Sau khi Cổ An rời đi, Liễu Tuấn cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc gọi đi.
- A lô.
Bên kia là giọng nói uy nghiêm của Hà Đông Tiến.
- Chú ba, là cháu đây.
Hà Đông Tiến hơi ngạc nhiên, trầm giọng hỏi:
- Liễu Tuấn có chuyện gì thế.
- Nước An Lãng có một con đường buôn lậu đi qua Nam Hải, cháu đã bảo bọn Cổ An chu bị bắt lấy mấy con thuyền rồi.
Phía bên kia điện thoại im lặng, cái tuyến đường buôn lậu kia Hà Đông Tiến biết rất rõ, hạm đội Nam Hải mấy năm trước đã có báo cáo chi tiết, xin Hà Đông Tiến chỉ thị xem có can thiệp không. Hà Đông Tiến chỉ thị là giám sát chặt chẽ.
Hiện giờ Liễu Tuấn muốn đụng vào con đường này rồi.
Hà Đông Tiến biết nguyên nhân vì sao.
- Bọn chúng buôn lậu có vũ trang, hỏa lực rất mạnh.
Một lát sau Hà Đông Tiến nhắc nhở.
Con đường buôn lậu này của An Lãng nghe nói là do quan lớn chính phủ đứng ở đằng sau điều khiển, chỗ dựa rất mạnh, cơ bản ban ngành cảnh sát nước An Lãng không thấy, thậm chí là hợp mưu.
Liễu Tuấn không lên tiếng.
Hà Đông Tiến biết Liễu Tuấn đã hạ quyết tâm, nhiều chuyện quá khứ đã chứng minh, Liễu Tuấn hạ quyết tâm làm gì là không an ngăn cản được.
- Lữ đoàn lục chiến số một có một căn cứ huận luyện phía bên kia, mấy ngày trước bọn họ báo lên một phương án diễn tập, chú đã phê duyệt rồi. Ta bảo Chính Hào và cổ an liên hệ một chút vậy.
Một lúc sau Hà Đông Tiến chậm rãi nói.
Tự tiện điều động quân đội là không được phép, điều n Liễu Tuấn và Hà Đông Tiến đều rất rõ. Có điều diễn tập t hì bình thường. Một lữ đoàn diễn tập nội bộ quy mô không lớn, địa điểm diễn tập vừa vặn trùng hợp với vùng biển phần tử buôn lậu đi qua cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Vâng, cám ơn chú ba.
Hà Đông Tiên nhắc một câu:
- Liễu Tuấn, có phải là hơi quá khích một chút không?
- Chú ba, bộ đội có lời dạy đánh không được đánh trả, chửi không được chửi lại. Cháu không rèn luyện trong quân đội, không có tu dưỡng tốt như thế.
Hà Đông Tiến cười phá lên:
- Ha ha, cháu thật đúng là...
Vào lúc này rồi mà Liễu Tuấn còn có tâm tư nói đùa.
Lão gia tử và mấy nhân vật cấp nguyên lão coi trọng Liễu Tuấn như thế không phải là không có nguyên nhân.
Tối ba ngày sau, trong vùng biển Nam Hải, bốn chiếc thuyền chở đầy đồ buôn lậu của nước An Lãng đột nhiên bị bao vây, Cổ An dốc toàn lực. Thuyền buôn lậu ý đồ dựa vào ưu thế tốc độ cao vượt vòng vây, nhưng bị thuyền hải quan ngăn lại...
- Liễu bí thư, bắt được rồi.
Bốn giờ sáng, điện thoại đầu giường đột nhiên vang lên, Liễu Tuấn vừa mới nhấc điện thoại, bên trong đã truyền tới giọng nói kích động của Cổ An.
- Ừ.
- Tổng cộng bắt được bốn chiếc thuyền, bốn chín phần tử buôn lậu và rất nhiều đồ buôn lậu.
Cổ An báo cáo đơn giản chiến quả:
Liễu Tuấn hỏi:
- Thương vong ra sao?
- Đám buôn lậu có vũ khí tiêu chuẩn, hỏa lực cực mạnh, trong quá trình bắt giữ đã nổ súng phản kháng, nhưng được đội trinh sát lữ đoàn lục quân phối hợp, giao tranh ba mươi phút, bắt chết ba tên buôn lậu, bị thương năm người. Bên ta có hai cảnh sát và một quan quân lục chiến bị thương, đều là thương nhẹ không ảnh hưởng tới tính mạng.
