“Ngươi là ai?” Vô Kỳ hỏi. Tiêu Lạc Ngọc không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Tiêu Lạc Ngọc có thể cảm giác mình cũng không phải đối thủ của đối phương, nhưng lúc này bảo hắn lui về tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Tuy rằng Dịch Hồi đã qua tuổi năm mươi, nhưng bởi vì nội công nên thoạt nhìn chỉ như vừa mới qua ba mươi, bị một số người trẻ tuổi coi trọng cũng là chuyện bình thường. Vô Kỳ cẩn thận đánh giá kỹ khuôn mặt Tiêu Lạc Ngọc, năm đó hắn cũng không nhìn kỹ tướng mạo Phong Kình, hiện giờ nhìn Tiêu Lạc Ngọc tựa hồ như thấy được Phong Kình khi xưa.
Người kia, là người kia đoạt đi tình yêu của Dịch Hồi.
Nhất thời đất đá bay mù trời, mà ngay cả xa xa vài kẻ trong giang hồ đều cảm giác được hai luồng nội lực cường đại. Tuy rằng hai luồng nội lực đều rất hùng mạnh, nhưng tập trung chú ý vẫn có thể cảm giác được một luồng hết sức lợi hại, cơ hồ khiến tất cả mọi người bắt đầu run rẩy.
Dịch Hồi mặc kệ bên ngoài như thế nào, chỉ tĩnh lặng nhìn Hoa Diệc Khê trong hồ nước. Sau nửa canh giờ, Vô Kỳ trở về, kéo theo Tiêu Lạc Ngọc đã bị hắn điểm huyệt đạo. Tùy tay ném Tiêu Lạc Ngọc tới một tàng cây, chính mình thì đi tới bên người Dịch Hồi.
Dịch Hồi nhìn thoáng qua Tiêu Lạc Ngọc, phát hiện hắn chỉ là bị vài vết thương nhẹ, lúc này mới gật gật đầu, đem ánh mắt chuyển về phía hồ nước.
Vô Kỳ nhìn Hoa Diệc Khê trong hồ, lại quay đầu nhìn nhìn Tiêu Lạc Ngọc, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Trước kia hắn cũng chưa từng thấy qua Tiêu Lạc Ngọc, chỉ từ trong miệng Hoa Diệc Khê cùng Dịch Hồi biết một ít, hiện tại nhìn đến Hoa Diệc Khê mới nghĩ ra kẻ này là Tiêu Lạc Ngọc.
Biết hắn không quan hệ với Dịch Hồi, địch ý của Vô Kỳ với Tiêu Lạc Ngọc cũng tiêu tán rất nhiều. – “Ta bắt hắn về.” Nhìn ánh mắt Dịch Hồi chuyển về chỗ mình, Vô Kỳ vội vàng nói “Ta không đả thương hắn, chỉ điểm huyệt thôi.” Dịch Hồi gật đầu, lại tiếp tục nhìn về phía Hoa Diệc Khê.
Vô Kỳ thì đứng ở bên cạnh, hắn chưa bao giờ biết, chỉ cần đứng bên một người thế nhưng là một việc hạnh phúc như vậy. Khiến mắt hắn cay cay, vươn tay muốn chạm vào Dịch Hồi, lại chung quy không dám.
Qua tuổi bán trăm, hắn rốt cục hiểu được cái gì là hạnh phúc, cái gì mới là thứ bản thân muốn. Thế nhưng dù mình rất muốn, lại gần nhau trong gang tấc mà cách tận chân trời, ngay cả đụng chạm đều là một loại hy vọng xa vời.
Tiêu Lạc Ngọc nhìn thấy Hoa Diệc Khê giữa hồ, tóc y xõa tung, toàn thân đều trầm trong nước, tóc đen tầng tầng tản ra, vẻ mặt tái nhợt, lại làm cho người ta một loại ảo giác đã ngủ say ngàn năm.
