Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

chương 43

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước hai mươi bảy tháng chín một ngày, Tô Mộ Tịch thỉnh an hoàng hậu nương nương nói muốn xuất cung. Hoàng hậu nương nương nghĩ nghĩ không nói gì liền cho phép , vừa được hoàng hậu nương nương đáp ứng Tô Mộ Tịch lập tức cho Tùng Thư Minh an bài ám vệ tại Tá Yến đài. Để người ta làm cho nàng, Hiên Viên Hạo Thành còn có Duyệt Tâm công chúa một bộ nam trang bình thường chút. Sáng sớm hai mươi bảy tháng chín, ba người thay xong quần áo cùng hội họp với Tô Hồng Xán ở ngoài cung.

Lúc mọi người đến Tá Yến đài thì đã có rất nhiều người đến. Tại ám vệ cố ý vô tình trợ giúp, đám người Tô Mộ Tịch mới chen vào Tá Yến đài được, vừa vào đã thấy Gì Thịnh Uy ngồi đầu tiên. Gì Thịnh Uy thấy đoàn người Tô Hồng Xán liền lên đi, khiêu khích liếc Tô Hồng Xán một cái, đang muốn lên tiếng đả kích lại nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thành cùng Tô Mộ Tịch vận y phục thường ở một bên liền lập tức câm miệng . Cười cười nói: “Còn tưởng không mời được Tô huynh đại giá, huynh xem ta đã cho người giữ vị trí của huynh, chỉ chờ huynh đến nữa thôi.” Nhìn nhìn mấy người đi theo Tô Hồng Xán, Gì Thịnh Uy cho người lấy thêm mấy cái ghế dựa.

Tô Hồng Xán nhìn hắn một cái, không nói nhiều, bình tĩnh thong dong ngồi xuống, nhàm chán hất tóc trên trán, một lát sau nhìn Gì Thịnh Uy: “Bản công tử tới trễ, vì sao câu đố còn không chưa ra?”

Duyệt Tâm vừa nghe, tán thành gật gật đầu: “Đúng vậy, chờ rất phiền nha! Không ra chúng ta phải đi, dạo đường cái còn vui hơn ngồi chỗ này.” Đám người này thật đáng ghét. Tô Mộ Tịch không chút hoang mang mà uống ngụm trà, có chút hoài nghi hữu tâm nhân bày ra chuyện lần này, bằng không lúc này cũng quá trùng hợp, vì sao lại tổ chức lúc Duyệt Tâm công chúa đến Hiên Viên hoàng triều? Hiên Viên Hạo Thành sợ Duyệt Tâm quấn quít lấy Tô Mộ Tịch, đêm qua nắm tay Tô Mộ Tịch đến nửa đêm, lúc này đang ngồi cúi đầu ngủ bù.

Gì Thịnh Uy đang chuẩn bị đáp lời, một nữ tử dung mạo cực đẹp bưng một cái hòm ra. Nhất thời tất cả mọi tiếng cãi nhau đều tĩnh lại, đồng loạt nhìn chằm chằm nữ tử. Chỉ thấy nữ tử tuyệt sắc đứng Đài Trung ương, cười hơi hơi hành lễ: “Ta gặp qua các vị tiên sinh cùng công tử, đề mục trong tay ta là một vị bằng hữu của chủ nhân ta ra, chủ nhân của ta đến giờ cũng không nghĩ ra đáp án. Lúc này mới mở cuộc thi đoán câu đố này ở Tá Yến đài này, hoan nghênh các vị đã đến, cũng hy vọng mọi người có thể cho ra đáp án giải thích nghi hoặc của gia chủ.” Nghe xong lời này, một nữ tử vận nam trang dưới đài cười khẽ một chút, bằng hữu? Có ý tứ, từ lúc nào nàng trở thành bằng hữu của nữ nhân hại nàng kia? Nhưng mà, nàng muốn nhìn một chút, đề nàng ra có ai giải được không.

