- Liễu bí thư không cần phải chiều tôi.
Trường bắn Bắc Sơn, hai chiếc Audi một trước một sâu tiến vào cửa, canh cửa mặc đồng phục vội vàng đi tới mở cửa cho khách.
Xe thứ nhất là của trung tổ bộ trưởng Dung Bách Xuyên, xe thứ hai của bí thư tỉnh ủy Liễu Tuấn.
Dung Bách Xuyên vừa xuống xe liền nói với Liễu Tuấn, mang chút vui đùa.
Vốn lời mời hôm nay là do Dung Bách Xuyên chủ động đưa ra, mai tổ chức đại hội rồi, ông có chuyện muốn thương lượng với Liễu Tuấn, liền hẹn y tới văn phòng.
Dung Bách Xuyên muốn nói chuyện gì, Liễu Tuấn biết rõ, liền cười đề nghị, nói chuyện trong văn phòng, không bằng tới trường bắt hoạt động gân cốt, hít không khí của tự nhiên.
Liễu bí thư thích câu cá, Dung bộ trưởng thích bắn súng.
Trước kia ông ta làm lính, bắn súng tốt, là xạ thủ số một của sư đoàn. Nhưng công việc bận rộn không phải thường đi giải trí lắm.
Liễu Tuấn liền quyết định thay.
Cho dù tuổi tác hai bên chênh lệch khá lớn, Dung Bách Xuyên thuộc hàng chú của Liễu Tuấn, nhưng quan hệ rất tốt, thường xuyên gọi điện thoại tán gẫu, cũng không nhất định nói về công việc.
- Ha ha, không phải là chiều ý bộ trưởng, tôi cũng hơi ngứa tay.
Liễu Tuấn cười nói.
Dung Bách Xuyên lắc đầu, lời này của y không thật lòng, với cái trình độ bắt súng đó mà tới lượt y ngứa ta sao? Có điều y có lòng, ông ta vẫn lĩnh tình.
Trên quan trường có một người bạn chính thức không dễ.
Giám đốc Lại người phụ trách trường bắn rất quen thuộc với hai vị này, nhất là Liễu bí thư còn có thể kim cương số một của một. Dù không quen thì thấy cảnh trước sau có năm sáu vệ sĩ thì cũng biết tuyệt không phải người thường.
Giám đốc Lại chạy tới, đích thân dẫn đường cho hai vị lãnh đạo.
- Dung bộ trưởng tự chọn súng đi.
Tới trường bắn, Liễu Tuấn chủ động nói.
- Tôi chọn súng bán tự động kiểu vậy, chắc tay hơn.
Dung Bách Xuyên cũng không khách khí chọn súng ngay.
Giám đốc Lại nghe thế vội vàng sai người mang tới hai khẩu súng trường bán tự động kiểu .
Thấy khẩu súng trường nặng nề cũ kỹ này, đám vệ sĩ Hồ Hạo Nhiên đều lộ vẻ tò mò. Khi bọn họ sinh ra thì loại súng này đã được cho "nghỉ hưu", được kiểu thay thế. Cho nên tuy bọn họ đều là siêu xạ thủ, nhưng rất ít khi sử dụng tới loại vũ khí hạng nhẹ tiêu chuẩn nổi tiếng này.
Liễu Tuấn cười:
- Hạ Nhiên, tôi bắn trước một băng, tiếp theo các cập tiếp chiêu với Dung bộ trưởng. Như thế mới ở cùng một đẳng cấp.
Các vệ sĩ đều cười.
Xem ra Liễu bí thư còn rất biết mình, nói thật đám Hồ Hạo Nhiên không hiểu sao Liễu bí thư nhiều lần chọn đi bắn súng. Tục ngữ nói "tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại", Liễu bí thư thì cứ đảo lộn lại, đem cái xấu phô ra.
Dung Bách Xuyên không khách sáo, cầm súng trường đứng bắn liền mười phát, được điểm, Liễu Tuấn và các vệ sĩ đều vỗ tay.
Tới lượt mình Liễu bí thư cũng không sợ hãi,thản nhiên đi tới trước, cũng đứng bắn, cuối cùng được điểm. Đám Hồ Hạo Nhiên cố nhịn cười, chỉ vỗ tay mang tính tượng trưng.