Trong lòng hắn nhảy dựng, muốn mở miệng gọi tên y, nhưng hắn hiện tại đừng nói cất tiếng, ngay cả chớp mắt đều không có khả năng. Nhìn Hoa Diệc Khê cách đó không xa, hắn lần đầu tiên hận bản thân vô dụng như vậy.
Cái gì đại hiệp, quả nhiên đều là hư danh, lúc này có thể làm cho hắn đụng tới Hoa Diệc Khê mới là chân thực.
Đầu tiên là lo lắng cho an nguy của y, sau mới nghĩ đến Hoa Diệc Khê quả nhiên cùng Dịch Hồi không có gì, mình thế mà lại hiểu lầm y, thật sự là buồn cười. Nghĩ đến đây không khỏi vừa áy náy lại vừa tức giận.
Thời gian từng khắc trôi qua, tuy rằng người trong giang hồ đã có những người rời đi, người ở lại vẫn còn rất nhiều, những người này bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra nội lực trong sơn trang. Mà ở trong rừng, Dịch Hồi cùng Vô Kỳ vẫn luôn nhìn Hoa Diệc Khê trong hồ, Tiêu Lạc Ngọc thì vẫn luôn thử phá tan huyệt đạo, nhưng đều chuốc lấy thất bại.
Quả nhiên kém nhiều lắm sao? Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được uể oải, mấu chốt nhất chính là hắn không biết đối phương làm gì Hoa Diệc Khê, chỉ cần bọn họ hiện tại làm chuyện bất lợi với y, hắn căn bản cứu không được.
Hồ nước từng chút một biến thành trong suốt, Tiêu Lạc Ngọc cũng không quản hậu quả, mạnh mẽ muốn đả thông kinh mạch, bất luận bọn họ muốn làm gì Hoa Diệc Khê, hắn đều phải liều mạng dùng toàn lực bảo đảm y không chịu thương tổn.
Mắt thấy hồ nước đích xác dần trở nên trong suốt, gân mạch Tiêu Lạc Ngọc cũng chống đỡ tới cực độ, hoặc là phá tan huyệt đạo Vô Kỳ điểm, hoặc là nội lực nghịch lưu công lực mất hết.
Mà bên ngoài, những người trong giang hồ cũng dần dần tiếp cận rừng cây, tuy rằng người trong sơn trang ngăn trở, nhưng lại ngăn không được những kẻ giang hồ đã sắp điên cuồng này.
Thời gian trôi qua, tất cả mọi người nương ánh trăng làm việc. Sơn trang đốt đuốc soi sáng, chỉ có trong rừng vẫn là một mảnh hôn ám. Hoa Diệc Khê cảm thấy trong cơ thể trở nên dồi dào hơn rất nhiều, khi mới ngâm trong nước y còn cảm thấy có chút rét lạnh, nhưng lúc này lại cảm thấy thân mình dần dần biến nhiệt, thậm chí có chút nóng lên.
Thẳng đến nóng chịu không nổi, đột nhiên y thét dài một tiếng, bốn phía hồ nước theo tiếng hét của y văng tứ tung, nguyên bản hồ nước tĩnh lặng lại giống như núi lửa phun trào nham thạch nóng chảy, bao phủ bốn phía.
Tiêu Lạc Ngọc lúc này vốn là đang cố trùng kích huyệt đạo Vô Kỳ điểm, nhưng chuyển biến nơi hồ nước lập tức kéo lý trí của hắn trở về.
Tiêu Lạc Ngọc không phải ngu ngốc, nếu không cũng không thể phát triển Tiêu gia bảo lớn mạnh thế kia, hành động hôm nay của hắn vẫn luôn tương đối xúc động, chủ yếu nguyên nhân bởi vì Hoa Diệc Khê đã nhiều ngày khác thường. Điều này làm cho hắn mất đi lý trí, trở nên không có suy nghĩ, cho nên không hề nói chuyện cùng Vô Kỳ mà lập tức giao đấu. Cũng không để ý hậu quả mà đánh sâu vào kinh mạch.
Nhưng hiện giờ hồ nước lạnh băng khiến hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, Hoa Diệc Khê thét dài cũng làm cho hắn có chút vui sướng ngây ngất. Bởi vì tiếng thét dài hàm chứa nội lực cao thâm này chứng minh cái gì?
