Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tất cả những chuyện vừa rồi, Tô Mộ Tịch chỉ lạnh lùng nhìn, vẫn chưa lên tiếng nói một câu. Bởi vì, tất cả nàng đều khống chế. Kiếp trước, nàng bị Tô Mộ Tuyết cùng Cận Băng Tâm dễ dàng tính kế mất đi tất cả, là nàng rất ngốc. Nhưng kiếp này, nàng muốn đứng cao cao , nhìn Cận Băng Tâm cùng Tô Mộ Tuyết đau khổ giãy dụa, lại không thể hoàn thủ, thẳng đến các nàng chết…

Tô Mộ Tuyết bị các phu nhân thấp giọng nói, biến thành không biết làm như thế nào mới tốt? Trên mặt một trận thanh một trận bạch, trong đầu linh quang chợt lóe, mặt mang trách cứ nghiêm khắc trách cứ A Bảo: “A Bảo, nha đầu chết tiệt này đem tới đây làm cái gì?” Nói xong, cười hơi hơi phúc thân nói: “Để các vị phu nhân chế giễu , A Bảo nha đầu kia sơ ý, đem tấm đồ ngày thường ta luyện tập đi lên. Còn không đem bức mẫu đơn đồ mang lên, để phu nhân cùng các vị tiểu thư chê cười, nha đầu kia từ nhỏ đã không ở bên cạnh ta nên làm cái gì cũng đều kỳ cục.” Bức đồ kia là Hồng Lục sư phó chạy đưa cho Tô Mộ Tuyết, họa vô cùng tốt. Vốn Tô Mộ Tuyết không nỡ đưa Tô Hồng Diệp làm hạ lễ, giờ chỉ có thể làm vậy mới so được với bức đồ thêu của Tô Mộ Tịch. Dù so ra kém, cũng không đến kém quá nhiều.

Vương Hương Tú nghe xong Tô Mộ Tuyết nói, thâm ý nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Tuyết Nhi nói nha đầu A Bảo không tốt, vậy phái nàng đến sài phòng đi thôi!”

Sắc mặt Tô Mộ Tuyết cứng đờ hơi hơi phúc thân nói: “Mẫu thân không cần, Tuyết Nhi sẽ dạy dỗ nàng.” A Bảo nha đầu kia đi rồi, tâm tình nàng không tốt đánh ai a? Vẫn nên lưu trữ.

A Bảo phúc phúc thân, lúc này mới cầm bức đồ thêu đi xuống. Tô Mộ Tịch có chút kinh ngạc, rốt cuộc vẫn là Tô Mộ Tuyết, còn có thể nghĩ ra lý do này. Đủ giả, nhưng mà có thể qua mắt chúng phu nhân tiểu thư. Cũng thế, lúc để Thư Mai động tay chân vào bức đồ thêu, đã nghĩ đến nàng sẽ dùng một chiêu này.

A Bảo cầm bức đồ thêu trở lại Trà Tuyết viên, nói chuyện vừa rồi xảy ra tại chủ viên lại một lần. Tay Cận Băng Tâm nắm chặt, một hồi lâu mới đứng dậy cầm tranh cuốn lại giao cho A Bảo. Tuyết Nhi nha đầu coi như lanh lợi , A Bảo đi rồi, Cận Băng Tâm mới mở ra bức đồ thêu trên bàn. Sờ sờ hai uyên ương mặt trên, thêu kém hơn nàng cùng Tuyết Nhi thêu một chút. Đầu của uyên ương này có chút xa, rõ ràng là một cái ngóng nhìn một cái , nàng hy vọng tình yêu của Tô Hồng Diệp cùng Lâm Nhược Mai cũng như vậy, trong đó một người vĩnh viễn chỉ có thể canh giữ. Cho dù có người nhìn ra bức đồ thêu không tầm thường, nàng và Tuyết Nhi đều có cách nói.

Nhưng mà, vì sao đầu lại hoàn toàn trật, tối hôm qua nàng thêu cho tới khi xong còn nhìn kỹ, không có vấn đề gì. Nhưng đường may tinh tế quả thật là thủ pháp của nàng cùng Tuyết Nhi. Bức đồ thêu này, vì sao không giống? Việc này, nàng phải cẩn thận suy nghĩ.

Bên này, Tô Mộ Tuyết cầm bức họa mẫu đơn phú quý, coi như tránh thoát xấu hổ vừa rồi. Nhưng mà, ấn tượng trong lòng các vị phu nhân đã không bằng trước. Tô Mộ Tuyết mỉm cười ứng phó mọi người, giống như chuyện vừa rồi không xảy ra, nhưng mà nụ cười kia thật giả.

