Hai năm nay, tâm tình của Vương Phác vẫn luôn u tối.
Từ sau khi cha hắn Vương Cam gặp chuyện không may. Lịch trình nhân sinh của Vương Phác liền hoàn toàn thay đổi.
Vương Phác là sinh viên đại học năm của Học viện kỹ thuật phi hành chuyên nghiệp thuộc hãng Hàng không dân dụng quốc gia. Từ nhỏ đã chăm chỉ hiếu học, năm trước lấy thành tích xuất sắc nhất thi vào học viện kỹ thuật phi hành chuyên nghiệp để học tập. Tại trường học, Vương Phác cũng được công nhận là sinh viên rất giỏi giang, học tập nghiêm túc, vui vẻ giúp đỡ người, hàng năm đều được bầu là học sinh ưu tú. Năm thứ nhất, Vương Phác đã nhận được học bổng của học viện cung cấp.
Tuy nhiên Vương Phác vẫn chưa thực sự sử dụng qua số tiền học bổng này, bởi vì quan hệ của gia đình, trong số những người bạn học hắn được xem như là một người hào phóng, bình thường sẽ hay giúp đỡ những bạn học có điều kiện gia đình khó khăn. Tổng số tiền đại thể cũng bằng như tiền học bổng vậy.
Vốn Vương Phác muốn trực tiếp đề xuất với trường học là không cần hưởng học bổng. Nhưng sau khi trái lo phải nghĩ hắn vẫn nhận lấy. Hắn cũng không muốn cho tất cả mọi người biết hắn sinh ra trong nhà quan lại, biết cha mình là thị trưởng. Cho nên hắn áp dụng biện pháp "chiết trung" như thế, dùng một loại phương thức khác tặng học bổng lại cho các bạn cần thiết hơn, còn mình chỉ "nhận" trên danh nghĩa.
Phải nói, các sinh viên được nhận học bổng trong trường học, sau khi tốt nghiệp đi làm sẽ càng được coi trọng hơn. Bởi vì bản thân học bổng chính là một sự khẳng định đối với một sinh viên.
Vương Phác tự nhận, học bổng của trường học mà hắn nhận được không hề có chút quan hệ nào với cha của hắn. Sau khi hắn thi vào Học viện phi hành, Vương Cam cũng chưa từng tới trường học để xem hắn học thế nào. Vương Phác không tin các thầy cô ở trường biết thân phận của cha hắn. Hắn có thể hưởng học bổng, hoàn toàn là nhờ vào sự nỗ lực của bản thân.
Nhưng sự thực chứng minh, ý nghĩ này của Vương Phác thật quá ngây thơ, hoàn toàn không biết cái gọi là mạng lưới quan hệ trên xã hội, tới cùng nó phức tạp đến loại trình độ nào.
Ba năm trước đây, cha hắn gặp chuyện không may, bởi vì tham ô hủ bại và vấn đề tác phong nên bị phán ngồi tù năm.
Chuyện này đương nhiên là một sự đả kích rất lớn đối với Vương Phác. Một thanh niên hơn tuổi lại gặp cảnh gia đình nguy biến như vậy, áp lực tâm lý nặng nề thế nào cũng có thể nghĩ.
Vương Phác vốn là một người con trai hoạt bát, sau khi trải qua việc này đã trở nên trầm mặc ít lời. Càng khiến Vương Phác không tưởng được chính là, không lâu sau đó, trường học đã hủy bỏ học bổng của hắn, về phần vinh dự sinh viên ưu tú hàng năm cũng bye bye hắn từ đó. Trong học kỳ mới, chức vụ Ủy viên tổ chức mà hắn đảm nhiệm tại phân viện Đoàn ủy cũng bị miễn trừ, và thay vào học sinh khác.
Lúc này Vương Phác mới ý thức được, kỳ thực mình vẫn luôn sống dưới ánh hào quang của cha mình, rất nhiều đãi ngộ của hắn trong trường kỳ thực không có quan hệ gì với hắn hết, chỉ có quan hệ với thị trưởng - người cha của hắn mới thôi.