Nữ tử tuyệt sắc phóng hòm lên trên bàn, mở ra, xuất ra một hạt châu trong suốt đỏ như máu, lúc này mới cười nói: “Nếu là cuộc thi, vậy tất nhiên sẽ có phần thưởng , trước kia không có thông báo là gì chủ nhân của ta sợ người có nhị tâm trà trộn vào. Huyết minh châu này là gia chủ hữu duyên được đến, nghe nói có thể trừ tà tránh hung, vô cùng trân quý, nếu ai có thể giải thích nghi hoặc cho gia chủ, như vậy huyết minh châu này là của người đó.” Mọi người phía dưới phục hồi tinh thần khỏi dung mạo của nữ tử, bình tĩnh nhìn hạt châu màu đỏ trong tay nữ tử, đây là huyết minh châu sao? Nếu vàng bạc châu báu bình thường có lẽ có thể hấp dẫn chút dân thường, nhưng huyết ngọc châu lại làm cho tất cả mọi người phía dưới rục rịch, thứ này là khả ngộ không thể cầu a! Ánh mắt Tô Mộ Tịch nhìn huyết minh châu chợt lóe, nàng thật tò mò gia chủ là người dạng gì mới có thể ra bút tích lớn như vậy.

Đợi trong chốc lát, thấy nữ tử còn không ra đề mục, người phía dưới nóng nảy ồn ào kêu lên: “Mau ra đề mục… Mau ra đề mục… Huyết minh châu nhất định là của ta… Mau ra đề mục…”

Nữ tử từ ánh mắt mọi người biết đã được hiệu quả mong muốn, lúc này mới thả huyết minh châu lại vào hộp, không vội không chậm lấy ra một tờ giấy Trương Tuyên trong hòm, cao giọng nói: “Trước cấp các vị đảm cái tỉnh, này đề là muốn hợp với trả lời , các vị nên nghe rõ: Một, phía trước có một đồng cỏ, duy nhất thực vật. Hai, phía trước lại có một đồng cỏ, duy nhất thực vật. Ba, một đàn dương đến đây, duy nhất hoa quả. Bốn, một đàn sói đến đây, duy nhất hoa quả. Đề mục là vậy, thỉnh các vị giải thích nghi hoặc cho gia chủ, nếu đáp án đúng, vậy huyết minh châu này đó của người đó.” Nói xong, nữ tử ẩn ánh quang trong mắt thối lui qua một bên. Trong đám người, nữ tử phẫn nam trang cười nhẹ, chủ nhân của nữ tử này biết đề này không ai có thể giải đi! Một viên huyến minh châu lại dám bị nói là trân phẩm có thể trừ tà tránh hung, thật buồn cười.

Tô Mộ Tịch hình như cảm giác được gì, nhìn thoáng qua đám người phía dưới, ánh mắt chống lại nữ tử phẫn nam trang. Tô Mộ Tịch sợ run một chút, khẽ gật đầu với nàng. Nữ tử cũng cười đáp lễ, cảm thấy giật mình, không ngờ cổ đại còn có một nữ tử hào phóng như vậy ( nữ phẫn nam trang, kỳ thật liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, trừ phi bộ dạng có vẻ giống nam nhân. ).

Đám người yên tĩnh một mảnh, đề này vì sao cho tới bây giờ bọn họ đều chưa từng nghe qua? Đề này thật sự có đáp án sao? Qua ước chừng một khắc vẫn không ai dám đi lên đáp đề, một kẻ ăn chơi trác tán trong đám người bắt đầu kêu gào : “Đây là đề mục quỷ gì? Vốn chính là gạt người , bằng không, ngươi nói đáp án ra cho chúng ta nghe xem có đúng không.”

“Đúng vậy… đúng vậy… Bản công tử từ khi sinh ra đã bắt đầu đọc sách nhưng chưa từng thấy qua đề mục kiểu này.” Hoàng thành có rất nhiều tài danh tài tử đứng lên, phụ họa lời nói phía dưới.

“Đúng vậy… đúng vậy… đề mục như thế cho đến nay lão phu chưa từng gặp qua, không biết gia chủ ra đề này có phải là muốn trêu đùa chúng ta hay không. Gọi gia chủ của các ngươi đi ra, chúng ta muốn nghe…” Một vị lão giả có học thức ở hoàng thành đứng lên muốn đáp án, đề mục như vậy không phải nói đùa bọn họ sao? Nữ tử ở trong đám người mỉm cười, mấy lão thất phu này, chỉ biết là đọc tứ thư ngũ kinh làm sao có thể đáp được. Xem ra, hôm nay nàng phải thất vọng rồi.

