- Dật Bình uống trà đi, có uống quen trà đạo không?
Liễu Tuấn mỉm cười rót cho Thiệu Dật Bình một chén trà.
Thời gian đã tới tháng năm . Liễu Tuấn tiếp kiến Thiệu Dật Bình ở trong văn phòng.
Trong văn phòng uy nghiêm, nhưng Thiệu Dật Bình lại thấy tự nhiên, không thấy áp lực mấy. Không phải vì Liễu Tuấn là sư huynh của hắn, mà vì tính cách và phong thái văn nhân của hắn.
Phải nói Thiệu Dật Bình rất kính trọng Liễu Tuấn, nhưng không sợ.
Lần này hắn nhận lời mời của Liễu Tuấn tới đây.
Ba năm trước bài văn phê bình Minh Châu hệ của hắn khiến co công an Minh Châu đột nhiên bắt giữ. Chu tiên sinh phẫn nộ, trực tiếp trách cứ mấy vị lãnh đạo quốc gia, vòng vo rắc rối, cuối cùng Thiệu Dật Bình được trả lại tự do.
Lần đó Thiệu Dật bình chẳng sợ, nhưng làm vợ hắn sợ chết khiếp, dốc hết ruột gan công tác tư tưởng với hắn, muốn hắn sau này an tâm nghiên cứu, đừng xen vào chính trị. Thiệu Dật Bình văn phong vẫn bén nhọn như cũ, nhìn thấy chuyện gì gai mắt là viết ra, trăm phương ngàn kế để được cho đăng.
Vu Hướng Hoành đã rớt đài, người dám bắt hắn lần nữa không nhiều lắm. Có điều vẫn có rất nhiều quan viên thông qua các con đường đưa lời cảnh cáo với Thiệu Dật Bình.
Vợ hắn không chịu nổi không khí sợ hãi đó, tức giận về nhà mẹ đẻ, tuyết bố nếu hắn chết không chừa sẽ ly hôn. Thiệu Dật Bình là người nặng tình cảm, rất là khó xử.
Lúc này Liễu Tuấn thông qua Chu tiên sinh, mời hắn tới tỉnh D nói chuyện.
Có lệnh ân sư, Thiệu Dật Bình tất nhiên không thể từ chối lời mời.
- Cám ơn sư huynh, thường ngày ở nhà tôi cũng uống trà rất đặc.
Thiệu Dật Bình cười:
- Khi tán gẫu cùng tiên sinh thi thoảng cũng bày trà đạo ra.
- Ha ha tốt.
Liễu Tuấn cười:
- Dật Bình này, sao tôi nghe nói cậu cãi nhau với em dâu hả?
Nói ra Thiệu Dật Bình hơn y mấy tuổi, nhưng hắn gọi Liễu Tuấn là sư huynh, nên Liễu bí thư đường hoàng làm điệu bộ sư huynh.
Hai kiếp làm người của y đúng là nhiều tuổi hơn Thiệu Dật Bình.
Thiệu Dật Bình mặt lộ vẻ xấu hổ, cười ngượng đáp:
- Nữ đồng chí luôn lo cái này, sợ cái kia. Không sao cả, mấy hôm nữa nghĩ thông rồi cô ấy sẽ về.
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Không chắc như vậy được, đôi khi nữ đồng chí ương lên cũng ghê lắm. Hơn nữa ý kiến của em dâu không phải là hoàn toàn vô lý. Gia quốc thiên hạ, có gia mới có quốc rồi mới có thiên hạ. Cậu đừng xem nhẹ mâu thuẫn gia đình.
Té ra Liễu bí thư mời Thiệu phụ tư ngàn dặm sa xôi tới đây là để điều hòa mâu thuẫn gia đình.
Thiệu Dật Bình liền trở nên nghiêm túc:
- Ý của sư huynh là muốn tôi bỏ bút xuống, từ rày về sau làm người hiền lành?
Liễu Tuấn xưa tay:
- Không hoàn toàn là như thế, nhưng cậu phải rõ, thế giới này rất phức tạp. Tôi tin rằng cậu hiểu được sự phức tạp đó. Cốt cách văn nhân coi chuyện thiên hạ là chuyện của mình, không phải là sai lầm. Nhưng phải biết thời thế, một mình cậu đối đầu với cả giải tầng, nắm chắc được mấy phần thắng?
