Năm thứ tư, Vãn Dạ vẫn luôn hy vọng có thai lại chậm chạp không có động tĩnh, Vô Kỳ ngược lại không hề gì, hắn cùng Dịch Hồi đều là cô nhi được sư phụ thu dưỡng, có con nối dõi hay không với hắn mà nói không có gì khác nhau, huống chi vẫn có Hoa Diệc Khê.
Hoa Diệc Khê và Tiêu Lạc Ngọc đã có chút thành tích trên giang hồ, Vô Kỳ cho dù quy ẩn vẫn có thể nghe được tin tức bọn họ. Đều là một ít chuyện hành hiệp trượng nghĩa, không phải hôm nay tiêu diệt sơn tặc ngọn núi kia thì là diệt ác nhân vẫn luôn ức hiếp dân chúng. Tóm lại luôn có chút tin tức đứt quãng rơi vào tai Vô Kỳ.
Vô Kỳ mỗi lần nhìn trang giấy, cũng có thể nghĩ ra được biểu tình khi Dịch Hồi nhìn đến mấy tin tức này. Hoa Diệc Khê so với Vô Kỳ thì càng giống Dịch Hồi hơn, đối với chuyện hành tẩu giang hồ cùng nghĩa hiệp căn bản không có hứng thú.
Nhất định là chủ ý của Tiêu Lạc Ngọc.
Hoa Diệc Khê đối với Tiêu Lạc Ngọc cũng là tình cảm sâu đậm, so với Dịch Hồi cũng không khác biệt nhiều.
Nếu Dịch Hồi giống Hoa Diệc Khê kiên định như vậy thì tốt rồi, bất luận Tiêu Lạc Ngọc làm như thế nào Hoa Diệc Khê cũng sẽ không rời hắn, vì cái gì Dịch Hồi không thể?
Tờ giấy trong tay Vô Kỳ bị xé nát, hắn chỉ cảm thấy trong tim có một trận lửa nóng thiêu đốt.
Vì cái gì Dịch Hồi không thể giống Hoa Diệc Khê, sẽ không rời đi cơ chứ? Vì cái gì Dịch Hồi lại rời đi?
Vô Kỳ đột nhiên cảm thấy, mình hận Dịch Hồi. Hận Dịch Hồi đơn giản dễ dàng rời khỏi mình. Hắn thậm chí không biết loại hận ý này là từ đâu tới.
Hận Dịch Hồi từ bỏ, hận Dịch Hồi rời đi. Hận Dịch Hồi bắt đầu đối với mình tốt như vậy, sau lại nói đi là đi, nhiều năm đều không có một chút tin tức. Này có thể nói hay không, kỳ thật Dịch Hồi một chút cũng không yêu hắn, nếu không vì cái gì lại rời đi.
Yêu một người không phải luôn hy vọng hai người cùng một chỗ sao? Vì cái gì Dịch Hồi không cùng hắn một chỗ?
Vô Kỳ cảm thấy loại hận ý này từ đáy lòng bắt đầu lan tràn, từng chút từng chút chiếm đầy lý trí hắn. Dưới chân phiến đá bắt đầu vỡ vụn, tựa như mạng nhện đang vây khốn con mồi.
Mà Vô Kỳ, chính là con mồi bị cái mạng nhện này vây khốn, tránh thoát không nổi.
“Lão gia, lão gia, á…” Hạ nhân đi tới, xác thực bị cảnh tượng này dọa sợ tới mức hét lên. Vô Kỳ lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh lại, thu hồi nội lực của mình, thản nhiên hỏi “Làm sao vậy?”
“Có, có vị khách nhân họ Hoa đến bái phỏng.”
Hoa, dĩ nhiên là Hoa Diệc Khê, không biết Tiêu Lạc Ngọc có theo tới hay không. Vô Kỳ không muốn gặp lại Tiêu Lạc Ngọc, không muốn gặp Tiêu Lạc Ngọc được Hoa Diệc Khê sủng ái.