Không bao lâu, một phu nhân mập mạp đi đến khoa trương cười chúc mừng nói: “Chúc mừng Tô phu nhân, phủ Thừa Tướng thật lớn mặt mũi, Dạ hoàng tử cũng tới để chúc mừng Tô đại công tử đó. Tô phu nhân thật sự là phúc khí, về sau sẽ càng tốt.” Lời này của Giả phu nhân nghe như là thật lòng, nhưng mà đó cũng là vài thứ bà ta đỏ mắt cũng không có. Tô Thanh Hiệp vài năm liền thăng làm Thừa tướng, mà nam nhân nhà nàng vẫn là thượng thư. Nữ nhi con người ta một cái so với một cái tiền đồ, nhìn xem nhà nàng , thật sự là…

Nghe xong lời này, Vương Hương Tú nhíu mày, ngày thường vì quan hệ với Thành hoàng tử nên lão gia rất ít lui tới cùng Dạ hoàng tử, hôm nay vì sao hắn lại tới? Chỉ sợ không đơn giản: “Giả phu nhân chê cười , Tô phủ hết thảy đều là Hoàng Thượng cho, mà lão gia nhà ta lại thần tử của Hoàng Thượng, thanh nhàn so ra kém lão gia nhà các ngươi.” Giả phu nhân nghe xong, biến sắc.

Hai nữ nhân đối thoại, hoàn toàn không rơi vào tai Tô Mộ Tuyết, Dạ hoàng tử thật sự đến đây. Vậy… Nghĩ, Tô Mộ Tuyết phúc phúc thân: “Mẫu thân, Tuyết Nhi có chút việc, đi xuống xử lý một chút, trong chốc lát tại trở về.” Vương Hương Tú không nói nhiều chỉ mặt không chút thay đổi gật gật đầu.

Tô Mộ Tuyết muốn làm gì? Tô Mộ Tịch đương nhiên rõ ràng, nhưng cũng không nhiều lời, nàng đưa đại ca lên ngựa, nhìn hắn nghênh Nhược Mai tỷ tỷ trở về rồi chậm rãi thu thập Tô Mộ Tuyết. Không bao lâu, bà mối liền đi tới chủ viên, tạ lễ Vương Hương Tú: “Phu nhân, ngài nhanh đến từ đường đi, đại công tử đã lên ngựa.” Đây là tập tục của Hiên Viên hoàng triều, trước khi đón con dâu, cha mẹ đều từ từ đường đưa con trai tới cửa, ngụ ý con cháu phúc trạch kéo dài.

Vương Hương Tú nghe xong, cười kéo Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi, đi cùng nương.” Lập tức, nói với mọi người: “Ta thất bồi một chút, mọi người tự tiện.” Lúc này mới kéo Tô Mộ Tịch đi từ đường, lúc mẹ con hai người đến, đã sớm có một đám người vây quanh. Tô Mộ Tịch thối lui đến một bên, Tô Thanh Hiệp cùng Vương Hương Tú ngồi ở chính vị từ đường. Tô Hồng Diệp một thân hồng y đứng đó, thận trọng quỳ xuống: “Cha mẹ, con tạ qua chi ân nhị lão dưỡng dục, hôm nay con muốn kết hôn hôn, tương lai cùng thê tử tẫn hiếu hai người.” Lời nói rõ ràng đơn giản, làm cho ánh mắt của Tô Thanh Hiệp cùng Vương Hương Tú đều đỏ. Liếc nhau một cái, hiểu được tâm sự của nhau, con bọn họ trưởng thành.

Tô Mộ Tịch đứng ở một bên, hốc mắt cũng đỏ, đại ca nàng không giống kiếp trước. Giật mình liếc mắt một cái, nhìn Hiên Viên Hạo Thành đứng ở cách đó không xa, đột nhiên thực muốn biết Hạo Thành mặc hỉ phục sẽ ra sao. Kiếp trước, nàng vào động phòng ngay cả khăn voan cũng chưa yết, liền kéo Hiên Viên Hạo Thành chạy ra ngoài. Người này cũng coi như nghe lời, gọi hắn đi ra ngoài liền đi ra ngoài, nhưng giờ nàng đều có thể nhớ tới tiếng khóc của hắn khi đó: “Tịch nhi, ô ô… Vì sao đuổi Thành nhi đi, mẫu hậu nói, ô ô… Thành nhi cùng Tịch nhi thành thân sẽ ở cùng gian phòng, ngủ cùng giường. Tịch nhi… Ô ô…” Suy nghĩ lại, thật sự là đau lòng. Quả nhiên yêu một người và chán ghét một người, không giống nhau như vậy.

