Một đám người đều rời khỏi, Tô Mộ Tịch mới trở về Manh tịch viên, viết phong thư giao cho Hoa Ngữ: “Hoa Ngữ, tìm người đưa thư đến tay Lâm tiểu thư.” Nàng có thể làm chỉ có như vậy , nhưng theo lời ám vệ biết vài năm nay ca ca vội vàng lịch lãm tại biên quan, cảm tình là trống rỗng, nàng thật sự yên tâm không ít. Cho dù bây giờ còn không yêu Nhược Mai tỷ tỷ, nhưng ít nhất huynh ấy không có người tâm nghi. Nàng đau lòng một mảnh tình thâm của Lâm Nhược Mai, cũng hy vọng bên người đại ca ca có một nữ nhân có thể ái mộ, không như kiếp trước bi thảm rời đi.
“Vâng, nô tỳ đi.” Hoa Ngữ lĩnh mệnh đi xuống .
Chốc lát, thư liền đưa đến tay Lâm Nhược Mai. Tay Lâm Nhược Mai run run mở thư, xem xong, phóng tới ngọn nến trên bàn thiêu hủy. Vui sướng trên mặt không dấu được, chàng đã trở lại, chàng đã trở lại… đi đến trước gương đồng, cầm lấy mi bút nhẹ nhàng vẽ họa, lập tức lại ngây ngô cười buông mi bút. Nàng cứ gấp như vậy làm gì? Đại công tử cũng không phải sẽ xuất hiện ngay trước mặt mình. Trong đầu hiện ra bộ dáng khi chàng rời đi, không biết giờ chàng trưởng thành thành bộ dáng gì? Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, ở trong lòng không ngừng bối rối, nàng phải bày tỏ tâm ý với đại công tử như thế nào.
Lâm phu nhân vừa nghe môn đồng báo lại có người truyền tin cho đại tiểu thư, liền biết Tô đại công tử chắc chắn đã trở lại. Lúc này nhìn nhìn khuôn mặt hồng sắp nhỏ máu của nữ nhi, liền biết mình khẳng định đoán đúng rồi. Bà cảm thấy Tô đại công tử quả thật là đứa nhỏ có có năng lực, nhưng không biết vì sao nữ nhi lại chấp nhất hắn như vậy, thở dài, cảm tình, sự tình này ai cũng không nói trước được: “Có phải Tô đại công tử đã trở lại hay không?”
Lâm Nhược Mai chạy nhanh ngồi thẳng thân mình, sửa sang lại sắc mặt, kêu lên: “Nương!” Nhiều một câu cũng không dám nói.
“Nhìn nha đầu con kìa, đừng pha trò với nương, nói, có phải Tô gia đại công tử đã trở lại hay không?” Lâm phu nhân phụng phịu hỏi.
Lâm Nhược Mai đỏ mặt gật gật đầu, Lâm phu nhân thế này mới sờ sờ mái tóc đen của Lâm Nhược Mai: “Nha đầu, cha con tìm người cho con ai không phải nhân trung long phượng, vì sao con lại chấp nhất Tô đại công tử như vậy? Con đừng tưởng rằng con nghĩ gì nương không biết? Nhưng con nghĩ xem, nếu hắn cự tuyệt con, đời này con xong rồi. Lễ giáo Hiên Viên hoàng triều mặc dù không nghiêm khắc bằng tiền triều, nhưng lời đồn đãi cũng không phải một nữ nhi như con có thể thừa nhận được.”
“Nương, nếu chàng thực không thích ta, ta cũng không hối hận.”
Lâm phu nhân nhìn ánh mắt kiên định tỏa sáng của nữ nhi, giống chính mình năm đó tới cỡ nào, đáng tiếc người bà yêu trong lòng sớm có người, ngay cả cơ hội mở miệng bà đều không có, chỉ thở dài: “Nha đầu, nương mặc kệ con.” Quên đi, ngày mai bà tiến cung đi cầu hoàng hậu nương nương, thỉnh Hoàng Thượng hạ thánh chỉ. Có thánh chỉ, Tô Hồng Diệp không dám không cưới bảo bối nữ nhi của mình.
Ngày kế, Tô Mộ Tịch quấn lấy Tô Hồng Diệp lôi kéo hắn đến chùa Nhân Duyên ở ngoại ô. Vẻ mặt Tô Hồng Diệp đau khổ, hắn một đại nam nhân sao có thể đến chùa miếu như vậy? Bất đắc dĩ bị Thành hoàng tử ấu trĩ trẻ con uy hiếp, đành phải cùng hai người đi.
Đến một chỗ nhã đình thanh tĩnh trong chùa, Tô Mộ Tịch lôi kéo hắn đi vào, Tô Hồng Diệp đi vào liền thấy có bóng dáng một người nữ tử lập tứccảm thấy không ổn: “Tịch nhi, này…” Tô Mộ Tịch không đợi hắn nói xong, liền nói: “Đại ca, ta muốn đi cầu ký với Thành hoàng tử, huynh ở chỗ này chờ chúng ta, không được đi chỗ khác.” Nói xong lôi kéo Thành hoàng tử rời khỏi đình.
