Trùng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lục Khôn Đức thi xong một môn cuối cùng, cùng các bạn học đi ăn mừng, lại giúp mấy đồng học ở nơi khác mang hành lý ra nhà ga, đến tối mới trở lại ký túc xá thu dọn đồ đạc của mình.

"Sao em lại tới đây?" Lục Khôn Đức trở lại ký túc xá liền thấy Lục Quân Cường đã thu dọn đồ cho anh rồi.

Lục Quân Cường lấy vài món quần áo anh thường xuyên mặc ra, xếp chỉnh tề đặt vào rương hành lý, nói: "Buổi chiều cũng không có việc gì, em liền tới đây trước, Đồng Kha đã đi rồi, kêu em nói cho anh ngày mai hoặc là ngày kia nếu không có việc gì thì sang nhà bọn họ chơi."

"Ừ." Lục Khôn Đức gật gật đầu, "Thu dọn xong rồi?"

Lục Quân Cường đứng lên vỗ vỗ tay: "Thu dọn xong rồi, không cần mang về quá nhiều, thi thế nào?"

Lục Khôn Đức cười cười: "Không thành vấn đề, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vẫn là học bổng hạng nhất."

Lục Quân Cường từ trong túi móc ra một cái di động mới, đưa cho Lục Khôn Đức: "Biết anh thi tốt, đây là phần thưởng."

"Oa!" Lục Khôn Đức lấy di động qua đùa nghịch, là một cái điện thoại mới của nước ngoài, có camera, bộ dáng mỹ quan đại khí. Lục Khôn Đức có chút ngượng ngùng: "Sao lại mua rồi, anh lại không cần đổi di động."

Lục Quân Cường cười lấy di động cũ của anh, nói: "Là em muốn đổi di động, cái này cho em dùng."

Lục Khôn Đức trong lòng ấm áp, cẩn thận đặt chiếc di động mới vào túi.

Lục Quân Cường lôi kéo rương hành lý, Lục Quân Cường đeo cái cặp sách nhỏ, chậm rãi đi bộ về nhà, câu được câu không nói chuyện phiếm.

"Tin về SARS càng ngày càng nhiều, phía nam bên kia còn rất nghiêm trọng."

"Ừm, anh không cần sợ, không có việc gì."

"Anh không sợ, chuyện sớm muộn cũng tới, chỉ là khi tới chỗ chúng ta, anh sợ sinh ý không tốt, đến lúc đó em đừng có gấp."

Lục Quân Cường nghĩ nghĩ, nói: "Yên tâm, tiền bất động sản đủ chúng ta dùng, em đã lên kế hoạch ngừng kinh doanh tiệm cơm nhỏ bên kia, năm sau gọi bọn họ sang bên này hết, hôm qua Ngô Hạo tìm em nói chuyện rất lâu, em muốn chậm rãi giao khách sạn bên này cho anh ta quản lý, em chủ yếu làm bất động sản, cái kia lợi nhuận lớn, cái này dùng để giữ vốn."

"Kế hoạch được đó, cứ như vậy đi."

Về đến nhà hai người ăn cơm chiều rồi làm ổ trên sô pha xem TV, Tiền Nhiều Hơn lúc chiều ăn có hơi nhiều, tinh thần phấn chấn nhảy lên nhảy xuống tiêu cơm.

Lục Khôn Đức nhìn TV một lát liền lười biếng dựa lên trên người Lục Quân Cường: "Buồn ngủ..."

"Đi ngủ không?" Lục Quân Cường đứng dậy, lấy cái điều khiển từ xa.

"Không đi." Lục Khôn Đức vẫn lười biếng, "Ngủ sớm nửa đêm ngủ không được."

Lục Quân Cường cười cười, sủng nịch giúp anh vuốt tóc, nói: "Vậy anh chơi trò chơi một lát đi cho tỉnh."

Lục Khôn Đức lắc lắc đầu, suy nghĩ một chút, thẹn thùng cười cười, nhỏ giọng nói: "Chơi một lát."

Lục Quân Cường làm bộ nghe không hiểu, hờ hững nói: "Chơi một lát? Chơi cái gì?"

Lục Khôn Đức bò dậy gác cằm trên vai cậu, mặt có chút hồng, do dự mà nắm tay cậu, bắt lấy bàn tay thon dài ấn giữa hai chân mình.