Hiên Viên Hạo Thành cảm giác được ánh mắt Tô Mộ Tịch, liều mạng vẫy vẫy tay. Tịch nhi đang nhìn hắn, thật vui vẻ… Chờ hắn trưởng thành, hắn cũng muốn giống Tịch nhi đại ca, mặc hỉ phục cưới Tịch nhi về. Vừa rồi hắn hỏi Dập nhi đệ đệ , Dập nhi đệ đệ nói hai người mặc hỉ phục gọi là bái đường thành thân, thành thân rồi hai người sẽ ở cùng gian phòng, động phòng hoa chúc sau đó mới ngủ trên cùng một giường, sau đó sẽ sinh thật nhiều em bé…

Hắn cũng muốn thành thân với Tịch nhi, tuy rằng đều ở trong Thần Hi cung, nhưng Tịch nhi ở Tây điện hắn ở Đông điện không cùng gian phòng. Hắn muốn thành thân với Tịch nhi, ở cùng gian phòng ngủ cùng giường, sau đó động phòng hoa chúc sinh thật nhiều thật nhiều tiểu Thành nhi, Tiểu Tịch nhi. Nhưng mà, Hiên Viên Hạo Thành khó hiểu sờ sờ đầu nhỏ, nhưng mà tiểu Thành nhi và Tiểu Tịch nhi sinh ra như thế nào? Hắn không biết, là ngủ cùng Tịch nhi trên một cái giường, tiểu Thành nhi cùng Tiểu Tịch nhi sẽ chui vào trong bụng Tịch nhi sao? Hì hì… Mặc kệ thế nào, phải mau chút thú Tịch nhi về, không cho người ta cướp với hắn…

Hoàn toàn không biết tâm tư tiểu tử này, Tô Mộ Tịch thực vui vẻ cười với Hiên Viên Hạo Thành. Hiên Viên Hạo Thành lập tức tự động bổ não, Tịch nhi cũng muốn Thành nhi sớm thú nàng về ngủ cùng giường, sau đó sinh tiểu Thành nhi cùng Tiểu Tịch nhi sao? Hắn biết, Tịch nhi đối tốt với hắn nhất …

Tô Hồng Diệp bái Tô Thanh Hiệp cùng Vương Hương Tú xong, đoàn người liền đứng dậy, nhìn Tô Hồng Diệp kỵ lên ngựa mới dần dần tản ra, đều suy nghĩ đợi lát nữa nên náo động phòng như thế nào mới tốt. Tô Mộ Tịch cũng thối lui đến Manh tịch viên, đến một chỗ yên lặng, Thư Ngọc liền xuất hiện trước mắt Tô Mộ Tịch: “Chủ nhân.”

Tô Mộ Tịch gật gật đầu, hỏi: “Thư Ngọc, chuyện ta an bài xử lý thế nào ?” chuyện đêm nay nếu thành, không cần nói Tô Mộ Tuyết, cho dù là Hiên Viên Hạo Dạ, nếu cặp cha mẹ nào trông xa được một chút đều sẽ không gả nữ nhi cho hắn .

“Đều chuẩn bị tốt , Trà Tuyết viên ta đã công đạo Thư Mai làm, khinh công của nàng tốt nhất, chẳng lẽ chủ nhân lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ?” Thư Ngọc biết chuyện lần này ngay cả Hoàng Thượng cũng biết, cho nên làm việc rất cẩn thận không dám để xảy ra một chút sai lầm.

“Ừ, đúng rồi, sao không có nhìn thấy Quân Mạc Sầu cùng Quân Vô Thường?” Hai người này không đến, có diễn phấn khích bọn họ cũng không nhìn được, cho dù lần này khả năng thành công cao, nhưng có chút yếu tố thất bại cũng không tốt. Tô Mộ Tịch có vẻ chấp nhất điểm này, tuy rằng trọng sinh rất nhiều chuyện đều thay đổi, nhưng nhân duyên ai cũng không nói chính xác được, không hạ mạnh dược Tô Mộ Tịch vẫn lo lắng.

“Thư Ngọc không biết, nhưng Thư Tình nhất định sẽ làm bọn họ đến, chủ nhân đã quên ánh mắt sáng ngời nha đầu kia sao.” lúc này Tô Mộ Tịch mới gật gật đầu, Thư Tình làm việc quả thật không có gì lo lắng .