Lúc này, nữ tử tuyệt sắc tiến lên hơi hơi phúc thân trả lời tài tử cùng lão giả: “Tiên sinh đừng nóng giận, nếu gia chủ của ta biết đáp án sẽ không dùng huyết minh châu trân quý như vậy làm phần thưởng . Thỉnh mọi người chớ nóng, đề này khẳng định có đáp án, nhưng không biết những học thức giả tọa ở đây có vị này đáp được hay không.” Nữ tử vừa dứt không ai dám kêu gào , người đọc sách không thích nhất là người khác nói bọn họ không học thức .

Tô Hồng Xán cùng Gì Thịnh Uy tĩnh tọa ở một bên tập trung sự nghĩ, giống không nghe được tranh chấp vừa rồi. Nữ tử phẫn nam trang nhìn “Huyết minh châu” lóe sáng ra ánh quang màu đỏ dưới ánh mặt trời, ánh mắt lóe lóe, thứ người cổ đại nhân để ý có lẽ có thể lấy để cám ơn ân cứu mạng của người nọ. Nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, đợi một khắc chung nữa nàng nên ra mặt giải đề đi.

Tô Mộ Tịch cũng không biết đáp án, nhưng nàng vẫn chú ý biểu cảm của nữ tử dưới đài. Thấy bộ dáng nàng đã định liệu trước, trong lòng nghi hoặc, đề này hình như nàng ta biết đáp án, rốt cuộc nàng ta là ai? Khó giải, lại quay đầu nhìn Tô Hồng Xán, thấy hắn cũng suy ngẫm. Nhìn nhìn lại Duyệt Tâm công chúa, cũng là vẻ mặt muốn nghe đáp án.

Lại qua khoảng một khắc chung, vẫn không ai đi lên đáp đề. Hiên Viên Hạo Thành vừa tỉnh ngủ xoa xoa mắt nhìn cây trâm hoa mai đẹp tuyệt trần trên đầu Tô Mộ Tịch, khống chế không được nhẹ nhàng lên tiếng: “Tịch nhi, hoa mai thật đẹp, cho Thành nhi một đóa được không?” Bĩu môi, đã lâu hắn không thấy hoa mai .

Lúc này Tô Mộ Tịch mới quay đầu, thấy Hiên Viên Hạo Thành còn chưa tỉnh táo đã mở miệng muốn hoa mai . Chậm đã, hoa mai? Tô Mộ Tịch suy nghĩ đến điều gì trên mặt nở nụ cười dịu dàng, đưa tay nhẹ nhàng xoa khóe mắt Hiên Viên Hạo Thành, cười mắng: “Đứa ngốc, giờ mới tháng mấy đã có hoa mai, huynh nhất định nhìn lầm rồi, mùa này không có hoa mai …” Nhị ca, hẳn có thể nghe hiểu đi?

Hiên Viên Hạo Thành bĩu môi, bất mãn nói: “Mới không có, rõ ràng ta thấy trên đầu Tịch nhi có hoa mai .”

Hiên Viên Hạo Thành vừa dứt lời, trong đầu Tô Hồng Xán linh quang chợt lóe, phía trước có một đồng cỏ, không tốn, hoa mai. Nghĩ rõ này, Tô Hồng Xán hơi hơi kích động đứng lên, nhưng giọng nói vẫn không nhanh không chậm: “Cô nương nghe rõ, ta biết đáp án.”

Ánh mắt nữ tử tuyệt sắc chợt lóe, cúi đầu hành lễ: “Tô nhị công tử mời nói.” Hắn biết? sao có thể? Nàng suy nghĩ lâu như vậy đều không giải được câu đố.

Tô Hồng Xán cũng nhìn nàng, chỉ nói: “Đáp án của chúng nó phân biệt là: một, hoa mơ. Hai, hoa mơ dại. Ba , ô mai. Bốn, quả dương mai.” Tô Hồng Xán đáp xong cười cười, đề này quả nhiên có ý tứ. Cười như không cười liếc nhìn Hiên Viên Hạo Thành, nếu không phải Thành hoàng tử nhắc nhở, hắn quả thật không nghĩ đến phương hướng này. Hắn quyết định, về sau không kêu Thành hoàng tử ngốc tử ở trong lòng nữa, ai nói hắn ngốc, có lẽ hắn còn thông minh hơn mỗi kẻ ngồi ở đây. Tô Mộ Tịch nhìn hai mắt nhị ca tỏa sáng, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhị ca quả nhiên là thông minh nhất, một chút liền thông .

