Edit:ĐầmCơ
Tô Mộ Tuyết từ hôn mê tỉnh lại thì đã đến Lệ thành, tâm thần náo loạn một hồi bị Cận Băng Tâm hung hăng tát một cái mới ngừng lại được, uất ức ôm mặt sưng đỏ nói: “Băng di, vì sao ngươi lại đánh ta?”
“Tuyết Nhi, ngươi không tin Băng di sao?” Cận Băng Tâm không lạnh nhạt như nước giống dĩ vãng, hung hăng trừng Tô Mộ Tuyết. Giờ nàng cái gì cũng không có, chỉ có Tô Mộ Tuyết là quân cờ quan trọng nhất, không thể nghĩ thêm gì nữa. Mặc kệ Tô Mộ Tịch đã biết được chuyện gì, thân phận của nàng cũng vĩnh viễn không thể thay đổi. Tô Mộ Tịch trừ thân phận hoàng tử phi tương lai, nàng còn có cái gì? Cho nên ta không sợ, ta nhất định phải có được Tô đại ca.
“Tuyết Nhi tin tưởng.” Không tin thì có thể làm gì, giờ bên người nàng chỉ có Băng di. Nàng không rõ, đã có nàng vì sao còn muốn có Tô Mộ Tịch khiến người ta chán ghét kia, bộ dạng càng đáng yêu hơn nàng, càng nhiều người thích hơn nàng, nàng nhất định phải vượt qua Tô Mộ Tịch, mọi người sẽ thấy nàng mới là người hơn hẳn.
“Được, vậy ngươi ngoan ngoãn đi theo Băng di, cho ngươi làm gì ngươi phải làm cái đó. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta nhất định khiến ngươi trở thành nữ nhân tôn quý nhất Hiên Viên hoàng triều.” Cận Băng Tâm sờ sờ đầu Tô Mộ Tuyết, sâu kín nói.
“Ta không cần làm cái gì tôn quý nhất nữ nhân, ta muốn làm thê tử của Dạ hoàng tử.” Đứng ở vị trí tôn quý như Dạ hoàng tử, nàng cũng đã là người tôn quý nhất.
“Đương nhiên, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe Băng di nói.” Quả nhiên là nữ nhi Cận gia, chỉ cần muốn thì cái gì cũng có thể làm.
“Được, Tuyết Nhi nhất định ngoan ngoãn nghe Băng di .”
Cận Băng Tâm cùng Tô Mộ Tuyết vừa rời đi, Tô Mộ Tịch đã bắt đầu tính đến chuyện Quan Sư cung. Nàng biết lấy tâm tính Hiên Viên Hạo Dạ, nếu thực sự đi lên đại vị khẳng định sẽ không bỏ qua Hạo Thành cùng hoàng hậu nương nương. Mà biện pháp tốt nhất để ngăn cản hắn chính là để hoàng hậu mang thai sinh hạ Hoàng tử, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn không có khả năng thừa kế hoàng vị. Nhưng thật sự có thể thay đổi hết thảy kiếp trước sao, để hoàng hậu nương nương sinh hạ hoàng tử? Không có mình, Hiên Viên Hạo Dạ có thể dùng thủ đoạn khác hại hoàng hậu lưu sản hay không? Tô Mộ Tịch đang nghĩ nhập thần thì Hoa Ngữ mang theo Quý công công tiến vào: “Tiểu thư, Quý công công tới truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng.”
Tô Mộ Tịch lấy lại tinh thần, nhớ tới Trung thu ngày ấy Hoàng Thượng có nói qua muốn gặp nàng, hơi hơi phúc thân có lễ: “Làm phiền Quý công công , Hoàng Thượng còn nói gì không?”
Quý công công thực vừa lòng thái độ có lễ của Tô Mộ Tịch, Hoàng Thượng cùng nương nương hẳn không nhìn lầm người: “Thỉnh tiểu thư cùng lão nô đến ngự thư phòng, Hoàng Thượng có việc muốn giáp mặt dặn dò tiểu thư, đang ở ngự thư phòng chờ người.”