Liễu Tuấn thở phào, nói:
- Tốt lắm, Cổ chủ nhiệm và các đồng chí đã vất vả rồi.
- Cám ơn Liễu bí thư biểu dương, bắt phần tử buôn lậu, đả kích tội phạm là chức trách cảu hải quan chúng tôi.
Cổ An đáp đúng tiêu chuẩn quan trường.
Đặt điện thoại của Cổ an xuống, Liễu Tuấn chuẩn bị gọi điện thoại cho cha, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, h sáng, liền bỏ điện thoại xuống.
Cha vốn thiếu ngủ, không nên quấy rầy ông vào lúc này thì hơn.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Cuộc đối thoại vừa rồi đã đánh thức Nghiêm Phi, cô ngồi dậy, bật đèn lên quan tâm hỏi.
- Không có gì, bên phía hải quan bắt được mấy chiếc thuyền buôn lậu trên biển. Cổ An gọi điện báo cáo tình hình.
Nghiêm Phi gật đầu:
- Vậy không có việc gì rồi, anh ngủ nữa đi.
- Ừ, em ngủ trước đi, anh ra ngoài hút thuốc, quay lại ngay.
Liễu Tuấn quay sang ôm vợ, dịu giọng nói.
- Ừ.
Nghiêm Phi cũng đáp khẽ, hôn y một cái rồi chui vào trong chăn.
Liễu Tuấn xuống giường đi dép vào, lấy thuốc lá ở đầu giường ra khỏi phòng ngủ.
.... ....
Thành phố Giang Biên, thủ đô An Lãng.
Khách sạn Thu Thủy ở Giang Biên không xây trên con đường phồn hoa nhất, vị trí khá hẻo lánh. Nhưng không thay đổi được sự thực, nó là khách sạn sang trọng nhất Giang Biên, danh hiệu này chưa bao giờ lay động.
Nhiều năm qua, khách sạn Thu Thủy đã trở thành điểm đến ưa thích của nhân vật lớn nước An Lãng. Trên từ quan lớn dưới tới doanh nhân, không ai không coi sở hữu thẻ hội viện của khách sạn Thu Thủy là vinh dự.
Giữa thập niên của thế kỷ đổ về, nước An Lãng luôn trong chiến tranh, đánh liền trăm năm, do chiến tranh kéo dài quá lâu, khiến cho nan nhân thương vong quá nhiều, hiện giờ toàn quốc nữ giới vẫn nhiều hơn nam. Trăm năm chiến tranh tạo thành vết thương mãi chưa lành.
Bắt đầu thập niên của thế kỷ trước, An Lãng bắt đầu cải cách mở cửa, mấy năm qua kiến thiết kinh tế có được bước phát triển dài, đồng thời các loại tệ nạn cũng mọc lên như nấm sau mưa . Một giai cấp đặc quyền đang mau chóng hình thành ở An Lãng. Tuyệt đại bộ phận quan lớn và thương nhân có thành tự cấu kết với nhau, trở thành chủ lực của giai cấp đặc quyền này, quan nhỏ và tiểu thương thành lực lượng ngoại vi.
Lực lượng ngoại vi vắt óc nghĩ cách kiếm một thẻ hội viên của khách sạn Thu Thủy để chan chân vào xã hội thượng lưu, kiếm được nhiều cơ hội hội hơn. Thủ pháp sử dụng đúng là không ngờ tới, phàm là nhân viên quản lý phòng ban quan trọng của khách sạn Thu Thủy đều là đối tượng được nịnh bợ.
Quản lý cao cấp của khách sạn Thu Thủy bên Giang Biên hưởng "đãi ngộ siêu cấp", thành đối tượng hâm mộ của cả tập đoàn. Một số cán bộ trong tập đoàn nghe nói mình được điều tới Giang Biên công tác là thường kích động vô cùng, dù chức vụ và đãi ngộ không được tăng lên, tổ chức tiệc ăn mừng một phen.
