Trùng Sinh Chi Phúc

chương 11: lễ khinh ý trọng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bên ngoài chính sảnh một mảnh náo nhiệt. Khi Niên Khai Điềm bước đến thì đã thấy Niên Tuệ Nhàn từ lâu đã ở đó. Nàng ta chạy đến ôm lấy nàng cười vui vẻ: “Đường tỷ vì sao lâu như vậy mới đến nha, ta đợi ngươi lâu lắm rồi nha.”

“Ta cùng đường tỷ vừa tản bộ trong hoa viên vừa hàn huyên nên đến trễ chút thôi.” Niên Khai Điềm nói xong ôm hồi nàng ta một cái lại nhẹ đẩy ra.

Niên Tuệ Nhàn nghe vậy lại đưa mắt nhìn sang Niên Nhạn Thanh bên cạnh Niên Khai Điềm. Ánh mắt híp lại không ít, lại mở thanh hỏi: “Hai người nói chuyện gì nha?”

Niên Nhạn Thanh không đáp mà nhấc chân bước đến thỉnh an trưởng bối có mặt ở chính sảnh. Sau đó liền ngồi xuống vị trí của mình không hề cùng ai nói lời nào.

Niên Khai Điềm nhún vai: “Không có gì, chút chuyện sổ sách mà thôi, ta không biết nên thỉnh giáo đường tỷ.” Nàng ta dùng nhãn thần kia nhìn tỷ tỷ của mình là có ý gì? Giữa tỷ muội bọn họ phát sinh chuyện gì sao?

Dứt lời nàng cũng bước vào thỉnh an các trưởng bối.

Buổi lễ cứ như vậy tiến hành trong thuận lợi. Nàng cũng không quên len lén quan sát thần sắc của Niên Khánh Tụ. Nhìn hắn không có gì đặc biệt mà chỉ cười đến híp mắt cũng không quên nói cùng Khúc thị ‘sau này còn phiền đại tẩu giúp đỡ tìm nhà tốt cho hai nữ nhi của ta a.’

Đến phần tặng lễ lại không giống với đời trước nha. Lễ vật hoàn toàn khiến Niên Khai Điềm bất ngờ bởi không có một thứ giống. Phần lễ vật của Bá Cao Minh, hắn tặng cho nàng cùng Niên Tuệ Nhàn chính là không đồng nhất, ý nàng là về phần giá trị.

Tuy là lễ vật tặng nàng giá trị cũng cao nhưng lại không bằng của Niên Tuệ Nhàn. Thứ của nàng ta cầm chính là hàng số lượng a. Nhịn không được nàng bĩu môi kêu ca: “Không công bằng, tam sư huynh thiên vị.”

Bá Cao Minh gãi gãi đầu đầy lúng túng nhìn Niên Khai Điềm, lại e ngại có nhiều người ở đó nên hắn kéo nàng sang một bên nói nhỏ: “Sư muội cùng biết ta có ý với tam tiểu thư, nên thông cảm cho ta một chút a.”

Hừ một tiếng rõ kêu, Niên Khai Điềm quay đầu đi. Ngay thời điểm đó, chính xác không lầm nàng nhìn thấy ánh mắt của Niên Nhạn Thanh hướng về phía này. Chỉ là rất nhanh nàng ta liền cúi đầu vờ như thứ gì cũng nhìn không thấy.

Chỉ cần một hành động nho nhỏ kia thôi cũng đủ cho nàng đoán được nàng ta nghĩ gì. Vậy liền chính là Bá Cao Minh có ý với Niên Tuệ Nhàn, mà Niên Nhạn Thanh lại là có ý với Bá Cao Minh a, vậy chuyện nàng ta muốn nói cùng nàng là chuyện này đi?

Ngay lúc Niên khai Điềm đang cau mày suy nghĩ thì Lương Tuấn Hy tiêu sái từ bên ngoài nho nhã đạp bước tiến đến. Hắn hướng mọi người hành qua lễ được Lương Vân Kha đưa đến bên người Niên Khai Điềm.

“Điềm Điềm.” Nhẹ giọng gọi một tiếng, hắn đưa hộp gấm nhỏ đến trước mặt nàng: “Đây là lễ vật ta tặng nàng.”

Hứa Bộ Nam đứng gần đó nghe được mi tâm cau lại không ít. Điềm Điềm? Gọi thân mật như vậy, trong bốn tháng nay xem ra lời của mọi người là thật rồi. Hắn vốn không tin, bởi từ khi hắn trở về không thấy được hai người gặp qua mặt.

Hồn của Niên Khai Điềm trở về thể xác, nhìn thấy người trước mắt không hiểu sao tâm trạng của nàng đột nhiên lại vô cùng tốt. Nàng đưa tay nhận lấy nhoẻn miệng cười: “Đa tạ ngươi.” Tính toán cũng lâu rồi nàng không thấy hắn a.

