Tiêu Lạc Ngọc nhìn Hoa Diệc Khê, rồi sau đó nhìn chằm chằm Dịch Hồi. Tiêu Lạc Ngọc là cao thủ, đây là điều không thể nghi ngờ, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, cho dù là tiền bối giang hồ cũng không cách nào thản nhiên.
Nhưng khiến hắn kinh ngạc chính là, biểu tình Dịch Hồi thế nhưng không có một tia biến đổi. Hướng Tiêu Lạc Ngọc cười cười, bản thân Dịch Hồi cực kỳ tuấn nhã phi phàm, nhìn kĩ, càng có một loại cảm giác thế ngoại trích tiên. Cho dù là Trọng Trầm Mặc mới vừa lên ngôi vị minh chủ võ lâm, khí phách phấn chấn không ai bì nổi, đều không khỏi có chút cảm giác hổ thẹn.
“Các vị, thỉnh!” Hắn đẩy ra đại môn sơn trang.
Khiến người thất vọng chính là, bên trong sơn trang cùng môn phái khác cơ hồ giống nhau, lầu các cùng cảnh sắc vân sơn vụ nhiễu đều không tồn tại, chỉ đơn giản lại thanh lịch.
Trọng Trầm Mặc ngẩn người, không nghĩ đến dễ dàng có thể vào trong sơn trang, nhưng không dám tùy tiện tiến vào.
Dịch Hồi cười khẽ, cũng không để ý tới mọi người, xoay người đi vào trước, tựa hồ không quản bọn họ có thể theo kịp hay không. Hắn đi rất chậm, nhưng chờ thời điểm mọi người cẩn thận nhìn, lại phát hiện bóng dáng của hắn biến mất.
Đại môn Tàng Kiếm sơn trang cứ như vậy rộng mở, trăm tên quần hùng lại ngây ngẩn cả người không dám tiến lên. Ngược lại Chu Vân cười cười, nói “Đây hẳn là trận pháp năm đó Tần quốc vây công đánh lui sáu nước, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại sợ không phá được.”
Trọng Trầm Mặc trầm giọng nói “Bổn minh chủ phải cân nhắc an nguy của mọi người, lúc này dĩ nhiên không thể tự quyết định. Không biết ý các vị như thế nào?”
Tiêu Lạc Ngọc nhìn Hoa Diệc Khê, Hoa Diệc Khê đã khôi phục bộ dáng bình thường, lôi kéo Tiêu Lạc Ngọc nói “Chúng ta vào trước đi?”
Hoa Diệc Khê rất ít nêu chủ ý của mình, hoặc là nói trước mặt Tiêu Lạc Ngọc y rất ít có chủ ý của riêng mình. Tiêu Lạc Ngọc sửng sốt, biết nguyên nhân là bởi vì Dịch Hồi vừa rồi, trong lòng nổi lên chút không vui nhè nhẹ.
Hoa Diệc Khê để ý một người như vậy, vẫn là chưa từng có. Người này là ai chứ?
Tiêu Lạc Ngọc đầu tiên nghĩ đến là sư phụ Hoa Diệc Khê, Tam Tuần lão nhân, nhưng mà Tam Tuần lão nhân thành danh đã hơn năm mươi năm, hiện giờ hẳn là đã là lão giả hơn bảy mươi. Cho dù là sư phụ y nội lực kinh người, như vậy Thanh Thương vì sao không có biểu hiện đặc biệt gì?
Rồi sau đó cẩn thận nghĩ nghĩ người bên cạnh Hoa Diệc Khê —
Trước khi Hoa Diệc Khê mười tám tuổi, hết thảy sinh hoạt đều xoay quanh mình, sau hai người có ba năm cơ bản không lui tới. Đoạn thời gian đó, Hoa Diệc Khê như thế nào, cùng ai kết giao, hắn một mực đều không biết.
Có thể nói, người bên cạnh Hoa Diệc Khê, trừ bỏ vài người Hoa các, hắn thật sự cái gì cũng không biết. Bởi vì hắn vẫn luôn cho rằng, Hoa Diệc Khê không có bất luận kẻ nào, sẽ không cùng bất luận kẻ nào tiếp xúc, sẽ không để ý tới bất cứ ai.