Nội lực của Hoa Diệc Khê trở lại?
Tiêu Lạc Ngọc nhìn Hoa Diệc Khê nhắm mắt sau tiếng thét dài, suy tư rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn cũng không buông tha việc phá giải huyệt đạo, chỉ là không lại cậy mạnh, mà là dùng nội lực nhu hòa để giải huyệt vị.
Thời gian này, trong rừng rất nhiều người trong giang hồ đã vào, bọn họ một đám cầm đuốc, soi sáng cả mảnh rừng.
Dịch Hồi nhìn Hoa Diệc Khê trong hồ, nhịn không được lắc đầu.
Vốn dĩ thời gian của y còn chưa tới, tuy rằng lúc này y cơ hồ vào trạng thái tĩnh thiền, nhưng tình huống Tiêu Lạc Ngọc vẫn ảnh hưởng đến tâm tư Hoa Diệc Khê. Cho nên y phát ra cảnh cáo, nói cho Tiêu Lạc Ngọc không cần mạnh mẽ đột phá.
Kỳ thật Dịch Hồi luôn luôn chú ý Tiêu Lạc Ngọc, nếu Tiêu Lạc Ngọc thật sự đến một bước cuối cùng, hắn nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn, hắn chỉ là muốn nhìn lòng bảo hộ của Tiêu Lạc Ngọc dành cho Hoa Diệc Khê có mạnh hay không, không nghĩ tới Hoa Diệc Khê đang tĩnh thiền lại nhịn không được. Tuy rằng như vậy coi như thành công, nhưng công hiệu lại thiếu đi nhiều.
Rừng cây này vốn là cấm địa bên trong sơn trang, bởi vì có rất nhiều dược liệu quý giá, nhưng hiện tại chẳng qua cũng chỉ là một cái rừng rỗng mà thôi, cho nên cũng không cần thiết che giấu.
“Ngươi đem theo Tiêu Lạc Ngọc, chúng ta đi.” Dịch Hồi nói, dứt lời phóng người lên, trên không trung dừng một chút, vạt áo tung bay giống một bóng chim lớn bay đến trên đầu Hoa Diệc Khê, một tay giữ chặt bả vai y, lôi y lên không trung.
Vừa muốn trở lại bờ, Dịch Hồi đã cảm thấy nội lực trong cơ thể vốn lưu loát bỗng đột nhiên khựng lại, khiến thân thể hắn bất giác trầm xuống.
Hắn ôm lấy Hoa Diệc Khê, cố gắng đề một hơi, một cước đạp mặt nước, bay vào bờ hồ. Rồi sau đó nhảy vào trong bóng đêm biến mất không dấu vết. Vô Kỳ cũng lôi Tiêu Lạc Ngọc theo sau bọn họ.
Sau khi họ rời đi không lâu, rất nhiều người giang hồ đuổi tới, bắt đầu điều tra mảnh rừng này.
“Đây là lá đoạn trường hồng, nơi này lại có thể xuất hiện…” Lung Bình nói, nhịn không được kinh ngạc. Rồi sau đó vài người cũng sôi nổi thấy được một ít dược liệu hiếm thấy.
“Đây là vỏ thích huyết trùng.” Chu Vân thấp giọng nói.
Thích huyết trùng không có tác dụng gì, nhưng thích huyết trùng lớn như vậy xem như báu vật vô giá. Những người này đều là người tinh thông, nhanh chóng phát hiện ra địa phương kì lạ.
“Tựa hồ là dùng cái hồ này làm chỗ chứa, xem ra dưới đáy hồ nhất định là có không ít dược liệu quý hiếm.” Vài người lặn xuống đáy hồ, sau đó mang theo ngưỡng mộ cùng tiếc nuối trở lại.
“Đều là thứ tốt nhưng đã mất đi hiệu quả.”