Mặc dù hắn là một sinh viên rất khá!
Mặc dù như vậy, Vương Phác vẫn rất nỗ lực học tập, vẫn như trước đây trợ giúp các bạn học khác. Hắn rất hy vọng, cuộc sống của hắn có thể tách ra khỏi cha mình, Vương Cam là Vương Cam, Vương Phác là Vương Phác.
Năm ngoái xảy ra trận động đất tại Phủ Khương, Vương Phác là người thứ nhất báo danh tham gia đội ngũ cứu viện của học viện, là nhóm đầu tiên được phái đến huyện Phủ Khương để tham gia cứu viện. Học viện phi hành hàng không dân dụng lệ thuộc trực tiếp trường Cao đẳng tổng cục hàng không dân dụng, năm ngoái cơ cấu Quốc vụ viện có cải cách, tổng cục hàng không dân dụng bị huỷ bỏ, và thành lập Cục hàng không dân dụng quốc gia, và cũng nhập vào sự quản lý của Bộ Giao thông vận tải. Học viện phi hành ít nhiều gì cũng có tính chất của trường quân sự, đội ngũ cứu viện có tổ chức kỷ luật nghiêm minh. Trong đợt hành động cứu viện Vương Phác đã biểu hiện tích cực, chủ động làm đội viên xung kích tuyến đầu, khi đó ở lại vùng thiên tai hết hơn một tháng thời gian, hai lần gặp nạn, còn bị thương nhẹ. Thế nhưng sau khi trở lại trường học, trong danh sách "tình nguyện viên xuất sắc" mà học viện báo cáo lại không có tên của hắn. Sau đó tiến hành các loại hoạt động khen ngợi, Vương Phác cũng chỉ là một người tiếp khách, yên lặng ngồi ở dưới đài nhìn các bạn học khác lên đài lĩnh thưởng, tiếp nhận giấy khen và giấy chứng nhận vinh dự.
Từ sau khi cha hắn Vương Cam gặp chuyện không may, việc này cũng đã trở nên hết sức bình thường. Vương Phác cũng chưa hề bất mãn nhiều, chỉ là trong lòng cảm thấy rất bi thương. Nhưng Tưởng Hoa Cường trở thành "tình nguyện viên xuất sắc" được Tỉnh ủy khen ngợi đã làm cho Vương Phác rất khó chịu.
Tưởng Hoa Cường là bạn học của Vương Phác, hơn nữa là bạn học cùng lớp, cậu này tướng mạo sáng sủa, cũng xuất thân nhà quan lại. Nếu chỉ luận bề ngoài, Tưởng Hoa Cường có thể coi là một thằng đẹp trai, tuy nhiên dưới vẻ đẹp trai bề ngoài lại là sự kiêu ngạo và tính nết hẹp hòi khó có thể che giấu.
Ngay từ đầu, mọi người còn có thể ở chung với nhau khá tốt, sau khi Tưởng Hoa Cường hiểu rõ bối cảnh gia đình của Vương Phác, hắn đã đối với Vương Phác khách khí hơn vài phần so với các bạn học khác. Vương Phác thật không có ý thân cận với Tưởng Hoa Cường, đương nhiên cũng không cố làm bất hòa. Nhưng mà một số khuyết điểm của bản thân Tưởng Hoa Cường đã làm cho Vương Phác từ từ kéo giãn cự ly với hắn, trong lớp cũng có rất nhiều bạn không quen với điệu bộ của Tưởng Hoa Cường. Sau đó lúc cạnh tranh chức cán bộ Đoàn ủy, Tưởng Hoa Cường bại bởi Vương Phác, từ đó cũng triệt để tuyên cáo mối "hữu nghị" giữa hai người bị vỡ tan.
Tưởng Hoa Cường chịu ảnh hưởng rất sâu của gia đình, là một người có chủ nghĩa thực dụng tiêu chuẩn. Ngay cả khi không hợp với Vương Phác, nét mặt vẫn biểu hiện cho có lệ. Mặc dù Vương Cam không phải là cán bộ của tỉnh Du Trung, dù sao thị trưởng một thành phố cấp khu cũng không phải chuyện đùa. Rất nhiều mạng lưới quan hệ trên quan trường không có hạn chế giới tuyến.