Ngẫu nhiên có người sẽ ngoại lệ, bất quá chỉ là vài người Thanh Thương mà thôi, đó là không gian lớn nhất Hoa Diệc Khê có thể cho người khác. Nhưng những người này, đối với Hoa Diệc Khê tuyệt đối rất quan trọng.
“Được.” Tuy rằng không vui, nhưng Hoa Diệc Khê muốn, hắn vẫn sẽ làm, đồng thời trong lòng tự an ủi, có lẽ là mình nghĩ nhiều, người này Hoa Diệc Khê chắc chỉ là nhận thức thôi.
Sợ bên trong có cơ quan gì, Tiêu Lạc Ngọc ôm lấy Hoa Diệc Khê, rồi sau đó phi thân vào sơn trang. Mấy người Thanh Thương nhìn thấy hai người đi vào, đều phi thân theo.
Có thể nói động tác bọn họ quá nhanh, hơn nữa không báo cho người khác, hành động này, dọa sợ những người còn lại. Nhìn mấy người đi vào, thực nhanh liền không thấy bóng dáng.
“Tiêu Lạc Ngọc bất quá cũng thế, nhìn thấy bảo vật thì không thể đợi được.” Lung Bình nói. Nhìn ra được hắn rất bất mãn đối với Tiêu Lạc Ngọc.
Trọng Trầm Mặc lắc đầu, Tiêu Lạc Ngọc có thể tùy tiện làm việc, bọn họ lại không được. Tiêu Lạc Ngọc cùng năm người Thanh Thương đều là võ công cao cường hơn người, cho dù thêm một Hoa Diệc Khê không có võ công, nhưng cũng là thiên hạ đệ nhất dụng độc, mà hiện tại bọn họ một trăm người tuy là tinh anh, nhưng tốt xấu lẫn lộn, tùy tiện đi vào chỉ thêm xảy ra chuyện.
Hắn cũng không tin bên trong không có cơ quan.
Nhưng không đợi Trọng Trầm Mặc nói gì, đã có mười mấy người không cam lòng để Tiêu Lạc Ngọc đi trước, không báo cho người khác liền tiến vào, những người khác đều ngăn không được.
Chu Lam lúc này cũng trong đội ngũ, thương thế của hắn đã lành lặn, nhìn những người này, định tiến lên ngăn cản nhưng lại bị Chu Vân giữ chặt.
“Bọn họ muốn tìm chết, cứ kệ bọn họ.” Chủ ý Chu Vân giống Trọng Trầm Mặc, những người hiện tại không an phận không bằng liền rời đi, bằng không đến lúc đó liên lụy mọi người.
“Nhưng mà… ” Chu Lam bất đắc dĩ, hắn cũng rất muốn vào, nhưng không phải muốn đi đoạt bảo tàng, mà là có chút lo lắng cho Tiêu Lạc Ngọc.
Trọng Trầm Mặc lấy lại tinh thần nói “Không bằng mọi người thương nghị một chút biện pháp phá trận, ta đề nghị mười người một tổ, qua mỗi một khắc một tổ đi vào.”
Chu Vân gật đầu, lúc này cũng cố không bất hòa với Trọng Trầm Mặc. Những người khác cũng hiểu được là đây biện pháp không tồi, sôi nổi gật đầu đồng ý.
Không đề cập tới bọn họ tự phân tổ, sáu người Tiêu Lạc Ngọc tiến vào sơn trang một đường xâm nhập, khiến người kinh ngạc chính là không có chuyện gì phát sinh, rất thuận lợi tới bên trong sơn trang.
Nhưng dọc theo đường đi đều không nhìn thấy bất cứ người nào, không chỉ người, cho dù là vật sống đều không có, toàn bộ sơn trang thoạt nhìn tuy tinh mỹ tuyệt luân, nhưng lại lộ ra một cỗ tử khí.
Tiêu Lạc Ngọc còn nhớ rõ đời trước thời điểm bọn họ tới, nơi này không phải như thế, tuy rằng xuống dốc nhưng vẫn có rất nhiều người canh giữ, chủ nhân sơn trang là một nam tử trung niên hơn năm mươi tuổi, sau một phen đại chiến tại sơn trang thì tìm được độc dược.
