Anh nhất định sẽ tồn tại thật tốt, không cô phụ em chết đi vất vả mà thong dong.
Lục Quân Cường mơ hồ nghe thấy được Lục Khôn Đức hứa hẹn, cảm thấy an tâm, trong nháy mắt toàn bộ ý thức phảng phất bị hút vào một cái lốc xoáy, thước phim câm hai mươi mấy năm cuộc đời nhanh chóng tua lại trong đầu cậu, trong nháy mắt cậu nổ súng... Công ty đấu thầu thành công... Anh hai khó chịu thở dốc... Anh hai ngất xỉu... Cùng anh hai lần đầu tiên hôn môi... Anh hai rốt cuộc tiếp nhận mình... Tự mình hại mình bức anh hai trở về...
Vài cảnh tượng ngắn ngủi xuất hiện trong ý thức, lại nhanh chóng quay lại khoảng thời gian trước đó nữa. Lục Quân Cường cảm giác đầu đau muốn vỡ ra, vô số hồi ức thống khổ xé rách cậu, Lục Quân Cường ra sức giãy giụa, rốt cuộc đoạt lại ý thức, đột nhiên mở hai mắt!
Lục Quân Cường ngồi dậy, thất thần trong phút chốc sau đó tỉnh táo lại. Cậu nhìn đôi tay mảnh khảnh ngày trước của chính mình, cậu còn sống sao?
Lục Quân Cường nhìn chung quanh, nơi này không phải trong nhà... Không đúng! Đây là... Là căn nhà ba mẹ để lại cho anh và cậu! Sau khi anh hai tốt nghiệp đại học thì dọn đi... Nói cách khác...
Lục Quân Cường đi đến phòng khách để xem lịch trên bàn pha trà, ngày tháng năm .
Lục Quân Cường minh bạch, cậu về tới mười hai năm trước, lúc này cậu mới mười sáu tuổi, mới vừa thuê một cái tiệm cơm nhỏ. Lúc này anh... Còn đang học lớp mười hai, vừa lúc là năm chuẩn bị thi đại học!
"Tiểu Quân! Sao hôm nay em không tới tiệm cơm?" Lục Khôn Đức lưng đeo cặp sách mở cửa, thấy Lục Quân Cường nghi hoặc hỏi, "Ngô Hạo hỏi anh sao em không tới, giữa trưa anh ta cùng Lý sư phó căn bản lo liệu không hết quá nhiều việc... Tiểu Quân?"
Lục Quân Cường bình tĩnh nhìn Lục Khôn Đức đang học cao trung.
Trong mắt Lục Khôn Đức tất cả đều là quan tâm, con ngươi ôn nhuận hệt như lúc trước, đáng tiếc thiếu một phần yêu say đắm. Lục Quân Cường cơ hồ sắp không khống chế được chính mình... Thiên ngôn vạn ngữ, một câu cũng không thể nói cho anh... Đây là anh trai cậu, người yêu mà cho dù cậu xuyên qua thời gian cũng không thể buông... Người yêu cái gì cũng không biết của cậu.
Lục Khôn Đức nghi hoặc nhìn hắn, Lục Quân Cường đi qua, nhẹ nhàng dựa vào trên vai anh, một hàng nước mắt trượt xuống...
"Tiểu Quân? Không thoải mái sao?" Lục Khôn Đức nghi hoặc mà nghiêng đầu nhìn Lục Quân Cường, "Có phải bị cảm không?"
"Không có." Lục Quân Cường có chút giọng mũi, "Hôm nay ngực không thoải mái, anh đi với em đến bệnh viện xem đi." Lục Quân Cường ngẩng đầu không hề dựa vào Lục Khôn Đức, thầm nghĩ không thể làm anh cảm thấy phản cảm.
Lục Khôn Đức rất lo lắng, Lục Quân Cường vẫn luôn sẽ không làm anh lo lắng, ngày thường đều là Tiểu Quân chiếu cố anh, hôm nay đột nhiên lại khóc nói khó chịu làm Lục Khôn Đức lập tức luống cuống tay chân. Anh buông cặp sách, cầm tiền liền kéo Lục Quân Cường đi bệnh viện.