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

“Nàng mở xem xem có thích không?” Lương Tuấn Hy vẫn là giữ chất giọng ôn hòa sủng nịnh, tuy nhìn không thấy nhưng mặt hắn luôn hướng về phía nàng. Biết bản thân cao hơn nàng nên đầu cũng hơi cúi, nếu không có dải băng trước mắt kia sợ là người nhìn xa cũng không phát hiện hắn nhìn không thấy.

“Ân.” Khi nắp hộp mở, mắt của Niên Khai Điềm mở to cực không tin nhìn vật bên trong lại nhìn người trước mặt.

Đời trước những thứ hắn tặng phụ mẫu không cho phép nàng trả lại ép nàng nhận thế nên nàng chỉ có ném ở một bên mà thôi. Hiện trái lại nhìn được thứ này nàng không thể tin nha.

Hắn một thân thân đạm thúy lục sắc, bình thường thô sơ đến không thể nào bình thường hơn được, ăn vận chỉ là như một nam tử nhà nghèo mà thôi, lý nào có nhiều bạc tặng nàng cây lược ngọc lưu ly như vậy a. Đây còn chưa kể trên khung lược còn có chạm trổ hoa văn nho nhỏ cùng tên của nàng nữa. Nhất định là hắn phí không ít bạc, hắn moi đâu ra nhiều bạc như vậy?

Bá Cao Minh nhìn thấy cũng trợn to mắt nhìn, như thể không tin tưởng hắn lắp bắp hỏi: “Hy...Hy huynh, đây là...” Mấy từ sau cũng nói không ra miệng nữa. Thứ này rất đắc nha, hắn đã từng nghĩ sẽ mua tặng cho Niên Tuệ Nhàn, nhưng nghĩ là chỉ có phu thê mới tặng lược mà thôi thế nên không có mua. Lương Tuấn Hy trái lại dám tặng a.

Lương Vân Kha khó chịu hừ thầm trong bụng. Đại ca của hắn chính là quá lưu tâm nữ nhân này, bản thân thì tiết kiệm mua cho nàng thứ trân quý như vậy. Trong mắt của nàng chỉ có mỗi Hứa Bộ Nam mà thôi, nào có đại ca của hắn chứ. Hắn chính là cảm thấy không đáng.

Niên Tuệ Nhàn đứng một bên nhìn thấy cũng hiếu kỳ chạy đến xem. Mắt nàng mở thật to, đưa tay che miệng bất khả tư nghị khá lâu. Lương Tuấn Hy đào đâu ra nhiều bạc như vậy a? Mắt nàng nhìn Lương quản gia cùng Hoa di nương gần đó, nhìn bọn họ ăn vận đơn giản tầm thường, mà đôi huynh đệ lương gia cũng là tầm thường lại cư nhiên có nhiều bạc như vậy.

Lương Tuấn Hy nở nụ cười, hắn biết bọn họ chính là ngạc nhiên a, chỉ là đồ tặng nàng hắn không tiếc bất cứ thứ gì: “Điềm Điềm thích không?”

“Thứ này quá trân quý rồi, ta...” Nàng làm sao dám nhận nha. Mắt lại không tự chủ nhìn về phía phụ mẫu. Lễ vật này nàng từ chối liệu có bị họ mắng cho một trận không?

Đám người bên kia nào thấy được Lương Tuấn Hy tặng gì. Chỉ là Niên Khai Điềm cố ý hạ tay cầm hộp gấm xuống, hơi nghiên hộp để phụ mẫu có thể nhìn thấy, nàng chính đang hỏi ý kiến bọn họ.

Đám người kia thấy được lại một phen bàn tán không dứt. Lương Tuấn Hy ngày thường ăn vận không nổi bật cư nhiên cất giấu nhiều bạc như vậy?

“Đây là lễ vật ta tặng nàng, đều nói thiên lý tống ngỗng mao – lễ khinh tình ý trọng, nàng vẫn là nhận thì được rồi.” Lương Tuấn Hy vẫn bảo trì nụ cười, hắn xem như không nghe được tiếng ồn ào bên kia, giọng nói vẫn là khinh đạm mang theo sủng nịnh có thừa.

Phu phụ Niên gia vốn là muốn từ chối, nghe xong câu kia lời đến cửa miệng cũng nuốt xuống. Người ta đã nói đến như thế rồi làm sao có thể từ chối.

Niên Sở Hoằng lén nhìn thê tử của mình như muốn trách ‘tất cả đều tại nàng, biết bao nhiêu thứ không nói đùa lại mang chuyện chung thân đại sự ra nói đùa.’ Hiện vui rồi, Lương Tuấn Hy ôm cái mộng này nha, mà nữ nhi của hắn lại một lòng với Hứa Bộ Nam a, bảo Hắn phải làm gì cho tốt đây?

Khúc thị nuốt một ngụm nước bọt hồi trượng phu một mắt như nói ‘ta làm sao biết hắn cho là thật còn nhớ lâu như vậy a’. Nàng lúc đó quả thực có ý nghĩ muốn Lương Tuấn Hy là nữ tế của mình a. Chỉ là nữ nhi không thích, lại nói sau này nàng suy xét kỹ lại thấy nữ nhi cái gì cũng không ổn, nếu bọn họ qua đời nếu là lấy đôi mắt kia của Lương Tuấn Hy sợ nữ nhi chịu khổ.

