- Cao tỉnh trưởng, vấn đề nợ mà anh nói buổi sáng tôi thấy rất có lý.
Ba người kia vừa mới đi, không khí trong phòng bao trở nên nghiêm túc hơn một chút. Liễu Tuấn lúc nói chuyện nụ cười cũng thu lại.
Quốc gia mỗi năm đều miễn trừ một phần tiền nợ của các quốc gia hữu hảo và các quốc gia đang phát triển, điều này đã thành định thức. Cao Trường Hoành cho rằng làm thế không có lợi, buổi sáng bái phòng Liễu Tấn Tài liền nói ra.
Khi ấy chỉ là bái phỏng mang tính lễ tiết, không tiền thảo luận vấn đề trọng yếu như thế ở phòng khách. Liễu Tấn Tài nghe xong không trà lời rõ ràng. Cao Trường Hoành cũng thôi.
Hiện giờ Liễu Tuấn lại đem chuyện này nói ra.
Cao Trường Hoành gật đầu:
- Làm việc nghĩa không cần báo đáp là truyền thống tốt đẹp của chúng ta. Nhưng khi dùng ở qua lại giữa hai quốc gia thì cần suy xét thận trọng. Chắc phải vài trăm triệu USD mà chúng ta không đợi nổi. Quan trọng là không có tác dụng, chuyện gì một khi thành lệ nó sẽ bị người được nhân coi như hiển nhiên. Nhìn góc độ khác, viện trợ không hoàn lại không phải là cách viện trợ tốt nhất. Xưa có câu thành ngữ, không ăn của bố thí.
- Ừm, rất có lý. Cứ viện trợ không hoàn lại, bọn họ không trả được, trong lòng cũng sẽ tổn thương. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, sự viện trợ của chúng ta không có hiệu quả. Viện trợ rồi, kinh tế của họ không phát triển được, lâu dần chúng ta trở thành đối tượng cắt xẻo của họ. Cho người cá nhưng không thể trở thành cá của người được.
- Qua lại quốc tế, phải tuân theo nguyên tắc cùng có lợi, có quyền lợi phải có nghĩa vụ, như thế mới là qua lại bình thường, mới không có áp lực đạo đức, mới có thể làm bạn lâu dài. Cứ nợ ân tình người khác lâu, áp lực lớn, hiệu quả thành trái ngược.
Liẽu Tuấn nâng chén lên mời, Cao Trường Hoành cũng nâng chén, cả hai chỉ nhấm một ngụm.
- Cao tỉnh trưởng, sức khỏe đồng chí Trường Giang còn tốt chứ?
Liễu Tuấn gắp một miếng thức ăn, thuận miệng hỏi.
Đồng chí Trường Giang là Lý Trường Giang bí thư tỉnh ủy hiện nhiệm của Giang Hán, hơn hai năm trước từ cơ quan quốc giá xuống nhậm chức. Trước Tết đã tròn tuổi, tới hạn của cấp chính bộ. Buổi chiều Liễu Tuấn tới bái phỏng Dung Bạch Xuyên có thảo luận tình hình một số cán bộ cấp tỉnh.
Trước kia Liễu Tuấn ủng hộ Lý Trường Giang làm bí thư tỉnh ủy Giang Hán thực chất là để tỏ thiện chí với Cao Trường Hoành, tranh thủ được ủng hộ đưa Sài Thiệu Cơ tới tỉnh Du Trung.
Cao Trường Hoành mỉm cười:
- Bí thư Trường Giang vẫn khỏe, có điều có ý xin TW cho lui về tuyến hai.
Đáng lý ông ta có thể kéo dài hạn nhậm chức thêm năm tới tuổi mới lui về. Ông ta có thanh danh rất tốt, được đánh giá cao ở TW, nếu có ý muốn tại chức tới khi mãn khóa, cao tầng cũng không có nói gì. Hiện giờ nghe ý Cao Trường Hoành, ông ta không định lưu luyến nữa. Điều này cũng dễ hiểu, ba năm trước Nghiêm Liễu hệ và Cao hệ liên thủ đưa ông ta lên vị trí này có ý muốn tới thời gian ông ta "thoái vị nhượng hiền". Vì làm thêm bí thư tỉnh ủy hai năm mà đắc tội với hai hệ phái lớn là lỗ vốn.