Bất kể thế nào chỉ riêng "dũng khí " này đã rất đáng khâm phục rồi.
Tiếp theo đó Liễu bí thư quả nhiên giữ đúng lời hứa, ung dung ngồi sang một bên uống trà hút thuốc, rất là nhàn nhã nhìn đám người Hồ Hạo Nhiên "quá chiêu" với Dung Bách Xuyên. Ông ta cười bảo các vệ sĩ phải dốc toàn lực, không được nhường nhịn.
Ông ta bắn mười phát được điểm, cho dù các vệ sĩ là những siêu xạ thủ, muốn nhường cũng chẳng có mấy không gian, hơn nữa trước kia không bắn loại súng cổ này, còn cần mọt quá trình làm quen. May là đặc điểm nổi bật của loại súng này là độ chuẩn xác cao, những tay chuyên chơi sung này chỉ làm vài phát là quen thuộc tính năng của nó, đều có thành tích tốt.
Tất nhiên thành tích chung không quá Dung bộ trưởng.
Nhưng thành tích của Liễu bí thư thật quá tệ hại, đường đường tinh anh của cục cảnh vệ, nếu như bắn dưới thành tích của y thì thực không ra gì, nên chỉ đành không nhường y.
Dung Bách Xuyên bắn xong tới chỗ nghỉ ngơi.
Xoa vai thỏa mãn ngồi xuống ghế, cầm cốc nước quả lên uống. Súng tự động kiểu có lực giật lớn, dù Dung Bách Xuyên là người kỳ cựu, nhưng bắn liền một hơi phát bả vai cũng có chút không chịu nổi.
Liễu Tuấn đưa cho Dung Bách Xuyên một điều thuốc.
Thấy hai vị thủ trưởng đều ngồi xuống, các vệ sĩ đều rất tự giác tránh đi, không ảnh hưởng tới thủ trưởng nói chuyện.
- Chuyện của Cung Chiêu Lễ cơ bản đã được định rồi. Cù bí thư tiến cử, thủ tướng ủng hộ, các đồng chí thường ủy khác đều không có ý kiến.
Dung Bách Xuyên nhận lấy điều thuốc, châm lưa rít mấy hơi, nói rất tùy ý.
Chuyện này tạm thời còn chưa đưa lên thường ủy thảo luận, chỉ vận hành theo trình tự của trung tổ bộ. Cho nên Dung Bách Xuyên lúc này trao đổi với Liễu Tuấn cũng không coi là thất lễ. Dù sao thì Cung Chiêu Lễ cũng là cán bộ tỉnh D, Trung tổ bộ phải nên trao đổi với bí thư tỉnh ủy. Có điều trước khi đưa lên thường ủy thảo luận thì các thành viên cơ bản đều có quyết định, nếu như ý kiến phản đối tương đối nhiều, Trung tổ bộ sẽ không khởi động quá trình khảo sát.
- Tỉnh trưởng hay bí thư tỉnh ủy?
Liễu Tuấn hỏi.
- Tỉnh trưởng, không thể đi quá nhanh.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Kỳ thực nếu đơn thuần từ góc độ có lợi cho ông việc, tôi cho rằng làm bí thư tỉnh ủy là tốt nhất. Hiện giờ tình hình đặc thù, Cung Chiêu Lễ lại rất có năng lực.
Tình hình thực tế của tỉnh phía đông kia khá tệ, Cung Chiêu Lễ tới làm tỉnh trưởng phải chải chuốt quan hệ, còn phải chú ý đoàn kết với bí thư tỉnh ủy, trong thời gian ngắn chỉ e khó mà thi triển được gì.
Cho dù không khí nói chuyện rất thoải mái, Dung Bách Xuyên lại không cho rằng lời này của Liễu Tuấn chỉ thuận miệng mà nói. Liên quan tới bổ nhiệm cán bộ cấp chính bộ, nhất định phải đưa lên thảo luận cuộc họp toàn thể cục chính trị, ý kiến của Liễu Tuấn trong việc này sẽ khá được coi trọng. Hiện giờ bằng với việc y đưa ra ý kiến bất động rồi.