“Thỉnh công công dẫn đường.” tim Tô Mộ Tịch đập rộn lên, kiếp trước Hoàng Thượng chưa bao giờ triệu kiến mình mình. Lần này Hoàng Thượng triệu kiến là vì chuyện gì? Thu hồi tâm tư không dám nghĩ nhiều, đi theo sát Quý công công.
Tiến ngự thư phòng, Quý công công liền lui xuống.
Tô Mộ Tịch đi lên phía trước, hành đại lễ: “Thần nữ Tô Mộ Tịch tham kiến Hoàng Thượng.”
Hiên Viên Vinh Hi ngẩng đầu khỏi thư án, đánh giá kỹ tiểu nhi nữ mới có sáu tuổi trước mắt. Nàng thật không giống sáu tuổi. Sau một lúc lâu, thu hồi ánh mắt hỏi: “Hôm nay trẫm gọi ngươi đến, ngươi có biết là vì chuyện gì?”
Dù là trước khi trọng sinh hay là sau khi trọng sinh, uy nghiêm cùng khí thế trên người Hiên Viên Vinh Hi đều khiến Tô Mộ Tịch cho tới bây giờ vẫn không dám nhìn thẳng, cúi đầu đáp: “Thần nữ ngu dốt, thỉnh Hoàng Thượng minh thị.”
“Trạng huống của Thành nhi ngươi đã biết đến.” Buông châu bút trong tay, biết rõ còn cố hỏi.
“Thần nữ biết.” Có lẽ không ai rõ ràng hơn nàng.
“Như vậy ngươi tính sao.” Hiên Viên Vinh Hi không quên Tô Mộ Tịch còn nhỏ tuổi hẳn không thể nói điều gì dễ nghe, chỉ muốn nhìn xem nàng sẽ phản ứng ra sao, một lần khảo nghiệm cuối cùng này hy vọng nàng có thể thông qua.
“Bồi đến khi không thể bồi, ta sẽ không rời hắn”. Những lời này quả nhiên không giống những lời mà một tiểu nữ mới có sáu tuổi có thể nói ra. Nhưng Hoàng Thượng hỏi nàng, nàng chỉ có thể đáp như thế.
Hiên Viên Vinh Hi bị câu trả lời của Tô Mộ Tịch làm cho sợ run một chút, lấy lại tinh thần bình tĩnh lắc đầu, lập tức gợi lên ý cười, nữ nhi của Tô Thanh Hiệp quả nhiên có ý tứ: “Được, mặc kệ lời này là ai dạy ngươi, lời ngươi nói hôm nay trẫm tin.” Lấy một khối ngọc bội tinh xảo đặc sắc trên án thư: “Tịch nhi, ngươi lại đây, trẫm có thứ muốn giao cho ngươi.”
Tô Mộ Tịch bị Hiên Viên Vinh Hi gọi một tiếng Tịch nhi làm sợ tới mức há to miệng, từ lúc nào Hoàng Thượng trở nên thân thiết như vậy? Lấy lại tinh thần đi tới trước mặt Hiên Viên Vinh Hi, nhìn ngọc bội trong tay hắn:“Hoàng Thượng, này…” Nương ánh mặt trời, Tô Mộ Tịch thấy rõ ràng văn lộ như máu trên ngọc bội. Ngọc bội này nàng đã gặp qua, trong tay Tùng Thư Minh kiếp trước.
Trịnh trọng giao ngọc bội vào đôi tay có chút mập mạp của Tô Mộ Tịch, dặn dò nói: “Về sau ngươi chính là chủ nhân của ngọc bội này, cầm nó ngươi có thể điều động toàn bộ ám vệ hoàng thành, có thể khiến bọn họ làm cho ngươi một chuyện. Ta biết ngươi còn nhỏ không biết tác dụng của thứ này, nhưng từ giờ trở đi ngươi cần phải học. Nhưng giờ ngươi phải thề trước mặt trẫm, dù tương lai xảy ra chuyện gì, ngươi cũng phải che chở Thành nhi cả đời, làm thê tử của hắn, không để hắn chịu chút thương tổn.”