Lục Quân Cường ngón tay thon dài xinh đẹp cách lớp quần ngủ chậm rãi xoa nắn, cười nói: "Thấy anh thi cử vất vả nên tha anh mấy ngày, giờ thành nhịn không được, hử?" Nói rồi đẩy chân Lục Khôn Đức đang để ở trên người mình xuống, đứng dậy ôm đầu Tiền Nhiều Hơn, nửa túm nửa ôm nó đến phòng ngủ nhỏ.

Lúc quay lại thì mặt Lục Khôn Đức đã đỏ bừng, Lục Quân Cường nhẹ nhàng dùng mu bàn tay cọ cọ mặt anh, ôn nhu hỏi: "Ở phòng khách?"

Lục Khôn Đức gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Nhẹ một chút... Đừng... hung hăng quá."

Lục Quân Cường nhịn không được cười khẽ: "Em quá hung hăng? Được... Hôm nay ôn nhu một chút, khiến anh lại muốn thêm nhiều lần..." Rồi cúi xuống hôn...

...

Qua năm Lục Quân Cường theo lời ngừng tiệm cơm nhỏ, kêu đám người Lý sư phó chuyển tới khách sạn Đức Mỹ gia làm việc, công việc của Lý sư phó bọn họ vẫn không thay đổi, chỉ có Ngô Hạo được đề bạt đến bên người Lục Quân Cường, mỗi ngày học quản lý, Ngô Hạo đã sớm được cậu khuyến khích, đi học quản lý khách sạn từ trước, hơn nữa bản thân thông minh, học được rất nhanh.

Lý Thanh vốn dĩ cũng là tới bên này làm phục vụ, nhưng Lục Quân Cường niệm tình cũ, phá lệ kêu cô qua Bộ phận buồng phòng, bên đó lượng công việc tương đối nhỏ, hơn nữa cũng dễ làm.

Lý Thanh rất cảm kích Lục Quân Cường chiếu cố, nhưng ngày hôm sau đi làm liền đối lập với Lục Minh Khả.

Người trong Bộ phận buồng phòng vốn dĩ trước khi khách sạn được trang hoàng đã được huấn luyện tốt, sau đó có thêm Lục Minh Khả bị đá ra từ bộ phận tiếp tân, hiện tại lại có thêm Lý Thanh. Lý Thanh tuy rằng không thông thế sự, nhưng tâm tính không xấu cũng không có tâm nhãn gì, tâm tư đều hiện ở trên mặt, lại không lười biếng, người Bộ phận buồng phòng vẫn là rất thích cô, đặc biệt là hay so sánh với Lục Minh Khả.

Lục Minh Khả năm trước được phân đến Bộ phận buồng phòng liền chiêu cáo thiên hạ, cô ta là do Lục Quân Cường gọi tới bên này rèn luyện, quen thuộc rồi sẽ làm quản lý bên này. Mọi người tuy rằng không quá phục nhưng nề hà người ta là chị của ông chủ, cũng không dám nói gì.

Lục Minh Khả thấy người khác sợ mình càng không kiêng nể gì, mỗi ngày một nửa công việc đều không hoàn thành được, cả ngày cầm gương trang điểm, đùa giỡn với công nhân nam, nếu không thì là ghé vào cùng công nhân nữ khác nói chuyện phiếm, công việc làm không xong liền phân cho cô gái nóng tính chăm chỉ kia.

Lục Quân Cường đối với công nhân phúc lợi luôn luôn rất tốt, so với khách sạn khác có những đãi ngộ hậu đãi không ít, công nhân nữ làm việc tại đây đều rất quý trọng công việc này, không thể bỏ được nên đành nhịn Lục Minh Khả khi dễ.

Chỉ có Lý Thanh không giống, cô so với con gái cùng tuổi có vẻ quê mùa hàm hậu hơn một chút, ngày tới đây làm đã bị Lục Minh Khả cố ý vô tình trào phúng vài câu, không có việc gì liền phân công việc của mình cho cô làm, Lý Thanh ngay từ đầu còn chưa cảm giác được, dần dà liền nhìn ra Lục Minh Khả khi dễ mình, lập tức nóng nảy.

Lý Thanh mặt có chút đỏ, vội la lên: "Phòng phía bắc lầu bốn hôm nay là cô thu dọn, sao lại bắt tôi đi?"