Có thể nói chứng cớ vô cùng xác thực, ở trên giang hồ hạ độc chính là Tàng Kiếm sơn trang. Sau đó quả thật tìm được rất nhiều bảo vật tiền triều, Tàng Kiếm sơn trang cũng bởi vì sự kiện này triệt để bị hủy diệt.
Có điều tại thời điểm đại chiến, cơ quan bên trong sơn trang quả thật rất lợi hại, cơ hồ hết thảy người chết đều chết ở trong đó, ngược lại trong trang không có nhiều cao thủ, sau khi sơn trang hủy diệt Tiêu Lạc Ngọc cảm thấy đã đủ, nếu hung thủ hạ độc đã tìm được, thì không cần giết chóc thêm nữa.
Cho nên hắn liền đem bảo tàng phân chia cho người sơn trang còn sống, cho bọn họ rời đi mưu sinh, những thứ khác cũng được các môn phái khác lấy đi. Hắn chỉ chừa lại một phần ba bảo tàng.
Đời này, tựa hồ rất nhiều thứ cải biến, vừa rồi Dịch Hồi kia, Tiêu Lạc Ngọc đoán nhất định là tuyệt đỉnh cao thủ, nếu đời trước có người này, nơi này tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy đã bị bọn họ hủy.
Thực nhanh, sáu người đi đến trước một tòa nhà lớn. Trên tòa nhà viết hai chữ to “Tâm niệm”.
“Đây là gì? Nơi này thật kỳ quái, chẳng có thứ gì hết.” Thanh Thương nói.
Hoa Diệc Khê im lặng, sau đó nói “Chúng ta vào bên trong.” Mới vừa nói xong, cửa chính liền mở, lộ ra không gian tối như mực.
Hiện giờ đang là ban ngày, bên trong lại tối đến dọa người, như là một cái hắc động thật lớn.
Tiêu Lạc Ngọc gật đầu, ôm Hoa Diệc Khê “Ôm chặt ta.” Hoa Diệc Khê nghe vậy ôm chặt hắn, mũi chân Tiêu Lạc Ngọc điểm trên mặt đất một cái, nhẹ nhàng cách mặt đất một tấc, hướng phía trước nhảy vào.
Hiện giờ tình hình quá mức kỳ quái, hắn cũng không dám tùy tiện, cho nên chỉ có thể cẩn thận bước đi. Mấy người Thanh Thương bảo hộ bốn phía bọn họ, sáu người chậm rãi vào đại điện.
Vừa mới tiến vào, đã thấy toàn bộ cảm giác đều cách xa mình, nhìn không thấy nghe không được sờ không tới, hết thảy bị hắc ám nuốt chửng, nguyên bản cửa lớn sau lưng cũng không thấy tung tích.
Tiêu Lạc Ngọc cái gì cũng không cảm nhận được, Hoa Diệc Khê vốn trong ngực hắn cũng không thấy. Tiêu Lạc Ngọc nóng nảy, hắn lớn tiếng hét lên, nhưng cái gì cũng không có, ngay cả thanh âm của mình đều nghe không được.
Hắn không sợ nhìn không thấy, cũng không sợ nghe không được, nhưng không chịu nổi cảm giác không có Hoa Diệc Khê.
Điều này làm cho hắn sợ hãi, khiến hắn cảm thấy không thể nào bình tâm —
Hoa Diệc Khê đi vào trong đó? Vì sao không thấy? Nơi này là đâu? Có thể nào về sau sẽ không còn được gặp lại Hoa Diệc Khê? Mấy vấn đề này trong đầu hắn càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, cuối cùng ép hắn cơ hồ không thể hô hấp.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Lạc Ngọc cảm thấy thời gian trôi thực chậm, rồi sau đó một loại áp lực tuyệt vọng lấp kín toàn bộ thần kinh hắn.
Hắn biết mình sẽ không còn được gặp lại Hoa Diệc Khê — loại nhận thức này khiến hắn vô cùng thống khổ, hắn muốn khóc, lại phát hiện ngay cả thanh âm khóc cũng không nghe được…
Tuyệt vọng… trừ bỏ tuyệt vọng vẫn là tuyệt vọng…
Không có Hoa Diệc Khê, sống còn nghĩa lý gì?
