủy Ảnh Tư để lòng nàng có một cổ cảm giác khó diễn tả thành lời. Nàng đến cổ áo đều mua không nỗi, thế mà hắn có thể thông thả nói ‘tùy tiện chọn vài bộ là được’, tuy biết hắn không phải chê bai nàng hay khoe của nhưng nàng vẫn có chút như bị người đánh mặt.
“Còn ngại cái gì!” Thủy Ảnh Tư nâng mắt lên nhìn nàng một cái lại tiếp tục thưởng thức nước trà trong tay. Đúng là nữ nhân khác người, đổi lại là những người khác nhất định không hề kiên dè lấy hết rồi. Hắn cao giọng nói: “Còn không mau mang thứ Niên cô nương thích cho nàng thử.”
“Vâng vâng vâng!” Chưởng quỹ khom người vài cái, hướng một nữ nhân nói: “Còn đứng đó làm gì, mau đưa Niên tiểu thư vào trong.”
Niên Khai Điềm còn đang lúng túng muốn cự tuyệt thì bị nữ nhân kia niềm nở kéo vào trong thử y phục. Khi đứng ở trong một gian phòng to lớn, còn chưa kịp hồi thần đã thấy chưởng quỹ lén la lén lút cầm kiện nam phục nàng yêu thích bước vào, cười nói đầy siểm nịnh: “Đây là kiện nam phục tiểu thư nhìn trúng hôm qua a! Nô tài hiểu ý người nên mới cố ý mang vào đây.” Muốn tạo bất ngờ cho công tử thôi mà, vài ngày nữa chẳng phải sinh thần của công tử sao.
Niên Khai Điềm nặn ra một nụ cười nói: “Không cần không cần, ta không có mua.” Nói xong nàng lập tức bước ra ngoài.
Thủy Ảnh Tư ngồi ở trên ghế, thấy Niên Khai Điềm vừa vào đã trở ra liền thẳng thắt lưng nói: “Được rồi, hôm qua Niên cô nương giúp tại hạ, xem như đây là tạ lễ đi.” Hắn biết nàng không muốn gả nên mới không nhận nên liền lấy đây làm lý do.
“Thật sao?” Niên Khai Điểm nghe được lập tức mừng rỡ hỏi lại như thể sợ mình nghe nhầm. Phản chính nàng cũng đào không ra bạc mua, lại nói mua không được thứ nào vừa ý để tặng Lương Tuấn Hy, vậy liền như vậy đi. Mặc dù tặng người khác mà lại dùng bạc của một người khác nữa để mua có chút...thôi kệ đi, ai bảo nàng nhìn trúng nó chứ.
“Ân.” Thủy Ảnh Tư nào biết nàng nhìn trúng thứ nào, hắn tùy tiện đáp ứng.
Niên Khai Điềm nhìn thấy chưởng quỹ cầm kiện y phục kia đang bước ra, nàng vội vã chạy tới, túm tay áo của hắn lôi vào trong nói: “Ta lấy cái này, làm phiền bỏ hộp cẩn thận.”
“Được được được, nô tài lập tức làm ngay.” Chưởng quỹ vốn nghĩ không ra Niên Khai Điềm vì sao không mua, lại đột nhiên nghe câu này nên lập tức đáp ứng. Hắn cũng không quên đặt thêm một kim quan hợp với y phục vào bên trong nữa.
Nhìn bóng lưng hai người đi xa, chưởng quỹ cười hắc hắc, xem ra phu nhân không cần lo lắng cho công tử nữa rồi. Bất quá đột nhiên có một tiểu kế thấp giọng nói nhỏ gì đó bên tai hắn để mặt của hắn đong lại, nụ cười nhanh chóng lụi tàn.
“Cái đó...cái đó...nên làm thế nào a?”
Chưởng quỹ mím chặt môi tức giận trừng mắt tiểu hỏa kế, tiện tay cầm sổ sách đập xuống đầu đối phương một cái mạnh, “Ngươi, sao ngươi không nói sớm a.”
“Lúc này tiểu nhân vốn muốn nói nhưng người lại liên tục giơ tay không cho nói.” Tiểu hỏa kế chỉnh lại nón trên đầu đầy chật vật nhăn nhó nói.
“Để ta suy nghĩ một chút...” Chưởng quỹ nói xong đầu mày nhăn lại xoay người đi vào trong.