Lục Khôn Đức kiên trì gọi taxi, Lục Quân Cường tùy anh. Lục Khôn Đức ngồi trên ghế sau lo lắng nhìn cậu, Lục Quân Cường bình tĩnh nhìn Lục Khôn Đức hai mắt lo lắng, muốn nói thêm cho anh hay, ở thời không song song mười hai năm sau, lẫn nhau là thâm ái.
Lục Quân Cường quay đầu xem ngoài cửa sổ, mười hai năm, thành thị này sẽ biến hóa thật mau.
Đã có cơ hội quay trở lại, cho dù có khó khăn, Lục Quân Cường cũng sẽ không lùi bước. May mắn đến nhường nào, mới có thể lần nữa có cơ hội có được anh.
Ấn Lục Quân Cường chỉ thị, Lục Khôn Đức đăng kí khoa tim mạch. Vừa lúc là thứ hai, lại là giữa trưa, bệnh viện không nhiều người lắm, không cần xếp hàng liền vào phòng. Lục Quân Cường nhìn bác sĩ ngồi sau bàn làm việc...
"Xin chào!" Vu Hạo Phong mỉm cười, "Xin hỏi có cái gì không thoải mái sao?"
Lục Quân Cường nhìn Vu Hạo Phong, phảng phất giống như cách một thế hệ, Lục Quân Cường tự giễu cười một cái, theo như bệnh trạng của Lục Khôn Đức lúc mới phát bệnh miêu tả lại một lần, Vu Hạo Phong nghe xong liền nhíu mày, soạt soạt viết vài tờ đơn cho Lục Quân Cường đi kiểm tra. Lục Khôn Đức lập tức sợ hãi, sắc mặt có chút trắng, vội lôi kéo cậu tới từng phòng kiểm tra. Tới tới lui lui lăn lộn nửa ngày, chờ kết quả đưa tới Vu Hạo Phong vừa nhìn thì thấy, hết thảy bình thường.
Vu Hạo Phong nhíu mày, không biết là chuyện như thế nào, đang do dự, Lục Quân Cường nói mục đích chân chính hôm nay tới đây.
"Bác sĩ, gia đình tôi từng có lịch sử bị bệnh tim, tôi có chút không yên tâm, mong anh cũng kiểm tra lại một lần những mục vừa rồi cho anh trai tôi."
"Tiểu Quân!" Lục Khôn Đức lôi kéo cổ tay áo Lục Quân Cường, "Anh lại không có thấy không thoải mái! Sao phải phung phí như vậy? Lại nói nhà chúng ta nào có..."
Lục Quân Cường quay đầu lại hướng Lục Khôn Đức xua xua tay ý bảo anh dừng, Lục Khôn Đức không nói chuyện nữa. Vu Hạo Phong không hiểu lắm, nhưng vẫn là theo lời Lục Quân Cường viết đơn kiểm tra thêm một lần.
Lục Quân Cường tiếp nhận đơn cảm ơn Vu Hạo Phong, lôi kéo Lục Khôn Đức đi kiểm tra. Vu Hạo Phong gõ gõ cái trán cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng vẫn là đứa nhỏ, sao lại có thể giỏi giang thành thục như vậy.
Lặp lại trình tự vừa rồi một lần, Vu Hạo Phong nhìn kết quả kiểm tra của Lục Khôn Đức, cười cười: "Yên tâm đi, anh trai cậu cũng rất khỏe mạnh, không có dấu hiệu bệnh tim."
"Thật sự không có? Vài năm sau có thể sẽ phát bệnh hay không?" Lục Quân Cường vẫn không yên tâm.
Vu Hạo Phong dở khóc dở cười, vừa rồi còn cảm thấy đứa nhỏ này thật thành thục, nói nói mấy câu vẫn là ấu trĩ, sao lại có người chạy tới hỏi người thân mình vài năm sau có thể bị bệnh tim hay không. Vu Hạo Phong bất đắc dĩ nói: "Tuy rằng tôi còn là thực tập sinh, nhưng tôi khẳng định tim của anh cậu không có bất kì vấn đề gì, cả hai người đều rất khỏe mạnh... Cậu xem đơn của cậu cũng là... Ôi trời ạ!"