Dung Bách Xuyên nghĩ một lúc rồi nói:
- Về cơ bản là đã được định đoạt rồi, ý của đồng chí Định Bang cũng như thế.
Liễu Tuấn lần nữa gật đầu, không giữ ý mình nữa. Quá can thiệp vào vấn đề sử dụng cán bộ, thể hiện sự tồn tại của mình không phải là sự lựa chọng sáng suốt.
- Bên phía Giang Khẩu, Liễu bí thư có ý kiến gì?
Đây mới là chủ đề cuộc nói chuyện hôm nay ông hẹn Liễu Tuấn, hướng đi của Cung Chiêu Lễ, Liễu Tuấn không tiện ý kiến nhiều. Nhưng nhân tuyển bí thư thành ủy Giang Khẩu, ý kiến của Liễu Tuấn cực kỳ trọng yếu.
Liễu Tuấn không vội trả lời mà hỏi ngược lại:
- Các đồng chí khác có ý kiến gì?
- Hiện giờ có ba nhân tuyển...
Dung Bách Xuyên không hề kiêng kỵ báo ra ba cái tên, đều là nhân tài kiệt xuất mà các hệ phái muốn bồi dưỡng, trong đó cũng có cán bộ dự bị của Nghiêm Liễu hệ.
Địa vị của Giang Khẩu hết sức đặc thù, mọi người tranh thủ được vị trí bí thư thành ủy này, là bằng với có được một vị trí tỉnh trưởng.
Có điều Liễu Tuấn vừa nghe thấy tên của ba nhân tuyển này là biết đấu tranh còn chưa kết thúc. Bởi vì ba người này bất kể xét từ tuổi tác, năng lực hay tư cách đều sàn sàn như nhau, khó mà phân biệt ai hơn ai kém, tựa hồ ai cũng có lý. Nói cách khác hiện giờ ý kiến của Liễu bí thư là tối quan trọng , y ngả về ai là ngư đó có thể thắng.
- Tôi thấy đợi thêm đã, không phải vội.
Liễu Tuấn không do dự, nói.
Dung Bách Xuyên chậm rãi gật đầu, thực ra ý kiến của ông ta giống với ý của Liễu Tuấn. An bài bí thư thành ủy Giang Khâu tất nhiên quan trọng, n hưng so với một chuyện khác thì không ở cùng một đẳng cấp. Liễu Tuấn muốn nắm lấy cái vị trí này trong tay, đên đại sự bên kia đã định rồi, căn cứ vào kết quả đấu tranh mới quyết định có nên tranh thủ chức vị phó bộ có trọng lượng cao nhất này không?
- Ý Liễu bí thư là muốn để Trần Chính Long tới.
Dung Bách Xuyên hỏi.
Liễu Tuấn gật đầu khẳng định, tới tầng cấp này không có nhân vật nào là đơn giản, cho dù trước đó cả hai chưa trao đổi với nhau, nhưng Dung Bách Xuyên vẫn có thể nói ngay ra suy nghĩ của Liễu Tuấn.
- Trần Chính Long tới rất thích hợp. Giang khẩu hiện giờ chủ yếu là cần ổn định. Tôi thấy có thể ... Vậy thì Liễu bí thư định tiến cử ai thay thế.
Tranà Chính Long đi sẽ dư ra một cái ghế thường ủy, hạn ngạch này định đoạt thế nào cũng rất quan trọng.
Liễu Tuấn nói như đã tỉnh trước:
- Tôi thấy nên chính phủ tỉnh nên đưa lên một người, là tỉnh kinh tế lớn nhất mà chính phủ tỉnh chỉ có hai người vào thường ủy không tốt lắm.
Hiện giờ rất nhiều nơi đều tăng cường tiếng nói của chính phủ, tỉnh D không thể lạc hậu.
Dung Bách Xuyên nhìn Liễu Tuấn một cái, khẽ gật đầu.
Thủ pháp đấu tranh chính trị của Liễu Tuấn càng lão luyện rồi, không so đo được mất cục bộ nữa.