Bởi vì hắn sẽ cảm thấy chói mắt, Tiêu Lạc Ngọc có Hoa Diệc Khê sủng ái, mà hắn…
Nghĩ đến đây, Vô Kỳ đột nhiên ngây ngẩn cả người. Hắn có Vãn Dạ, vì sao còn cảm thấy mình không có người yêu thương? Vãn Dạ đối với hắn cũng rất tốt, vài năm này vẫn luôn đều không thay đổi.
Vì sao… có loại suy nghĩ gì này?
Đi vào tiền thính, Hoa Diệc Khê ngồi ở chỗ kia uống trà, Tiêu Lạc Ngọc cũng không có mặt. Hạ nhân sớm đã lui ra. Đây là lần đầu tiên Hoa Diệc Khê đến thăm kể từ khi hắn dọn đến nơi này.
“Sư phụ.” Hoa Diệc Khê gọi, so với cùng Dịch Hồi, Hoa Diệc Khê đối với Vô Kỳ không thân cận như vậy.
Vô Kỳ gật đầu “Con sao lại đến thăm ta.”
“Con cùng Lạc Ngọc định đi Sơn Tây, ngang qua nơi này.” Hoa Diệc Khê đáp “Thuận tiện đưa tới cho người khoản thu của Đoạn Trường môn vài năm nay.”
Vô Kỳ phất phất tay, khi hắn ẩn cư liền giao Đoạn Trường môn cho Hoa Diệc Khê, lúc ấy hắn nói nơi này ngày sau không quan hệ tới mình nữa, bất luận Hoa Diệc Khê làm gì hắn cũng sẽ không can thiệp.
Hai người hàn huyên một hồi, Hoa Diệc Khê liền muốn rời đi. Theo lý thuyết Vãn Dạ đã cùng Vô Kỳ thành hôn, chính là sư nương của Hoa Diệc Khê, nhưng mà Hoa Diệc Khê cũng không muốn gặp vị sư nương này, có lẽ cũng bởi vì Dịch Hồi.
Vô Kỳ đột nhiên phát hiện, cho dù Dịch Hồi đi rồi, đem tất cả đồ vật theo thì bên cạnh hắn vẫn tràn ngập dấu vết chứng tỏ Dịch Hồi từng tồn tại.
“Con không đi tiếp kiến sư nương sao?” Vô Kỳ biết rõ còn hỏi. Hoa Diệc Khê lắc đầu. “Lạc Ngọc còn chờ con, con muốn trở về sớm một chút.”
Vô Kỳ trầm mặc rồi sau đó nói “Ta tiễn con một đoạn.”
Hai người đi vào thôn trấn, Hoa Diệc Khê thấy một người, từ trên tay hắn tiếp nhận vài cái bao. Người kia hành lễ với y liền rời đi.
“Hắn gọi Hữu Yển, là tân Hộ pháp.” Hoa Diệc Khê giải thích. Vô Kỳ nhìn đồ vật trên tay y, Hoa Diệc Khê mỉm cười “Lạc Ngọc thích điểm tâm, bên này có rất ít nơi bán. Thuận tiện gọi người đưa tới mấy bộ y phục, y phục Lạc Ngọc đều phá hư rồi.”
Kỳ thật cho dù bên này có loại điểm tâm này, Hoa Diệc Khê cũng sẽ gọi người đưa tới. Bởi vì y luôn hy vọng cho Tiêu Lạc Ngọc những thứ tốt nhất, bất luận là y phục hay điểm tâm hoặc là những thứ đồ vật khác.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của y, Vô Kỳ tựa hồ thấy được Dịch Hồi trong dĩ vãng.
Sau khi Dịch Hồi đi rồi, Vô Kỳ mới phát hiện, thì ra y phục trước kia mình mặc đều là tự tay làm, trách không được ngày sau hắn đi khắp nơi cũng mua không được cái giống vậy, mặc cũng không thoải mái. Còn có điểm tâm hắn ăn, rượu hắn uống đều là tự tay Dịch Hồi làm ra, ngày sau bất luận ăn cái gì đều cảm thấy khó nuốt.
Hắn đã từng đi ra hành tẩu giang hồ, thời điểm đó chung quy sẽ không định kỳ trở về, bởi vì những ngày bên ngoài luôn cảm thấy thực khổ sở. Sau Dịch Hồi đi rồi, hắn mới biết được hóa ra là bởi vì ăn đồ quá mức khó ăn, uống rượu cũng khó nuốt.