Niên Khai Điềm mím môi thầm mắng: Cái gì gọi là ‘lễ khinh’ nha, cây lược này mà ‘khinh’ thì thứ gì mới gọi là ‘trọng’ a. Thấy phụ mẫu cũng là á khẩu nàng cũng chỉ biết đa tạ hắn mà thôi.

Hứa Bộ Nam bước đến nhìn thấy cây lược sắc mặt đen lại không ít. Hừ thầm trong bụng, biểu tình trên mặt lại vẫn mang ôn hòa: “Lúc đầu ta còn nghĩ rằng Hy huynh sẽ không đến nữa a.”

“Làm sao có thể, hôm nay là lễ cập kê của Điềm Điềm ta chỉ là bận chút việc nên đến trễ mà thôi.” Lương Tuấn Hy cũng ôn hòa đáp trả, mặt hướng về phía Hứa Bộ Nam. Tuy hắn một thân y phục thông thường không gì nổi bật nhưng khí chất vẫn là áp đảo hết thảy xung quanh, tuấn dung của Hứa Bộ Nam cùng y phục hoa lệ của Bá Cao Minh cũng không sánh kịp.

Lý Sử Thành cũng hiếu kỳ chạy đến xem, mắt hắn phát sáng khi nhìn thấy lược lưu ly: “Lễ cập kê này, sư muội là nhất rồi.”

Do là có Hứa Bộ Nam ở Niên Khai Điềm cũng thục nữ hơn ngày thường, nàng chỉ khẽ cười tuyệt không ha hả như mọi khi. Nàng biết người nổi bật nhất hôm nay không phải nàng, mà là Lương Tuấn Hy.

Đóng nắp hộp gấm lại nàng nắm chặt trong tay, tâm tình khích động không thôi. Nếu như đời này nàng vẫn gả cho Hứa Bộ Nam sợ hắn vẫn như đời trước đi. Vậy liền càng không thể được, bởi người nàng thích là Hứa Bộ Nam, mà nàng cũng tuyệt không để hắn rời đi. Nàng nên tìm một cơ hội cùng hắn nói cho rõ ràng.

Đời trước hắn rời đi, Lương Vân Kha qua đời, Lương quản gia cùng Hoa nhũ nương cũng cùng hắn ly khai. Nàng không muốn chuyện buồn năm đó tái diễn nữa, nàng cùng hắn không thể làm phu thê nhưng cũng có thể làm bằng hữu a. Vì sao hắn không nghĩ như vậy mà muốn rời đi?

Hứa Bộ Nam nhìn thấy ánh mắt trong trẻo của Niên Khai Điềm nhìn Lương Tuấn Hy bản thân có chút không vui. Nàng không phải là thích hắn, muốn gả cho hắn sao, lý nào giờ phút này lại nhìn Lương Tuấn Hy a.

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

Hắn cũng biết nàng sau khi tỉnh lại trong hôn mê liền thay đổi rất nhiều. Nhưng hắn cảm thấy nàng vẫn là thích hắn vậy vì sao không nhìn hắn mà nhìn Lương Tuấn Hy?

Càng nghĩ lại càng phẫn nộ, lửa giận trong lòng vô pháp dập tắt, hắn nhìn Niên Khai Điềm nói: “Sư muội nhận được lễ vật trân quý như vậy hẳn là rất vui.” Nghe vào tai người nào cũng ngửi được vị chua nồng nặc của dấm.

Ngửi được mùi dấm chua, Niên Khai Điềm thu hồi tầm mắt hướng Hứa Bộ Nam nở một nụ cười ngọt ngào: “Lễ vật của mọi người ta đều rất thích, nên ai tặng ta cũng vui nha. Nhưng vẫn là lễ vật của đại sư huynh là hợp ý ta nhất.”

“Suốt ngày chỉ biết ôm chân lớn của đại sư huynh.” Lý Sử Thành ghét bỏ hừ một tiếng không chút khách sáo đẩy đầu nàng một cái. Bá Cao Minh cũng bật cười ha hả trêu nàng. Hứa Bộ Nam lại đắc ý nhìn huynh đệ Lương gia.

Lương Tuấn Hy nghe được âm thanh ngượng ngùng của nàng, sắc mặt có chút không tốt. Khẽ thở ra một hơi thật dài nén khó chịu xuống, hắn hướng mọi người nói: “Ta còn chút việc không thể lưu lại, cáo lui trước.” Dứt lời hắn xoay người ly khai.

Lương Vân Kha nhìn theo sắc mặt đỏ ửng của Niên Khai Điềm hừ một tiếng trong bụng cũng bỏ đi theo Lương Tuấn Hy. Hắn thực sự không biết đại ca vì sao xem trọng nữ nhân này a.

Sau đó mọi người ở tiền thính lại tiếp tục thiết yến.

Truyện Chữ Hay