Mọi người nghe xong đáp án của Tô Hồng Xán đều như lọt vào trong sương mù, căn bản không biết đáp án này có ý gì? Nữ tử tuyệt sắc cương một chút, đứng dậy, hơi hơi phúc thân với Tô Hồng Xán: “Ta ngu dốt, không biết đáp án của Tô nhị công tử có ý gì? Thỉnh Tô nhị công tử giải thích nghi hoặc cho mọi người.” Nếu là nói bừa thì may, nhưng nếu là đáp thực, nữ tử tuyệt sắc lo lắng nhìn Duyệt Tâm công chúa một cái.

Nghe xong lời này của nữ tử tuyệt sắc, Tô Hồng Xán gật gật đầu, khóe môi gợi lên ý cười, đáp án này quả thật làm cho người ta có chút hộc máu: “Một, phía trước có một đồng cỏ, duy nhất thực vật. Chỉ có cỏ, không có hoa, không phải là hoa mơ sao? Hai, phía trước lại có một đồng cỏ, duy nhất thực vật. Lại là một đồng cỏ, không có gì khác, không phải là hoa mơ dại sao? Ba, một đàn dương đến đây, duy nhất hoa quả. Dương đến đây làm gì? Đương nhiên là ăn cỏ, ăn cỏ xong rồi, không phải là ô mai sao? Bốn, một đám sói đến đây, quy nhất hoa quả. Sói đến đây khẳng định là muốn ăn dương, dương ăn xong rồi, không phải là quả dương mai sao?”

[Đọc đi đọc lại cũng k hiểu được =.=" thôi các bạn cứ chấp nhận vậy nhé :)]

Tô Hồng Xán nói xong, mọi người không nói gì, có cách nói như vậy sao? Nhưng mà, đáp án của Tô Hồng Xán mọi người lại không nghĩ ra chỗ sai. Nữ tử tuyệt sắc nhìn thoáng nhìn Duyệt Tâm đang ngốc ra, ánh mắt chợt lóe: “Tô nhị công tử, đáp án của công tử hình như…” Có chút gượng ép…

Ánh mắt Tô Hồng Xán lúc này mới chuyển tới trên người nữ tử tuyệt sắc, nhưng không có bị dung mạo hơn người của nàng sở hoặc, lạnh giọng chất vấn: “Như thế nào? Nếu cô nương cảm thấy đáp án của bản công tử không đúng, vậy cô nương có đáp án nào tốt hơn nói cho ta nghe một chút, nếu có lý hơn đáp án của bản công tử, Tô Hồng Xán ta tuyệt đối chịu thua.” Ngươi có biết cũng không dám nói, không phải vừa rồi nói không có đáp án sao?

Nữ tử tuyệt sắc cúi đầu, tay nắm chặt. Không ngờ thật sự có người có thể nêu đáp án, hơn nữa này đáp án còn làm cho nàng không còn lời gì để nói. Trong đầu vòng vo vài vòng, một kế bất thành lại sinh một kế, nàng cũng không tin Tô Hồng Xán sẽ bất vi sở động: “Tô nhị công tử hiểu lầm, ta không phải ý tứ này. Đáp án của Tô nhị công tử ta không có lời nào để nói, ta xin chỉ thị gia chủ một chút lại trở về hồi bẩm, thỉnh ngài chờ một chút.” Nói xong thẹn thùng nhìn Tô Hồng Xán, lui xuống. Không bao lâu liền lên, phúc thân tiếp tục nói: “Gia chủ vừa rồi phân phó, đáp án của Tô nhị công tử vô cùng tốt. Trừ huyết minh châu ta cũng sẽ đi theo hầu hạ, về sau nô tỳ là người của Tô phủ, làm thiếp vì tì do Tô nhị công tử làm chủ, ta tuyệt đối không có nửa câu oán trách.”