Liễu Tuấn nhắc tới đề tài này, Cao Trường Hoành hiểu ý của y.
Lý Trường Giang chủ đông xin lui về tuyến hai, TW sẽ tôn trọng. Cái ghế bí thư tỉnh ủy trống, Cao Trường Hoành thuận thế tiếp nhiệm tất nhiên là lý tưởng nhất.
Hai năm nữa đối khỏa, Cao Trường Hoành đã ở cấp chính bộ trong một khóa, khả năng tiến thêm một bước là rất lớn. Cho dù hai năn sau không tiến bộ, thì thêm năm năm nữa, tới đại hội đảng khóa , Cao Trường Hoành là bí thư tỉnh ủy tư cách cao, sức cạnh tranh rất mạnh.
Liễu Tuấn cười:
- Đồng chí Trường Giang có ý chủ động trao trả trọng trách thể hiện tấm lòng rộng lớn của cán bộ cao cấp.
Cao Trường Hoành gật đầu:
- Đúng thế, tôi rất khâm phục bí thư Trường Giang. Hai năm qua phối hợp, tôi học hỏi nhiều điều từ đồng chí ấy.
Thực ra thì Lý Trường Giang biết rõ tình chất quá độ của mình, khi chủ trì tỉnh Giang Hán, ủng hộ Cao Trường Hoành rất lớn. Hắn không bị ngáng trở mấy, công tác chính phủ có thể triển khai toàn diện, thu được thành tích không tệ, có được sự tán đồng nhất trí của các đại lão cao tầng.
Lý Trưởng Giang chủ động lui về tuyến hai, TW tám phần sẽ nghỉ tới để Cao Trường Hoành tíêp nhiệm. Đương nhiên nhân sự biến đổi vĩnh viễn tràn đầy biến số.
Chỉ có thể nói Cao Trường Hoành chiếm ưu thế cực lớn trước khi được định đoạt cuối cùng, không ai dám đảm bảo chức vị này nhất định là của Cao Trường Hoành.
Nhà họ Cao không phải là không có đối thủ.
Nhât là hiện giờ Cao hệ không có cự đầu, nếu như muốn "chém" Cao hệ, chặn đường Cao Trường Hoành là phương án tốt nhất. Chỉ cần ngăn không cho hắn tiến bộ, Cao lão cưỡi hạc về trời, sức ảnh hưởng Cao Kính Chương yếu đi. Cao Trường Hoành không thể thuận lợi tiến lên, cả Cao hệ sẽ lâm vào nguy hiểm tan rã.
Khả năng này không những tồn tại, hơn nữa còn rất cao.
Chia rẽ một tập đoàn chính trị lớn với các tập đoàn khác mà nói là vô cùng có lợi. Trong đấu tranh chính trị, không nhất định tiêu diệt cá thể, chỉ cần chia rẽ chỉnh thế, năng lực cá thể có mạnh tới đâu cũng vô ích.
Đấu tranh cao tầng không phải dựa vào năng lực cá nhân là có thể đạt thành mục tiêu.
Cho nên nếu như Lý Trường Giang lui về tuyến hai, Cao Trường Hoàn có thuận lợi tiếp nhiệm được hay không trở nên vô cùng quan trọng. Cho dù hiện giờ Cao lão vẫn còn, có thể giúp một tay, nếu như được Nghiêm Liễu hệ dốc sức hỗ trợ, phần thắng không nhỏ.
Liễu Tuấn chủ động nhắc tới đề tài này, cơ bản đã tỏ rõ thái độ của mình.
Liễu Tuấn biết, giai đoạn này chia rẽ Cao hệ không có lợi gì với Nghiêm Liễu hệ. Nhà họ Cao là một trong thế gia cách mạng điền hình nhất, thực ra tư tưởng chính trị của nhiều nhân vật trọng lượng trong Cao hệ có xung đột nhất định, tới gần Minh Châu hệ hơn. Một khi ảnh hưởng của nhà họ Cao suy giảm, cả hệ phái tan rã, những nhân vật kia khả năng lớn sẽ ngả theo Minh Châu hệ.