Học viện phi hành chỉ ở tỉnh Du Trung, Vương Cam cũng vẫn có thể can thiệp vào được.
Phải nói, rất nhiều đãi ngộ mà Vương Phác "hưởng thụ" ở trong trường học, bao gồm cả lên làm cán bộ Đoàn ủy, đều thao tác phía sau màn của Vương Cam. Vương Cam biết rõ, sau này muốn phát triển tại thể chế nội, phải bắt đầu chú trọng từ khâu trường học. Bất kể cán bộ của hội học sinh hay là cán bộ của Đoàn ủy trường, sau này đi làm đều sẽ là vốn rất tốt.
Cho nên Vương Cam vừa rơi đài, "đãi ngộ" của Vương Phác cũng cứ thế mà giảm xuống. Học bổng, cán bộ đoàn gì gì đó, nói không sẽ không có. Về phần "tình nguyện viên xuất sắc" thì càng vô duyên với hắn. Mặc dù trong lúc giải nguy cứu tế hắn đã tốn rất nhiều sức lực, Tưởng Hoa Cường chỉ đứng ở trong ban chỉ huy cứu viện, cuối cùng lên bảng vẫn là Tưởng Hoa Cường, không hề có quan hệ gì tới Vương Phác hắn cả.
Vương Phác rốt cuộc hiểu, đại học cũng không phải là thế ngoại đào nguyên, tất cả bầu không khí trên xã hội sớm đã thành ô nhiễm đến phương Niết bàn này.
Từ đó Vương Phác trở nên trầm mặc ít lời.
Tuy nhiên Tưởng Hoa Cường quả thực quá hẹp hòi, bởi vì cạnh tranh cán bộ Đoàn ủy thất bại, trong đầu sinh ra thù hận, cảm thấy đã mất mặt mũi, nên luôn muốn tìm mọi cách đòi trở về. Ngoài cạnh tranh cán bộ Đoàn ủy thất bại, còn có một chuyện, cũng là nguyên nhân Tưởng Hoa Cường "căm thù" Vương Phác.
Đó chính là Quan Mẫn, bạn gái của Vương Phác.
Quan Mẫn cũng là bạn học của họ, học cùng khóa nhưng khác ngành. Quan Mẫn tướng mạo xinh đẹp, vóc người yểu điệu, rất có khí chất, được công nhận mỹ nữ cấp hoa hậu giảng đường, điều kiện trong nhà cũng rất tốt. Vốn ngay từ đầu là Tưởng Hoa Cường theo đuổi Quan Mẫn trước, Quan Mẫn cũng đã qua lại với hắn một đoạn thời gian, sau đó phát hiện trên người Tưởng Hoa Cường rất nhiều khuyết điểm, Quan Mẫn tự động làm bất hòa với Tưởng Hoa Cường, ngược lại thành lập quan hệ bạn bè với Vương Phác.
Một lần nữa đã khiến Tưởng Hoa Cường hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Một ngày sau buổi trưa tan học, một mình Vương Phác yên lặng tới căn tin để xếp hàng mua cơm.
Vương Phác mua hai phần.
Trong đó một phần là chuẩn bị cho Quan Mẫn.
Sau khi quan hệ yêu đương của hai người chính thức xác lập, không có tình huống đặc biệt, Quan Mẫn sẽ qua đây cùng ăn cơm với Vương Phác. Ngày hôm nay đoán là cũng không ngoại lệ.
Vương Phác biết, ngày hôm nay học viện có một đại sự, phó bí thư Tỉnh ủy Du Trung, tỉnh trưởng chính phủ nhân dân tỉnh Sài Thiệu Cơ cùng với bộ trưởng Bộ Giao thông vận tải Lưu Quang Hưng đến thị sát Học viện Phi hành. Quan Mẫn cùng một nhóm sinh viên nữ có tướng mạo xinh đẹp được trường học tổ chức đi đội viên tiếp khách. Tuy nhiên không sao, hiện tại đã đến giờ cơm trưa, các lãnh đạo phải đi dùng cơm, Quan Mẫn sẽ qua đây ăn cơm cùng hắn.