Đó cũng là một trong những nguyên nhân Dịch Hồi không cho Hoa Diệc Khê nói cho người khác biết, sợ vạn nhất có kẻ biết được nhất định sẽ khiến cho rất nhiều người tranh đoạt. Tuy rằng cũng chút suy nghĩ muốn khảo nghiệm Tiêu Lạc Ngọc.
Tài bảo động nhân tâm, nhưng mấy thứ này cũng động nhân tâm. Mắt thấy dược liệu chỉ có trong truyền thuyết xuất hiện trước mắt mình, đã biến thành một đống cỏ dại vô dụng, tâm tình có thể nói là cực kỳ phức tạp.
“Kỳ thật cũng không cần khổ sở.” Lung Bình nói “Mọi người cũng biết dược liệu này dược lực phi thường, tại hạ nhìn sơ một chút, phát hiện có vài loại dược vật có thể tăng cường nội lực.”
Người trong giang hồ là để ý nhất vấn đề nội lực, chuyện này cơ hồ trong nháy mắt đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người. “Linh Lung các vẫn luôn nổi danh bảo vật, cho nên đối với những cái này cũng có nghiên cứu. Kỳ thật chỉ cần tìm được người hấp thu dược liệu, sau đó uống một chút máu của kẻ đó, cũng có hiệu quả đồng dạng.”
“Đương nhiên, các vị đều là giang hồ đại hiệp, tuyệt đối sẽ không làm ra sự tình thương tổn tính mạng người, tại hạ tin tưởng các vị, mới nói ra phương pháp này.” Lung Bình nói.
Những người khác ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai cũng không biết trong lòng nghĩ gì.
Dịch Hồi ôm Hoa Diệc Khê trở lại phòng mình, đặt y trên giường, Hoa Diệc Khê đang ngủ say không có dấu hiệu tỉnh lại. Tiêu Lạc Ngọc cũng bị Vô Kỳ ném xuống đất. Tiêu Lạc Ngọc từ trên không trung đã điều chỉnh tư thế bản thân, nương theo va chạm rơi xuống đất mà dùng sức phá tan huyệt đạo.
Hắn lập tức nhảy lên, chạy đến bảo hộ bên giường Hoa Diệc Khê. “Các ngươi rốt cuộc là ai? Muốn làm gì Diệc Khê?”
Dịch Hồi nhìn hắn một cái, thản nhiên nói “Nếu chúng ta muốn làm cái gì, hà tất chờ đến bây giờ.” Mới vừa nói xong đã bị Vô Kỳ kéo qua, tay bị Vô Kỳ nắm chặt.
“Ngươi làm cái gì?” Dịch Hồi giận dữ, vung lên ống tay áo tấn công hướng Vô Kỳ, hắn lập tức né tránh nhưng không buông tay Dịch Hồi ra.
“Nội lực của ngươi làm sao vậy?” Vô Kỳ hỏi, vừa rồi trong nháy mắt nội lực Dịch Hồi tạm dừng tuy rằng người khác không nhìn đến, nhưng hắn vẫn chú ý tới. Theo lý thuyết công lực Dịch Hồi sẽ không phát sinh loại tình huống này.
Vô Kỳ nắm tay Dịch Hồi, biểu tình trên mặt dần dần ngưng trọng, “Đây là… này…. “
Dịch Hồi rút tay mình về, thu hồi phẫn nộ, lạnh lùng liếc Vô Kỳ một cái, lạnh nhạt nói “Ta thế nào ta tự biết, không quan hệ tới ngươi.”
Vô Kỳ nhìn Dịch Hồi, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoa Diệc Khê. Tiêu Lạc Ngọc cũng bị không khí giữa bọn họ khiến cho mơ màng không hiểu.
Vô Kỳ lúc này mới hiểu được, Dịch Hồi vì sao lại chuẩn bị số dược liệu này, hắn vốn tưởng Dịch Hồi tại đây mười năm nhàm chán giết thời gian, nhưng lại xem nhẹ số dược liệu muốn thu thập này cần lượng tinh lực rất lớn, hoàn toàn không phải để giết thời gian.