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, không phải là hắc ám vô hạn vô biên mà biến thành một nơi khiến hắn vĩnh viễn không thể nào quên được — rừng cây nơi Hoa Diệc Khê tẫn mệnh. Hắn vẫn như cũ phiêu dạt trên không trung, Hoa Diệc Khê buông hắn xuống, giao chiến cùng đám người đuổi giết bọn họ.
Làm sao có thể? Chính mình không phải trùng sinh sao? Vì cái gì còn ở chỗ này…
Hóa ra, hết thảy chỉ là mộng sao? Hắn không có trùng sinh, chưa hề trở lại năm năm trước — hết thảy đều không có thay đổi, Tiêu Lạc Ngọc ngơ ngác nhìn thân thể của mình đã trong suốt.
Hắn không sợ chết, nhưng mà ý muốn bồi thường thì phải làm sao?
Hắn cùng Diệc Khê cả đời thì sao? Chờ mong cả đời, cứ như vậy không có?
Hoa Diệc Khê bên dưới còn đang chém giết, máu tươi nhiễm đỏ toàn bộ rừng cây, Tiêu Lạc Ngọc không đi nhìn Phượng Nhan, cũng không nhìn Lâm Dương. Mà là bay tới trước người Hoa Diệc Khê. Lớn tiếng hét lên.
“Diệc Khê, ta ở đây, ta ở đây… Diệc Khê không cần giết.…”
Nhưng mà Hoa Diệc Khê không nghe được, khuôn mặt lạnh lùng cầm kiếm trong tay. Rồi sau đó hắn nhìn Hoa Diệc Khê ôm thi thể của hắn, hướng về thi thể thì thào tự nói.
“Diệc Khê, ta ở đây a! Cầu ngươi nhìn ta…” Tiêu Lạc Ngọc khóc, hắn vươn tay, muốn ôm Hoa Diệc Khê, lại bất lực.
Hắn nghe được Hoa Diệc Khê nói, “Nếu có kiếp sau, ta hy vọng chúng ta không bao giờ còn gặp lại. Như vậy thì tốt rồi, từ nay về sau đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không gặp.”
“Không… đừng mà, chúng ta đừng không gặp… cho ta một cơ hội, để ta yêu ngươi, ta yêu ngươi!” Nếu trùng sinh là mộng, vì cái gì phải tỉnh lại? Vì cái gì không cho hắn tiếp tục mộng?
Cái gì mà bồi thường, kỳ thật đều là mình lấy cớ, hắn bất quá hy vọng tìm cái cớ ở cạnh Hoa Diệc Khê thôi. Có lẽ ở trong lòng hắn, đã sớm yêu y.
Là từ thời điểm nào? Khi y thiên tân vạn khổ lấy được Minh Sương? Hay là thời điểm ôm Thiên Sơn tuyết liên về cho hắn? Hay là nhìn y vì mình giết sạch tất cả mọi người?
“Ta thật sự yêu ngươi…” Ôm không được người trước mắt, cũng sờ không tới y. Tiêu Lạc Ngọc chỉ có thể một lần lại một lần không ngừng tưởng tượng hôn Hoa Diệc Khê, không ngừng lặp lại “Ta yêu ngươi… ta thật sự yêu ngươi…”
Chỉ là yêu ngươi như vậy đã không thể sao? Cùng trải qua một đời, hai người bình bình đạm đạm cả đời? Thật sự đã không thể sao?
Hoa Diệc Khê không ở trong ngực hắn, hai người cũng không cùng uống nước, cũng không ở trong hoa viên phơi nắng sau giờ ngọ … hóa ra cái gì cũng không có… độ ấm trong ngực là giả, cái gì cũng là giả… những thứ tốt đẹp đó những hạnh phúc đó, tất cả những lời đó không có người lặng lẽ nói ra nữa.
Sinh nhật hắn không cùng nhau uống rượu, hắn cũng không cầm tay Hoa Diệc Khê trước mặt người khác…
“Diệc Khê, đừng không gặp lại ta, nếu có kiếp sau, ta ngàn lần vạn lần trả lại cho ngươi… chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta…”
Hoàn chương .