Nữ tử vừa dứt lời, phía dưới ồ lên một trận. Có mỹ nhân như hoa làm bạn, là giấc mộng của tuyệt đại đa số nam nhân! Tô Mộ Tịch thực bình tĩnh, tính tình nhị ca của mình sao nàng không rõ? Nhưng nữ nhân này, nàng phải chú ý kỹ một chút . Duyệt Tâm nghe xong lời này mới phục hồi từ ngẩn ngơ sùng bái, muốn vỗ bàn đứng dậy lại bị Tô Mộ Tịch kéo lại, lắc đầu nhìn nàng. Duyệt Tâm lúc này mới cảm thấy mình làm sai, Tô Hồng Xán không phải là gì của nàng, nghe được nử tử không biết xấu hổ kia nói nàng tức giận như vậy làm gì? Nói không chừng Tô Hồng Xán tên lưu manh chết tiệc này ước gì được ôm nữ nhân về nhà đâu, hừ… Nhưng mà, vì sao trong lòng lại rầu rĩ ?

Mọi người đều chờ Tô Hồng Xán hoan hô nhảy nhót, không ngờ Tô Hồng Xán mí mắt cũng chưa nâng một chút, lạnh lùng phun ra ba chữ: “Ta — không— muốn—”nữ tử này dung mạo là tốt, nhưng có mỹ sau khi chết cũng trở thành một thân xác thối mà thôi. Hắn quả thật bất cần đời, nhưng lại muốn tìm một người có tình cảm chân thành giống cha mẹ, cả đời nhất thế chỉ cần một đôi người.

Các nam nhân vừa nghe, Tô Hồng Xán này là đồ ngốc đi! Có mỹ nữ như vậy ấm giường là một chuyện hạnh phúc cỡ nào! Tô Mộ Tịch chỉ thản nhiên cười, nhị ca quả nhiên không làm cho nàng thất vọng. Hiên Viên Hạo Thành còn ngây ngốc nhìn Tô Mộ Tịch, hắn chỉ cần Tịch nhi, cho dù xuất hiện người đẹp hơn Tịch nhi hắn cũng sẽ cự tuyệt như Tô nhị ca.

Người rung động nhất là Duyệt Tâm, phụ hoàng nàng cũng từng đồng ý với mẫu thân cả đời nhất thế một đôi người, nhưng mà khi Duyệt quốc đệ nhất mỹ nhân Tiêu Ninh xuất hiện trước mặt ông, hết thảy đều thay đổi. Tuy rằng ông vẫn sủng ái mẫu hậu, nhưng bà đã không phải là duy nhất. Nữ tử trước mắt này còn đẹp hơn Tiêu Ninh mà Tô Hồng Xán lại bất vi sở động. Trong lòng Duyệt Tâm lập tức vô cùng vui mừng, hiểu được cái gì, ánh mắt kỳ dị nhìn Tô Hồng Xán.

Nữ tử tuyệt sắc vờ khó xử cúi đầu, trong lòng lại hận chết, sao một đám nam tử Tô gia đều là bộ dáng quỷ này? Si tình, nàng hận người si tình. Nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Duyệt Tâm, cứ như vậy thất bại trong gang tấc, ngược lại để Tô Hồng Xán gả đi sao? Không được, nữ tử tuyệt sắc chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: “Ta biết Tô nhị công tử khinh thường ta là nô tỳ, nhưng thỉnh Tô nhị công tử không cần khó xử ta, nếu Tô nhị công tử không cần ta, ta cũng chỉ có chết .” Nói xong, hoa lê đẫm mưa khóc lên quỳ gối trước mặt Tô Hồng Xán.

Mỹ nhân rơi lệ, một ít nam nhân tự nhiên là nhìn không đành lòng, ra tiếng khuyên nhủ: “Tô nhị công tử hãy thu nàng đi, nha đầu kia nhìn rất đáng thương, ngươi thu nàng làm nô tỳ cũng tốt.” Tô nhị công tử này khó hiểu phong tình như vậy, trách không được mọi người nơi hoàng thành đều nói nam nhân Tô gia người người đều là đầu gỗ.

Mặc kệ mọi người nói như thế nào Tô Hồng Xán chỉ bất vi sở động, lúc này Tô Mộ Tịch mới đứng lên, nhìn mọi người cười nói: “Không biết chủ nhân cô nương là ai, bản công tử rất muốn trông thấy. Dưới chân thiên tử cư nhiên có người muốn lấy mạng người như thế, xem ra là không để Hoàng Thượng vào mắt, bản công tử tiến cung gặp mặt Hoàng Thượng, nhất định phải vạch tội hắn.”