“Tịch nhi… Tịch nhi…” Nghe được thanh âm, Thư Ngọc lập tức ẩn mình, như chưa từng tới qua. Tô Mộ Tịch xoay người, đi ra ngoài liền gặp Hiên Viên Hạo Thành sốt ruột tìm mình. Thấy nàng đi ra, vui vẻ chạy đến bên người nàng: “Tịch nhi, nàng vừa đi đâu, sao không gọi Thành nhi đi cùng?”

“Tịch nhi vừa tìm tiểu Linh Nhi, nhưng không tìm được. Sao Hạo Thành lại đến nơi đây? Tiểu công chúa cùng Dập nhi đâu?” Tô Mộ Tịch vươn tay lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành, tươi cười nhìn hắn.

“Muội muội cùng Dập nhi gây ầm ỹ, không để ý tới Thành nhi.” Tội nghiệp cáo trạng với Tô Mộ Tịch, ghét nhất muội muội cùng Dập nhi đệ đệ như vậy, cãi nhau sẽ không để ý đến hắn, Tịch nhi vẫn là tốt nhất, khi nào cũng để ý đến hắn.

“Vậy, Tịch nhi mang huynh đi gặp nhị ca cùng Tam ca được không?” Tô Mộ Tịch cười cười, đã thực hiểu tình hình ở chung của đệ đệ cùng tiểu công chúa, là một đôi hoan hỉ oan gia, ai cũng không quen nhìn ai.

“Được…”

Đến cửa Tô phủ, nhị ca cùng tam ca đều ở cửa chiêu đãi khách, nhìn thấy Tô Mộ Tịch. Nhị ca lập tức cười không đứng đắn, mồm mép không buông tha người: “Ôi, Thành hoàng tử cùng Tịch nhi muội muội ở trong phòng ngốc phiền, giờ đến tuần tra sao?”

Tô Mộ Tịch vừa nghe, vẻ mặt tức giận trừng hắn. Hiên Viên Hạo Thành nghiêng đầu, nhìn Tịch nhi không vui, lập tức bĩu môi ra vẻ mệnh lệnh: “Tịch nhi nhị ca, ngươi còn không thỉnh an Thành nhi đâu. Nhanh chút, bổn hoàng tử chờ.” Nhất thời, thanh âm chung quanh đều ngừng lại, kinh dị nhìn Hiên Viên Hạo Thành. Thành hoàng tử này, từ khi nào thông minh như vậy? Còn tự cao tự đại .

Ngay khi mọi người đang ngạc nhiên, tiếng chiêng trống ồn ào náo động truyền đến. Tô Mộ Tịch không quan tâm nhị ca cùng Tam ca, lôi kéo tay Hiên Viên Hạo Thành chạy tới nơi phát ra tiếng chiêng trống, không đi xa, liền thấy Tô Hồng Diệp đi tuốt đàng trước, mặt sau là kiệu hoa đỏ thẫm, đó là người sẽ cùng đại ca cả đời.

Màu đỏ chói mắt lóe sáng, biểu thị một nhân sinh bắt đầu. Tô Mộ Tịch nhìn chăm chú, một chút cũng không phát hiện người bên cạnh ngẩn ngơ nhìn nàng. Lúc sắp đến cửa lớn, rốt cục Hiên Viên Hạo Thành lên tiếng nói: “Tịch nhi, Thành nhi cũng muốn lớn nhanh chút, như vậy mới có thể thú nàng về nhà .”

Lúc này Tô Mộ Tịch mới ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Hạo Thành, thấy ánh mắt của hắn cực nóng cùng chân thành, Tô Mộ Tịch động lòng gật gật đầu: “Được, Tịch nhi chờ huynh.” Nàng không nói cho hắn, kỳ thật ngươi đã trưởng thành, nhưng mà ngươi phải đợi Tịch nhi lớn lên.

Đá cửa kiệu, khóa chậu than, đạp mái ngói, cuối cùng chính là bái đường . Người mới đưa vào động phòng, đại viện chủ viên liền khai tịch. Sắc trời, cũng dần dần ám. Tô Mộ Tịch ở trong đám người, quả nhiên thấy Quân Mạc Sầu trong hàng ghế nữ tử. Gật gật đầu, tốt lắm, hết thảy đều tiến hành theo kế hoạch. Trà Tuyết viên cùng Manh tịch viên cách không xa, hai viện cũng cách chủ viên cũng không xa, mà cách yến hội của Tô phủ chính là Trà Tuyết viên. Nếu nơi đó có gì khác thường? Nơi này, nhất định sẽ biết . Chỉ mong, kế hoạch hôm nay sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Truyện Chữ Hay