Thời điểm hắn mới vừa nhìn thấy Dịch Hồi, mười năm không gặp, bị loại vui sướng thật lớn này lấn áp cho nên hoàn toàn không suy nghĩ qua. Dịch Hồi chuẩn bị số dược liệu này, không phải vì để giết thời gian, cũng không phải vì biết chuyện Hoa Diệc Khê nên chuẩn bị cho y, mà là chuẩn bị cho chính mình.
Nếu không cẩn thận quan sát, nếu nội lực không đủ thâm hậu, căn bản sẽ không phát hiện điểm này. Nội lực Dịch Hồi thế nhưng trở nên sền sệt.
Nếu so sánh kinh mạch với dòng suối như vậy nội lực chính là nước, lưu động càng nhanh càng thoải mái tất nhiên là càng tốt. Nhưng nội lực Dịch Hồi khác biệt, dần dần đọng lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy, kinh mạch của Dịch Hồi sẽ càng ngày càng ứ đọng, nội lực của hắn sẽ từ nước suối biến thành nước bùn rồi dần trở thành bùn đặc, cuối cùng biến thành đất đá.
Lúc đó, chính là thời điểm Dịch Hồi sẽ chết.
Vô Kỳ chỉ cảm thấy từ trong ra ngoài cho tới bây giờ đều chưa từng có rét lạnh như thế. Tựa như thân thể trần truồng đứng trong băng thiên tuyết địa. Trước mắt trắng xoá một mảnh, trong lòng cũng trắng xoá một mảnh.
“Đây là có chuyện gì? Tại sao có thể như vậy?” Vô Kỳ thấp giọng hỏi.” Thời điểm… thời điểm chúng ta tách ra không phải còn tốt sao?”
Vô Kỳ ngơ ngác, hắn cùng Dịch Hồi là kỳ tài luyện võ, hơn nữa may mắn gặp được công pháp, vốn có thể sống lâu hơn so với người bình thường rất nhiều. Hắn vốn tưởng rằng, không thèm để ý bốn mươi năm, mất đi mười năm, bọn họ vẫn còn có rất nhiều thời gian.
Hắn còn cho rằng hai người bọn họ có thể làm lại lần nữa, cho là bọn họ nhất định còn có càng nhiều thời gian hơn trước kia làm bạn với nhau. Cho rằng dù Dịch Hồi hiện tại không tha thứ hắn, một ngày nào đó sẽ tha thứ hắn.
Không nghĩ tới…
Hết thảy đều bị xáo trộn. Tương lai của bọn họ, tương lai còn dài hơn so với trước kia, trong kế hoạch của hắn hai người yêu thương lẫn nhau bồi bạn lẫn nhau, cứ như vậy không còn nữa.
Cứ ngỡ tương lai dài hơn bốn mươi năm và mười năm cứ như vậy không còn nữa?
So với Vô Kỳ tuyệt vọng thống khổ, Dịch Hồi ngược lại lãnh tĩnh rất nhiều, hắn vốn ôm ý tưởng sống không bao lâu. Những dược liệu đó tuy rằng có thể cứu hắn, nhưng sau này hắn cũng là một phế nhân. Hơn nữa Hoa Diệc Khê vừa lúc đến nơi này, Dịch Hồi cảm thấy đây là ý trời.
Hoa Diệc Khê muốn bảo hộ người, có người bảo hộ y, so với sống sót của hắn có ý nghĩa hơn nhiều lắm.
Dịch Hồi không vĩ đại như vậy, hắn cũng do dự, có điều nếu làm thì sẽ không hối hận, hắn cảm thấy chính mình cũng không làm sai. Không có người mình yêu, không có người yêu mình, sống còn có nghĩa lý gì.
Bất quá trước khi mình chết, còn có rất nhiều chuyện chưa làm, chính là muốn triệt để trợ giúp Tàng Kiếm sơn trang vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Để cuối cùng, hắn có thể xuống dưới đó ăn nói với Phong Kình..
Ngay tại lúc tất cả mọi người trầm mặc, Hoa Diệc Khê tỉnh lại. Y mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy chính là không khí dương cung bạt kiếm này, sau thấy rõ người của đối phương cũng không quá kinh ngạc.