Nữ tử tuyệt sắc cúi đầu cứng đờ, Tô Mộ Tịch này lại phá hư chuyện tốt của nàng. Đang muốn lên tiếng, Tô Hồng Xán lại nhanh hơn nàng một bước: “Nếu câu đố đã giải, vậy bản công tử hồi Tô phủ, các ngươi tự tiện.” Đi vài bước Tô Hồng Xán sực nhớ tới cái gì, gõ đầu một chút, kiệt ngạo bất tuân cười nói: “Nếu cô nương này sợ chủ nhân trách phạt, vậy bản công tử ra một vế đó, nếu đối được thì huyết minh châu cùng cô nương đều thuộc về người đó, mọi người nghe rõ: mở miệng liền cười, cười xưa cười nay cười tương lai.” Nói xong, Tô Hồng Xán liền dẫn đầu rời khỏi. Đề này, khó giải! Nữ nhân cùng huyết minh châu, ai thích lấy thì lấy, nếu không phải vì… Hắn mới không đến nơi kiểu này, hừ…

Nữ tử phẫn nam trang trong đám người cười cười, nam tử Tô gia quả nhiên có ý tứ. Liếc nhìn nữ tử tuyệt sắc một cái, nữ nhân này cũng thật đủ bách biến, so với Thái Y Lâm còn có thể biến, lần trước nàng thấy không phải là khuôn mặt này. Nhưng mà, kẻ ngốc đứng cùng nữ tử kia cũng không đơn giản, người ở Hiên Viên hoàng triều một cái so với một cái đều quái.

Từ Tá Yến đài trở về, Duyệt Tâm liền trầm mặc, không giống trước kia yêu cười yêu náo nhiệt. Tô Mộ Tịch cũng không nói nhiều, chỉ lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành đuổi hắn về Đông điện. Vừa vào cửa Tống mẹ liền tới, hành lễ nói: “Tiểu thư, lão nô tìm ngài một ngày, sao ngài đi không nói với nô tỳ một tiếng.”

“À, Tống mẹ tìm ta có chuyện gì sao?” Tô Mộ Tịch nhíu mày, biết rõ còn cố hỏi.

“Không có, lão nô chỉ lo lắng cho tiểu thư, ngay cả Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm người cũng không mang theo, lão nô lo lắng.” Tống mẹ cúi đầu, tiểu nha đầu lừa đảo đã trở lại. Giờ Vi mẹ quan tâm chuyện huyết yến càng ngày càng gấp, nàng cũng không thể sơ ý.

“Không có chuyện thì lui xuống đi! Trong chốc lát ta sẽ hồi Tây điện.”

Lúc này Tống mẹ mới phúc thân trả lời: “Vâng, giờ lão nô đi xuống nấu huyết yến cho tiểu thư, tiểu thư trở về hãy uống.”

“Ừ, đã biết.”

Tống mẹ đi rồi, Đinh mẹ lên tiếng hỏi: “Tiểu thư, mấy ngày nay Tống mẹ có phải quá không thành thật hay không? Muốn nô tỳ bẩm báo hoàng hậu nương nương mẹ khác không.” Tống mẹ vốn không phải người hoàng hậu nương nương một tay mang ra, trước kia chọn nàng vì nàng là người ổn trọng, giờ xem ra cũng không thể để người bớt lo.

Lúc này Tô Mộ Tịch mới cười cười thật tình: “Mẹ, không cần, ta ứng phó được, nàng không gây được sóng gió gì.” Nếu một cái mẹ mà Tô Mộ Tịch nàng đắn đo không được, tương lai Hạo Thành phong vương, không phải vương phủ càng làm cho nàng thúc thủ vô sách sao? Kiếp trước nàng vô tâm quản, kiếp này, nàng sẽ dụng tâm.

“Nô tỳ đã biết, nô tỳ lui xuống cho người ta chuẩn bị nước ấm để Thành hoàng tử tắm rửa.” Đinh mẹ hơi hơi phúc lui ra.

“Tịch nhi, không thích Tống mẹ thì để mẫu hậu phái nàng đến nơi khác không tốt hơn sao? Vì sao còn phải đặt nàng trước mắt?” Tịch nhi không thích Tống mẹ Thành nhi đã sớm đã nhìn ra!