Mà tư tưởng của Cao Trường Hoành lại nhất trí với Liễu Tuấn, giữ cho Cao hệ không bị chén gục, chính là đảm bảo cho thế phát triển tốt đẹp của Nghiêm Liễu hệ.
Tranh thủ sự ủng hộ của một người và một hệ phái, sự khó khăn trong đó chênh lệnh thế nào chẳng nghĩ cũng biết.
Buổi chiều Liễu Tuấn thẳng thắng nói với Dung Bách Xuyên điểm này.
Dung Bách Xuyên cũng rất tán đồng.
Liễu Tuấn cười:
- Nào chúng ta cạn chén vì phong thái thanh cao của đồng chí Trường Giang.
Hai chiếc chén Thanh Hoa khẽ chạm nhau, phát ra tiếng động trong trẻo.
- Cao tỉnh trưởng, đồng chí Cát Trì Viễn năm nay cũng rồi phải không?
Liễu Tuấn hỏi.
Cát Trì Viễn là bộ trưởng xây dựng hiện nhiệm, tiếp thế tiền nhiệm Thường Dĩ Tiến. Bộ xây dựng coi như bộ truyền thống của nhà họ Cao. Cao Kính Trương cũng từng là bộ trưởng. Hiện giờ Cát Trì Viễn tuổi đã tới hạn, chức vụ này tựa hồ sắp phải đổi người rồi.
Tháng sau đại hội đại biểu toàn quốc diễn ra, tới khi ấy thay đổi cán bộ chủ yếu của các bộ ủy ban là rất hợp lý.
Ánh mắt Cao Trường Hoành thoáng qua vẻ cảnh giác:
- Đúng thế, đồng chí Tri Viễn tháng tứ năm nay tròn .
Chẳng lẽ Nghiêm Liễu hệ có ý muốn thẩm thấu vào địa bàn truyền thống của Cao hệ? Điều này hơi nằm ngoài dự liệu của Cao Trường Hoành. Thực tế nhìn vào cái ghế dưới mông Cát Tri Viễn không phải chỉ có một đôi mắt.
Đã có rất nhiều nhân tuyền xuất hiện, đều có thực lực. Có điều trong đó tựa hồ không có cán bộ gần gũi với Nghiêm Liễu hệ.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Đồng chí Lý Đào là chuyên gia kiến thiết thành phố, công tác ở Ngọc Lan nhiều năm, tình hình kiến thiết Ngọc Lan thì ai cũng thấy, cá nhân tôi cho rằng, nếu như đồng chí Lý Đào về bộ xây dựng là vô cùng lý tưởng.
Cao Trường Hoành cười, thì ra Liễu bí thư đang tặng ân tình.
Lý Đào, bí thư thành ủy Ngọc Lan là cán bộ dự bị nhà họ Cao ra sức bồi dưỡng, để hắn làm bộ trưởng kiến thiết đúng là rất danh chính ngôn thuận.
Có điều trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, Liễu bí thư "nể mặt" như vậy là phải có nguyên nhân.
- Tôi cũng đồng ý với Liễu bí thư, chỉ không biết Khâu bí thư có ý kiến không.
- Tôi đã trao đổi với Khâu bí thư , anh ấy cho rằng, đồng chí Lý Đào nếu về bộ xây dựng là rất thích hợp. Còn về công tác ở Ngọc Lan, có thể mời đồng chí Minh Dục chủ trì.
Minh Dục là bạn cũ của Liễu Tuấn, luôn công tác ở bộ ủy ban quốc gia, hiện giờ là cục trưởng cục tài nguyên năng lượng, nếu có thêm kinh nghiệm chấp chính địa phương, lý lịch nhậm chức của Minh Dục cơ bản là đủ.
Cao Trường Hoành mỉm cười:
- Khâu bí thư cho rằng thích hợp thì khẳng định là thích hợp