Giám đốc khách sạn Thu Thủy bên đó tên là Nguyễn Thành Ngũ, là người bản địa Giang Biên, nghe nói là con cháu đời hai quan lại khá có thế lực, từng du học quản lý kinh tế ở thủ đô nước cộng hòa. Có điều đó không phải nguyên nhân hắn thành giám đốc, nguyên nhân thực sự là do cha hắn từng là một trong số nhân vật nguyên lão có thực quyền của An Lãng. Hiện giờ mặc dù đã qua đời những sức ảnh hưởng vẫn còn, anh em của Nguyễn Thành Ngũ hiện giờ nhận chức vụ trọng yếu trong cao tầng An Lãng, trong đó một người anh của Nguyễn Thành Ngũ là phó thủ lĩnh cơ quan quyền lực nước An Lãng.
Có chỗ dựa như thế, lại thêm cái danh giám đốc khách sạn Thu Thủy, Nguyễn Thành Ngũ bình thường có thể nói là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, là nhân vật nổi tiếng xã hội thượng lưu bên đó, bất kỳ ai thấy cũng phải khách khí ba phần. Nhất là nhân viên khách sạn càng rất mực cung kính, không dám có một chút bất kính nào.
Bản thân Nguyễn Thành Ngũ cũng rất phong độ, có thể nói là mỹ nam tử, rất nhiều cô nương trong khách sạn say mê giám đốc Nguyễn như điếu đổ.
Có điều hôm nay Nguyễn Thành Ngũ tâm sự trùng trùng, chữ lo lắng viết ngay trên mặt. Giám đốc Nguyễn chưa bao giờ nổi giận hôm nay "phá lệ" mắng cho cô thư ký xinh đẹp mấy câu. Nguyên nhân chỉ vì cô thư ký lúc đi vào có hơi lớn tiếng một chút.
Cô thư ký sợ hết hồn, vội vàng lui ra, ở bên ngoài thở hồi lâu mới bình tĩnh lại. Trong mắt người ngoài, Nguyễn Thành Ngũ là người rất ôn hòa lịch thiệp, chỉ có người ở gần mới biết thủ đoạn của hắn độc ác ra sao.
Nghe nói phàm là đối thủ của hắn đều đã chết hết rồi, thậm chí ngay cả địch thủ trong nhà cũng chết hết.
Ở nước này, cá lớn nuốt cá bé đã thành phép tắc cơ bản nhất.
Nguyễn Thành Ngũ hôm nay lại nổi giận với cô ta, có thể thấy tình hình nghiêm trọng tới mức nào.
Nguyễn Thành Ngũ sau khi đuổi thư ký đi, vẫn một mình ngồi trong văn phòng lớn hút thuốc, trong gạt tàn đã chất đống mẩu thuốc lá rồi.
Đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên, Nguyễn Thành Ngũ vội tắt thuốc, gần như bồ nhào tới..
- Giám đốc Nguyễn?
Trong điện thoại truyền tới giọng nam uy nghiêm.
- Vâng thưa tổng giám đốc, tôi là Nguyễn Thành Ngũ.
Nguyễn Thành Ngũ cung kính đáp, thậm chí còn có chút sợ hãi. Nếu là bình thường, Nguyễn Thành Ngũ tất nhiên là kính trọng Nhan tổng giám đốc, nhưng không hề sợ hãi. Khách sạn Thu Thủy ở Giang Biên không có Nguyễn Thành Ngũ không có được quy mô và thành tựu ngày nay.
Nhưng sự kiện phát sinh ở hải vực Nam Hải mấy ngày trước kia làm tất cả thay đổi, nước cộng hòa không ra tay thì thôi, một khi ra tay, có thể nhổ tận gốc đám người đó.
- Đã liên hệ được chưa?
Hắc Tử hỏi.
- Vâng, đã liên hệ rồi, chờ ngài quang lâm.
Nguyễn Thành Ngũ nói quan thoại lưu loát.
- Ừ, máy bay của tôi nửa tiếng nữa tới sân bay Giang Biên.
- Vâng, tội lập tức tới sân bay đón ngài.
Nguyễn Thành Ngũ vội đáp, đợi tổng giám đốc Nhan cúp điện thoại rồi mới cẩn thận đặt điện thoại xuống, lập tức đứng dậy vội vã ra ngoài, dặn thư ký chuẩn bị xe đi thẳng tới sân bay Giang Biên.