“Sư phụ, hai năm trước con gặp Dịch Hồi một lần.” Hoa Diệc Khê vẫn luôn gọi tên Dịch Hồi. Vô Kỳ sửng sốt, suy nghĩ vốn như đi vào cõi thần tiên thình lình bị kéo lại, hắn cảm thấy tim đập đột nhiên gia tốc, yết hầu cũng bắt đầu phát đau.
Rồi sau đó hắn nghe được chính mình nói “Sau đó thì sao? Các ngươi nói gì?”
Hoa Diệc Khê lắc đầu “Hắn chỉ đến xem con, sau đó nói đi các nơi một chút, hẳn là sẽ đi Cực bắc.”
“Hắn đi một mình sao?” Vô Kỳ hỏi, trái tim tựa hồ nhảy đến chỗ cổ họng, phun không ra cũng nuốt không trôi.
Hoa Diệc Khê gật gật đầu “Hắn chỉ có một mình.” Vô Kỳ cảm thấy tim đột nhiên rớt xuống, một lát sau khôi phục nhảy lên. Hắn khẽ cười nói “Thật không?” Có lẽ người kia cho dù rời đi cũng không có khả năng sẽ thích người khác.
“Chính là trên người hắn lúc ấy mang theo một hũ tro cốt, nói là dẫn người đó tới nhìn Cực bắc.”
Thời điểm Vô Kỳ trở lại nơi ở, cảm thấy vô tri vô giác, không biết mình như thế nào trở về. Hoa Diệc Khê lại nói gì, làm cái gì hay khi nào đi hắn hoàn toàn không nhớ rõ.
Một mình Dịch Hồi mang theo tro cốt, đi Cực bắc.
Dịch Hồi là một kẻ đa tình cũng vô tình, hắn đa tình, có thể vì yêu người mà trả giá hết thảy. Nhưng cũng vô tình, có thể triệt để ngăn cách với những người khác. Hắn quan tâm Hoa Diệc Khê, sẽ để ý người mình yêu, bởi vì hắn đa tình. Đối với người không yêu, hắn có thể triệt để tuyệt tình.
Cũng bởi vì hắn đa tình, hắn sẽ không thương tổn người đối tốt với mình, sẽ dần dần quan tâm người làm bạn với mình. Sau đó tâm của hắn liền dời về phía người kia, cuối cùng vô tình của Dịch Hồi, sẽ chuyển dời đến trên người Vô Kỳ hắn.
Vãn Dạ bưng khay trà tìm đến hắn, Vô Kỳ lại không muốn gặp nàng.
Có cái gì đó ở trong lòng gào thét muốn thoát ra nhưng Vô Kỳ lại không muốn làm cho nó đi ra.
Vô Kỳ biết, một khi để nó thoát ra rồi thì không còn đường trở về. Một khi thoát ra, chính là vạn kiếp bất phục.
Không đường quay đầu lại, không có phương thức để trở về. Cho nên chỉ có thể tiến lên phía trước, không ngừng tự nói với mình, hết thảy đều đúng, hết thảy đều phải như thế này.
Dịch Hồi mang theo tro cốt người khác đi Cực bắc, mà hắn hẳn là phải cùng Vãn Dạ sống hết quãng đời còn lại. Hắn cùng Dịch Hồi đã từng cùng một chỗ bốn mươi năm, bất quá là sai lầm thời niên thiếu khinh cuồng không hiểu chuyện lưu lại. Cuối cùng tìm đến điểm cuối của riêng mỗi người.
Đúng thế, như vậy không sai.
Như bây giờ mới là chính xác, hắn yêu Vãn Dạ, Dịch Hồi… cũng yêu người khác.
Năm thứ năm sau khi Dịch Hồi rời đi.
Vô Kỳ sinh bệnh.
Trận này bệnh tới bất ngờ, tất cả mọi người bị dọa sợ.
Hạ nhân cũng biết phu nhân thân thể không tốt, thường xuyên sinh bệnh nhưng lão gia mấy năm nay ngay cả đau đầu nhức óc đều không có, như thế nào đột nhiên ngã bệnh.