Lục Minh Khả đưa hai tay bàn ra trước ngực, trắng mắt liếc Lý Thanh một cái, cười nói: "Tôi còn không phải là kêu cô đi quét tước một chút thôi sao, cô làm gì mà gấp tới mức này?"

Bên cạnh mấy cô gái vây lại đây, đều biết bộ dáng ngày thường của Lục Minh Khả, cố kỵ cô ta là chị của ông chủ, không dám nói gì, đều lôi kéo Lý Thanh kêu cô đừng xúc động. Một chị hơi lớn tuổi hơn một chút nhỏ giọng khuyên Lý Thanh: "Đây là chị họ nhà bác hai của ông chủ, ông chủ cho phép cô ấy về sau làm quản lý của chúng tôi bên này, em đừng tìm phiền toái cho mình."

Lý Thanh vừa nghe càng nóng máu hơn, người khác không biết chuyện trong nhà Lục Quân Cường nhưng cô vẫn biết một chút, chuyện thời điểm trong nhà Lục Quân Cường xảy ra chuyện bác hai Lục gia không hề quản tới Lý Thanh đã sớm nghe Ngô Hạo nói, Lý Thanh nhất thời áp không được lửa giận, bật thốt lên nói: "Cái gì mà thân thích?! Tôi từ lúc ông chủ mở tiệm cơm nhỏ đã đi theo, khi đó sao không nghe nói qua có cái gì thân thích?"

Lục Minh Khả vừa nghe liền khựng lại, cô ta không ngờ Lý Thanh biết chuyện nhà bọn họ, sợ cô nói ra thêm sẽ giảm phân lượng của mình trong lòng công nhân ở đây, vội vàng nói: "Được rồi được rồi, ỷ vào mình là người cũ liền ghê gớm, bên này cô chỉ là người mới thôi, đến nỗi sao... Có vài công việc thôi mà, tôi tự đi thu dọn..."

Lý Thanh nổi giận lên căn bản không nghe cô ta nói, tiếp tục gào: "Còn bày đặt ghê gớm? Anh trai ruột của ông chủ trước kia còn làm việc với tôi đây này, cậu ta đều là khách khách khí khí cùng nhau làm việc cùng nhau ăn cơm, cô thì là cái gì?! Tôi lại chưa từng nghe ông chủ nói qua cô là người nào!"

Nhất thời trên mặt Lục Minh Khả lộ ra lúng túng, vội la lên: "Vậy cô thì là cái gì?! Không thân chẳng quen, cô còn không phải là đứa làm công sao!"

Lục Minh Khả một câu nói chọc một đám công nhân nữ, một cô gái tuổi còn nhỏ nhất thời giận quá, nói: "Làm công thì làm sao, chúng tôi đều làm công, cô không phải cũng vậy sao? Ai với ai mà không giống!"

Lục Minh Khả tức giận mặt cũng đỏ, cười lạnh nói: "Tôi và các cô giống nhau? Được, chờ tôi lên làm quản lý rồi lại xem, đến lúc đó xem tôi..."

"Làm gì vậy!" Úc Đan từ phía trước đi lại, lạnh mặt không giận tự uy, trầm giọng nói: "Phòng phía sau còn chưa dọn dẹp, vài phòng gọi cơm không có người quản, đều tụ tập ở đây làm gì?"

Lý Thanh tức giận nói không ra lời cơ hồ muốn khóc, chỉ vào Lục Minh Khả thở phì phò, Lục Minh Khả lập tức chột dạ nói: "Không làm gì, tan đi tan đi..."

"Ai cũng không thể đi." Úc Đan liếc mắt nhìn Lục Minh Khả một cái, không nhanh không chậm nói, "Lục Minh Khả, Lý Thanh, trừ tiền thưởng tháng này, những người còn lại đều trừ năm mươi đồng, người phụ trách phòng vừa rồi kêu cơm lại trừ thêm năm mươi, không có lần sau."

Lục Minh Khả nghe xong lập tức không chịu: "Dựa vào cái gì? Là cô ta muốn gây chuyện!"

Úc Đan nhìn cô tôi một cái, không dấu vết cười cười, nói: "Đây là do quản lý quy định, không dựa vào cái gì hết..."