Vu Hạo Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn hai phần báo cáo, mười mấy số liệu kết quả của cả hai phần... Vậy mà lại y hệt nhau!
Lục Quân Cường nháy mắt đã hiểu... Cũng không phải chỉ đơn thuần quay trở lại, sự tình trước kia là có ảnh hưởng, nói cách khác... hiện tại trái tim của anh hai vẫn là cái của mình đã cho! Anh sẽ không lại mắc cái bệnh cơ tim phì đại đáng chết kia nữa! Cám ơn trời đất. Lục Quân Cường rốt cuộc yên lòng, sợ gây ra phiền toái không cần thiết, Lục Quân Cường đoạt lấy hai phần báo cáo, kéo Lục Khôn Đức chạy ra bên ngoài.
"Á! Hai người chờ một chút!" Vu Hạo Phong còn ở phía sau gọi bọn họ trở về muốn phân tích đàng hoàng, Lục Quân Cường đã kéo Lục Khôn Đức chạy, quay đầu lại cười hướng Vu Hạo Phong kêu: "Bác sĩ Vu! Cảm ơn anh! Chúng ta sẽ gặp lại!"
Chuyện lo lắng nhất đã được giải quyết, Lục Quân Cường một thân nhẹ nhàng, Lục Khôn Đức còn hỗn hỗn độn độn không biết đã xảy ra cái gì. Trở về trên xe buýt anh nhịn không được hỏi: "Tiểu Quân? Rốt cuộc sao lại thế này? Tại sao anh cũng phải kiểm tra? Em hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?"
Lục Quân Cường tựa trên tay vịn quay sang Lục Khôn Đức cười, một đôi mắt hồ ly xinh đẹp cong lên, nói: "Không có việc gì, không yên tâm thì tới đây kiểm tra, này không phải không có việc gì sao?"
"Không có việc gì?!" Lục Khôn Đức dù tính tình tốt cũng không khỏi kêu to. Bên cạnh một trận tiếng cười, mấy nữ sinh từ lúc bọn họ vừa lên xe đã luôn trộm nhìn Lục Quân Cường nhỏ giọng thảo luận, lúc này nghe thấy Lục Khôn Đức kêu to nhịn không được lại hướng qua bên này xem. Lục Quân Cường từ nhỏ đã hấp dẫn người khác, Lục Khôn Đức cũng đã quen, nhìn nhìn chung quanh rồi hạ giọng nói: "Em không thoải mái kiểm tra thì không sao, anh lại không có việc gì! Vừa rồi kiểm tra tốn hết bốn trăm đồng! Em..."
Lục Quân Cường cười cười, anh hai vẫn là tham tiền không thôi.
Lục Khôn Đức lải nhải trong chốc lát cũng không nói nữa, thở dài: "Làm anh sợ muốn chết, không có việc gì là được."
Lục Quân Cường nhìn gương mặt thanh tú đơn thuần của Lục Khôn Đức, trong lòng hạnh phúc tràn đầy, nhỏ giọng nói: "Anh sợ em có chuyện sao?" Lục Khôn Đức khó hiểu nhìn hắn một cái, nghi ngờ nói: "Vô nghĩa! Anh không lo lắng em thì lo lắng cho ai?"
Lục Quân Cường suýt nữa nhịn không được muốn ôm đôi tay Lục Khôn Đức một cái, cười cười không nói chuyện nữa.
Lục Khôn Đức nhìn em trai không khỏi có chút đau lòng, ba mẹ mất sớm, em trai cấp hai chưa học xong liền bỏ đi kiếm tiền cho mình đi học. Còn nhỏ tuổi đã vào xã hội, tự nhiên có rất nhiều khổ sở anh nhìn không thấy, nghĩ như vậy lại không nhịn được đau lòng, Lục Khôn Đức sờ sờ khuôn mặt của Lục Quân Cường, nhỏ giọng nói: "Đều là anh không tốt, không thể chiếu cố em còn phải dựa vào em mà sống..."