Thầy thuốc đến xem chỉ nói là nhiễm phong hàn, uống thuốc là khỏe, chính là Vô Kỳ một lần lại bệnh nguyên một tháng, ban đầu còn ngẫu nhiên thanh tỉnh, sau lại trực tiếp ngủ hơn mười ngày. Ai cũng tra không ra chuyện gì.
Vãn Dạ biết Vô Kỳ có dược, nhưng nàng ở phương diện này dốt đặc cán mai, dược gì bình nào, cái gì cũng không hiểu.
Vài năm nay, Vãn Dạ quả thực thư thái, thời gian cũng không đọng dấu trên người nàng, vẫn là phong tư yểu điệu, nàng vốn là đầu bảng của thanh lâu kinh thành, đượcVô Kỳ nhìn trúng chuộc thân. Mấy năm nay nàng luôn thấy may mắn lựa chọn của mình.
Nơi này không ai biết xuất thân nàng là từ nữ tử thanh lâu thành phu nhân nhà giàu. Cẩm y ngọc thực sống an nhàn sung sướng, Vô Kỳ đối xử với nàng cũng đầy đủ ôn nhu. Nàng chưa bao giờ rửa chén nấu canh, cũng chưa bao giờ động qua cây kim sợi chỉ nào. Vãn Dạ biết, mình thực may mắn, chính là mấy ngày nay, nàng đã có chút ẩn ẩn bất an.
Tựa hồ có cái gì, muốn phá hỏng sinh hoạt của nàng.
Vãn Dạ đặt một ít thức ăn trên bàn, ra cửa. Vô Kỳ đang ngủ, mơ hồ thấy được tình cảnh năm đó. Hắn cùng Dịch Hồi mới vừa được sư phụ bọn họ thu dưỡng, Dịch Hồi còn là một tiểu gia hỏa vóc dáng nhỏ nhắn, ngay cả nói cũng không sỏi. Lúc ấy sư phụ nói hắn tướng mặt bạc tình, phỏng chừng là cả đời cũng không an định, liền đặt cho hắn tên gọi Vô Kỳ.
Về phần Dịch Hồi, sư phụ nói là người yên ổn, không màng danh lợi, liền cho một chữ độc nhất, Quân.
Thời gian ba người làm bạn dài lâu, hắn đúng là kẻ không an phận, luôn muốn rời núi đi chơi, công phu còn chưa thành đã trộm chạy ra ngoài, nào biết lại gặp đại hổ trán có đốm trắng.
Hắn hôm nay có thể dễ dàng giết chết dã thú, nhưng lúc đó thiếu chút nữa tẫn mệnh dưới vuốt hổ. Là Dịch Hồi cứu hắn nhưng Dịch Hồi cũng bị lão hổ cắn bị thương một cánh tay. Từ lúc đó về sau hai người vẫn luôn cùng hành động, sau lại dưỡng thành thói quen luôn bên nhau.
Mà ngay cả chuyện phòng the đều là nước chảy thành sông, không có những người khác chỉ có hai người bọn họ, chỉ có đối phương có thể sưởi ấm. Dịch Hồi luôn luôn dịu ngoan nằm dưới thân hắn, cái gì cũng không nói.
Sau đó Dịch Hồi nói hắn quả nhiên là kẻ không an định, còn mình lại là người xuất môn cũng dễ dàng trở về, liền gọi Dịch Hồi.
Trong mộng cuối cùng dừng tại hình ảnh tươi cười của Dịch Hồi khi còn bé, dần dần tiêu tán.
“Dậy ăn chút gì đi, đừng ngủ nữa.” Vô Kỳ nghe được có người gọi mình, thanh âm vô cùng quen thuộc, tựa hồ đã bên cạnh mình rất nhiều năm.
Mở mắt ra, là Dịch Hồi.
“Tiểu Quân…”
“Đừng ngủ nữa, ta nấu một ít cháo, trước dậy uống một chút.” Dịch Hồi nói. Vô Kỳ sững sờ ở trên giường, nửa ngày sau nhổm người dậy, giày cũng không mang liền đi tới trước bàn ngồi xuống.