- Ý tốt của sư huynh tôi hiểu, nhưng lời này tôi không dám tán đồng, kỳ thực lời này sư huynh phải hỏi lại bản thân.
Liễu Tuấn ngẩn ra rồi cười phá lên.
Có vẻ Thiệu Dật Bình đáp trả như thế rất có lý, bản thân Liễu bí thư cũng có nhiều việc một mình chống lại cả thiên hạ, hơn nữa lại còn thành công, rất nhiều chính sách kinh tế đều vì thế mà thay đổi, kinh tế nước cộng hòa đã dần đi vào con đường phát triển tốt đẹp.
Nhất là sự kiện Nam Hải, cho dù báo chí nhà nước rất cẩn thận, nhưng trên mạng và báo dân gian thì khen ngợi không ngớt. Ở trên mạng Liễu Tuấn gần như trở thành từ đại diện cho sự cứng rắn.
Liễu Tuấn bản thân chống lại cả thiên hạ, nhưng lại khuyên Thiệu Dật Bình cẩn thận lời ăn tiếng nói, bảo hắn làm sao phục cho được.
Thấy Liễu Tuấn cười, Thiệu Dật Bình cũng cười.
- Dật Bình, cái tính cậu vẫn như thế, chết không chịu hối cải.
- Sư huynh, không phải tôi không chịu hối cải, mà cái xã hội này chuyện bất công quá nhiều. Cho dù tôi muốn coi như không thấy cũng không được, không lừa được bản thân.
Liễu Tuấn nhíu mày:
- Dật bình, nhiệt huyết là tốt, có điều cũng có rất nhiều phương thức biểu đạt.
Thiệu Dật Bình vội nghiêm trang nói:
- Xin sư huynh chỉ điểm.
- Tôi có kiến nghị này, mời cậu sang bên đây công tác, phòng nghiên cứu chính sách tỉnh ủy cần nhân tài như cậu, cậu tới làm phó chủ nhiệm, thế nào?
Thiệu Dật Minh sửng sốt.
Liễu Tuấn rót đầy chén trà cho hắn, nói:
- Cậu không cần trả lời vội, cứ nghĩ cho kỹ đi.
- Sư huynh, chuyện này e rằng không thích hợp. Tôi ở đơn vị hưởng thụ đãi ngộ cấp chính xử, hơn nữa tôi không thích hợp làm quản lý. Tôi còn chẳng quản nổi ....
Thiệu Dật Bình uyển chuyển nói.
- Cấp bậc không phải là vấn đề, còn nói tới quản lý thì cậu quá lo rồi. Cậu tới phòng nghiên cứu, chủ yếu vẫn là cán bộ kỹ thuật, chuyện công tác đảng và hành chính không cần cậu lo. Còn có chủ nhiệm nữa mà, cậu chỉ cần làm tốt công tác nghiên cứu chính sách.
Thiệu Dật Bình gãi đầu.
Xem ra tính cách người đứng đầu là thế, mình còn chưa đồng ý Liễu Tuấn đã bắt đầu phân công công tác rồi. Nếu là người khác thì không có vến đề gì, nhưng đối diện với hắn là một ủy viên dự khuyết cục chính trị, đích thân đưa ra lời mời với hắn, có thể cự tuyệt được không? Hơn nữa liệu có mấy người lại cự tuyệt?
Với quan hệ của hai người, một khi hắn tới phòng nghiên cứu tỉnh ủy làm việc là bằng với đích hệ của Liễu Tuấn, tiền đồ vô hạn. Trên quan trường cơ hội như thế rất hiếm có.
Có điều Thiệu Dật Bình có nguyên tắc của mình.
- Sư huynh thứ lỗi, tôi không thể đồng ý.
Thiệu Dật Bình nói rất kiên quyết.
Liễu Tuấn không ngạc nhiên, tựa hồ điều này nằm trong dự liệu của y rồi, hỏi:
- Lý do?