Chuyện liên tục xảy ra khiến Tô Mộ Tịch có chút không biết làm sao, bởi vì việc này kiếp trước chưa từng xảy ra. Nghe Hoàng Thượng muốn nàng thề, lời thề này dù có hay không, nàng cũng sẽ hộ Hiên Viên Hạo Thành cả đời, nhưng nếu có thể để Hoàng Thượng yên tâm với mình hơn, lời nói ra đều thật tâm nói: “Ta, Tô Mộ Tịch xin thề với trời, nếu tương lai làm tổn hại Thành Hoàng tử sẽ chết không được tử tế.”
Hiên Viên Vinh Hi xem như yên tâm, hắn không sợ Tô Mộ Tịch đổi ý, hắn có biện pháp xem xét lời thề của Tô Mộ Tịch sau này: “Được, Thiển Vũ ngươi xuất hiện đi”
“Thiển Vũ tham kiến Hoàng Thượng.” Một nữ tử áo trắng không biết từ chỗ nào đi ra, một chút liền bay tới trước mặt hai người, trên khuôn mặt tuyệt sắc không có chút biểu cảm.
“Thiển Vũ, đem tất cả những gì ngươi có dạy cho nàng, bao gồm cầm kỳ thư hoạ ngươi đắc ý nhất.” Hiên Viên Vinh Hi thản nhiên nói.
Tô Mộ Tịch còn không biết ý nghĩa giờ khắc này. Nữ tử kêu là Thiển Vũ này, sợ chỉ cần nàng học được những thứ nàng ta dạy, đó sẽ trở thành vũ khí lợi hại tương lai nàng dùng để đối phó với địch nhân. Xem biểu cảm trên mặt Tô Mộ Tịch, Hiên Viên Vinh Hi biết nàng còn lọt vào sương mù, cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Tịch Nhi, mau bái sư đi”.
Còn không rõ lúc này đang xảy ra chuyện gì đâu? Sao lại bái sư ? Nhưng mệnh lệnh của Hoàng Thượng nàng không dám không nghe, Tô Mộ Tịch quỳ xuống dập đầu ba cái: “Tịch nhi gặp qua sư phó.”
“Ừ, đứng lên đi.” Trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Tô Mộ Tịch một cái, giống như trên đời này không có gì có thể giao động cảm xúc của nàng. Nữ nhân này thật lãnh, khác với Cận Băng Tâm ra vẻ thanh cao, Tô Mộ Tịch không tìm tòi nghiên cứu nhiều, dù sao về sau còn nhiều thời gian ở chung.
“Tốt lắm, trẫm cũng mệt mỏi, các ngươi trước đi xuống đi!” Làm bộ mỏi mệt nhu nhu cái trán, lên tiếng để hai người đi xuống.
“Vâng.” Hai người hơi hơi phúc thân rời đi.
Tô Mộ Tịch cùng Thiển Vũ vừa rời đi, Lâm Ánh Nguyệt liền từ trong điện đi ra, kinh ngạc nói: “Vinh Hi, ta nghĩ chàng chỉ để Tịch nhi bái Thiển Vũ làm sư phụ mà thôi. Chàng còn dám giao ám ngọc cho nàng, ám vệ không phải chỉ truyền cho lịch đại hoàng thôi đế sao?” Nam nhân này thiên vị mình cùng Thành nhi nàng biết, lại không ngờ chàng lại làm đến mức này. Mặt ngoài nàng cảm thấy Vinh Hi không nên giao ám ngọc cho Tịch nhi, nhưng tư tâm nàng lại không hy vọng Hiên Viên Hạo Dạ có được đến ám vệ. Như vậy, nếu Vinh Hi mất đi, hắn sẽ không lưu tình dùng ám vệ đối phó chính mình cùng Thành nhi.
“Ta có chừng mực, nàng không cần quan tâm quá mức. Thành nhi là con của hai chúng ta, là đứa con chúng ta yêu nhất, ta tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp để nó chu toàn cả đời, cho dù Dạ nhi có kế vị ta, cũng sẽ không thể động đến Thành nhi cùng nàng.” Vỗ vỗ vai Lâm Ánh Nguyệt, hắn chỉ có xưng ta khi ở bên cạnh Lâm Ánh Nguyệt, ở trước mặt nàng hắn là trượng phu chứ không phải là Hoàng đế.