Lục Minh Khả tức khắc cảm thấy mặt mũi đều mất hết, về sau có khoe khoang với công nhân nữ cũng không có người nghe, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Gì mà quản lý, chờ tôi rèn luyện xong rồi quản lý chính là tôi..."

Úc Đan đã được Lục Quân Cường nói trước, căn bản không để Lục Minh Khả vào mắt, nhàn nhạt nói: "Vậy chờ cô lên làm quản lý rồi nói sau." Nói xong lại quay đầu nhìn Lý Thanh, cười cười: "Ông chủ nói với chị, người bên kia qua đây đúng không? Chưa được huấn luyện nên có thể không thích ứng, từ từ sẽ tốt lên."

Lý Thanh được an ủi ngược lại càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt lưng tròng, dùng sức chịu đựng không khóc, gật đầu nói: "Cảm ơn, em... em không phải muốn gây chuyện."

Úc Đan thông cảm cười cười, kéo tay cô nắm nhẹ một chút: "Chị biết, cố gắng làm, Lục tổng rất coi trọng người bên kia qua đây đó."

Lý Thanh hít hít mũi, xoay người tự đi làm việc.

Cách ngày lúc báo cáo công tác Úc Đan nói tới chuyện Lục Minh Khả và Lý Thanh.

"Xử lý theo quy định của bộ phận bọn họ, hai người đều bị trừ tiền."

Lục Quân Cường nhìn báo cáo, rất có hứng thú ký tên xuống, cười cười: "Tiền thưởng của Lý Thanh không cần trừ, lý do là... tháng đầu tiên không quen nội dung công việc."

Úc Đan gật đầu: "Đã rõ."

Tác giả có lời muốn nói: Chương trước có cô nương đưa ra nghi ngờ, tại đây tôi nói đơn giản một chút, liền dùng để trả lời cô nương xxn đi

. Ừm, nói sao ta, tính cách của anh trai có không ít khuyết điểm, không thông lõi đời, không hiểu kết giao gì đó đều là sau này bị Tiểu Quân dưỡng nên (bảo hộ quá độ gì đó)

Quá thiện lương, mềm yếu, không chủ kiến, đây là bẩm sinh. Bao dung người trước kia đối đãi hắn không tốt cũng là tính cách hắn, đương nhiên một bộ phận nguyên nhân vẫn là hắn đối với huyết thống coi trọng (đại bá kỳ thật chỉ là yếu đuối, hắn vẫn là muốn đối tốt với hai đứa nhỏ). Cái này, nói sao ta, chính tính cách anh trai có nhiều khuyết điểm như vậy, nên Tiểu Quân trước kia đã mắng hắn thánh mẫu bạch liên hoa (chương chúc tết), nhưng ở quyển thứ nhất này không phải mâu thuẫn chủ yếu, cho nên không có miêu tả nhiều hơn, coi đây là phục bút (điềm báo trước), nhưng có vẻ như hiệu quả không đạt tới, là tôi áp quá sâu thuyết minh không tốt.

. Hoạn nạn nâng đỡ sao, tóm lại có không ít lông gà vỏ tỏi xảy ra, cho Lục Minh Khả xuất hiện chính là vì sửa cái tính thánh mẫu (ở chương , sẽ cho anh trai một cái giáo huấn, đương nhiên, là Tiểu Quân cho, trừng phạt gì đó ~~~chương khiến cho Lục Minh Khả bị anh trai đá ra khỏi sân khấu ha ha)

. Nhân tố ảnh hưởng hạnh phúc hai người có rất nhiều, Tiểu Quân tàn nhẫn, cái này ở quyển thứ nhất đã bị ánh sáng thánh mẫu của anh trai mài giũa tốt hơn một chút

Còn có chính là anh trai thiện lương khoan dung chẳng phân biệt nguyên tắc, trong quyển này cũng sẽ được Tiểu Quân từng chút một thay đổi.

Hoạn nạn nâng đỡ, chính là cho nhau thay đổi bao dung bên nhau lâu dài, anh trai cũng sẽ trưởng thành, đây là ý nghĩ của tôi. Đương nhiên bình luận của các cô nương cũng sẽ ảnh hưởng tới tôi, thay đổi một ít sai lầm của tôi, những ý tưởng không thích hợp, thích hợp điều tiết cốt truyện, khom lưng cảm tạ.

Truyện Chữ Hay