Y kéo kéo Tiêu Lạc Ngọc, Tiêu Lạc Ngọc lúc này mới phát hiện Hoa Diệc Khê đã tỉnh lại, vội vàng tiến lên nắm chặt tay y “Cảm giác thế nào?”
Trong cơ thể tuy rằng vẫn là trống rỗng, nhưng Hoa Diệc Khê đã có thể cảm nhận được kinh mạch đã đứt đoạn lần nữa nối liền, trên người vấn đề bởi vì mất đi nội lực mà xuất hiện cũng không thấy. Hoa Diệc Khê gật gật đầu, ý bảo chính mình không việc gì. Sau đó y chậm rãi kêu lên “Sư phụ, người tại sao ở chỗ này?”
Sư phụ? Tiêu Lạc Ngọc kinh ngạc, người này hóa ra là Tam Tuần lão nhân? Hắn nhìn về phía Vô Kỳ, như thế nào cũng nhìn không ra hắn giống một lão nhân. Thoạt nhìn bộ dáng tựa hồ chỉ hơn ba mươi tuổi mà thôi.
Vô Kỳ gật gật đầu, không nói gì, Hoa Diệc Khê dùng dược liệu vốn là cần dùng cho Dịch Hồi, tuy rằng hắn biết Hoa Diệc Khê cũng không biết chuyện, nhưng vẫn có chút khó có thể tiếp thu.
Nếu dùng máu Hoa Diệc Khê …
Mới vừa nghĩ đến đây, hắn dừng lại. Hắn tuy rằng vô tình, nhưng Hoa Diệc Khê là đệ tử duy nhất của hắn, huống chi vẫn là Dịch Hồi dùng tính mạng cứu người, hắn sẽ không làm sự tình không tốt với Hoa Diệc Khê. Nếu không Dịch Hồi thật sự cả đời cũng sẽ không tha thứ hắn.
“Đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai cùng với người trong giang hồ điều tra sơn trang, dẫn bọn họ tới phía sau núi.” Dịch Hồi nói. “Hết thảy cẩn thận, tương lai Tàng Kiếm sơn trang trên tay các ngươi.”
Hoa Diệc Khê gật gật đầu, nhìn Vô Kỳ, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, Tiêu Lạc Ngọc cũng không nói gì, đỡ Hoa Diệc Khê rời đi. Dịch Hồi phía sau hắn thản nhiên lên tiếng, “Hiện tại người trong giang hồ khẳng định đã phát hiện bí mật trong hồ, chỉ là bọn hắn còn không biết người trong hồ chính là Diệc Khê, nếu bị bọn họ biết phỏng chừng sẽ dùng hết thảy thủ đoạn để có được máu Diệc Khê cho nên ngươi phải bảo hộ Diệc Khê. Tuy rằng gân mạch y đã thông, nhưng trong vòng một năm tới vẫn không thể dùng nội lực.”
Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nói câu đa tạ.
Đây là sai lầm của hắn, cũng phải do hắn giải quyết. Hối hận gì đó đều không hữu dụng, chỉ có thể về sau càng đối tốt với y hơn nữa.
Bọn họ đi rồi, Dịch Hồi cũng hạ lệnh đuổi khách “Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi có thể đi.”
Vô Kỳ nhìn Dịch Hồi nói “Cùng ta trở về sơn cốc, hiện tại có lẽ còn có thể chữa khỏi.” Tuy rằng hy vọng thực xa vời, những dược liệu đó sơn cốc đều có hơn phân nửa, những thứ khác hắn có thể đi tìm.
Dịch Hồi lắc đầu “Kình chết, ta muốn giúp hắn bảo vệ Tàng Kiếm sơn trang, lúc này ta không thể đi.” Hắn đương nhiên biết thiên hạ rộng lớn, có lẽ có nơi nói không chừng có thể chữa khỏi cho mình, nhưng hắn không thể đi không thể rời đi vào lúc này. Dịch Hồi chỉ là khẩn cầu, hy vọng tại thời điểm hắn còn sức lực có thể nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Tàng Kiếm sơn trang đúng là có bảo tàng nhưng bảo tàng này thật ra là một thứ phiền toái cực lớn, đối với một môn phái đã xuống dốc mà nói, đây là giữ ngọc có tội, còn không bằng hiện tại ném đi. Bất quá hắn muốn chọn ra một kết quả tốt nhất với sơn trang.