Trong mấy năm cha xảy ra chuyện, Quan Mẫn hầu như đã thành cây trụ lớn nhất trên tinh thần của Vương Phác. Nếu không có sự dịu dàng che chở của Quan Mẫn, nói không chừng Vương Phác đã bị suy sụp tinh thần.
Vương Phác chọn một cái bàn trong góc, ngồi đó lẳng lặng chờ đợi Quan Mẫn đến.
Chỉ chốc lát, một bóng hình yểu điệu xuất hiện trước mắt Vương Phác. Trên nét mặt còn một tia lo lắng của Vương Phác lập tức nở nụ cười, vội vàng đứng dậy kéo Quan Mẫn ngồi xuống bên cạnh mình, lại lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên thái dương cho Quan Mẫn.
"Mệt không?"
Vương Phác thấp giọng hỏi, trong giọng nói tràn ngập ý thân thiết.
Quan Mẫn mặc bộ váy trắng tinh, cười hì hì nói: "Không mệt, ngày hôm nay trời nóng quá, phải đứng lâu nên hơi mỏi. . ."
Vương Phác nói ngay: "Vậy để mình xoa bóp cho cậu."
Nói rồi, cũng không đợi Quan Mẫn nói gì thêm, Vương Phác cúi người xuống nhẹ nhàng xoa xoa hai cẳng chân cho Quan Mẫn.
"Đừng mà, không có việc gì. . ." Quan Mẫn hạ giọng nói: ". . .Để cho người ta thấy không tốt đâu."
Kỳ thực hiện nay trên đại học, không chỉ nói động tác như vậy, cho dù có động tác quá mức hơn, trước công chúng cũng là bình thường gặp được. Chỉ là Quan Mẫn xưa nay vẫn hay ngại ngùng, không khỏi có chút xấu hổ.
"Không sao đâu."
Vương Phác tiếp tục cúi đầu xoa chân cho Quan Mẫn.
Quan Mẫn vui vẻ mỉm cười, hình như rất hưởng thụ sự cưng chiều của Vương Phác đối với cô.
"Này Vương Phác, trước đây cậu đã gặp qua Lưu bộ trưởng và Sài tỉnh trưởng chưa? Nghe nói trước đây họ đều là cán bộ của tỉnh A. . ."
Quan Mẫn thuận miệng hỏi, lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận. Quan Mẫn biết cha của Vương Phác đã xảy ra chuyện. Nếu như Vương Cam còn đang trên đài, hỏi như vậy tự nhiên không vấn đề gì.
Vương Phác thoáng ngừng lại động tác, rồi lập tức khôi phục như thường, Vương Phác dùng một loại giọng điệu nghe qua giống như phớt lờ đi: "Chưa gặp qua. Họ đều là lãnh đạo trong tỉnh mà."
Kỳ thực Vương Phác đã gặp qua Lưu Quang Hưng và Sài Thiệu Cơ, thậm chí cả Liễu Tuấn cũng gặp qua rồi. Trước khi Vương Cam chưa rơi đài, mỗi ngày tết âm lịch đều dẫn con trai đi chúc tết các vị lãnh đạo Tỉnh ủy, không chỉ một lần. Ấn tượng của các lãnh đạo trong tỉnh đối với Vương Phác cũng rất tốt, Lưu Quang Hưng còn từng nói chuyện với Vương Phác qua vài câu. Chỉ là việc này, Vương Phác thực sự không muốn nhắc lại với người khác nữa.
Cũng chỉ khơi dậy vết thương lòng mà thôi!
"A. . ." Quan Mẫn khẽ gật đầu, lát sau lại nói với giọng nhỏ hơn: "Xin lỗi nha Vương Phác. . ."
Vương Phác thản nhiên cười: "Không có gì đâu."