Dịch Hồi múc cháo cho hắn, đặt tới trước mặt “Ăn nhiều một chút, như vậy bệnh sẽ nhanh khỏi.”
Vô Kỳ nhìn cháo trước mặt, sau đó nhìn Dịch Hồi, cuối cùng mới cầm muỗng, nhợt nhạt uống một hơi. Hắn từng chút từng chút ăn sạch cháo trong chén, ăn một miếng liền nhìn Dịch Hồi một cái. Mãi cho đến trong bát cái gì cũng không dư thừa.
“Ngươi không phải nói, ngươi là người dễ dàng trở về nhất sao? Vì cái gì nhiều năm như vậy vẫn chưa trở lại?” Vô Kỳ hỏi.
Dịch Hồi cười đáp “Ta đây vài năm chỉ ở nhà, còn có thể đi đâu?”
Vô Kỳ nhìn mặt mày hắn, vẫn là bộ dáng trước kia, không có một chút thay đổi. Mi mục vẫn là thâm tình như vậy “Nhà của ngươi… sơn cốc không phải nhà của ngươi sao?”
Dịch Hồi lắc đầu không nói, Vô Kỳ tiến lên giữ chặt hắn, hung tợn, “Ta mặc kệ, ngươi về sau không thể rời đi. Ngươi nói ngươi cả đời cũng sẽ không đi, thế mà vừa đi liền đi lâu như vậy. Ngươi có biết hay không người khác làm cái gì cũng rất khó ăn, ủ rượu cũng khó uống. Những y phục ta mặc đều không thoải mái. Còn có, không ai thổi sáo cho ta nghe.”
Dịch Hồi vẫn không nói lời nào, Vô Kỳ ôm cổ hắn “Không cần để cho ta hận ngươi, về sau trừ bỏ bên cạnh ta nơi nào cũng không thể đi.” Hắn ôm lấy Dịch Hồi, tựa đầu chôn ở cổ hắn, trong thanh âm dồn nén nghẹn ngào. “Chúng ta không phải đã cùng một chỗ lâu như vậy sao? Cả đời này cũng sắp không còn nữa, cùng nhau quên đi.”
Dịch Hồi thở dài, “Cháo ăn được không?”
Vô Kỳ gật gật đầu, ôm hắn không chịu buông tay. “Vậy ăn thêm một chút.” Lôi kéo Vô Kỳ ngồi lại chỗ cũ, vươn tay gắp đồ ăn cho hắn. Vô Kỳ nhìn trong bát thêm miếng ngó sen, lại như thế nào cũng không thể hạ đũa.
“Ăn nhiều chút, vài năm nay là ta không tốt. Ngươi sinh bệnh ta không phải tới thăm ngươi sao. Ngày sau không đi nữa, chúng ta lại giống trước kia.” Dịch Hồi nói. Vô Kỳ nhìn khuôn mặt hắn tươi cười, hai tay cơ hồ là run rẩy cầm lấy chiếc đũa.
“Ngày mai muốn ăn cái gì?”
“Thanh mai(quả mơ) … ta muốn ăn thanh mai…” Là thanh mai trúc mã.
“Được, có điều phải ăn nhiều cơm lên.”
Vô Kỳ nghĩ muốn ném cái bàn đi, muốn đạp hết tất cả đồ vật. Muốn hét toáng lên, muốn khóc muốn phát tiết. Chính là hắn đều không có. Nếu người này thật sự trở về thật tốt…
Chỉ có thời điểm bệnh, mới dám nằm mộng, mộng thấy Dịch Hồi….
Hơn bốn năm áp lực này, áp lực vì khó chịu của mình, tưởng niệm của mình. Cưỡng chế không để cho mình mơ thấy hắn. Không để cho mình nghĩ về hắn, bởi vì biết một khi nghĩ đến, chính là nhớ nhung ùn ùn kéo đến.
Vì sao năm đó ngu ngốc như vậy, vì sao không nhìn ngắm Dịch Hồi nhiều hơn?
Vì sao không ôm hắn không cho hắn đi, vì sao năm đó không để ý hắn nhiều hơn một chút. Vì sao nhìn thấy một người động tâm liền tưởng là yêu, mà không có chú ý tới người bên cạnh này?