Tô Hồng Diệp vốn định xoay người rời khỏi đình, nữ tử phía sau đã lên tiếng : “Huynh đã trở lại.” Giọng nói đó, làm Tô Hồng Diệp cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nhất thời nhớ không nổi nghe qua ở nơi nào, tò mò quay đầu. Dung nhan thanh lệ thoát tục ánh vào bên trong con ngươi đen, trong lòng Tô Hồng Diệp vừa động, có thể là nàng hay không? Chần chờ một chút, kêu lên: “Có phải, Nhược Mai muội muội…”
Chàng, cư nhiên nhớ rõ tên của nàng, có phải đại biểu nàng còn có cơ hội hay không? trong lòng Lâm Nhược Mai rạo rực, không biết mở miệng như thế nào? Hai người nhìn nhau thật lâu sau, Lâm Nhược Mai đỏ mặt cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Tô, Tô đại ca, huynh ở biên quan có khỏe không?”
Tô Hồng Diệp nhìn nàng, khóe môi lãnh cứng rắn gợi lên nụ cười nhẹ: “Tốt, hết thảy đều tốt. Muội thì sao? Như thế nào?” Biên quan lạnh khủng khiếp, làm sao có thể tốt, nhưng mà hắn tự nguyện , thủ vệ quốc gia dường như thành tâm nguyện của hắn kể từ khi còn nhỏ. Nhưng mà, hắn thường xuyên nghĩ đến nha đầu đỏ mặt đưa bùa bình an cho hắn, trong lòng luôn cảm thấy ấm áp bất giác gợi khóe môi.
“Muội, muội cũng tốt lắm.” Lâm Nhược Mai có chút không dám nói lời nào, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt Tô Hồng Diệp: “Vậy, muội, vậy huynh…” Bối rối nửa ngày, Lâm Nhược Mai vẫn không biết mở miệng như thế nào.
Tô Hồng Diệp thấy mặt Lâm Nhược Mai đỏ bừng liền đi lên: “Nhược Mai muội muội, muội, muội làm sao vậy? Thân thể không khoẻ sao, bằng không ta đưa muội trở về đi!” Tịch nhi này, chạy đi chỗ nào? Hắn một nam tử đưa nàng trở về không thích hợp.
“Không, không cần, muội…” Lâm Nhược Mai cảm giác toàn thân đều đang run rẩy, không biết lấy dũng khí từ đâu liền bật thốt lời nói trong đầu: “Tô đại ca, huynh thích muội sao?” Nói xong còn có chút co quắp bất an, không dám nhìn mặt Tô Hồng Diệp.
Một trận yên tĩnh trầm mặc, mặt Lâm Nhược Mai trắng bạch, bằng bất cứ giá nào nói: “Từ khi còn rất nhỏ muội liền thích huynh, lúc muội nghe Tịch muội muội nói huynh muốn đi biên quan, muội cố ý đi chùa cầu bùa bình an. Muội biết là muội tự mình đa tình , nếu gây phiền phức cho huynh thì muội thật sự xin lỗi.” Nói xong, Lâm Nhược Mai liền chạy, quả nhiên nàng tự mình đa tình . Về sau, cha thích gả nàng cho ai thì gả! Nàng không cần .
Tô Hồng Diệp bị Lâm Nhược Mai bày tỏ tâm ý biến thành thất thần, nàng thích mình, thì ra không phải do hắn nghĩ nhiều mà là nàng thật sự thích mình. Cho nên, năm kia hắn rời đi Tô phủ, nàng mới đỏ mặt tặng bùa bình an cho mình sao? Tâm, kịch liệt phập phồng, bị cảm xúc không biết tên bao vây quá chặt chẽ, giống như bị cái gì đó nắm . Chờ lấy lại tinh thần, nơi đó đã không còn bóng dáng Lâm Nhược Mai.
Tô Mộ Tịch kéo Hiên Viên Hạo Thành tránh ở bụi cỏ cách đó không xa, nhìn vẻ mặt Nhược Mai tỷ tỷ uể oải chạy đi ra, chỉ biết đại ca ngu ngốc khẳng định làm người ta thương tâm. Ở trong bụi cỏ không biết làm thế nào mới tốt, nếu đại ca bỏ lỡ Nhược Mai tỷ tỷ, làm sao tìm được nữ tử nào khác khăng khăng một mực với mình như vậy.
“Tịch nhi, lúc nào chúng ta mới có thể đi ra ngoài, chân Thành nhi đều chết lặng , Tịch nhi không mỏi chân sao?” Hiên Viên Hạo Thành đáng thương hề hề nhìn Tô Mộ Tịch vẻ mặt bối rối lên tiếng hỏi.
“Ta…” Tô Mộ Tịch nói còn chưa nói xong, một bóng dáng liền bao phủ hai người: “Còn không ra, muốn ta lôi các người ra sao?” vẻ mặt Tô Hồng Diệp trêu tức, nhìn Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành chật vật hề hề.