Thiệu Dật Bình nghĩ một lúc quyết định nói:
- Sư huynh, công tác ở phòng nghiên cứu không thích hợp với tôi. Loại văn chương kiểu quan cách phẳng lặng đó tôi không làm nỏi.
Nói thật hắn không hiểu vì sao Liễu Tuấn có suy nghĩ này, chẳng lẽ Liễu Tuấn được Chu tiên sinh ủy thác, đưa hắn tới phòng nghiên cứu để bảo vệ? Ban đầu thiết lập phòng nghiên cứu chính sách là tốt, vì nghiên cứu tinh thần chỉ đạo của TW, không để địa phương đi vào lối rẽ. Nhưng cùng thời gian trôi đi, nó mất đi tác dụng ban đầu, thành cơ cấu thuận theo trào lưu. Viết vài thứ văn chương hời hoạt cho xong chuyện.
Thiệu Dật Bình tự nhận mình là một đấu sĩ.
Liễu Tuấn cười:
- Ai bảo cậu phải viết thứ văn chương đó? Người như thế có rất nhiều, tôi chẳng cần khoét góc tường. Tôi mời cậu tới là để cậu nói thật, không những phải nghiên cứu chính sách cấp trên có phù hợp không, càng xem chính sách của TW tới cơ sở có biến dạng không. Tác dụng của cậu là nhắc nhở và giám sát.
Thiệu Dật Bình kinh ngạc:
- Sư huynh một đặt một cái gai ở bên cạnh.
Liễu Tuấn cười ha hả.
Câu này cũng chỉ có Thiệu Dật Bình mới dám nói trước mặt hắn.
- Đúng, cơ bản là như thế,tôi cần có một cái gai bên người. Hoặc nghiêm khắc mà nói, không phải tôi cần mà là tỉnh ủy và chính phủ tỉnh cần. Dật bình, một lãnh đạo hợp cách cần có người không ngừng nhắc nhở mình. Không những khi định ra chính sách cần người nhắc nhở, mà khi chấp hành cũng cần người nhắc nhở. Thế mới không làm bừa. Cậu cũng biết chính sách chấp hành sai lệch sẽ mang tới ảnh hưởng cực lớn cho người dân. Mời cậu tới là muốn cầu phát huy sở trưởng, nhắc nhở mọi người mọi lúc.
Liễu Tuấn cười xong trầm giọng nói.
Thiệu Dật Bình suy nghĩ hồi lâu thận trọng nói:
- Nếu là như thế thì tôi có kiến nghị, nếu như tôi cho đăng lên báo không phải là có tác dụng hơn sao.
Xem ra mình hiểu lầm rồi, vị sư huynh này đúng là khác người.
- Cứ tới phòng nghiên cứu đi.
Liễu Tuấn phất tay:
- Dật Bình, phương thức tư duy của cậu còn phải mở rộng, đừng chỉ cho rằng chỉ có công tác ở báo chí mới có thể đưa ý kiến với đảng ủy và chính phủ. Rất nhiều cơ cấu nội bộ của chúng ta được lập nên với ý ban đầu là đưa ý kiến. Chỉ là hiện giờ lại bị bóp méo rồi. Hơn nữa làm việc báo chí, ý kiến của cậu chưa chắc được coi trọng.
Lời này của Liễu Tuấn thì hắn hoàn toàn tán đồng.
Thực tế hiện giờ rất nhiều truyền thông không phải là muốn nói gì thì nói. Đa số khi truyền thông đưa ra ý kiến quá kịch liệt, sẽ khiến cho xảy ra chuyện hắn từng gặp phải. Nói một cách không hề khách khí rằng, trong mắt số ít quan viên, đã biến thành phe đối lập rồi. So ra mà nói, ý kiến của hắn từ trong phòng nghiên cứu đưa ra, được Liễu Tuấn coi trọng, an toàn nhân thân cũng được bảo đảm.
Phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách tỉnh ủy và nhà báo là hai thân phận hoàn toàn khác biệt.
- Vâng, nếu sư huynh có lệnh, tôi tất nhiên phải theo.
Thiệu Dật Bình không do dự hạ quyết tâm.