“Đều là ta không tốt, không thể sinh thêm đứa nhỏ cho chàng. Nhưng cho dù biết là ta không tốt, ta cũng không muốn chia xẻ tình yêu cùng hết thảy của chàng với nữ nhân khác.” Tựa đầu vào vai Hiên Viên Vinh Hi, nếu nàng có thể sinh thêm một hoàng tử cho Vinh Hi thì sẽ không hao nhiều tâm tư như vậy. Rõ ràng Thái y nói thân thể nàng không có gì không khoẻ, nhưng mấy năm nay nàng lại không hoài thai, rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề?
“Nói cái gì ngốc đó, từ lần đầu tiên gặp nàng, ta biết nàng sẽ là nữ nhân ta yêu cả đời, vĩnh viễn không thay đổi. Chỉ là, có chút hối hận vì sao không gặp được nàng từ sớm, như vậy sẽ không có nữ nhân khác, cũng sẽ không xảy ra chuyện hạ độc, Thành nhi sẽ không như hôm nay. Ta là người đứng đầu thiên hạ, nhưng lại không cứu được chính đứa con của mình, thực xin lỗi.” Lần đầu nhìn thấy Lâm Ánh Nguyệt, Hiên Viên Vinh Hi vẫn còn nhớ rõ ràng giống như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua. Đời này có thể gặp được Nguyệt Nhi, là ông trời ban ân lớn nhất, so với ngôi vị hoàng đế còn khiến hắn vui vẻ hơn.
“Hừ, ta tin chàng mới lạ, ngoài miệng toàn lời ngon tiếng ngọt, ta nhớ trước kia hậu cung này không thiếu những nữ nhân xinh đẹp.” Lâm Ánh Nguyệt bĩu môi, cố ý ăn dấm chua năm xưa của Vinh Hi nhà mình.
“Ta không phải nói suông, ta sẽ làm được.” lúc này Hiên Viên Vinh Hi không còn giống một Hoàng Đế cửu ngủ chí tôn, mà càng giống tên lưu manh du côn. Hắn yêu Lâm Ánh Nguyệt và cũng chỉ ở trước mặt nàng hắn mới có thể là chính mình. Không bao lâu, trên long sàn là một hồi xuân ý dào dạt. Cung nữ thái giám vội vàng lui ra ngoài, vụng trộm cảm thán, vì sao cảm tình của Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu luôn tốt như vậy.
Tô Mộ Tịch trở lại Tây điện vẫn ngồi ở bên giường ngẩn người. Hết thảy đều không giống kiếp trước, có ngọc bội còn có Thiển Vũ đều là những thứ kiếp trước không xuất hiện. Tô Mộ Tịch lại trầm tư, kiếp trước mặc dù nàng không bắt nạt Hạo Thành trước mặt Hoàng Thượng cùng hoàng hậu nương nương, nhưng làm cha mẹ, thấy đứa nhỏ không vui, bọn họ nhất định có thể nhìn ra chút gì đó. Kiếp này nàng thật tình đối tốt với Hiên Viên Hạo Thành, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu chắc là nhìn thấy được. Nhưng mà , hết thảy biến tốt hay là vẫn không tốt?
Tô Mộ Tịch nhìn xuyên qua ánh sáng ngọc bội, văn lộ bên trong giống như tơ máu, thật xinh đẹp, ngọc bội này cư nhiên có thể điều động toàn bộ ám vệ hoàng thành. Nhìn thật lâu sau, Tô Mộ Tịch mới thu hồi ngọc bội, trong mắt sáng ngời, có chút hiểu được vì sao Hoàng Thượng cho mình ngọc bội, tự mình thề độc là có ý tứ gì, thật đáng tâm của cha mẹ trong thiên hạ.
Vì để bọn họ càng yên tâm, Tô Mộ Tịch quyết định hành động. Nàng từng đến Thái Y Viện tra được ngày mai là ngày Lưu thái y sẽ đến Quan Sư cung bắt mạch bình an cho hoàng hậu nương nương, quả thật là một cơ hội tốt, kế hoạch vừa hiện lên trong lòng liền có quyết định.