“Hì hì…” Tô Mộ Tịch ngây ngô cười, xem ra võ công đại ca nhà mình không sai, nàng còn tưởng rằng khoảng cách này đại ca không phát hiện được.
Tô Hồng Diệp bất đắc dĩ thở dài: “Nói đi, chuyện Nhược Mai muội muội có phải muội đã sớm biết hay không.”
“Chuyện gì vậy?” Vẻ mặt vô tội, giả vờ cái gì cũng không biết.
“Muội…” Nhìn Hiên Viên Hạo Thành ở một bên ánh mắt phát sáng nhìn mình chằm chằm, lời này Tô Hồng Diệp hỏi không ra, đành phải vung tay từ bỏ.
Đêm, lạnh như nước, Tô Hồng Diệp ngồi ở trong viện đình của mình, cầm lá bùa bình an đã hơi hơi phai màu có chút mài mòn xuất thần. Tô Mộ Tịch đi vào sân, ngăn cản vài nha hoàn muốn thỉnh an. Đi đến bên Tô Hồng Diệp, nhìn bùa bình an trong tay hắn, bùa bình an phản xạ ánh trăng, Tô Mộ Tịch nhìn thấy một chữ Mai. Trên mặt cười, đưa tay dễ dàng đoạt lấy bùa bình an trong tay đại ca: “Ai nha, đại ca cư nhiên còn tin tưởng bùa bình an a! Không phải là người trong lòng đại ca đưa chứ?”
“Càng ngày càng không biết lớn nhỏ, trả lại cho ta, sao có thể tùy tiện cướp đồ của người khác?” Tô đại ca nghiêm khắc nói, nhưng trên mặt lại đỏ ửng rất khả nghi.
“Không cho, ách, ta xem xem, bên này còn có cái chữ Mai này, không phải là Nhược Mai tỷ tỷ đưa cho đại ca chứ? Nếu nàng đưa , tính thời gian cũng đã năm sáu năm đi! Đại ca giữ gìn thật tốt.” Tô Mộ Tịch không gấp, này xem như ngoài ý muốn phát hiện. Chẳng lẽ, đại ca đã yêu Nhược Mai tỷ tỷ , khả năng không lớn đi? Có thể là Nhược Mai tỷ tỷ tặng bùa bình an cho đại ca trước khi huynh ấy rời đi hoàng thành, làm cho đại ca có ấn tượng rất sâu với nàng. Tô Mộ Tịch càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, kiếp trước quan hệ của mình cùng Nhược Mai tỷ tỷ không tốt, đại ca rời đi hoàng thành mình cũng không nói cho nàng, lúc nàng biết đại ca đã đến biên thành . Mà kiếp này, trước khi đại ca rời đi hai ngày nàng nói cho Nhược Mai tỷ tỷ biết.
“Tịch nhi, không được đùa bậy, mau trả lại cho đại ca.”
Tô Mộ Tịch nghĩ thông suốt, thả bùa bình an vào tay Tô Hồng Diệp, trong đầu linh quang chợt lóe thở dài: “Ai, ta còn muốn nói cho đại ca biết chuyện Hoàng Thượng tứ hôn cho Nhược Mai tỷ tỷ, xem ra đại ca không muốn biết. Quên đi, ta không làm phiền huynh nữa, Tịch nhi đi đã.” Nói xong, liền làm bộ phải rời khỏi đình.
“Chậm đã, muội nói tứ hôn gì?” Tô Hồng Diệp nóng nảy, nghe Tô Mộ Tịch nói Hoàng Thượng tứ hôn cho Lâm Nhược Mai, tâm như bị khoét một khối.
“Ta tưởng đại ca không muốn nghe chứ?” Tô Mộ Tịch quay đầu cười, xem ra đại ca để bụng thật.
“Nha đầu chết tiệt, nói mau…” Khó được Tô đại ca có phản ứng lớn như vậy, Tô Mộ Tịch nghĩ nghĩ tùy tiện bịa: “Trước đó vài ngày, lúc dùng bữa, ta nghe hoàng hậu nương nương nói với Hoàng Thượng. Nói chất nữ Nhược Mai tuổi không nhỏ gả mà Giả Như Quân nhà Lễ bộ thượng thư lại không sai, muốn hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, tăng thêm mặt mũi cho chất nữ. Hoàng Thượng cũng đồng ý, nói tháng này sẽ tứ hôn. Ai nha, lại nói Giả Như Quân mấy năm nay quả thật không chán ghét như trước đây, nhưng mà bộ dạng giống như lợn ấy, không xứng với Nhược Mai tỷ tỷ chút nào.” Nói hết lời rồi, nếu đại ca thật có lòng thì tự mình đi tranh thủ đi!
Nghe xong lời này, tâm Tô Hồng Diệp giống bị người nắm chặt. Không thể, không thể để nàng gả cho người khác.