Lục Quân Cường kéo tay anh qua, giữ một chút rồi miễn cưỡng khống chế chính mình buông ra, cười nói: "Này có cái gì đâu, em cũng không muốn đi học nữa, giáo viên nói em cái gì cũng không hiểu, bọn họ đều bị em kéo thành tích xuống, em đã sớm không muốn học. Chờ anh thi vào đại học có tiền đồ rồi lại tiếp viện cho em."
Lục Khôn Đức còn muốn nói gì đó thì xe bus đã đến trạm, từ trạm giao thông công cộng tới nhà rất gần, hai anh em đi bộ một lát liền về đến nhà.
Đuổi Lục Khôn Đức đi đọc sách rồi, Lục Quân Cường xuống bếp bắt đầu làm cơm chiều. Tuy rằng mấy năm rồi không có làm cơm, làm lại vẫn rất nhanh, chỉ chốc lát sau hai món một canh liền hoàn thành, đồ ăn bày trên bàn, sắc hương vị đều đầy đủ!
Cơm chiều xong Lục Khôn Đức còn muốn đọc sách học tới mười giờ rưỡi, Lục Quân Cường ngồi ở bên cạnh bồi anh, bắt đầu xem xét lại tình huống của mình hiện tại.
Lục Quân Cường không hiểu lần này trở về mười hai năm trước là do nguyên nhân gì, thời không song song gì đó cậu cũng làm không rõ ràng lắm, theo như tình huống hiện tại cũng tuyệt đối không thể cùng bất cứ kẻ nào thương nghị, Lục Khôn Đức cũng không được. Lục Quân Cường có thể tưởng tượng đến bộ dáng không thể tin được của Lục Khôn Đức sau khi nghe mình nói chân tướng, ngày anh sợ hãi trốn cậu sau khi nghe cậu thông báo còn rõ ràng trước mắt, Lục Quân Cường đối với việc anh hai mười tám tuổi có thể tiếp thu tình cảm của cậu không ôm hy vọng mấy. Lục Quân Cường trước nay chỉ tin tưởng chính mình, nếu trời cao cho cậu cơ hội quay lại một lần nữa, thì cậu sẽ dùng toàn lực nắm chắc, tuyệt sẽ không lại để cho bất kì kẻ nào, bất kì chuyện gì đảo loạn sinh hoạt của cậu cùng Lục Khôn Đức.
Lục Khôn Đức không có bệnh tim, hơn nữa tình trạng trái tim của anh cùng cậu giống hệt nhau, thời không song song đã xảy ra ảnh hưởng. Nói cách khác hiện tại cũng không phải là lịch sử đang lặp lại, hết thảy đều là ẩn số... Mặc kệ là nguyên nhân gì, tóm lại đã không có vấn đề lớn nhất. Cậu cũng đã mở một tiệm cơm nhỏ, với quy mô này thì cố hết sức để kiếm tiền lãi vẫn được. Nhưng nhìn trước mắt... Lục Quân Cường không khỏi thở dài, sao lại trọng sinh vào lúc này? Nghèo muốn chết, tiền gây dựng sự nghiệp chính là từ tiệm cơm nhỏ mình thuê kia, so với quy mô thời kỳ đỉnh cao thì... Thôi thôi, ít nhất vẫn đỡ hơn sống lại vào thời điểm bán bánh rán.
Bất tri bất giác đã quá giờ, Lục Quân Cường đến thư phòng kêu Lục Khôn Đức đi ngủ. Lục Khôn Đức thì vẫn cứ dính chặt lấy cái bàn.
"Mười phút nữa!"
"Anh sắp giải xong đề này rồi mààààààà"
Lục Quân Cường không thèm nghe anh mỗi ngày "Lại mười phút", vừa lừa lại gạt kéo nhanh đến toilet. Kem đánh răng đã nặn ra, nước nóng cũng đã chuẩn bị tốt, Lục Khôn Đức nhíu mày ngậm bàn chải đánh răng còn đang suy nghĩ đề toán vừa rồi.
Lục Quân Cường nhìn hắn cười cười, năm tháng yên bình, như vậy cũng thật tốt.