Nếu năm đó Dịch Hồi hỏi hắn khi nào trở về hắn chịu trả lời, trở về sớm một chút, có phải hay không sẽ tốt hơn ? Nếu Dịch Hồi duy nhất một lần nhờ mình mang đồ mình liền giúp hắn mang sách một lần, có thể hay không tốt hơn? Nếu thời gian có thể quay ngược, thì thật tốt.
Hiện giờ người đã đi rồi, người đã không thấy, bỏ hắn mang theo tro cốt người khác rời xa cố hương.
Mà hắn, biết rõ trước mắt chỉ là giấc mộng, là một tồn tại hư ảo. Biết rất rõ ràng Dịch Hồi này không phải thật. Vẫn cầu nguyện giấc mộng này có thể dài một chút.
Thật cẩn thận không cho ảo giác này biến mất.
Biết rõ là ảo giác, vẫn nhịn không được mộng tưởng. Vẫn nhịn không được nghĩ, nếu là thật thì tốt rồi. Là thật thì tốt rồi.
Không phải biết rõ là giả sao?
“Tiểu Quân, chúng ta ngày mai đi du hồ thế nào? Ngươi không phải rất thích sao?”
“Được a, ta muốn chuẩn bị một ít mồi câu.”
Biết rõ là gạt người….
“Ừ, cá câu được có thể làm cá kho.”
“Được, còn có thể làm cho ngươi một phần canh cá.”
Biết rõ mở mắt ra, hắn sẽ tan biến….
“Tiểu Quân, chúng ta trở về sơn cốc được không?”
Biết rõ, người này hiện tại đã không yêu mình.
Vô Kỳ bị bệnh đủ hai tháng, bất luận dùng dược gì đều không tốt, Vãn Dạ ngẫu nhiên có thể nghe được Vô Kỳ lầm bầm lầu bầu, đơn giản là một ít sự tình sinh hoạt vụn vặt.
Sau khi khỏi bệnh, Vô Kỳ viết hưu thư cho Vãn Dạ. Bất luận nàng khóc nháo như thế nào, Vô Kỳ đều không thay đổi quyết định. Hắn để lại toàn bộ tài sản cho Vãn Dạ, đủ cho nàng giàu sang sinh sống cả đời.
Sau đó bắt đầu tìm kiếm Dịch Hồi.
Hắn biết mình không tốt, không đáng là con người. Cô phụ Dịch Hồi, cũng cô phụ Vãn Dạ. Nhưng nếu có thể, hắn hy vọng thời điểm chết đi có thể nhìn thấy Dịch Hồi.
Cho dù Dịch Hồi không muốn gặp hắn không tha thứ hắn, nhưng hắn vẫn muốn gặp, dù là chỉ nói câu xin lỗi cũng được.
Vô Kỳ thực may mắn, người bên Dịch Hồi kia đã chết, hắn có thể không cần nhìn Dịch Hồi cùng người khác cùng một chỗ. Nghĩ đến Dịch Hồi sẽ cùng người khác hắn mới biết được chính mình đã từng quá đáng cỡ nào. Không thể nói lý đến mức nào.
Năm thứ sáu năm thứ bảy, Vô Kỳ đi Tây Vực, trong sa mạc tìm kiếm hơn một năm.
Năm thứ tám năm thứ chín, hắn đi Cực bắc, duyên phận đưa đẩy tìm được một tòa mộ, mặt trên viết bốn chữ Phong Kình chi mộ. Phong Kình dụng tâm mười năm, rốt cục khiến Dịch Hồi thừa nhận hắn.
Vô Kỳ uống rượu trước mộ một đêm, hắn chưa bao giờ biết một người có thể đau lòng như vậy.
Năm thứ mười, hắn tại phụ cận Tây Vực hành tẩu, hy vọng có thể tìm được một ít manh mối, chính là Dịch Hồi tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy bóng dáng.
Cuối cùng, hắn tại một cái khách điếm nghe được tin tức….
Tàng Kiếm sơn trang, hóa ra ngươi vẫn luôn ở nơi đó.
Hóa ra ngươi vẫn luôn bảo hộ đồ vật Phong Kình lưu lại.
Hoàn ngoại truyện.