Tô Mộ Tịch cười cười: “Hạo Thành, không phải tất cả những điều không vừa mắt đều phải chuyển đi, có những chỗ bọn họ hữu dụng.” Nhìn ánh mắt Hiên Viên Hạo Thành càng ngày càng mê mang, Tô Mộ Tịch biết mình nói nhiều. Hiên Viên Hạo Thành là Hiên Viên Hạo Thành, không cần có quá nhiều thay đổi: “Hạo Thành không hiểu không sao, Tịch nhi biết là được rồi.”

Hiên Viên Hạo Thành ngoan ngoãn gật đầu, giờ Thành nhi không thể quản, lúc Tịch nhi mệt để Thành nhi đến là tốt rồi.

Đêm, im lặng . Tô Mộ Tịch ngồi bên cửa sổ trong nội thất, nhìn mưa rơi xuống mặt đất, không bao lâu một bóng đen tiến vào. Tô Mộ Tịch không qua đầu liền biết là ai vào: “Thư Minh, đi thăm dò thân phận nữ tử ở Tá Yến đài lúc sáng.” nữ tử dung mạo tuyệt sắc như vậy, nếu là người ở hoàng thành không có khả năng sẽ không ai biết đến.

“Vâng, Thư Minh nhất định dùng hết toàn lực đi thăm dò rõ ràng.” Tùng Thư Minh cung kính lên tiếng trả lời.

Tô Mộ Tịch đột nhiên nghĩ đến nữ tử nhìn thấy ở Tá Yến đài hôm nay, tâm niệm vừa động: “Thư Minh, ngươi đợi chút…” Tô Mộ Tịch nói xong, liền xoay người đi đến án thư mài mực, cầm lấy bút, rất nhanh họa ra một nử tử trên giấy Tuyên Thành. Họa xong, cầm lấy nhìn nhìn phóng vào một quyển sách: “Thư Minh, để Thư Ngọc đi thăm dò nữ tử trong bức họa, nhất định phải biết nàng là ai, giờ đang ở nơi nào.”

Tùng Thư Minh tiếp nhận giấy Tuyên Thành, lên tiếng trả lời: “Thư Minh biết rõ.”

Khách sạn Lượng Nhiên, Tô Hồng Diệu cùng một nữ tử ngồi ở bên bàn nơi khách phòng, mắt lóe lóe: “Nàng, nàng thật sự quyết định rời đi.” Tô Hồng Diệu nhẫn không nỡ trong lòng, rầu rĩ hỏi.

Nữ tử gật gật đầu: “Đúng vậy, nơi nên đi ở hoàng thành ta cũng đã đi, ta muốn đi nơi nơi nhìn xem. Về phần ân cứu mạng của huynh, Tiết Vấn Lan ta nhớ kỹ, sẽ có một ngày báo ơn huynh.”

Tô Hồng Diệu ủ rũ: “Vấn Lan, nàng biết ta không có ý này. Vết thương trên người nàng thật sự không có việc gì sao?” Không muốn nàng rời đi, nhưng hắn lại tìm không thấy lý do. Nữ tử này, giống như ưng, chỉ thích trời cao. Mà hắn, chỉ có thể đứng xa xa nhìn, vĩnh viễn cản không nổi, rõ ràng hắn chỉ nhận thức nàng mấy tháng, vì sao tâm lại đau như vậy?

“Không có việc gì, huynh xem ta khỏe như trâu vậy. Đúng rồi, nhị ca huynh cũng thực thông minh, vậy mà có thể đoán ra câu đố của ta.” Ngày ấy nàng thật không ngờ có người đáp được. Dù sao này đề này là N năm sau mới xuất hiện trên mạng.

“Ừ, nhị ca quả thực thông minh , muội muội ta cũng thực thông minh.” Tô Hồng Diệu biết nàng cố ý nói sang chuyện khác, vô cùng bất đắc dĩ, đành phải rầu rĩ trả lời.

“Được rồi, huynh là luyến muội cuồng, không thèm nghe huynh nói nữa, ta phải thu dọn. Ách… Ta phải cẩn thận suy nghĩ, tiếp theo muốn đi đâu.” Tiết Vấn Lan đứng lên, áp chế chút điểm không nỡ trong lòng mà chuẩn bị thu dọn. Đúng, chỉ là có chút không nỡ.

Tô Hồng Diệu nhìn bóng dáng của nàng, biểu cảm trên mặt ám ám.

Truyện Chữ Hay