Vô Kỳ biết mình khuyên nhủ không nổi Dịch Hồi, Dịch Hồi chính là người như thế, thời điểm chân chính yêu một người sẽ liều lĩnh hết thảy.
Hắn vốn tưởng rằng “Phong Kình chi mộ” kia là bởi vì Phong Kình chết mà lòng mang áy náy, nhưng chẳng lẽ Dịch Hồi thật sự yêu thương Phong Kình? Hay là, đơn thuần vì báo đáp mười năm trả giá kia của Phong Kình.
Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả mọi người tụ tập tại tiền thính. Dịch Hồi cũng sớm tới, Vô Kỳ tối hôm qua ngoài cửa phòng Dịch Hồi ngây người một đêm, lúc này hắn cũng không xuất hiện mà canh giữ ở bên ngoài.
Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê cũng dắt tay đến, trong chốn giang hồ mọi người còn đang thảo luận chuyện tối hôm qua, đây cũng không phải là bí mật gì, Tiêu Lạc Ngọc cũng nghe được không ít thuyết pháp, có rất nhiều người đều nói không tìm được người trong hồ, nhưng ý tưởng chân chính là cái gì thì không thể hiểu hết.
“Đa tạ mọi người chờ ba ngày, kỳ thật ba ngày này cũng là ta tư tâm.” Dịch Hồi nói “Rất nhiều người có lẽ sẽ kỳ quái vì cái gì ta nhất định phải chờ mấy ngày nay, một hồi nhìn thấy một người nghĩ nhất định mọi người sẽ minh bạch. Hiện giờ ta chỉ là muốn nói cho mọi người một việc.” Dịch Hồi nói.
“Đó chính là, Tàng Kiếm sơn trang quả thực có bảo tàng.”
Dịch Hồi vừa thốt ra lời này, tất cả mọi người chấn động, Phong Doãn bên cạnh cơ hồ trợn mắt nhìn, với hắn, bảo tàng này là của Tàng Kiếm sơn trang, mà Dịch Hồi hiện tại muốn đem bảo tàng chắp tay tặng người.
Mà người trong giang hồ lại vô cùng vui sướng, rốt cục không uổng công một chuyến.
“Ba ngày trước nguyên nhân ta đề nghị tuyển ra mười người đến điều tra sơn trang chủ yếu là bởi vì bảo tàng mặc dù trong sơn trang nhưng ở nơi nào thì không rõ, hơn nữa trong di ngôn của tiền nhậm trang chủ, bên ngoài bảo tàng có nhiều cơ quan bảo hộ, người bình thường đi vào chính là đi tìm chết cho nên mới hy vọng các vị tuyển ra cao thủ đi trước.”
Dịch Hồi phen này giải thích, mọi người coi như tiếp nhận, huống chi biết có bảo tàng, ai còn so đo Dịch Hồi chậm trễ nhiều ngày.
“Hiện giờ xin mời tuyển ra mười vị tìm kiếm bảo tàng trong sơn trang, các vị khác xin mời ra ngoài sơn trang chờ.” Dịch Hồi nói.
Mười người thì Tiêu Lạc Ngọc và Hoa Diệc Khê liền chiếm hai, dư lại chính là Trọng Trầm Mặc, Chu Vân, Lung Bình, Chu Lam, Lý Thú, Thanh Thương, Tả Yển cùng Đao khách tán.
“Như vậy đợi một lát sẽ có khách nhân đến, lúc đó mong rằng các vị cẩn thận.” Dịch Hồi nói. Vài người đều không ở lại gật đầu, có chút ngạc nhiên không biết còn ai tới nữa.
Hoàn chương .